Edit: 一青 ( Nhất Thanh )
Beta: Lê
Lúc Chương Hướng Duy tỉnh dậy, mở mắt mông lung nhìn đèn treo phía trên đỉnh đầu, đột nhiên ngồi bật dây.
Phòng thì lớn, cái giường cũng vừa lớn vừa xa lạ, chăn gối mang hơi thở đàn ông, còn có.....áo ngủ rộng rãi không phải của cậu.
Ủa sao giống tình tiết trong mấy bộ đam mỹ vậy?
Chương Hướng Duy là một chú bé từ trước đến giờ chỉ dám nghĩ không dám làm thật, mặt mũi trắng bệch, người cậu run rẩy, cậu thử dịch dịch mông, không xảy ra chuyện gì đúng không?
Ài, chắc chắn là không có chuyện gì cả, trong phòng này có mỗi cậu là gay, làm gì có ai sẽ nhân lúc cậu say mà đè cậu chứ.
Chương Hướng Duy thở phào ngả lưng nằm xuống, đầu óc choáng váng chỉ nhớ được một ít chuyện tối qua, cậu nhớ đến đoạn mình vào phòng rửa tay, những chuyện sau đó thì chỉ nhớ vụn vặt.
Sao lại như vậy nhỉ, tâm lý phòng bị của tui đâu, cho chó ăn rồi hả?
Chương Hướng Duy nhìn quanh bốn phía, sờ sờ chiếc giường mềm mại, xung quanh bao trùm mùi của người đàn ông kia.
Như vậy có nghĩa là đối phương cho cậu ngủ trên giường của hắn, còn cho cậu mặc áo ngủ của hắn, bao dung cậu như vậy à...
Ơ khoan, áo ngủ.
Sau lưng Chương Hướng Duy toát mồ hôi lạnh, vậy là mình bị thấy hết rồi hả?
Thế qυầи ɭóŧ trắng mua trên taobao của mình...
Chương Hướng Duy đang định vạch quần ngủ ra xem, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cậu giật mình kêu lên.
Cửa mở ra, người đàn ông đứng ở cửa, một tay đút túi quần, một tay kẹp thuốc lá.
"Tỉnh rồi?"
Chương Hướng Duy theo bản năng túm chăn lùi lại.
.
Rèm cửa rất dày trong phòng đều bị kéo kín, chắn hết ánh nắng rực rỡ ở bên ngoài.
Đèn cảm ứng trên tường vẫn đang bật, bầu không khí căng thẳng bắt đầu lan rộng, khuếch tán, tràn ngập căn phòng dưới ánh sáng mờ nhạt.
Hoắc Kham yên lặng hút thuốc, ánh mắt rơi xuống đôi vai cứng ngắc của đứa nhỏ, lại nhìn dến đôi chân trắng như tuyết lộ ra khỏi chăn.
Tối hôm qua Lâm Hoa Lâm kiến nghị hắn một đêm say rượu đánh mất lí trí, bảo là làm y hệt như trên phim thần tượng, đây là cơ hội không thể để vụt mất.
Nhưng Hoắc Kham không làm vậy.
Nếu thật sự phát sinh quan hệ, cảm xúc của đứa nhỏ khi đến đoàn phim sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là khó có thể nhập diễn, là tác phẩm đầu tiên của cậu, hắn nhất định phải giúp cậu đi vững những bước đầu tiên này.
Lâm Hoa Lâm chê hắn là yêu đương kiểu cổ hủ, yêu trong âm thầm lặng lẽ.
Hoắc Kham cười cợt, lớn hơn đứa nhỏ trên cả mười tuổi, ở trong giới giải trí đã lâu, đương nhiên sẽ biết cân nhắc nhiều hơn, hắn có du͙© vọиɠ , cũng sẽ có trách nhiệm.
Bởi vậy nên tối hôm qua chỉ ôm đứa nhỏ mềm oặt vào trong l*иg ngực, hôn lấy hôn để, cuối cùng dưới tình trạng nước sôi lửa bỏng mà ôm đứa nhỏ ngủ một giấc.
Thế nhưng cả một đêm trôi qua, thế lửa vẫn hung hăng không giảm.
Sáng sớm nay Hoắc Kham không chịu nổi nữa, nhìn mặt đứa nhỏ rồi nhóm lửa hai lần liền..
Nhưng hắn không đứng ở cạnh giường, mà đứng phía cuối giường, chắc chắn không lưu lại bất ký dấu vết gì trên người đứa nhỏ.
Cả trong phòng cũng không sót lại mùi vị gì.
Thế nhưng tại sao đứa nhỏ vẫn hốt hoảng như vậy? Bị dọa đến đuôi cũng dựng đứng lên rồi.
Hoắc Kham cắn cắn tàn thuốc, đầu thuốc rung rung, rơi xuống một hàng bụi.
"Sao phải sợ thế?"
Tay Chương Hướng Duy ôm chăn run run, thực ra đây là phản ứng theo bản năng của cậu.
Thay vì dùng từ sợ, hoảng loạn mới có thể dùng để hình dùng tâm trạng của cậu hiện giờ.
Mình thì không có chuyện gì, thế đối phương thì sao?
Một đứa gay say rượu, lại đối diện với thần tượng của mình, người mà mình vốn luôn chỉ có thể kính trọng ngước nhìn, một người đàn ông vừa thành thục vừa quyến rũ, làm gì có khả năng cậu không hề làm gì?
Không thể nào, quá khó tin.
Chương Hướng Duy một bên hối hận vì mình uống nhiều, một bên lén lút kiểm tra hắn, trên mặt không có dấu răng, trên cổ và hầu kết cũng không có dấu hôn, bên dưới....
Bỏ qua đi.
Thấp hơn tận 12cm, cho dù rượu vào làm gan to ra, cũng không đè nổi người ta đâu.
Tầm mắt đứa nhỏ quét qua giống như lông vũ, nhìn đến đâu quét đến đấy, hô hấp của Hoắc Kham khẽ dừng lại, giọng nói khàn khàn.
"Dậy đánh răng rửa mặt"
Nói xong quay người định đi, phía sau hắn vang lên tiếng động, quần áo bỗng bị kéo lại.
Thân hình Hoắc Kham hơi ngưng lại.
Đứa nhỏ túm lấy hắn, ở sau lưng hắn hô hấp cẩn thận từng li từng tí một, âm thanh nhỏ xíu hỏi hắn, vừa căng thẳng lại vừa thấp thỏm.
"Thầy Hoắc ơi, tối qua em say rượu có làm trò khùng điên gì không ạ?"
"Không, uống say thì ngủ luôn", tất cả cơ bụng đều bị em sờ đây, mạng già của thầy Hoắc nhà em suýt nữa đi tong trên tay em luôn rồi.
"Vậy áo ngủ của em là thầy Hoắc thay ạ?"
"Cậu nôn lên người, quần áo làm sao mặc được nữa, đều là đàn ông với nhau, thay bộ quần áo thôi mà có gì đâu", chỉ chảy cạn cả máu mũi thôi.
"Vâng ạ, là em làm phiền thầy Hoắc rồi"
"Không có gì", không phiền đâu mà, thầy Hoắc của em giơ hai tay lên ngủ, rồi lại giơ hai tay lên thức giấc thôi ấy mà.
"Thầy Hoắc, đây là phòng thầy ạ? Sao thầy không để em ngủ ở chỗ khác?"
"Cậu bám lấy giường không chịu đi"
"..." Muốn chết quá.
Hoắc Kham nghiêng nghiêng đầu: "Chỉ là cái giường thôi, ngủ cũng ngủ rồi"
Chương Hướng Duy nghe giọng điệu này của hắn, giống như người lớn không thèm tính toán với trẻ con, khiến cậu lúng túng không nổi nữa, không chú ý thấy đáy mắt người đàn ông kia ngập ý cười giống như vừa mới được ăn ngon ăn ngọt.
.
Lúc Chương Hướng Duy đánh răng rửa mặt, trong đầu cậu đều là câu nói: "Tui vậy mà không hề làm gì ư", mãi đến tận khi cậu nhìn thấy một thanh niên dễ nhìn ngoài phòng khách, là biên kịch của , lúc này câu nói kia mới bay khỏi đầu.
Lâm Hoa Lâm vừa muốn giữ vững vẻ ngoài của một biên kịch danh giá, không thể bày ra dáng vẻ thật của mình, thế nên hai người nói chuyện có chút gượng gạo.
Ban đầu Lâm Hoa Lâm hoàn toàn trong trạng thái ứng phó một cách khó khăn, dần dần, hắn phát hiện ra chị dâu nhỏ có cách phân tích rất sâu sắc đối với vai diễn, về phần nội dung kịch bản cũng nhiều kiến giải đặc biệt, sau đó hắn thoải mái tán gẫu, nói đến mức nước bọt tung bay.
Chương Hướng Duy rất kích động nói ra suy nghĩ của mình, chăm chú nghe biên kịch nói về hướng đi của kịch bản, không quan tâm đến việc nước bọt bắn cả lên mặt.
Hoắc Kham nhìn thấy, liếc mắt nhìn Lâm Hoa Lâm như muốn chém chết hắn ta.
Lâm Hoa Lâm lập ngồi xa ra một chút.
Tâm tình Hoắc Kham cũng không tốt lên tí nào, mắt đứa nhỏ khi nhìn Lâm Hoa Lâm có ánh sáng,cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
Em ấy đối với người mình kính nể đều là biểu cảm như thế.
Tui cũng không có gì khác biệt.
Hoắc Kham thấy tim đã nguội mất một nửa, hắn buồn bực mở điện thoại vào siêu thoại, như thường lệ đầu tiên là đi report, một lúc sau liền đi lên tầng gọi điện cho người môi giới mắng một trận,
Chu Văn còn chưa kịp nói gì, không hiểu ra sao tự dưng bị mắng: "Không mời quan hệ xã hội à? Có bài hắc bé xíu report tí là xong, không bị gỡ bài cũng không kéo lên được tí bọt sóng"
Hoắc Kham lạnh lùng nói: "Qua 24 tiếng mới có hơn nghìn rưỡi lượt report, sao chỉ có được vài người vậy?"
"Đây đều là fan CP hàng thật giá thật, cậu không nói, tôi cũng không dám mời fan only", Chu Văn đỡ cái eo già đau nhức rời giường.
"Với cả nghìn rưỡi còn ít à? Cậu đi xem xem các siêu thoại bên dưới 24CP đi, có chỗ nào vượt qua con số này không?"
"Không nói đến siêu thoại CP, nói đến siêu thoại của các nghệ sĩ khác đi, diễn viên có khả năng diễn xuất với nhiều tác phẩm, hay tiểu thịt tươi đi ra từ show sống còn, nhà người ta cũng chỉ có mấy trăm người tham gia report, cậu đúng là kẻ no không biết cái khổ của kẻ đói"
Trong điện thoại một mảng tĩnh lặng.
Chu Văn một lời khó nói hết, hiện tại đoàn đội lúc nào cũng phải đem theo thuốc trợ tim, miễn phí, không cần tiền, đây là tình yêu của ông chủ.
Chủ trương tất cả một lòng, nhất định phò tá ông chủ ôm được mỹ nhân đem về.
Thế nhưng hiện thực quá đỗi tàn khốc.
Chiến dịch vừa mới bắt đầu khai hỏa, mẹ nó lại còn chơi trò đánh giằng co.
Một thằng đàn ông đã có tuổi, lại thích một đứa nhỏ xinh đẹp vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, vẻ ngoài si tình bi lụy kia thì thôi không nói, lại còn biến mình trở nên lo được lo mất, yếu đuối kì lạ.
Tự dưng mất hết đi sự kiêu ngạo, đố ai nhìn ra đây là ảnh đế đại danh đỉnh đỉnh mà không phải là thằng nhóc miệng còn hôi sữa lần đầu rơi vào bể tình cơ chứ.
Chu Văn than thở: "Lão Hoắc, cậu giận không phải vì số lượng người đi report, mà là đứa nhỏ kia chứ gì?"
Hoắc Kham nhìn giường chăn chỉnh tề.
"Anh theo đuổi nhóc người mẫu kia thế nào?"
Chu Văn: "Là cậu ta mặt dày mày dạn theo đuổi tôi"
Hoắc Kham dập máy.
.
Lúc buổi tối quay về đoàn phim, Chương Hướng Duy nhận được một tin dữ.
Đạo diễn Vương muốn quay trước cảnh quan trọng lúc cậu hắc hóa.
Chương Hướng Duy bối rối: "Sao đột nhiên lại quay luôn ạ?"
Đạo diễn Vương lau trán ướt mồ hôi.
"Thời tiết tối nay thích hợp, sau này chưa chắc sẽ có mưa to như thế, mưa nhân tạo không thể so được, Tiểu Chương, hi vọng cháu có thể hiểu cho"
Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn bên ngoài mây đen vần vũ mưa rơi xối xả, tối hôm qua cậu uống say, ban ngày ngồi máy bay, hơi mệt một chút, trạng thái hiện tại tương đối phù hợp nhập diễn cảnh này, cậu nhếch miệng: "Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ quay"
Một lát sau, Chương Hướng Duy ngồi trong phòng lật kịch bản từ tập 30-40, nhập ma à, là khúc sau của , cậu nhờ chị Hương Hương lấy nước dừa, bóc túi bọc ống hút, cắn cắn đầu ống hút.
Cảnh này chỉ có một mình cậu, không có diễn viên khác, cũng không có cảnh đánh nhau, cậu chỉ cần nhớ kĩ vài lời thoại, nắm giữ cảm xúc của nhân vật thật tốt, không khó....
Mới là lạ.
Ngày hôm trước cảnh cuối cậu vẫn là một tiểu sư đệ ngốc bạch ngọt.
Thiên sứ biến thành ác quỷ, thời gian này không hề có bước điệm, tâm tình làm sao xoay chuyển được đây?
Tuy rằng Chương Hướng Duy biết đóng phim đều là hết lòng vì cảnh quay, các cảnh quay đều không theo thứ tự, có người vừa tiến tổ đã hơ khô thẻ tre rồi, diễn viên còn chưa kịp quen mặt nhau, tất cả là do năm tháng mài mòn mà thành.
Nhưng cậu chỉ là một diễn viên mới quay được nửa tháng, không có kinh nghiệm, khoảng cách tình cảm của nhân vật quá lớn.
Không thể chỉ bằng việc đánh tí phấn mắt là coi như đã hắc hóa được.
Chương Hướng Duy nhân lúc chuyên viên trang điểm đang vẽ khuôn mặt bị thương cho mình, mí mắt rủ xuống, lời thoại chạy trong đầu, vừa dàn dựng vừa luyện tập.
"Sư huynh, ngươi gạt ta...Ngươi nói sẽ tới, ngươi tại sao lại không... Vì sao lại lừa ta....Ha ha ha lừa ta ư..."
Ài, có chút xấu hổ.
Sao anh Hoa Lâm có thể viết ra lời thoại như này chứ? Hay là anh ấy là hủ nam thích xem phim gay?
Bình tĩnh chút nào, chỉ là huynh trưởng như cha.
Chương Hướng Duy vẫn luôn đắm chìm trong tâm trạng của nhân vật, nghe thấy tiếng kêu của chuyên viên trang điểm mới ngẩng đầu lên, mắt của cậu đã biến thành màu đỏ tươi.
Chuyên viên trang điểm nhìn thấy gì đó, nhanh chóng cầm khăn giấy chặn ở bên khóe mắt thiếu niên, gạt đi một giọt nước mắt.
"Sao lại khóc vậy, đang nghĩ gì thế?"
Chương Hướng Duy âm thành nghèn nghẹn: "Nghĩ đến sư huynh"
Chuyên viên trang điểm vẻ mặt kinh ngạc, cô làm nghề này nhiều năm, tiếp xúc với rất nhiều diễn viên, biết rằng họ diễn cảnh khóc có kỹ xảo.
Thuốc nhỏ mắt, hoặc nghĩ đến chuyện đau khổ của bản thân ngoài đời thực, như người thân qua đời, thậm chí là ngồi ngáp, nhưng nhanh như vậy đã nhập diễn rồi khóc, thì phải cần thiên phú.
Cô nở nụ cười: "Tiểu Chương, ngẩng đầu lên một chút, để chị xem xem còn chỗ nào cần vẽ"
Chương Hướng Duy không hiểu sao thái độ của đối phương lại tốt như vậy, cậu như một bé ngoan nghe lời: "Chị ơi,lát sau em vẫn cần phải vẽ lại ạ?"
"Đúng vậy, trang điểm thành tẩu hỏa nhập ma", chuyên viên trang điểm nói: "Chủ yếu là thay đổi phần mắt, lúc đó chị ở trong nhà xe tại hiện trường vẽ lại cho em, không cần chạy qua chạy lại"
Chương Hướng Duy cuộn kịch bản lại, đây không phải một cảnh liền mạch, là hai cảnh, quá trình sụp đổ của nhân vật tăng dần lên, cậu mở điện thoại tìm một cảnh phim đặc biệt: "Vậy có thể đừng kẻ mắt cho cho em như này được không?"
Chuyên viên trang điểm nhìn sơ qua: "Không cần kẻ, không thể hiện được khí thế, đừng nhúc nhích, Tiểu Chương, dáng môi của em không tệ nha, thả lỏng, Hiểu Hiểu, đem dây buộc tóc qua đây..."
Sau đó là một hồi bận rộn.
Lúc những đôi tay trên đầu trên mặt Chương Hướng Duy đều đã rời đi, người trong gương toàn thân đồ trắng, tóc tai bù xù, viền mắt đỏ như tụ máu, gương mặt tái nhợt bệnh tật, còn có cả một đường máu dữ tợn bên miệng, một đường kẻ từ khóe mắt trái đến tận tai, trông giống như vừa mới chảy máu, cảm giác còn nóng hổi.
Nhìn xong Chương Hướng Duy theo bản năng, định đưa tay lau máu trên cổ.
Tay dừng lại giữa không trung, cậu đổi sang sờ môi mình, vì mất máu quá nhiều mà môi nứt nẻ trắng bệch, khóe miệng bị thương ứ thành cục máu, nhìn mà giật mình.
Bên trái vang lên tiếng đèn flash.
Chương Hướng Duy che mặt: "Chị Hương Hương, đừng chụp"
"Chụp một tấm thôi", Trần Hương Hương nhìn bức ảnh, sao lại có kiểu vẻ đẹp vừa ốm yếu vừa hoang tàn đến vậy nhỉ, khiến cho cô chỉ nhìn thôi đã bị ảnh hưởng theo.
"Chờ đến lúc phát sóng đến cảnh này, sẽ đăng tấm ảnh này lên"
Chương Hướng Duy nói thầm: "Còn không biết bao giờ mới được phát sóng."
"Sớm muộn cũng sẽ phát, có giá trị thương mại với danh tiếng của Hoắc ảnh đế, bên phía đài ổn định, chờ phim hot đi, à nhầm, chờ phim chiếu ổn đi."
Trần Hương Hương thấy thiếu niên quay đầu ra phía cửa, duy trì tư thế như hòn vọng phu, cô kỳ quái hỏi: "Tiểu Duy, nhìn gì thế?"
Chương Hướng Duy nói không có gì.
Đêm nay chỉ có cậu diễn cảnh đêm mưa, những diễn viên khác đều không đến trường quay, bao gồm cả người đàn ông kia.
Nữ chính Tưởng Di buổi chiều đến rồi, bây giờ có lẽ đang cùng hắn thảo luận kịch bản.
.
Chương Hướng Duy vừa buồn ngủ vừa mệt, không tự chủ mà nhớ đến sáng sớm nằm trên chiếc giường mềm mại kia, trên chăn tản ra mùi hormone.
Trên tủ đầu giường hình như có một khung ảnh, bị úp xuống, không biết là ảnh của ai.
Giả sử mà tối qua uống say rồi làm gì đó thì tốt nhỉ.
Nhưng làm gì mới tốt đây?
Một con ma men dù làm gì, người đàn ông kia bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong ấm áp cũng sẽ không tính toán đâu nhỉ?
Cả giường cũng cho cậu nằm ngủ, người đâu mà tốt quá trời.
Chương Hướng Duy ngồi suy nghĩ lung ta lung tung một lúc, điện thoại vang lên, Vương Trình gửi vài cái lì xì kèm tin nhắn.
-Đang làm gì thế?
-Đến khách sạn chưa? Chụp tấm hình coi.
-Ăn cơm tối chưa?
-Má nó, tớ ăn thịt trong mì dưới căng tin dính một cọng lông, tớ sợ là không sống được lâu nữa đâu.
-Hướng Duy kia, có thể gặp mặt huynh đệ cậu lần cuối hay không?
Vương Trình gọi video tới, Chương Hướng Duy từ chối nhận, lần lượt nhận từng cái lì xì, trả lời cậu ta.
-Tớ đang trong phòng hóa trang, sau đó đi đến trường quay, không mở video đâu, sợ quên mất cảm giác hiện tại, lát nữa nói sau.
Chương Hướng Duy nhét điện thoại vào trong túi chị Hương Hương, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Diễn phát điên rồi khóc là thứ cậu am hiểu, nhưng mà rất khó chịu, thầy giáo nói cậu nhập diễn không khống chế được điểm cân bằng, vào quá sâu, như vậy không tốt lắm, lát sau xuống dưới sẽ giống như bị rút cạn linh hồn.
Thầy giáo nói diễn viên muốn đối tốt với bản thân mình, không được nhập diễn quá sâu, đến điểm nhất định là được rồi, quá sâu không thoát ra được, sẽ bị bệnh về mặt tinh thần.
Diễn đến si mê không phải việc của một diễn viên hoàn mỹ sẽ làm, mọi việc đều có giới hạn.
Chương Hướng Duy hiện tại không lo lắng này nọ nữa, đây là bộ phim đầu tiên của cậu, cậu lắc đầu tập trung hết nhiệt huyết lại, không suy nghĩ nữa.
Không bao lâu, Chương Hướng Duy không ngừng chìm vào nhân vật, quanh thân bao phủ một luồng khí tức tĩnh mịch.
.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng hóa trang mở ra..
Hoắc Kham trên người còn ấm ướt tiến vào phòng, nâng mi mắt, nhìn đứa nhỏ ngồi ở trước gương.
Biết rằng đều là do trang điểm mà ra, là giả, nhưng trong lòng hắn vẫn len lỏi cảm giác đau xót.
Hoắc Kham đi đến, giơ tay ấn lên vai đứa nhỏ.
Chương Hướng Duy đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đỏ như máu va vào hình ảnh người đàn ông trong gường, đồng tử co rút rất nhanh, ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt bi thương, tuyệt vọng, thống khổ, căm hận, oán độc, khóe miệng tụ máu kéo ra một nụ cười gằn.
Giống như kẻ điên.
Hoắc Kham sửng sốt, nhíu nhíu mày.
"Duy Duy."
Chương Hướng Duy chầm chậm chớp mắt, toàn bộ những cảm xúc vặn vẹo trong nháy mắt đầu biến mất không còn tăm hơi, cậu đơn thuần ngoan ngoãn cười rộ lên.
"Thầy Hoắc, sao thầy lại đến đây?"
________________________________________
Chú Hoắc vã vl nhưng mà thương em bé lắm =))))))))))