Bắt Được Cái Đuôi Của Anh

Chương 15: Nói dối

Hôm nay là thứ bảy, học sinh không cần đến trường.

Vì hôm qua đã hẹn với Nhậm Hiểu Tĩnh đi thư viện mới mở ở trung tâm thành phố, nên Chu Song Song không ngủ nướng, tám giờ thức dậy sau đó đi đánh răng rửa mặt.

Cột tóc lên, lấy một chiếc đầm từ tủ quần áo ra.

Cô ít khi mặc váy đầm, nhưng trong tủ có rất nhiều, tất cả đều là chú Hai mua cho.

Hôm nay trời hơi nóng, Chu Song Song thay váy xong, cầm theo cái túi đeo nhỏ sau đó đi ra cửa thay giày.

Hôm nay dì Lâm xin nghỉ nên Chu Song Song ăn sáng ở tiệm cháo thịt gần nhà.

Lúc cô đến thư viện thì thấy Nhậm Hiểu Tĩnh đã đứng chờ trên các bậc cầu thang.

Nhậm Hiểu Tĩnh sửng sốt nhìn Chu Song Song đi tới.

Đây là lần đầu tiên cô hẹn Chu Song Song ra ngoài chơi, lần đầu tiên thấy Chu Song Song không mặc đồng phục, cũng là lần đầu tiên thấy cô mặc váy.

Huống chi còn là chiếc váy đáng yêu thế này.

Nhậm Hiểu Tĩnh là người miền Bắc chính cống, di truyền theo cha mẹ nên có thân hình cao gầy, tính cách phóng khoáng, mấy tháng trước lần đầu tiên được gặp Chu Song Song mắt cô liền sáng ngời.

Cô không biết nước ở miền Nam có gì khác miền Bắc mà có thể dưỡng nên một cô gái nõn nà, mềm mại như vậy?

Khuôn mặt Chu Song Song trắng sáng, váy dài đến đầu gối lộ ra bắp chân thon nhỏ, cô đứng dưới những bậc cầu thang, đôi mắt cong cong đen nhánh như trời đêm, nơi sâu thẳm cất giấu những vì sao chói lóa.

Chu Song Song đến gần, Nhậm Hiểu Tĩnh không nhịn được mà véo má cô, "Sao cậu lại đáng yêu như vậy cơ chứ..."

Chu Song Song mờ mịt, nghe thấy lời cô nói hai gò má lại ửng đỏ.

Cô mấp máy môi không nói gì.

Thư viện được trang trí theo phong cách truyền thống, bên cạnh những giá cao đầy sách thì trên tường còn treo cả những bức tranh sơn thủy, trong không khí tựa như còn có mùi hương xưa cổ.

Từng khu một được ngăn cách với nhau bằng cửa gỗ tự động, thỉnh thoảng còn có lư hương khói mù lượn lờ, hoặc bình sứ cắm mấy bông hoa.

Trong khu vực đọc sách còn có bàn gỗ, phía trên có giấy viết và mực, hệt như một trường đại học lâu đời.

Chu Song Song lấy một quyển sách cùng Nhậm Hiểu Tĩnh ngồi xuống bàn.

Lúc cô đang chăm chú đọc sách, Nhậm Hiểu Tĩnh ở phía đối diện lại thả hồn đi đâu đó.

Điện thoại của Nhậm Hiểu Tĩnh không ngừng rung, trong một phút đã mấy lần cô ấy liếc mắt hay bấm gì đó trên điện thoại.

Hai quyển sách trong tay Chu Song Song hơi nhàm chán.

Cô chống đầu ngây ngẩn nhìn quanh, chợt thấy có con sóc nhỏ đứng bên cánh cửa.

Nó đang cầm một quả thông.

Chu Song Song sửng sốt..

Con sóc kia cũng phát hiện ra cô, lúc cô đang mải nhìn thì nó cầm quả thông do dự một hồi mới khẽ đưa móng vuốt lên vẫy vẫy với cô.

Chu Song Song ngẩn ra, cũng vẫy tay lại với nó.

"Song Song?"

Nhậm Hiểu Tĩnh khẽ gọi cô.

Chu Song Song quay đầu lại.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Nhậm Hiểu Tĩnh hơi khó hiểu.

Chu Song Song nghiêng đầu về phía cánh cửa nhưng không thấy con sóc kia đâu.

Cô nhỏ giọng nói, "Không có gì..."

Rời thư viện, Nhậm Hiểu Tĩnh lại kéo Chu Song Song đi dạo phố.

Nhậm Hiểu Tĩnh vừa mua được cây kem liền đưa tới trước mặt cô, "Vị dâu nè!"

"Cảm ơn cậu." Chu Song Song nhận lấy rồi cười với cô.

Nhậm Hiểu Tĩnh lại nhân đó mà nhéo má cô một cái.

Trên đời này có người đáng yêu đến vậy sao chứ?

"Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật của Ngô Tư Dự, tối nay cậu có đến KTV không?" Nhậm Hiểu Tĩnh vừa liếʍ kem vừa nói.

Chu Song Song do dự.

"Đi nhé? Chúng ta cùng đi đi!" Nhậm Hiểu Tĩnh chọc tay cô.

Không chịu được Nhậm Hiểu Tĩnh dính người nên Chu Song Song gật đầu đồng ý.

Hai người đi dạo phố cả ngày, đến 7 giờ tối thì bắt taxi đến KTV.

"Thì ra nhà Ngô Tư Dự cũng rất nhiều tiền..."

Nhậm Hiểu Tĩnh biết nơi này là nơi học sinh bình thường không dễ dàng tới.

Hai người theo phục vụ lên tầng năm, xuyên qua một hành lang dài đến phòng Ngô Tư Dự đặt.

Vừa mở cửa ra, âm thanh ồn ào bên trong liền kéo đến.

"Trời ơi, điếc tai mất!" Nhậm Hiểu Tĩnh nheo mắt lại.

"Ô kìa, bí thư chi đoàn đến rồi!" Một nam sinh nhìn Nhậm Hiểu Tĩnh đi vào liền nói vào micro.

Thấy Chu Song Song ở sau thì kinh ngạc nói, "Bạn học đáng yêu cũng tới sao?"

"Bạn học đáng yêu" là biệt danh mà các bạn trong lớp đặt cho Chu Song Song.

Ngô Tư Dự ngồi trên ghế sô pha, thấy hai người lập tức đứng lên, cười nói, "Các cậu đến rồi."

"Oa! Ngô Tư Dự, cậu đúng là đại gia ngầm nha." Nhậm Hiểu Tĩnh kéo Chu Song Song đi tới.

Ngô Tư Dự hiểu ý của cô nên ngượng ngùng cười.

Ghế lô trong phòng tương đối lớn, Nhậm Hiểu Tĩnh ở một đầu đang cầm micro hát hò thì phía này Chu Song Song yên tĩnh ngồi nhìn xung quanh.

Hình như gần nửa lớp đều đến đây.

Mọi người đang cười nói ồn ào cướp micro.

Chu Song Song an tĩnh ngồi, thỉnh thoảng còn có mấy bạn nữ bớt thời gian đưa bánh với nước ngọt cho cô, cô cũng cười rồi nói cảm ơn với mọi người.

Nam sinh cũng có người lén nhìn qua bên bày nhưng không người nào dám chủ động đến nói chuyện.

Có thể bởi vì cô quá trầm tĩnh, bọn họ lại ở nơi này quá náo nhiệt, nên trước mặt cô sinh ra chút cảm giác xấu hổ.

Tuổi trẻ là như vậy, đối với những việc bị cấm kỵ, bọn họ luôn có một loại xúc động hiếu kỳ, thậm chí không nhịn được mà đi thử nghiệm.

Như là việc uống rượu.

Các nam sinh uống bia lon, còn nữ sinh thì uống rượu trái cây nồng độ thấp.

Cũng không biết là ai đưa cho Chu Song Song một ly rượu trái cây vị đào.

Nống độ rất thấp, Chu Song Song uống gần nửa ly cũng không có dấu hiệu say.

Bởi vì mọi người vẫn là học sinh, vài gia đình còn đặt cả giờ giới nghiêm nên đến 10 giờ mọi người đều ra về.

Chu Song Song theo mọi người đến tặng quà cho Ngô Tư Dự, cô nói với cậu: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cám ơn cậu!" Ngô Tư Dự bị đẩy vào giữa, cười rất vui vẻ.

Khi Chu Song Song cùng mọi người đi ra khỏi phòng thì chạm mặt một người đi tới từ hành lang đối diện.

"Đình ca cậu làm gì vậy? Mới giờ này mà về rồi?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Cố Hề Đình?" Nhậm Hiểu Tĩnh kinh ngạc.

Chàng trai phía trước mặc áo ngắn tay tối màu, quần jeans dài càng làm chân thêm thẳng tắp, gương mặt trắng sáng, mặt mày sắc sảo nhăn nhó có chút không kiên nhẫn.

Còn chẳng phải là Cố Hề Đình sao?

Chu Song Song đứng yên nhìn anh.

"Gì vậy?" Tề Thư chú ý đến đám người đứng trước cửa thang máy, là mọi người trong lớp?

"Ngô học ủy, mọi người cũng tới đây chơi sao?" Tề Thư đùa giỡn.

Ngô Tư Dự đẩy cái kính, cười một chút, "Hôm nay là sinh nhật mình nên mời mọi người đến chơi."

Tề Thư "Ồ" một tiếng, sau đó lại hỏi, "Vậy sao không mời tôi?"

"..."

Đương nhiên là vì không thân với cậu rồi.. Còn có thể vì sao nữa.

Ngô Tư Dự trong lòng nghĩ vậy nhưng bên ngoài chỉ cười cười.

Giáo bá không thể trêu được.

Tề Thư cũng không buồn bực, miệng cười toe toét, "Sinh nhật vui vẻ nhá!"

"... Cảm ơn." Ngô Tư dự nói một cách khó khăn.

Từ đầu đến cuối, Cố Hề Đình chỉ lười nhác đứng đó, cả một cái liếc mắt cũng không cho bọn họ.

"Đinh" một tiếng, hai cửa thang máy mở ra, một đám người chen lấn đi vào.

Nhậm Hiểu Tĩnh cũng kéo Chu Song Song vào trong.

Chu Song Song còn đang nghĩ đến Cố Hề Đình đứng đằng kia, cô nhìn thoáng qua phía đó, vừa vặn gặp phải ánh mắt của anh.

Tim bỗng đập nhanh mất vài nhịp, cô lật đật quay đầu lại.

Ngay khi cửa thang máy đóng lại, môi Cố Hề Đình bật ra tiếng cười khẽ.

Tề Thư chạy tới nhấn nút thang máy, quay đầu nói với Cố Hề Đình, "Đình ca, hành tung của con rắn thúi kia đã nhờ cô của tôi thăm dò rồi, cậu yên tâm, nhất định sẽ bắt được nó!"

"Cô của cậu?" Cố Hề Đình để tay trong túi quần, liếc nhìn cậu.

Lúc này chỉ có mỗi Cố Hề Đình nên Tề Thư không phải che giấu gì.

Cậu cười nói, "Ha ha, cô của tôi chính là tiên hạc, ở Thiên Cực Sơn công tác, cũng coi như là nửa thần tiên..."Cố Hề Đình nghe vậy hừ cười, "Cô của cậu là hạc vậy tại sao cậu lại là một con vịt chứ?"

"... Đình ca, tôi không phải là vịt!" Tề Thư xụ mặt phản bác.

Trong nhất tộc tiên hạc phải đến 150 tuổi mới trưởng thành hoàn toàn được, còn cậu năm nay mới được 100 tuổi thôi.

Cố Hề Đình không nói gì.

Thang máy bỗng nhiên "Đinh", Cố Hề Đình nhấc mắt, cửa thang máy mở ra anh liền thấy một thân hình nhỏ nhắn.

Ánh sáng trong thang máy chiếu lên người, cô mặc một chiếc váy ngắn tới đầu gối, gò má ửng hồng, đôi mắt to tròn như chứa đựng cả dòng suối, yêu kiều động lòng người.

Cố Hề Đình ngẩn ra.

"Ơ? Bạn cùng bàn sao lại trở lại đây rồi?" Tề Thư kinh ngạc mở miệng.

"Mình để quên đồ..." Chu Song Song bất an nắm lấy túi đeo lưng, nhỏ giọng nói.

Nói cái gì thế này.

Cô vậy mà lại nói dối!

Cố Hề Đình nhếch miệng.

Anh trực tiếp đi vào thang máy, sau đó mặc kệ Tề Thư đứng nơi đó mà nhấn nút đi xuống.

Tề Thư ngốc một lúc, sau đó kêu lên, "Ủa gì vậy, Đình ca tôi còn chưa..."

"Lăn."

Cửa thang máy đóng lại, Tề Thư chỉ nghe được một chữ như vậy.

"...?"

Tề Thư đứng ngây ngốc trước thang máy.

Ở bên trong, Chu Song Song cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn người bên cạnh, trái tim trong l*иg ngực đập rất nhanh.

"Có thật là để quên đồ không?" Bỗng nhiên cô nghe người bên cạnh hỏi.

"Mình, mình... nhớ nhầm." Chu Song Song nắm chặt túi.

Thật ra cô không để quên gì hết, chỉ là vừa thấy anh trong lòng liền vui vẻ, có chút luyến tiếc...

Nên muốn nán lại thêm chốc nữa.

Cô nói với Nhậm Hiểu Tĩnh rằng mình để quên đồ rồi tự quay lại tìm.

Cô nói dối.

Vừa ấp úng dứt lời, cô bỗng nghe người bên cạnh cười khẽ.

Sau đó một bàn tay nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng cổ lên.

Mi mắt anh tinh xảo, giờ phút này đang hạ xuống nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách không rõ ý cười.

Mắt thấy anh cúi đầu đến gần, lông mi Chu Song Song run rẩy, cô nín thở, cả người cũng trở nên cứng đờ.

Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trong suốt của cô, "Cậu uống rượu?"

Vị đào dịu nhẹ hòa lẫn với mùi rượu.

Khứu giác của anh rất nhạy, lúc đến gần cô lại càng thêm rõ ràng.

"Ừm..." Chu Song Song nhẹ đáp, lông mi lại run lên.

"Cậu không để quên đồ?" Anh hạ thấp giọng, mang ý dụ dỗ.

"Ừ..."

"Cậu nhớ nhầm?"

"Ừ..."

"Thật ra là trở lại tìm tôi?"

"Ừ..."

Anh nói gì cô cũng mơ mơ màng màng "Ừ".

Cho đến câu cuối cùng, cô đáp xong mới sực tỉnh, đôi mắt mở to nhìn anh, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Cố Hề Đình như đạt được mục đích, môi anh cong cong.

Lúc anh buông cằm cô ra lại véo má cô một cái, "Ngốc."

Nhưng cũng rất đáng yêu.