Chương 329: Sẽ không tha thứ
"Về phần Tần Nhất tiểu hữu..." Thiên Nguyên lão nhân nói với Tần Nhất: "Tiểu hữu không phải người của đại lục Tinh Thần, lão hủ đặc biệt vì ngươi tái tạo một thân thể ở đại lục Tinh Thần, thân thể này vừa vặn có thể chống đỡ qua đoạn thời gian Tinh Linh Tử xuất thế."
Tần Nhất nhàn nhạt đáp: "Đa tạ."
Thiên Nguyên lão nhân lắc đầu, từ ái hòa nhã nói: "Không, hẳn là lão hủ đa tạ hai vị, các điện hạ liền giao cho hai vị."
Vừa dứt lời, thân thể của Thiên Nguyên lão nhân tiêu tán, toàn bộ thế giới lại một lần nữa rung chuyển. Tần Nhất cảm giác mình bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ hút đi, không thể khống chế cơ thể, đầu đau nhức, sau đó ngất đi.
Lúc Tần Nhất tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một cái sơn động, cơ thể đã lâu chưa được ánh nắng chiếu vào, từng tia từng tia, thật ấm áp. Trên sơn động bò đầy thực vật màu xanh tươi tốt, phía trên nở đầy những bông hoa nhỏ màu đỏ, vô cùng xinh đẹp.
Đây là đại lục Tinh Thần trong lời của Thiên Nguyên lão nhân sao, nhưng mà, Phượng Khuynh Ca đâu?
Cô nhớ cô và cô ấy cùng nhau bị hút đi, thế người đâu rồi?
Tần Nhất đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên truyền đến tiếng vang lớn, sau đó một giọng nói quen tai vang lên: "Con bà nó, là ai đem chôn tiểu gia? Quan tài này là cái quỷ gì đây?"
Tần Nhất quay đầu, quả thật sâu bên trong sơn động có một cái quan tài thủy tinh, Tần Nhất thầm cười trong bụng, nhưng trên mặt vẫn là gương mặt tê liệt ngàn năm một vẻ. Cô đi qua, bên trong quả nhiên là Phượng Khuynh Ca đang cắn răng nghiến lợi.
Tần Nhất gõ gõ phía trên, sau đó hỏi: "Thoát ra như thế nào?"
Cái quan tài bằng thủy tinh này được làm rất khéo léo, có lỗ thông gió, Phượng Khuynh Ca ở bên trong tạm thời sẽ không bị chết ngạt. Chỉ là, Tần Nhất nhìn một thân mũ phượng áo tân nương của Phượng Khuynh Ca, xem ra đại ca của cô ấy cũng không phải vô tình với cô ấy.
"Ngươi chờ một chút, để ta thử xem."
Phượng Khuynh Ca biết Tần Nhất không phải người của đại lục này, lúc cô xuyên qua tới tốt xấu gì cũng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, đối với cái vị diện này có hiểu biết nhất định, còn Tần Nhất bây giờ chính là một tân thủ mới tới.
Cô phải chiếu cố tiểu Nhất Nhất thật tốt.
Phượng Khuynh Ca lục lọi nửa ngày, rốt cuộc tại một chỗ bí mật tìm được một nút bấm. Chỉ là khi nhìn thấy Phượng Hoàng bên cạnh nút bấm, động tác hơi dừng một chút, mắt phượng phức tạp.
Đợi sau khi Phượng Khuynh Ca ra ngoài, Tần Nhất chỉ chỉ mũ phượng trên đầu cô: "Đại ca của ngươi đối với ngươi cũng không phải không có tình."
Phượng Khuynh Ca tiện tay giật xuống mũ phượng đội trên đầu, vứt sang một bên, duỗi lưng một cái, nghiêm túc nhìn thiếu nữ trước mắt: "Tiểu Nhất Nhất, trên đời này không phải ai có tình là có thể ở bên nhau. Trước kia ta cũng cho rằng như vậy, yêu phải nỗ lực tiến về phía trước, nhưng bây giờ ta mới biết, vẫn có chỗ khác biệt. Hắn thương ta là thật, ta yêu hắn cũng là thật, nhưng điều này không có nghĩa là ta sẽ tha thứ cho hắn. Lòng ta rất nhỏ, không cần ta nữa, ta sẽ rời đi, nhưng sau khi rời đi ta tuyệt đối sẽ không quay đầu."
"Cho nên tiểu Nhất Nhất, ngày sau nếu ngươi cũng yêu một người, nhưng hắn lại đả thương ngươi, tuyệt đối đừng quay đầu, cứ để hắn khóc lóc hối hận đến chết đi."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, yêu một người sao? Cô đời này chắc sẽ không yêu ai.
Trong đầu Tần Nhất bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Vân Hoán, cùng với giọng nói ôn nhu gọi cô một tiếng tiểu gia hỏa. Mắt phượng của Tần Nhất mờ mịt, tại sao cô lại nghĩ đến Vân Hoán, chẳng lẽ cô thích anh?
Đã mất đi thất tình lục dục, Tần Nhất không biết cảm thụ chân chính của mình giờ phút này là gì, nhưng cô đồng ý với lời của Phượng Khuynh Ca, người tổn thương cô, cô sẽ không tha thứ.
Mấy năm sau, Vân Hoán trở thành Đế thiếu nổi danh tận thế, khổ bức trông giữ bên cạnh Tần Nhất, nhưng lại không nhận được một chút phản ứng nào từ nữ vương, trong lòng khi đó cực kỳ oán hận Phượng Khuynh Ca.
Phượng Khuynh Ca vỗ vỗ vai Tần Nhất, cô lớn hơn Tần Nhất một tuổi, liền cứ thế coi Tần Nhất như muội muội mà sủng ái. Ai bảo sau khi cô đến dị thế vẫn luôn là người có vai vế nhỏ tuổi nhất chứ.
Cho nên, cô hiện tại đã được làm tỷ tỷ rồi, a, thật kích động!