Chương 15
Chương 14Boss Viên đích thân lái xe “đưa tiễn” cô về.
Hạ Thiên Thụ ngồi trong chiếc xe đua màu trắng mà Boss đại nhân thường không dễ dàng lái, vẻ mặt co rúm nhìn Boss Viên ngồi bên cạnh.
Ừm, vẻ mặt rất lạnh lùng, như gió thu ngoài cửa sổ; ánh mắt rất lãnh đạm, mãi mãi không nhìn ra; môi mím rất chặt, mỏng như một đường thẳng kiên nghị, đáng sợ nhất chính là bàn tay ôm vô-lăng, những lóng tay thon dài trắng trẻo nắm chặt một cách mạnh mẽ, gần như có sắc xanh tái, hình như đã nói rõ sự phẫn nộ Boss Viên cố gắng đè nén nhưng vẫn không thể che giấu trong lòng.
Boss bỗng giơ tay lên.
Thiên Thụ lập tức né sang bên cạnh, “Xin lỗi xin lỗi, em không nên muộn như thế mà chưa về nhà… Thực ra, thực ra cái đó cũng có nguyên do…”
Tay Boss Viên rơi xuống.
Ấn lên nút bấm loa trên xe.
Một đoạn nhạc lập tức vẳng ra.
Thiên Thụ thở phào, hoá ra Boss Viên muốn nghe đài, cô cứ tưởng lần này anh không nhịn được, định hạ thủ bóp chết cô chứ.
Trong đài, một giọng nữ tươi cười nói, “Hoan nghênh mọi người lắng nghe chương trình Tâm Hồn Nửa Đêm, tôi là phát thanh viên Mễ Mễ. Hôm nay chúng ta sẽ đọc lá thư của một thính giả, xem cô ấy có tâm sự gì để kể chúng ta nghe nhé?”
Nữ phát thanh viên mở thư, đọc một cách xúc động, “Mễ Mễ thân mến, hôm nay tôi rất buồn, vì tôi vừa bị người ta đánh cho một trận vào mông. Ồ, hoá ra là một bạn nhỏ. Thực ra nguyên nhân rất nhỏ, chỉ là tôi cầm của ông ấy hai mươi tệ để lên mạng. Ồ ồ, trẻ con bây giờ đều phạm lỗi như thế. Tôi biết ông ấy rất giận, hôm qua khi tôi và ông ấy hun nhau ông ấy đã nói tuyệt đối không cho tôi lên mạng. Hun? Cha con tình cảm tốt quá. Tôi vừa vào quán net là quên mất ông ấy, vì hôm nay là ngày kết hôn của tôi và chồng trên mạng… Hà, gần đây kiểu trò chơi kết hôn trên mạng này hình như rất thịnh hành. Ông ấy rất giận, nửa đêm đến quán net bắt tôi, sau đó đe doạ sẽ không cho tôi ăn cơm, không cho tôi vào nhà, không cho tôi lên giường, sau đó đánh tôi một trận rất đau, rồi đòi ly hôn với tôi! Mễ Mễ, tôi buồn lắm…”
Vù vù vù… Trong đài có đàn quạ bay qua.
Nữ phát thanh viên mãi lúc sau không nói gì, cũng may có người bật âm nhạc lên, MC khó khăn lắm mới nói, “Thế là, đây là một câu chuyện nɠɵạı ŧìиɧ ư… Tốt thôi, chúng ta hãy nghe bài hát “Nửa đêm em vẫn chưa về nhà” nhé…”
Tiếng nhạc lập tức vang lên trong xe. Ồ, nửa đêm em vẫn chưa về nhà, nguyên nhân là em lại gặp anh ta, anh ta và anh ấy không giống nhau, em không biết em yêu anh nào nhiều hơn?
Đây đây đây… là đài phát thanh ư? Tâm Hồn Nửa Đêm? Có mà là hồi chuông tử thần nửa đêm thì có! Thiên Thụ nghe nhạc, không kìm được càng cúi đầu thấp hơn… thấp hơn… thấp hơn nữa…
Thực ra Boss Viên nào có đang nghe đài, rõ ràng là đang ám chỉ cô thì có? Lẽ nào anh nhìn thấy cậu bé tên Tiểu Mạc lúc nãy? Câu chuyện yêu đương ngoài hôn nhân… Chắc anh không hiểu lầm rồi chứ? Cô phát thanh viên đài này cũng thật biết phối hợp, lại còn mở bài “Nửa đêm em vẫn chưa về nhà” nữa. Được thôi, cô thừa nhận là cô sai, đến nửa đêm vẫn chưa về nhà…
“Boss…”, Thiên Thụ quyết định nhận lỗi trước là tốt nhất, với khí chất mạnh mẽ của Boss, cho dù anh không mở miệng hỏi thì trong lòng cô cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Boss Viên, thật ra… Em muốn nói là, thực ra bây giờ em vẫn chưa về nhà là vì…”
Boss Viên bỗng quay đầu lại, mày rậm mắt sắc nhìn thẳng cô. “Vì cái gì?”
Thiên Thụ bỗng thấy khí thế tụt xuống còn một nửa.
“Vì… vì…”
Vì gặp người yêu cũ nên cô mới đau lòng, thành ra đi lang thang để phát triển khí chất nữ nghệ sĩ trong cô rồi bất cẩn gặp phải một chàng trai trẻ xinh đẹp, thế là đâm sầm vào người ta nên đánh mất giày… Câu trả lời như vậy không biết Boss liệu có hài lòng không nhỉ?
Thiên Thụ dè dặt liếc nhìn về phía Boss Viên.
Boss Viên bỗng đạp thắng xe, chiếc xe “kéttttt” một tiếng chói tai, ngừng ngay lại.
Thiên Thụ sợ tới nỗi trái tim đập “thùm thụp”, lập tức liến thoắng, “Không vì gì cả, là em không đúng, em không nên về nhà muộn, xin lỗi.”
Boss Viên hai tay đặt trên vô-lăng, đôi mắt sắc nhọn nhìn thẳng về phía trước.
Tuy anh không nhìn cô, nhưng sự lạnh nhạt trong đó rõ ràng đã dịu đi nhiều.
Thiên Thụ hai tay túm gấu áo nhìn Boss Viên, thật sự sợ rằng anh sẽ lôi xềnh xệch cô ra tét mông một trận giống người đàn ông trong cái chương trình “hồi chuông tử thần nửa đêm” vừa nãy. Từ sau khi lên tiểu học thì cô chưa từng bị đánh nữa đó.
Cũng may Boss Viên chỉ hơi nhíu mày, rồi mở cửa xe, ra ngoài.
Phù…
Thiên Thụ thở phào.
Cũng may, giữ được mông rồi.
Quay đầu lại, hoá ra đã đến bên ngoài căn nhà Hoa Viên Dương của Boss rồi. Nhìn Boss Viên đặt chân lên bậc thang phía trước, cô vội mở cửa, nhảy xuống theo.
Nhảy xuống mới cảm thấy chân lạnh ngắt, hoá ra giày vẫn chưa tìm ra.
Thiên Thụ nghiến răng hít hà một hơi, “Xììì… cũng không biết tìm cho người ta một đôi giày, chỉ biết giả bộ làm mặt lạnh lùng…”
Boss Viên bỗng quay lại.
Thiên Thụ suýt thì cắn lưỡi.
Được rồi được rồi, cô rất kém cỏi, cô chỉ dám “vu hồi đả kích pháp” sau lưng người ta thôi. Nhưng Boss Viên này, tai anh cũng nhạy quá rồi đó!
Thấy Boss Viên bước từng bước về phía mình, Thiên Thụ sợ tới nỗi chỉ muốn dập đầu xuống đất.
Boss Viên vụt giơ tay lên.
Thiên Thụ bất giác rụt cổ ôm mặt, “Mẹ em nói rồi, đánh người đừng đánh vào mặt…”
Ngón tay Boss Viên lướt qua mái tóc dài hơi rối của cô, từ những sợi tóc, anh chậm rãi gỡ xuống một phiến lá khô. Đôi mắt đen như mực lặng lẽ nhìn gương mặt hơi tái của cô, giọng nói trầm thấp rơi trong bóng đêm, “Sau này dù xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ về nhà. Nhà mới là nơi ấm áp nhất, cho dù bên ngoài có gió mưa và khó khăn đến đâu, trong nhà đều có người thân của em… và anh.”
Anh chỉ nói một câu như thế.
Sau đó lập tức xoay người, đi vào nhà.
Thiên Thụ đờ đẫn đứng tại đó.
Cô… hình như… nghe Boss nói câu cuối cùng là, trong nhà có anh ư? Anh có ý gì? Anh vẫn luôn đợi cô? Vẫn luôn lo lắng? Hay là, sau này dù bất cứ chuyện gì xảy ra, anh đều giúp cô giải quyết? Nên nếu cô buồn bã, nếu cô khó chịu, người nghĩ đến đầu tiên nên là anh?
A, câu này nghĩ thế nào cũng thấy mờ ám, rõ ràng phải là vợ chồng rất rất yêu nhau mới nói đúng không nhỉ? Người đàn ông khiến người ta có cảm giác nương tựa như vậy… Nhưng, chẳng phải tình cảm của họ không tốt hay sao? Chẳng phải Boss Viên vẫn đòi ly hôn với cô sao? Nếu phát hiện cô nɠɵạı ŧìиɧ, chắc sẽ đuổi cổ cô ra ngoài? Nhưng lại nói với cô một, câu, như, thế…
Thiên Thụ ngoẹo đầu đứng trên bậc thang, thẫn thờ.
Boss Viên đã đi vào vườn, quay đầu lại nhìn cô, sau đó thuận tay đóng cửa chính lại.
Binh!
“A! Đợi em với! Em chưa vào nhà mà, oái, lạnh quá lạnh quá…”, Thiên Thụ nhảy lò cò đến cửa, vừa hét vừa đập cửa rầm rầm.
Khó khăn lắm mới được cho vào phòng, Thiên Thụ lập tức tắm nước nóng, lại tìm một đôi dép bông dùng trong mùa đông mới làm ấm được đôi chân lạnh băng của cô. Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã hai giờ đêm. Cả ngày hôm nay vật vã, đúng là sức cùng lực kiệt.
Cô bò lên giường, đổ ập người xuống, rồi ngủ say sưa.
Trong mơ có một số cảnh bát nháo. Kim cương lấp lánh, bánh bao nóng hổi, nước trong bánh bao làm phỏng lưng cô, hại cô kêu oai oái; nửa đêm dạ dày đau, con chó Bạch Lang to lớn trắng muốt, và cả chàng trai trẻ khi cười có vẻ rụt rè, nhưng lại rất xinh đẹp; cuối cùng là bóng dáng lạnh lùng của Boss Viên, nhưng khi anh quay lại vuốt mái tóc cô, chút ấm áp dịu dàng ấy…
Thiên Thụ ngủ không ngon, cau mày, vặn vẹo, chăn đắp nhàu nhĩ trên người.
Cửa phòng bị ai đó khẽ khàng đẩy ra.
Có một bóng người từ từ đến cạnh giường cô, nhẹ nhàng đặt đôi giày cao gót màu trắng sạch sẽ xuống đất.
Sau đó chậm rãi, ngồi xuống giường cô.
Ngọn đèn nhỏ tỏa vàng một phòng.
Cô đang nằm mơ, túm chặt gấu áo, nghiến răng nghiến lợi. Vẻ mặt rất buồn khổ và dằn vặt, như luôn có nỗi đau thương, không xóa nhòa, không tan biến.
Không hiểu vì sao, luôn có chút cảm giác thương xót.
Muốn đưa tay giúp cô vuốt ve xoá bỏ nỗi ưu tư đó, nhưng lại biết vết thương kia mắc kẹt trong sâu thẳm trái tim cô, có lẽ chỉ dùng tay anh thì không thể xóa nhòa.
Chạng vạng, Đồng Tiểu Vi đã gào trong điện thoại, vang vang bên tai anh, “Boss, bọn em gặp Đàm Thiên Ân, Thiên Thụ rất buồn. Tuy cô ấy ra sức che giấu nhưng mọi người đều nhận ra. Để chọc cười, cô ấy còn làm mình bị phỏng… Boss, anh hãy cứu cô ấy thêm lần nữa đi.”
Anh nhẹ nhàng kéo mép chăn cho cô.
Thiên Thụ mặc một cái áo rộng thùng thình thay cho áo ngủ, vô tình để lộ làn da trắng muốt trên lưng.
Nhưng dưới gáy, có một vết đo đỏ sưng sưng, như bị cái gì đó làm phỏng. Vết máu lấm tấm trên làn da, khiến người ta trông thấy không khỏi thương xót.
Anh lấy một tuýp thuốc bôi, dùng đầu ngón tay chấm một ít, sau đó chậm rãi bôi lên vết thương của cô, rồi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa rộng…
“Ôi…” cô rêи ɾỉ một tiếng trong mơ.
Có một cảm giác mát lạnh từ lưng chạy dọc lên.
Cô bất giác khẽ vặn vẹo thân người, nơi bị phỏng càng mát lạnh hơn. Là mẹ ư? Hay là Thiên Ân? Năm đó cô bất cẩn đá phải bình nước nóng, lúc bị phỏng, Thiên Ân đã dùng tay anh, chậm rãi xoa lên vết thương của cô… Lúc đó, cũng dễ chịu thế này, mát lạnh thế này…
Viên Dã thấy cô vặn vẹo người, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái như mèo được người cưng nựng. Sống lưng trắng muốt lướt dưới bàn tay anh, như một miếng lụa đã dệt xong, từ đầu ngón tay anh, trượt qua trái tim anh…
Trong lòng bỗng có một luồng khí nóng dâng lên.
“Thiên Ân… Đừng rời xa em… Thiên Ân…”, trong cổ họng cô, bỗng phát ra một tiếng lẩm bẩm.
Tay anh khựng lại.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Ánh sao lạnh lẽo.