Thời Ngọc Minh chợt hốt hoảng. Không sai, ngày hôm nay cô vung tiền như rác mua cặp nhẫn kia, chính là dùng tiền của người đàn ông nọ. Phong Đình Quân tiếp tục hỏi cho ra nhẽ.
“Hơn một tỉ là số tiền lớn. Nếu không phải nhờ họ Thời cho cô thì cô lấy đâu ra lắm tiền như vậy hả?”
Thời Ngọc Minh cảm thấy trào phúng quá đỗi, nhà họ Thời? Hiện tại làm gì còn nhà họ Thời nào nữa? Hiện tại nơi đó là nơi thuộc về Tôn Bảo và Trương Huệ, mẹ ruột Cố Quân Nhi. Bố qua đời, cô và mẹ bị đuổi ra khỏi nhà. Đúng, cô mang họ Thời, nhưng nhà họ Thời lại chẳng còn là bến đỗ thuộc về cô nữa rồi.
Cô hé miệng muốn tỏ bày nhưng cuối cùng lại nuốt xuống toàn bộ câu từ. Giải thích, cô dùng sáu năm để giải thích mọi việc với Phong Đình Quân, vậy mà kết quả rõ ràng thì chẳng thấy đâu, chỉ đổi lấy nhục nhã mà thôi. Hiện tại, còn gì để nói đâu?
Hơn nữa, còn có thể liên lụy đến người đàn ông đã cứu cô thoát khỏi vực sâu tăm tối kia. Cô không thể gây thêm phiền phức cho đối phương. Phong Đình Quân nhướn mày.
“Không phản đối à?”
“Tôi còn có thể nói cái gì đây?”
“Muốn gặp con gái chứ?”
“Gặp, tại sao lại không? Tôi nhất định phải đi.”
“Vậy thì đi cùng tôi.”
Thẩm Như Ý không yên tâm, vội vàng túm lấy tay Thời Ngọc Minh.
“Chờ đã. Ngọc Minh, cậu ngồi xe mình đi, mình không yên tâm để cậu đi một mình.”
“Cô Thẩm, chẳng lẽ cô lo rằng tôi sẽ ăn thịt bạn cô sao?”
Phong Đình Quân giễu cợt nở nụ cười, Như Ý vừa nhìn đối phương sắc mặt đã trở nên khó coi, tức giận đáp trả.
“Chuyện trái lương tâm anh làm nhiều đếm không xuể. Chẳng biết bao giờ ông trời mới bổ sét xuống đánh chết anh nữa, tôi sợ Ngọc Minh ở gần anh sẽ bị ngộ thương mất.”
“Tùy cô.”
Phong Đình Quân nhún vai, Thẩm Như Ý đi ở giữa, bảo vệ Thời Ngọc Minh chặt chẽ sau lưng. Ba người bước xuống hầm gửi xe, Trương Khải Hưng do dự vài giây, hạ quyết tâm muốn đi theo liền bị Lộ Khánh Luân vươn tay ngăn cản.
“Chuyện riêng giữa hai người bọn họ, người người cuộc không nên quấy rầy.”
Trương Khải Hưng mím môi, im lặng đứng ngây ra như phỗng. Lộ Khánh Luân bấy giờ mới uyển chuyển tìm cách đuổi cả bọn về.
“Được rồi, xem ra hôm nay không thích hợp để đánh bida rồi. Mọi người về đi, hẹn ngày khác đẹp trời hơn vậy.”
Tất cả đều là người trưởng thành, đương nhiên hiểu chuyện. Bọn họ vừa đi vừa âm thầm nghị luận.
“Ngay cả Đình Quân và Minh Minh mà cũng chia tay? Chắc cả đời này tôi không bao giờ tin vào tình yêu nữa mất.”
“Đúng đó. Lúc trước bọn họ ở bên nhau ngọt ngào quấn quýt, tôi chỉ có thể đứng bên cạnh hâm mộ. Lúc nãy nghe hai người nói chuyện, hình như nguyên nhân dẫn đến việc ly hôn là do Đình Quân ở bên ngoài vui vẻ? Thật là, Khánh Luân, bình thường mối quan hệ giữa cậu với Đình Quân tương đối tốt, cậu xem bọn họ có khả năng quay về bên nhau không? Ý tôi là, lần nữa tái hôn ấy.”
“Không biết. Dựa vào ý trời vậy.”
Lộ Khánh Luân chịu trách nhiệm lái xe, nghe vậy liền lắc đầu. Sáu năm về trước, nhà họ Phong và nhà họ Thời đồng loạt xảy ra biến cố vô cùng lớn. Phong Đình Quân sau sự kiện đó triệt để cắt đứt liên lạc với mọi người, không ai có thể tìm thấy anh.
Bẵng đi một thời gian, tất cả đều thông qua phương tiện truyền thông đại chúng biết Phong Đình Quân dùng hai bàn tay trắng, lần nữa đưa tập đoàn trở về với đỉnh cao vốn có, đứng đầu tại thành phố Hòa Vân.
Khi mọi người có dịp tụ tập với nhau, mặc kệ Lộ Khánh Luân gặng hỏi đến mức nào đi chăng nữa, Phong Đình Quân vẫn giữ im lặng, hoàn toàn không hé răng về những chuyện đã qua. Phong Đình Quân không muốn nói, Lộ Khánh Luân đương nhiên sẽ không đề cập đến nữa.
Tuy nhiên, chuyện ngày hôm nay đều khiến tất cả bất ngờ. Những năm gần đây, giữa Phong Đình Quân và Thời Ngọc Minh quả thật xảy ra vô số vấn đề mà người bên ngoài căn bản chẳng tài nào thấu hiểu được.
Thời điểm ra khỏi cửa, trời đã ráng chiều. Hôm nay Phong Đình Quân sử dụng chiếc Lexus màu bạc đơn giản, không hề khoe mẽ, cực kì biết điều. Rõ ràng anh cố tình để mọi người không chú ý đến mình, tự do hoạt động.
Thẩm Như Ý tập trung lái xe nhưng vẫn không quên hỏi han tình trạng bạn mình.
“Thời Minh, mấy ngày nay dạ dày cậu cảm thấy khó chịu có phải vì vẫn chưa hết tháng?”
“Ừm....Không chừng như vậy thật.”
Thời Ngọc Minh hạ tầm mắt, qua loa trả lời.
“Cái tên Phong Đình Quân chết tiệt…Đừng lo, mình nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp giúp cậu giành quyền nuôi con!”
“Đừng nghĩ nhiều, để mình tự xử lý. Chuyện này không thể kéo cậu xuống nước được, lỡ Phong Đình Quân ra tay với công ty bố cậu thì món nợ này mình làm sao mà trả đây.”
Thời Ngọc Minh tận tình khuyên nhủ. Nhắc đến công ty của bố, Thẩm Như Ý ít nhiều vẫn lộ ra lo lắng. Chẳng biết vì sao hôm nay Phong Đình Quân lái xe vô cùng chậm, đường cao tốc thông thoáng nhưng anh vẫn giữ nguyên tốc độ như rùa bò. Bất tri bất giác, khi bọn họ dừng lại đã hơn một tiếng trôi qua.
Trước mặt bọn họ là ngôi nhà được bài trí theo phong cách cổ điển ngày xưa. Vách tường đã bong tróc từng mảng thế nhưng ánh đèn vàng bên trong khiến xung quanh lộ ra bầu không khí ấm áp.
Ting ting!
“Yên tâm, tôi sẽ nghĩ cách giúp cô được ở cùng con gái. Đừng lấy cứng chọi cứng với Phong Đình Quân nữa, mọi thứ chỉ cần giao cho tôi là đủ.”
Nhìn thấy tin nhắn từ người đàn ông nọ, Thời Ngọc Minh cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nếu như anh thật sự ra tay, như vậy thì cơ hội Minh Nguyệt sống cùng cô rất có khả năng sẽ thành sự thật!
“Ngọc Minh, Phong Đình Quân xuống xe rồi.”
Nội tâm kích động của cô nhờ Thẩm Như Ý lên tiếng mà bình ổn trở lại. Thời Ngọc Minh nhanh chóng đẩy cửa xe, vội vàng bước xuống.
“Chúng ta mau vào theo thôi.”
Phong Đình Quân dường như không hề có ý định chờ Thời Ngọc Minh, sau khi xuống xe liền rảo bước đi thẳng vào trong. Cô cuống quýt bước theo, vừa đặt chân vào phòng khách liền nghe thanh âm ư a của trẻ con vang lên. Người ta thường nói, tình mẹ con thiêng liêng, Thời Ngọc Minh cảm giác trái tim như bị ai đó cấu một cái.
“Đứa nhỏ đâu? Con của tôi đâu?”
Thời Ngọc Minh dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lao thẳng vào trong, đảo mắt nhìn quanh. Phong Đình Quân chậm rãi tiến vào, nhàn nhạt trả lời.
“Đừng lo, dẫu sao thì đứa nhỏ cũng là con gái tôi cơ mà.”
“Không phải.”
“Tôi từng làm giám định rồi, chúng tôi quả thật là bố con. Tôi là bố của Minh Nguyệt.”
Phong Đình Quân dứt khoát trả lời. Quản gia nghe thấy tiếng động bên ngoài, vừa ôm Minh Nguyệt trong lòng dỗ dành vừa cẩn thận từng bước chân. Nhìn thấy hai người trước mặt, ông cười rộ lên.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng chịu mang Minh Minh về đây rồi ạ? Hôm qua cậu chủ còn bảo Minh Minh dành thời gian chăm sóc mẹ, không thể đến đây, tôi hoàn toàn cảm thấy khó tin. Có người mẹ nào lại đành lòng bỏ qua đứa nhỏ như vậy đâu chứ, hơn nữa Minh Nguyệt còn chưa tròn…”
Thời Ngọc Minh ba bước thành hai bước tiến về phía quản gia. Minh Nguyệt được bao bọc bởi một cái chăn hồng, đôi mắt ngây ngô nhìn trái nhìn phải, khoảnh khắc nhìn thấy mẹ mình, đứa nhỏ đột nhiên bật cười khanh khách. Đôi mắt tròn xoe liền cong lên, giống như vầng trăng khuyết, khiến đáy lòng Thời Ngọc Minh cảm thấy mềm mại.
“Hahaha, đứa nhỏ này, nhìn thấy mẹ thì vui vẻ đến mức này đây.”
Quản gia còn chưa kịp dứt câu thì Phong Minh Nguyệt đã quơ quào đôi bàn tay nhỏ xíu, vươn về phía Thời Ngọc Minh.
“Để tôi ẵm cho…”
Cô cẩn thận ôm lấy con gái mình từ tay quản gia. Đứa nhỏ nằm trong l*иg ngực Thời Ngọc, cả người nhẹ bẫng, y tá từng nói qua với cô rằng thời điểm Minh Nguyệt được sinh ra, thân thể không tốt cho lắm. Quản gia nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Minh Nguyệt, biểu cảm tràn ngập yêu thương.
“Minh Nguyệt nghịch ngợm vô cùng, tính cách giống hệt với cậu chủ hồi còn bé, không chịu nằm yên một chỗ quá lâu! Nhưng vẻ bề ngoài thì lại giống với Minh Minh lắm. Minh Minh xinh đẹp như vậy, Minh Nguyệt lớn lên chắc chắn cũng sẽ khiến người khác phải ngước mắt nhìn theo mà ngưỡng mộ…”
“Hồi bé cháu cũng nghịch ngợm lắm. Đứa nhỏ giống cháu.”
Thời Ngọc Minh ôm chặt con gái vào l*иg, thanh âm nghẹn ngào như chực khóc. Quản gia nghe vậy liền bật cười ha hả.
“Hừm, hai người đang bất hòa nhỉ? Đừng lo, vợ chồng trẻ, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Hiện tại đến con cái cũng có rồi, còn tranh cãi được chuyện gì hơn nữa đây. Cậu chủ, dù sao cậu vẫn là đàn ông, thi thoảng nhường Minh Minh một chút. Minh Minh vẫn còn trong tháng ở cữ, mẹ thì bệnh nặng, đây là thời điểm bà chủ cần cậu ở bên cạnh nhất đấy.”
Phong Đình Quân im lặng, nhìn cảnh tượng hài hòa trước mắt mình. Thời Ngọc Minh dường như đã gầy đi, chiếc váy dài trên người cô vậy mà lại có vẻ rộng hơn hẳn. Cánh tay ôm bế Minh Nguyệt càng khiến anh có cảm giác mảnh khảnh yếu ớt, tâm tình cô dường như vô cùng kích động, bả vai không ngừng run rẩy nhưng động tác ôm lấy con gái lại vô cùng vững vàng.
Đã bao lâu rồi, Phong Đình Quân chưa từng chú ý, nhìn kĩ Thời Ngọc Minh?
Tháng ngày niên thiếu, anh vẫn luôn mường tượng đến viễn cảnh ngày cả hai ôm trong tay một sinh linh bé bỏng, cô chắc chắn là người mẹ xinh đẹp nhất trên thế gian này. Thời Ngọc Minh sẽ dịu dàng ôm con vào lòng, kiên nhẫn dỗ dành, hát cho đứa nhỏ nghe những khúc nhạc êm tai. Mà bảo bối của bọn họ chính là đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu nhất, sẽ nằm yên trong l*иg ngực mẹ mình mà say giấc nồng.
Mà ở thời điểm hiện tại, cảnh tượng diễn ra trước mặt cùng giấc mộng thuở ban đầu như trùng điệp vào nhau. Trong vô số ngày đêm giật mình tỉnh giấc, Phong Đình Quân luôn dùng cảnh tượng trong mơ để an ủi chính mình.