Ánh mắt Phong Đình Quân quét hai vòng trên mặt Hoắc Viễn Thiên, rồi chuyển hướng về phía Thời Ngọc Minh, đột nhiên trêu chọc cười một tiếng: "Thời Ngọc Minh, cô có thể nhanh như vậy liền tìm được chồng mới rồi ư?"
Thời Ngọc Minh muốn giải thích: "Có phải anh hiểu lầm cái gì không…?"
"Tôi hiểu lầm?" Phong Đình Quân nói: "Luật sư Trương trong điện thoại nói bảo tôi nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến, nói cô sống không được bao lâu nữa, nhưng tôi thấy bây giờ cô không phải đang rất tốt sao, còn có tinh lực cùng người đàn ông khác tán tỉnh qua lại."
Sắc mặt Thời Ngọc Minh trầm xuống: "Phong Đình Quân, anh có thể nói chút đạo lý không?"
"Tôi tới, không phải nói đạo lý với cô."
"Vậy anh tới làm gì?"
"Tôi đến xem, luật sư Trương nói cô sắp chết, rốt cuộc là thật hay là... thủ đoạn muốn lừa tôi tới đây mà thôi."
Thời Ngọc Minh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi: "Thật ra tôi... Quên đi, anh thích nghĩ gì thì nghĩ vậy."
Cô thực sự mệt mỏi với việc mỗi ngày đều giải thích không ngừng.
Những ngày như vậy, cô đã trải qua năm năm, thực sự đủ lắm rồi.
Mỗi ngày đều muốn giải thích tình huống tai nạn giao thông năm đó với anh, giải thích với anh căn bản không liên quan đến chuyện này, sau đó lại muốn giải thích cô bị bệnh, nhưng đâu có lần nào Phong Đình Quân tin tưởng cô.
Tất cả lời giải thích chỉ là vô ích.
Trong lòng anh đã chủ yếu nhận định cô là kẻ lừa đảo, vậy mặc kệ cô làm bao nhiêu nỗ lực cũng không có cách nào thay đổi suy nghĩ anh.
"Thời Ngọc Minh, tôi hỏi cô, hai đứa trẻ này là chuyện gì?"
Thời Ngọc Minh khẽ cười một tiếng: "Tôi nói anh liền tin sao?"
"Cô cứ nói xem đã."
“Sáu năm trước, sau khi tai nạn xe hơi xảy ra, tôi phát hiện ra mình đang mang thai, anh căn bản không chịu nghe tôi nói nửa câu nên tôi chỉ có thể đi nước ngoài hạ sinh thằng bé. Nó đã phải mang căn bệnh nhiễm trùng huyết trong suốt cuộc đời của mình, và cần phải nằm trong bệnh viện nên tôi không thể đưa thằng bé trở về nhà."
Phong Đình Quân nhíu mày: "Được rồi."
Rõ ràng là không tin.
Thời Ngọc Minh đột nhiên có chút hối hận, rõ ràng đã nghĩ không giải thích, vì sao còn muốn giải thích?
Không phải để nhận lấy sự sỉ nhục của anh sao?
"Vừa rồi tôi ở cửa đều nghe thấy, cô và người đàn ông này quen biết sáu năm, tổng cộng 2192 ngày, đứa bé này sau khi bị bệnh thì cô về nước, đứa bé kia ở nước ngoài có phải cũng là người đàn ông này đang chăm sóc hay không?"
"Đứa bé đúng là do tôi chăm sóc." Hoắc Viễn Thiên vẫn luôn đứng xem, không nghe nổi nữa liền chủ động nói: "Tổng giám đốc Phong. Xin chào, nghe danh đã lâu, giới kinh doanh vẫn lưu truyền thần thoại của anh. Nói anh chỉ trong hai năm ngắn ngủi liền sáng lập một đế quốc thương mại, nhưng hôm nay mới phát hiện có chút danh không được như thật. Anh có lẽ rất có tài kinh doanh thương mại, nhưng về mặt tình cảm lại vô cùng đáng thất vọng."
Phong Đình Quân cười lạnh một tiếng: "Vị này, tôi là loại người gì còn không cần một người xa lạ như anh đánh giá."
Thời Ngọc Minh thấy thế, vội vàng giãy dụa đứng lên, một tay ôm vết thương đau đớn, một tay nhẹ nhàng đẩy Hoắc Viễn Thiên một cái: "Tổng giám đốc Hoắc, cám ơn anh có thể đến thăm tôi, anh về trước đi, đây là việc của tôi, tôi tự mình xử lý là được rồi."
Thân là một luật sư, Hoắc Viễn Thiên luôn bình tĩnh tự chủ, vừa rồi không nhịn được mở miệng cũng là bởi vì thật sự nhìn không nổi việc Ngọc Minh bị bức lui.
Tuy nhiên anh ta cũng hiểu được dù sao mình cũng là người ngoài, có một số việc không tiện nói thêm gì nữa.
Anh ta vỗ vai Ngọc Minh như một sự an ủi: "Em hãy nghỉ ngơi tốt, đứa trẻ bên kia không cần phải lo lắng, tôi sẽ chăm sóc chúng thay em.”
"Được, Cảm..." Một từ cảm vừa ra ngoài, Thời Ngọc Minh đột nhiên nhớ tới những lời vừa rồi anh nói, phía sau một chữ “Cảm” đó lại bị cô nuốt trở về.
Hoắc Viễn Thiên nhìn ra sự xấu hổ của cô, khẽ nhếch môi: "Không sao, chậm rãi, không cần ép mình quá chặt. Ngoài ra cho dù với tư cách là một người bạn hay một luật sư, tôi muốn nhắc nhở em nên ly hôn càng sớm càng tốt và cứ tìm tôi bất cứ lúc nào nếu cần sự giúp đỡ pháp lý."
Thời Ngọc Minh gật đầu: "Được."
Lúc Hoắc Viễn Thiên rời đi, Phong Đình Quân còn thẳng đứng thẳng đứng ở cửa, nửa bước cũng không nhường.
Cũng không biết đang đấu tranh với ai.
"Tổng giám đốc Phong, phiền anh nhường đường." Hoắc Viễn Thiên nói.
Phong Đình Quân nhíu mày nhìn chằm chằm anh tamột hồi, mới rốt cục nhường một bước nhỏ bên cạnh.
Hoắc Viễn Thiên nghiêng người đi ra khỏi phòng bệnh.
Thời Ngọc Minh đưa mắt nhìn Hoắc Viễn Thiên rời đi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lui về bên giường dựa vào, vết thương trên ngực càng ngày càng đau, hẳn là thuốc tê sắp hết tác dụng, sự đau đớn chậm rãi khiến mặt cô trở nên méo mó.
"Thế nào, luyến tiếc à?" Phong Đình Quân không mặn không nhạt nói: "Người đã đi rồi, còn nhìn không đủ sao?"
Thời Ngọc Minh cau mày nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau dữ dội này đi qua, có khí lực nói: "Là không nhìn đủ đó, anh hài lòng rồi chứ?”
"A. " Phong Đình Quân cười nhạo một tiếng: "Rốt cục cũng dám thừa nhận?"
"Thừa nhận cái gì?"
"Thằng nhóc đó chính là người cặp kè với cô, đúng không?” Phong Đình Quân nói: "Một người đàn ông làm sao chịu giúp người khác nuôi con, lại còn nuôi tới tận năm năm? Trừ phi là của mình mới có thể để ý như vậy."
“......”
"Thủ đoạn tương tự cô đã dùng nhiều lần, dùng lý do vụng về lừa gạt tôi tới đây, lần trước dùng ly hôn làm vỏ bọc, lần này là cái gì, sống không lâu? Hay cô đã sinh một đứa con cho tôi?"
“......”
"Thời Ngọc Minh, tôi thật sự không nhìn thấu cô.."
“Ra ngoài.”
Phong Đình Quân sửng sốt một chút: "Cô đang nói cái gì vậy?"
“Tôi nói anh mau ra ngoài!” Thời Ngọc Minh chỉ về phía cửa phòng bệnh: "Không phải anh đến xem tôi chết hay chưa sao? Bây giờ anh cũng thấy đó, tôi không chỉ không chết, còn sinh con, còn có thể cùng người khác tán tỉnh qua lại, thậm chí còn cùng người khác khác sinh con, còn lừa anh đó là con của anh. Những đáp án này không phải anh đều biết hết sao? Ra khỏi đây ngay, tôi không muốn gặp lại anh nữa!”
Phong Đình Quân bị cô rống lên, sửng sốt chừng vài phút.
Anh đã quen với việc âm thầm chịu đựng mấy năm qua của Thời Ngọc Minh, cô luôn thản nhiên nói chuyện nhàn nhạt, tươi cười cũng nhàn nhạt, ngay cả giải thích cùng lấy lòng cũng là nhàn nhạt, nhưng hôm nay lại trở nên hung tợn như vậy.
Khi anh lao tới đây gần như đã đạp kịch chân ga.
Luật sư Trương cho biết Thời Ngọc Minh có một đứa con trai năm tuổi đang phẫu thuật.
Năm tuổi, điều đó có nghĩa là, đã được mang thai sáu năm trước đây.
Sáu năm trước... Chính là năm ba mẹ anh xảy ra chuyện, như vậy đứa nhỏ thật sự có thể là của mình...
Nếu thật sự là của anh...
Không biết tại sao trái tim anh lại bắt đầu đập nhẹ. Trong nháy mắt anh lại cảm thấy mình thật sự là quá không có tiền đồ, Thời Ngọc Minh rõ ràng chính là người làm ra tai nạn xe hơi, cô là kẻ thù gϊếŧ bố mẹ của anh! Nhưng vì sao trong lòng anh lại có một tia rung động?
Là bởi vì đó có thể là con của anh, hay là... Chỉ vì cô ấy?
Khi anh vội vàng chạy tới phòng bệnh lại nghe được thanh âm của một người đàn ông xa lạ.
Người đàn ông nói rằng anh ta đã biết cô được sáu năm.
Anh ta cũng nói rằng khi Thời Ngọc Minh cười rất đẹp.
Phong Đình Quân đột nhiên cảm thấy mình thật sự quá buồn cười.
Rõ ràng trong lòng biết rõ Thời Ngọc Minh lại một lần nữa lừa gạt mình, nhưng nghe được tin tức của cô vẫn nhịn không được muốn chạy tới.