Trong ngõ, mấy cái bàn gỗ để dưới đất, trên một cái bàn trong đó có bốn người ngồi vây quanh.
Đúng là Giang Minh Anh, Bạch Cúc, Chu Đức, cùng với một cô gái mặc vest.
Giang Minh Anh nhìn Tần Thanh Vy, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại đi cùng Diệp Mộ Phàm?”
Tần Thanh Vy nở nụ cười nói: “Anh ấy đến quán nét của tớ. Sau đó thuận tiện giúp tớ giải quyết một chuyện rắc rối, tớ chỉ muốn đến mời anh ấy đến chỗ đầu bếp Từ ăn một bữa cơm cảm ơn, hi vọng đầu bếp Từ có thể làm cho!”
Nói xong, cô nhìn phía bên trong một chút hỏi: “Đầu bếp Từ đâu?”
“Vừa rồi gọi cho đồ đệ của ông ấy thì nói đầu bếp Từ còn đang ngủ, hiện tại hẳn đã rời giường.” Giang Minh Anh nói.
Diệp Mộ Phàm tức cười hỏi: “Nơi này hiện tại cũng chỉ có mấy người chúng ta, mới có thể ăn được à.”
“Không nhất định.” Tần Thanh Vy thở dài một hơi nói: “Đầu bếp Từ có nguyện ý xuống bếp hay không, còn phải xem ông ấy có vừa mắt chúng ta không, nếu vừa mắt thì ông ấy sẽ nguyện ý làm, nếu không vừa mắt thì ông ấy sẽ không làm. Hơn nữa, có thể lúc này ông ấy nhìn anh vừa mắt nhưng tiếp theo lại không vừa mắt đâu.”
“Tính tình cũng quá cổ quái.” Diệp Mộ Phàm không nói gì, trong lòng âm thầm nói: “Cảm giác mẹ nó còn cổ quái hơn cả mấy ông già của những người gác đêm kia.”
Bên cạnh, Chu Đức bĩu môi nói: “Không phải là đầu bếp à, chỉ cần cho tiền vậy là đủ rồi, tôi không tin ông ấy sẽ không làm!”
Anh ta nói xong, sắc mặt mấy người đều hơi đổi, Giang Minh Anh vội vàng nói: “Đàn anh Chu Đức đừng nói lung tung. Đầu bếp Từ không phải là loại người thích tiền, hơn nữa ông ấy cũng không thiếu tiền...”
Chu Đức cười xùy một tiếng, nhưng anh ta vẫn cho Giang Minh Anh mặt mũi, không nói tiếp nữa.
“Vốn hôm nay nghe nói là Minh Anh mang theo bạn bè của nó tới chỗ tôi, tôi chuẩn bị làm cho mấy người một bữa thật ngon đấy.” Vừa lúc đó, một âm thanh cực kỳ có lực vang lên.
Ngay sau đó, một ông lão tóc hoa râm, thế nhưng khuôn mặt hồng nhuận, từ trong một cái phòng bên cạnh đẩy cửa đi ra ngoài.
Ông ấy mặc bộ đồ trắng của đầu bếp, bên cạnh đi theo một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, mặc dù là ở bên trong một cái ngõ nhỏ như vậy, nhưng bộ đồ làm bếp của ông ấy lại tương đối sạch sẽ, trắng hoàn mỹ.
Sắc mặt Giang Minh Anh hơi đổi một chút, cô vội vã cười nói: “Ông Từ, đàn anh của cháu không biết quy cũ nơi này. Ngài cũng đừng so đo với anh ấy nữa!”
Đầu bếp Từ nhìn thoáng qua Chu Đức, lạnh nhạt nói: “Hôm nay quán nhỏ không mở, mời các vị về đi!”
“150 triệu!”
Vừa lúc đó, Chu Đức đưa ra 5 ngón tay, thản nhiên nói: “Ông làm bữa cơm này, tôi có thể cho ông 150 triệu.”
Đầu bếp Từ quay đầu nhìn về phía anh ta.
Trên mặt Chu Đức lộ ra nụ cười nhạt, nhìn đầu bếp Từ đang giận dử nói lần nữa: “300 triệu!”
“Đồ ngu này!” Diệp Mộ Phàm không nhịn được mắng thầm một câu.
Trong con mắt của loại cậu ấm nhà giàu như Chu Đức này, thế giới này không ai không thích tiền, tiền có thể đối phó tất cả mọi việc, chỉ xem anh có cho được đủ hay không.
Giang Minh Anh cùng Tần Thanh Vy cau mày.
Nghe được Chu Đức nói, thân thể đầu bếp Từ cũng hơi run rẩy.
“600 triệu!” Chu Đức tiếp tục tăng giá cả.
Đồng thời anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn thoáng qua Diệp Mộ Phàm, giống như đang nói: “Cậu cầm ra được nhiều tiền như vậy à?”
“Mồm còn hôi sữa, cậu khinh người quá đáng!” Đầu bếp Từ bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng, xoay người đi thẳng vào trong phòng.
Bên cạnh ông ấy, người đàn ông trung niên kia nhìn về phía Chu Đức, thản nhiên nói: “Thầy tôi đi nghỉ ngơi rồi, hôm nay không mở cửa, cũng sẽ không nấu ăn, mời các vị về đi, hơn nữa, hôm nay mọi người ở nơi này sau này cũng xin không cần đến quán nhỏ này dùng cơm nữa, nơi này của chúng tôi, từ hôm nay trở đi, sẽ không đón thêm bất kỳ ai trong số các vị nữa.”
Nói rồi ông ta nhìn về phía Chu Đức nói: “Thằng nhóc, có thể cậu rất có tiền, thế nhưng trên cái thế giới này, rất nhiều chuyện tiền không làm được, chúng tôi không dám trêu chọc các vị có tiền, nhưng chúng tôi cũng có quyền chọn nấu cho ai ăn.”
Mấy người Giang Minh Anh biến sắc!
Chu Đức cười một tiếng nói: “Không phải là đầu bếp à? Không ăn thì không ăn, chúng ta đi thôi, đổi chỗ khác ăn cũng thế.”
Giang Minh Anh cùng Tần Thanh Vy đều cau mày, Giang Minh Anh nhìn thoáng qua Chu Đức nói: “Đàn anh Chu Đức, anh nói hơi quá đáng rồi.”
Tần Thanh Vy cũng thở dài một hơi nói: “Diệp Mộ Phàm, chúng ta cũng đi thôi, xem ra hôm nay quả thực vận may không tốt lắm.”
Chu Đức vẫn là dáng vẻ chả sao cả. Đúng vậy, anh ta thấy đầu bếp Từ này quá giả bộ, một đầu bếp mà thôi, lại dám lên mặt với anh ta.
“Từ từ, tôi có biện pháp để đầu bếp Từ làm cơm cho chúng ta.” Lúc này, Diệp Mộ Phàm bỗng nhiên mở miệng nói.
Mấy người đều cau mày nhìn về phía anh.
Chu Đức cười xùy một tiếng nói: “Tôi đây đập 600 triệu ông ấy đều không muốn làm cho chúng ta, chỉ bằng cậu? Trước cậu làm dọn dẹp vệ sinh ở Giang Thành, chẳng lẽ cậu định đi bê mấy cục gạch trong phòng ông ấy à?”
Bạch Cúc nhíu mày nhìn về phía Diệp Mộ Phàm.
Giang Minh Anh vội vàng nói: “Diệp Mộ Phàm, bỏ đi, hiện tại đầu bếp Từ đã rất phản cảm chúng ta. Anh đừng làm loạn thêm được không?”
“Dù sao cũng bọn họ cũng đã nói, sau này không bao giờ... Tiếp đón các người nữa rồi, kết quả kém nhất cũng chỉ đến vậy thôi.” Diệp Mộ Phàm cười híp mắt nói: “Đúng rồi, tôi vừa xem tay phải đầu bếp Từ vẫn luôn run run, có phải lúc trẻ bị thương không?”
Người đàn ông trung niên đứng ở cửa phòng nghe được những lời này của Diệp Mộ Phàm, chân mày thoáng nhíu lại.
Giang Minh Anh thở dài một hơi nói: “Ừ, trước kia đầu bếp Từ là đầu bếp chính của khách sạn Michelin, về sau bố tôi biết ông ấy, trở thành anh em kết nghĩa với ông ấy, sau đó bố tôi mới mời ông ấy tới khách sạn Marriott...”
Khách sạn Marriott là một trong những sản nghiệp của nhà Giang Minh Anh.
“Sau khi đến khách sạn, với tài nấu ăn của ông ấy, khách sạn của chúng tôi đã bước một bước lớn, ngay lúc đó đối thủ cạnh tranh cũng chính là nhà Lam Tinh bị đả kích về nghiệp vụ ăn uống, bọn họ chọn dùng tiền tới đào đầu bếp Từ...” Giang Minh Anh nói tới chỗ này, cười khổ một tiếng nói: “Đầu bếp Từ tất nhiên là không muốn, về sau tay phải của ông ấy bị thương, cũng không cầm được dao nữa... Ông ấy nản lòng thoái chí, lựa chọn ở ẩn trong ngõ nhỏ này thỉnh thoảng làm một chút đồ ăn...”
Diệp Mộ Phàm nhướn mày.
“Ông ấy cầm không được dao, chắc chắn cũng không cầm được nồi rồi.” Chu Đức khinh thường nói: “Tôi không tin ông ấy vẫn có thể nấu được món gì ngon.”
Giang Minh Anh cau mày nói: “Hiện ở bên cạnh nấu ăn, tất cả nguyên liệu chế biến đều là đầu bếp Từ tự mình chọn, sau đó do đầu bếp Tần làm, đầu bếp Tần Hòa là học trò giỏi nhất của đầu bếp Từ...”
Nói rồi, cố nhìn về người đàn ông trung niên đứng ở cửa kia.
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Chu Đức khinh thường nhìn ông ta một cái, sau đó tựa cười mà không phải cười nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Không phải cậu nói có thể làm cho chúng tôi ăn bữa cơm này à? Cậu hỏi cái này quả thực là rạch vào vết sẹo của người ta mà.”
Diệp Mộ Phàm không để ý đến anh ta, anh tiến lên một bước, đi tới trước mặt của người đàn ông trung niên, khẽ mỉm cười, dùng âm lượng chỉ để cho hai người nghe được nói: “Có phải tay đầu bếp Từ lúc bình thường thì không sao, chỉ không cách nào dùng lực, vừa dùng lực thì cảm giác không thể đưa lực lên không.”
Tần Hòa nhìn Diệp Mộ Phàm một chút hỏi: “Phải thì làm sao?”
“Ông có thể đi vào nói cho đầu bếp Từ, tôi có cách để tay ông ấy khôi phục, đừng nói cầm dao, cho dù là cầm đao chém người cũng không có bất kỳ vấn đề gì.” Diệp Mộ Phàm cười híp mắt nói.
Tần Hòa đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười lạnh nói: “Sau khi thầy Từ bị thương, chúng tôi đã đi khám ở khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong nước, bao gồm rất nhiều danh y trên núi, bọn họ cũng không có cách nào giải quyết, chỉ nghe được một loại biện pháp có cơ hội khôi phục, thế nhưng cái loại này biện pháp quá huyễn hoặc, căn bản...”
“Quỷ môn thập tam châm.” Diệp Mộ Phàm bình tĩnh mở miệng nói.
Nghe anh nói, con ngươi của Tần Hòa đột nhiên co rụt lại nhìn về phía Diệp Mộ Phàm hỏi: “Làm sao cậu biết?”
“Tình huống của ông ấy là kinh mạch bị hao tổn đưa đến, mà phương pháp trị liệu này tất nhiên cái này là thần kỳ nhất.” Diệp Mộ Phàm nhỏ giọng nói.
Sắc mặt của Tần Hòa âm tình bất định, ông ta nhìn Diệp Mộ Phàm hỏi: “Cậu biết?”
“Tôi thì không biết, thế nhưng tôi biết có người biết đồng thời có mười phần nắm chắc, có thể chữa tốt cho ông ấy.” Diệp Mộ Phàm cười híp mắt nói.