Cuồng Long Ở Rể

Chương 28: Chia Tay

Hai người nghĩ đến cảnh Diệp Mộ Phàm mới đối phó với Lam Tinh kia, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

“Không phải chúng tôi gào, không phải chúng tôi gào.” Hai người vội vã mở miệng nói.

Diệp Mộ Phàm nhếch miệng cười cười với bọn họ, cũng không ra tay đối với bọn họ, mà xoay người đi ra bên ngoài.

Mãi đến lúc bóng lưng Diệp Mộ Phàm biến mất ở trong xưởng, Trần Nghị cùng Hàn Thước mới thả lỏng ra, lúc này sau lưng hai người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Người khác vội vã đỡ Lam Tinh lên hỏi: “Lam Tinh! Cậu không có chuyện gì chứ!”

Lam Tinh bưng đầu của mình, hiện tại anh ta vẫn có thể cảm giác được hàng loạt đau đớn, Chu Đức đứng dậy nói: “Mau đưa cậu ta tới bệnh viện băng bó một chút đi, chảy nhiều máu như vậy, chỉ sợ cũng mất mạng.”

Toàn bộ trong xưởng lại là một trận gà bay chó sủa.

Một giờ sau, trong bệnh viện nào đó ở Giang Thành, trên đầu Lam Tinh quấn băng gạc đi ra, sắc mặt của anh ta khó coi tới cực hạn!

Lúc này ở bên trong bệnh viện, chỉ có hai người , một là Chu Đức, còn có một người là người trẻ khoảng 18 - 19 tuổi.

“Anh Tinh, không có chuyện gì chứ.” Thấy Lam Tinh đi ra. Người tuổi trẻ kia vội vã chạy qua.

“Não chấn động nhẹ, có lẽ phải tu dưỡng một thời gian.” Lam Tinh đen mặt, sau đó nhìn về phía Chu Đức nói: “Anh Đức, để anh chê cười rồi.”

Chu Đức khoát tay áo nói: “Là cậu đánh giá thấp Diệp Mộ Phàm mà thôi, từ nhỏ cậu ấy đã khỏe hơn người, lại ở trong tù nhiều năm, trên người vẫn còn khí tức âm u ở tù. Cậu không biết thoáng cái ăn thua thiệt cũng là bình thường, nhưng mà đối phó loại người không có một chút xíu bối cảnh nào này, cần gì phải tự mình đứng ra chứ?”

Vẻ mặt Lam Tinh âm tình bất định, anh ta cắn răng nghiến lợi nói: “Một đám hèn nhát!”

Nói xong, anh ta lại hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện này, tuyệt đối sẽ không chỉ như vậy rồi.”

Trên mặt của Chu Đức lộ ra vẻ hài lòng, sau đó mở miệng nói: “Không khéo, tôi có quen biết một số người, bọn họ chuyên môn phụ trách phế bỏ người ta, thậm chí gϊếŧ người, chỉ cần cậu đưa tiền đúng chỗ, phương diện này, bọn họ vô cùng chuyên nghiệp.”

Vẻ mặt Lam Tinh khẽ động nói: “Không cần anh giới thiệu, Giang Thành cũng có người như vậy!”

...

Đồng thời, ở một quán trà bên bờ sông Giang Thành, hai người Trần Nghị cùng Hàn Thước ngồi ở đó, bọn họ đều trầm mặc không nói gì!

Lại nói bọn họ chỉ là cậu ấm nhà giàu bình thường mà thôi, bình thường dựa vào có tiền, ức hϊếp một ít người tính cách hèn yếu, bọn họ rất hưởng thụ, nhưng là so với loại cậu ấm nhà giàu đỉnh cấp ở Giang Thành như Lam Tinh này, bọn họ vẫn kém hơn không ít!

Vừa rồi, khí thế ác độc kia của Diệp Mộ Phàm làm cho bọn họ thực sự sợ hãi.

Bọn họ nghĩ tới trước đó ở khách sạn Marriott, Diệp Mộ Phàm uy hϊếp bọn họ.

Ngay lúc đó bọn họ căn bản cũng không quan tâm, thế nhưng hiện tại sau khi thấy chuyện của Lam Tinh, bọn họ phải suy tính.

Trần Nghị nhìn Hàn Thước một chút nói: “Hàn Thước, Diệp Mộ Phàm này chính là vua cũng thua thằng liều, hơn nữa người cũng cực kỳ tàn nhẫn, vừa rồi một màn kia cũng nhìn ra được, anh luyện võ, hơn nữa vừa rồi Chu Đức kia không phải đã nói sao? Người này trước đây phạm tội, ngồi tù mấy năm. Người như thế nếu như chọc phải, làm cậu ấy điên tới, mặc dù cùng chúng ta một đổi một, chúng ta cũng thua thiệt. Cậu ấy chỉ là một người dọn vệ sinh công trường, có thể có quan hệ với Giang Quốc Trường kia, sau này sẽ đi đến chỗ Giang Quốc Trường làm việc, thế nhưng bị thay thế cũng không có lời!”

Nói tới chỗ này. Anh ta lại nhìn Hàn Thước nói: “Hơn nữa lần trước lúc chúng ta nói ở sau lưng Lâm Tuyết Thanh, cậu ấy rất bực tức, sợ rằng còn có chút ý kiến với Lâm Tuyết Thanh.”

Đúng rồi, theo bọn họ thì Diệp Mộ Phàm chịu mệt nhọc ba năm với Lâm Tuyết Thanh, nếu như không phải là tình yêu đích thực thì không có khả năng kiên trì lâu như vậy! Thậm chí lúc rời đi còn là tay không rời nhà, đúng là một con chó ngoan!

Sắc mặt Hàn Thước âm tình bất định, sau đó anh ta móc điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại ra ngoài: “A lô, ngân hàng Đại Dương à? Tôi là Hàn Thước, có một tấm thẻ bạc ở ngân hàng các người đó!”

“Là như vậy, lần trước tôi dùng thẻ ngân hàng của tôi mua một quỹ, hiện tại phiền ngài chuyển toàn bộ những quỹ kia về lại thẻ cho tôi!”

Sau khi nói đơn giản một lúc, anh ta thở ra một hơi, gọi một cú điện thoại cho Lâm Tuyết Thanh.

Rất nhanh, Lâm Tuyết Thanh bên kia nhận điện thoại: “A lô, anh yêu, cuối cùng anh cũng chịu gọi cho em rồi à? Em đang ở nhà nè? Hôm nay chúng ta hẹn hò nhé!”

Hàn Thước lạnh như băng nói: “Tôi chỉ gọi để nói với cô một tiếng, chúng ta chia tay đi. Chút nữa tôi sẽ tới lấy xe của tôi đi, quỹ tôi cũng cho quay về thẻ của tôi rồi.”

“Cái gì?” Bên đầu kia điện thoại, sắc mặt của Lâm Tuyết Thanh đại biến nói: “Anh có ý gì? Xảy ra chuyện gì à?”

“Không có gì, chỉ là tôi đã nói với bố mẹ về chuyện của cô, bọn họ nói cô xuất thân quá thấp, chỉ để mắt tới tiền trong nhà chúng tôi, nghĩ chúng ta không thích hợp.” Hàn Thước bình tĩnh nói: “Hơn nữa, chúng ta cùng một chỗ lâu như vậy. Cô đều không muốn ở bên ngoài qua đêm với tôi, tôi thấy cô chính là muốn đùa với tôi thôi!”

Đối với chuyện chia tay, anh ta nói rất thuận buồm xuôi gió, nhiều năm như vậy, anh ta không biết đã quen với bao nhiêu bạn gái.

Lâm Tuyết Thanh trợn tròn mắt, cô ta vội vàng nói: “Hàn Thước, đừng như vậy mà, em thực sự yêu anh mà, em đồng ý qua đêm với anh, nếu không đêm nay em không về nhà nhé!”

Hàn Thước nuốt nước miếng một cái, thế nhưng nghĩ đến một màn vừa rồi kia, anh ta lại lắc đầu nói: “Bỏ đi. Tôi cũng không làm lỡ cô, chúng ta cứ như vậy giải tán đi, cô để xe ở ga ra, ngày mai tôi tới lấy. Tôi có chìa khóa dự phòng rồi!”

Nói xong, anh ta không đợi Lâm Tuyết Thanh nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại!

Ở Hoa Viên, Lâm Tuyết Thanh đang trong nhà ngồi ở phòng khách xem ti vi, sau khi đầu bên kia dập máy, cô ta vội vã gọi điện lại.

Sau đó cô ta phát hiện đường dây bận, hiển nhiên số điện thoại đã bị cho vào danh sách đen.

Gọi zalo cũng bị xóa bạn nốt.

“Hu hu!” Đầu óc Lâm Tuyết Thanh trắng xóa, oa một tiếng khóc lên.

Bạch Tố Châu đang ở phòng bếp bận rộn nghe tiếng khóc, vội vã chạy ra hỏi: “Tuyết Thanh, làm sao vậy làm sao vậy?”

Lâm Tuyết Thanh ngẩng đầu, nhìn Bạch Tố Châu nói: “Mẹ, Hàn Thước muốn chia tay con, anh ta đã lặng lẽ dời quỹ mua cho con đi rồi, còn muốn tới đưa xe của con đi.”

Bạch Tố Châu đầu tiên là sửng sốt. Ngay sau đó biến sắc nói: “Chia tay chẳng phải là không ai cho chúng ta tiền tiêu rồi à?”

Lâm Tuyết Thanh ngẩn ra, sau đó cô ta nhìn Bạch Tố Châu, ánh mắt hơi mang theo không giải thích được.

...

Diệp Mộ Phàm tất nhiên không biết là anh ra tay lại làm cho Hàn Thước sợ đến trực tiếp lựa chọn chia tay với Lâm Tuyết Thanh.

Đương nhiên Diệp Mộ Phàm thấy Hàn Thước cùng Lâm Tuyết Thanh chia tay là chuyện sớm hay muộn thôi, loại cậu ấm ăn chơi như Hàn Thước, chẳng qua là coi trọng tướng mạo Lâm Tuyết Thanh mà thôi. Không có khả năng động chân tình, trước đó anh ta nói chuyện với Trần Nghị là đã nhìn ra được.

Từ sau khi rời khỏi nhà máy, anh đi dạo ở trên đường một lúc.

Hiện tại anh có chút buồn chán, đi một lúc, anh thấy được một quán nét nên quyết định đi vào chơi trò chơi.

Đến quầy, anh mới vừa móc ra chứng minh thư chuẩn bị quét một chút, lúc này, có người vỗ bờ vai của anh một cái nói: “Đồ nhát gan!”

Diệp Mộ Phàm quay đầu vừa nhìn, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Tần Thanh Vy, cô cũng đi chơi nét à?”

Đúng vậy, cô gái này đúng là Tần Thanh Vy bạn thân của Giang Minh Anh, cô ấy ăn mặc vô cùng lớn mật, mặc một cái váy ngắn, phía trên mặc một cái áo ngắn hở rốn, lộ ra eo thon nhỏ! Áo ba lỗ lưới rõ ràng có thể thấy được!

Tần Thanh Vy không có trả lời Diệp Mộ Phàm mà lạnh lùng mở miệng cười nói: “Muốn lên mạng đi quán nét khác đi, ở đây không chào đón anh!

Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái: “À!”

Hiển nhiên, trước đó Tần Thanh Vy nghĩ anh lâm trận bỏ chạy là đồ nhát gan.

Anh cũng lười giải thích, vui vẻ nói: “Tôi lên mạng ở đâu, hình như không liên quan đến cô.”

Nói xong, anh vỗ chứng minh thư lên bàn nói: “Chủ quán, quét cho tôi 15 nghìn!”

“15 nghìn ở chỗ này, còn không được một giờ.” Tần Thanh Vy cười lạnh nói: “Hơn nữa quán nét này không chào đón anh!”

“Cô quản thật là rộng.” Diệp Mộ Phàm im lặng nói: “ Tôi thích lên đâu thì lên đó, cô quản được à?”

“Ngồi ở quán khác, tôi có thể không xen vào, thế nhưng nơi này, tôi nói không được là không được, bởi vì... Quán này là tôi mở!” Tần Thanh Vy lạnh lùng nhìn Diệp Mộ Phàm nói!