Chiến Y Của Tôi Có Thể Siêu Thần

Chương 33: Kiên Trì Luyện Tập

Tô Diệu và anh họ tổng cộng ở lại ba ngày bên trong không gian Thứ Nguyên gọi là "Hoang Nguyên" này.

Ngoại trừ một nhóm Goblin đầu tiên gặp phải vào ngày đầu tiên, Tô Cẩm Nghị đã gϊếŧ chúng, thì hầu hết những kẻ thù gặp phải sau đó đều được Tô Diệu giải quyết. Tô Cẩm Nghị chủ yếu chỉ ở bên cạnh quan sát và hướng dẫn hắn ta một số kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm, giúp hắn ta nắm bắt khống chế sức mạnh.

Có thể khó có được thứ gì đó nhanh chóng trong ba ngày, nhưng ít ra sau khi trải qua một số lần thực chiến Tô Diệu đã tìm được chút cảm giác về phương diện phát lực khi vung nắm đấm. Bây giờ hắn ta đã trở nên lão luyện hơn trong việc kiểm soát sức mạnh của giáp tay so với trước đây. Có thể chuyển đổi tốt giữa các cú đấm nhẹ và nặng.

Từ quan điểm thực chiến, sự cải thiện kỹ năng này có nghĩa là sức chịu đựng trong trận chiến của Tô Diệu đã được cải thiện rất nhiều, và cơ thể của hắn không bị lấy sạch sức lực với hai hoặc ba cú đấm như trước, trông giống như một người yếu thận.

Đàn ông mà, sức lực mạnh mẽ là rất quan trọng không giả tạo, nhưng sức chịu đựng cũng không thể xuống dốc.

Đáng tiếc, ròng rã ba ngày bọn hắn cũng đều không có gặp được một con quái vật quỷ cấp nào để luyện tập. Sau ba ngày càn quét tạp binh, cuối cùng năng lượng lưu trữ bên trong hệ thống cũng mới chỉ có hơn 400 một tí.

Hơn 400 năng lượng trong các trang bị còn lại chỉ đủ để tạo ra bản thiết kế của giáp mũ, và vẫn còn thiếu phần giáp chân và thân.

Tô Diệu suy nghĩ một chút, quyết định trước tiên vẫn là tạm thời không vội vàng mà chế tác giáp mũ.

Đối với giáp mũ, hắn ta muốn làm nó sau cùng. Đầu tiên, hắn nghĩ rằng giáp mũ nhiều nhất cũng chỉ là để đảm bảo tính toàn vẹn của áo giáp, và hiệu quả không lớn như các bộ phận khác. Thứ hai là vì năng lượng tiêu thụ của giáp mũ là ít nhất trong tất cả các bộ phận, cũng có thể nó có nghĩa là sẽ mang lại được các tính năng ít nhất.

Nếu có thể, Tô Diệu ngược lại là cảm thấy rằng một mạch ở chỗ này cày cuốc kinh nghiệm hết cả nghỉ hè, tối thiểu trước tiên đem toàn bộ bộ giáp chế tạo ra cũng không tệ.

Đáng tiếc điều này cũng chỉ có thể là tưởng tượng thôi.

Nói cho cùng hắn vẫn chỉ là một học sinh cấp ba, nếu không có anh họ.. "Người anh em thiện lành" ra tay trượng nghĩa, hắn thậm chí ngay cả tư cách tiến vào đều không có.

Loại thẻ tạm thời của hắn ta chỉ có giá trị trong ba ngày, điều đó có nghĩa là hắn chỉ có thể ở trong Hoang Nguyên trong ba ngày.

Nhưng Tô Diệu cũng biết rằng việc này không thể vội vàng được. Cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng một, lần thu hoạch này cũng đã không ít, sau này có rất nhiều cơ hội.

Lần này, hắn cũng học được rất nhiều chiến pháp cơ bản và có được kỹ năng tâm đắc từ anh họ.

Ngoài năng lượng trong hệ thống, hắn ta còn hấp thụ tất cả các viên đá nguyên năng thạch mà hắn thu hoạch được trong ba đêm qua dưới sự hướng dẫn của anh họ. Mặc dù đẳng cấp không tấn thăng được, nhưng Tô Diệu có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh của nguyên năng trong cơ thể. Nhiều hơn rất nhiều.

Cuối cùng sau khi rời khỏi Hoang Nguyên sau ba ngày và bước vào ánh nắng rực rỡ của thế giới thực một lần nữa, Tô Diệu cảm thấy như chưa bao giờ thấy ánh mặt trời ấm áp đến thế.

"Tìm thứ gì đó để ăn trước, sau đó quay trở lại nhà của em." Tô Cẩm Nghị nói, "Cũng phải quay lại và chào bố mẹ của em một câu."

Tô Diệu gật đầu biểu thị đồng ý.

Sau ba ngày ở Hoang Nguyên, điều làm người ta nhớ nhất là đồ ăn ở nhà. Hắn ta có một sự thôi thúc quay trở về để có một bữa ăn đầy đủ no nê.

Cả hai quay trở lại bãi đậu xe và lấy xe. Họ vào trong chiếc xe thể thao màu xanh, nổ máy và chầm chậm từ cổng doanh trại đã mở đi ra.

Trước khi rời đi, Tô Diệu quay đầu lại và liếc nhìn cánh cổng doanh trại cao sừng sững từ cửa sổ phía sau xe. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn hỏi: "Mọi người ở đây.. bình thường họ có luôn đóng quân ở đây không?"

"Lính và nhân viên à? Tất nhiên rồi." Tô Cẩm Nghị vừa lái xe và trả lời: "Mọi vết nứt trên đất nước đều như thế này. Có những công trình ở bên trong và bên ngoài để bảo vệ, và khẳng định là phải có nhiều người thường trú bên trong cơ sở."

Tô Diệu im lặng một lúc lâu và nói, "Nghe có vẻ.. không dễ chút nào."

Bọn hắn vẻn vẹn chỉ là đến rèn luyện mà thôi, ba ngày này chỉ có thể nói xem như là trải nghiệm cuộc sống. Nhưng chỉ trong thời gian ba ngày này, Tô Diệu cảm thấy mình giống như đã hơi có thể hiểu được một chút vất vả kia.

"Không ai nói điều này là dễ dàng cả." Tô Cẩm Nghị nói, "Rất nhiều chuyện không phải ai cũng sẽ tự nguyện làm, nhưng tóm lại là nhất định phải có người nào đó làm nó. Bởi vì đây chính là trách nhiệm của bọn họ."

Tô Diệu đã không tiếp tục chủ đề này nữa.

Chiếc xe thể thao đi đến đường cao tốc rộng, Tô Cẩm Nghị đạp hết cỡ chân ga, tốc độ nhanh như một cơn gió rời khỏi các công trình căn cứ phía sau họ, cho đến khi không thấy bóng dáng như thể biến mất sau đường chân trời.

Trên đường trở về thành phố, cuộc trò chuyện của Tô Cẩm Nghị đã thay đổi. "Em học rất nhanh, còn nhanh hơn cả sự tưởng tượng của anh."

"Đó là do anh dạy tốt." Tô Diệu không bỏ lỡ cơ hội để khen ngợi lẫn nhau.

Tô Cẩm Nghị lắc đầu: "Không, điều đó không liên quan gì đến anh. Đó là thiên phú của riêng em. Sự kiểm soát của em về các tình huống chiến đấu và phán đoán về những hành động tương ứng được thực hiện gần như bẩm sinh. Em là một thiên tài, Tô Diệu anh đã từng nghĩ như vậy trước đây và em cũng đã chứng minh được quan điểm của mình."

Những lời khen ngợi của anh họ đã khiến Tô Diệu cảm thấy có chút khó xử.

Có lẽ lúc này chỉ cần mỉm cười là xong?

"Đúng rồi còn có một điều nữa. Nếu muốn tấn thăng đẳng cấp thì cũng không phải chỉ hấp thu nguyên năng thạch như vậy là đủ rồi đâu." Tô Cẩm Nghị nói, "Tích lũy tổng lượng nguyên năng trong cơ thể là một khía cạnh, nhưng nếu như chỉ có lượng mà nói thì cũng vô pháp dẫn đến biến đổi về chất."

Tô Diệu sững sờ "Vậy còn cần phải làm như thế nào?"

"Sử dụng nhiều hơn, rèn luyện nhiều hơn."

Tô Cẩm Nghị gõ nhẹ vào vành vô lăng bằng những đốt ngón tay.

"Đây là một quá trình rèn luyện thường xuyên được lặp đi lặp lại. Em phải thực sự biến nguyên năng mà em đã hấp thụ được thành của riêng mình, và để làm được điều này đòi hỏi rất nhiều sự rèn luyện.

Em phải sử dụng siêu năng lực của mình mỗi ngày, tiêu thụ nguyên năng đồng thời tìm được cảm giác trong quá trình này. Học cách thu lại và giải phóng tự do, kiểm soát chính xác tất cả năng lượng trong cơ thể của em.

Chỉ khi nguyên năng của em hấp thụ có thể đạt đến một mức nhất định và khống chế độ chính xác cũng được đào tạo đến cấp độ tương ứng, thì cấp độ cảnh giới của em mới được thăng cấp."

Tô Diệu đại khái hiểu.

Dù sao nghĩa là nói Siêu Năng Lực nhất định phải kiên trì luyện tập mỗi ngày mới được, nghe cũng thật hợp lý.

Không có Dị Năng Giả Siêu Năng Lực nào sinh ra là đã có thể hủy thiên diệt địa, bất luận là loại năng lực gì thì sức mạnh của mọi người đều giống nhau khi họ vừa thức tỉnh.

Sự ra đời của bất kỳ thế hệ mạnh mẽ nào chắc chắn đều phải trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc không thể tưởng tượng được, bỏ ra sự nỗ lực và mồ hôi hàng trăm thậm chí hàng ngàn lần so với những người khác.

"Đương nhiên, những điều này sẽ được dạy cho em trong các môn học của trường khi em được nhận vào trường học viện Siêu Năng hệ." Tô Cẩm Nghị nói, "Thầy cô hướng dẫn của em sẽ cho em biết nội dung tương tự vào thời điểm đó, anh chỉ giúp em chuẩn bị trước mà thôi."

Anh suy nghĩ một lúc, và dường như lại nghĩ ra điều gì đó. "Đúng rồi, còn một điều nữa cũng rất quan trọng."

"Cái gì?"

"Rèn luyện cơ thể." Tô Cẩm Nghị nói khô khan.

"Rèn.. Rèn luyện cơ thể?" Tô Diệu nhíu lông mày, "Ẹc.. Cụ thể thì phải làm như thế nào?"

Dị Năng Giả cũng cần rèn luyện sao? Phương pháp rèn luyện như thế nào?

Trong đầu hắn không tự chủ được hiện lên cảnh đội trưởng nước nào đó vừa chạy vòng quanh vừa không ngừng lặp lại như một cái máy "On your left"..

Do đó, Tô Cẩm Nghị đã nói một cách trang trọng "Phương pháp này là tùy ý. Chống đẩy, gập bụng, chạy bộ hoặc cử tạ.. bất cứ điều gì cũng được."

Tô Diệu "?"

Thật quá là bình thường rồi được không?

Tô Cẩm Nghị giải thích rằng "Thăng cấp không chỉ đòi hỏi nguyên năng phải đáp ứng đủ tiêu chuẩn, mà cơ thể của Dị Năng Giả cũng phải có khả năng theo kịp. Cơ bắp của người bình thường sẽ bị thoái hóa mà không cần dùng lực trong một thời gian dài, và Dị Năng Giả cũng vậy.

Nếu như không thể luôn luôn ép buộc mình đột phá cực hạn, thì cơ thể của em cũng sẽ bị thụt lùi."

Được rồi. Tô Diệu gật đầu, biểu thị rằng hắn đã tiếp nhận cái giả thiết này.

Nhớ năm đó có tên đầu trọc mỗi ngày gập bụng 100 cái, chống đẩy 100 cái, đứng lên ngồi xuống 100 cái, lại thêm chạy cự li dài 10 cây số. Sau ba năm, anh ta đã bất khả chiến bại trên toàn thế giới.

Nghĩ như vậy, thì kiên trì luyện tập.. hình như cũng rất có lý?