Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 92

Bọn họ không ai nhắc tới sự cố năm đó, đó là sự việc đời này Hạ Kinh Chước không cách nào tiếp thu, cũng là nguyên nhân căn bản để anh đi lên con đường trở thành phi công.

Nói đến cùng tất cả vẫn là trách ông, nếu không phải ông, cũng sẽ không phát sinh chuyện gì, nếu lúc trước người chết là ông mà không phải vợ trước của ông, nói không chừng Kinh Chước còn có thể tha thứ.....Tha thứ cho ngươi ba nhìn như nɠɵạı ŧìиɧ vứt bỏ mẹ con bọn họ, nhưng chuyện như vậy ở thời điểm ông còn tồn tại căn bản là không có khả năng xảy ra.

***

Lâm Đống là một vị lão phi công có tư lịch ở An Bình.

Ông ta hơn bốn mươi tuổi gần đây còn không kịp nhuộm tóc, sợi tóc màu trắng pha lẫn màu đen, cái này làm cho khi ông ta đi vào tầm mắt của mọi người có vẻ tiều tụy lại già nua.

Thời gian hiện tại cũng không còn sớm.

Ông ta làm việc một ngày trở lại công ty, giao tài liệu xong đã bị gọi đến nơi này.

Giang Gia Niên đã rời đi để trở về ăn cơm nghỉ ngơi, hiện tại nơ này chỉ còn lại có ba đương sự Trần Phong, Hình Chu, Hạ Kinh Chước, cùng với người như thế nào cũng không chịu đi Hạ Uyên, còn có chủ nhiệm Lý và Dư phó tổng.

Rốt cuộc Lâm Đống tuổi không nhỏ, kinh nghiệm cũng đủ, nhìn thấy trận thế này, lại nhìn tần Phong hoàn toàn bị khống chế ở chỗ này, ông ta liền biết sự tình bại lộ.

Ông ta cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp đứng ở kia nói: "Nhìn dáng vẻ này hẳn là chân tướng đã rõ? Tôi đây cũng không nói nhiều nữa, là tôi bao che Trần Phong, thời điểm ban đầu không kịp thời ngăn cản hành vi sai lầm của cậu ta, làm cho rất nhiều người phải chịu liên lụy hôm nay, là tôi nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, là tôi sai, tôi khiêm tốn tiếp thu cấp trên xử phạt."

Trần Phong vốn còn nghĩ Lâm Đống xuất hiện nói không chừng sự tình còn có cơ hội thay đổi, không nghĩ tới ông ta cư nhiên thẳng thắn như vậy, hắn ta khẩn trương nói: "Lâm cơ trưởng, sao ông lại nói như vậy, sao ông có thể nói như vậy!"

Lâm Đống căn bản không để ý tới hắn ta, ông ta nhìn về phía Hạ Kinh Chước nói: "Người trẻ tuổi, tính là cậu lợi hại, cho dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy vẫn có thể bình yên vô sự, tôi bội phục cậu, hy vọng cậu tới tuổi của tôi có thể đạt được thành tựu cao hơn tôi, không cần giống như tôi bây giờ, bị tên tiểu tử mao đầu hai mươi mấy tuổi đè mọi chuyện ở trên đầu."

Nói như vậy xong, cũng coi như là giải thích động cơ của ông ta, Dư phó tổng tức giận đến mức ném đồ vật xuống đất, đứng lên tràn đầy giận dữ nói: "Các người rốt cuộc xem công ty trở thành cái gì hả? Nơi này là công ty hàng không! Là nơi chịu trách nhiệm với an toàn của vô số người! Các người có thể đem nơi này thành nơi lục đυ.c tranh đấu địa vị sao? Lâm Đống, ông đều đến tuổi này rồi, sao có thể làm ra việc hồ đồ ấu trĩ như vậy? Ông có biết nếu loại chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến công ty như thế nào không, đối với cá nhân ông có ảnh hưởng không tốt bao nhiêu không?"

Lâm Đống đứng ở kia nói: "Tôi đương nhiên biết, lúc ấy tôi liền hối hận, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, lúc máy bay ở trên trời, cũng may trình độ kỹ thuật của Hạ cơ trưởng đích xác không tồi, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh an toàn, không có người bị thương hoặc xảy ra chuyện, bằng không tôi cũng không biết nên làm thế nào để đền bù sai lầm của chính mình."

Đối với Trần Phong có chết cũng không nhận sai như vậy, Dư phó tổng còn có chuyện nói, nhưng đối với thái độ nhận sai cực tốt của Lâm Đống như vậy, thậm chó còn tự mình tỉnh lại, Dư phó tổng giống như cũng không có lời gì muốn nói, người ta đều đã tự nói xong rồi.

Ông ta nghẹn một lúc lâu sau mới nói: "Tôi tuyên bố, Lâm Đống cùng Trần Phong dừng bay toàn diện, khôi phục công tác phi hành của Hạ Kinh Chước, còn những cái khác cần chờ kết quả xử phạt kỹ càng tỉ mỉ, chờ cấp trên mở họp quyết định sẽ tuyên bố."

Giằng co một thời gian trò khôi hài này tựa như cũng kết thúc, Hạ Kinh Chước trực tiếp đứng dậy rời khỏi nơi này, trong sạch anh muốn cũng đã tìm lại được, loại địa phương này anh không muốn tiếp tục ở lại một phút đồng hồ nào nữa.

Anh rời đi, Hạ Uyên cũng không cần tiếp tục ở lại, cuối cùng ông nhìn thoáng qua Trần Phong cùng Lâm Đống, dường như là muốn nhớ kỹ diện mạo của bọn họ, trên thực tế người như bọn họ bởi vì loại chuyện này mà phải rời khỏi An Bình, các công ty hàng không khác cũng sẽ không thuê bọn họ.

Lâm Đống còn tốt hơn một chút, Trần Phong chỉ sợ ngay cả tư cách cũng không còn.

Ngẫm lại kết cục của chính mình, Trần Phong tê liệt ngã ngồi xuống mặt đất, thật lâu không nói nên lời.

Hình Chu nhìn bóng dáng Hạ Kinh Chước rời đi, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thân thể đã phản ứng lại trước, nhanh chóng đuổi theo.

Hạ Uyên theo ngay phía sau Hạ Kinh Chước, phát giác phía sau có động tĩnh liền nhìn lại, Hình Chu biểu tình phức tạp mà liếc mắt nhìn đối phương một cái, vẫn là lấy hết can đảm đuổi về phía Hạ Kinh Chước, đến cửa hãng bay An Bình, rốt cuộc cậu ta cũng đuổi kịp, ngăn ở trước mặt anh.

Hạ Kinh Chước không có biểu tình mà nhìn người trước mắt, Hình Chu hồng vành mắt nói: "Anh Kinh Chước, em....."

Hạ Kinh Chước tựa hồ không muốn nghe lời cậu ta nói, trực tiếp phải đi, Hình Chu chạy nhanh đuổi theo ngăn anh lại nói: "Anh Kinh Chước, anh đừng đi, anh nghe em nói, em chỉ muốn nói với anh một câu thôi, sẽ không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian của anh."

Hạ Kinh Chước nhíu nhíu mày, nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn cậu ta, Hình Chu rớt nước mắt, lại vẫn là nỗ lực cười một chút, miễn cưỡng nói: "Em biết bất kể em nói cái gì cũng không thể đền bù sai lầm em phạm phải, em biết là em làm anh thương tâm, bây giờ em đứng ở chỗ này ngăn cản anh là rất không biết xấu hổ, nhưng em vẫn....Vân muốn nói, rất xin lỗi, anh Kinh Chước, em sai rồi, em đã phụ lòng anh."

Tay Hạ Kinh Chước rũ ở bên người chậm rãi nắm thành quyền, anh chuyển đầu nhìn về một bên, An Bình vào ban đêm rất yên tĩnh, ánh đèn sáng tỏ, cách đó không xa chính là sân bay quốc tế Giang Thành, phi cơ lên lên xuống xuống, giống như tâm của mỗi người bọn họ, không được an ổn.

Hình Chu cúi đầu, hít hít cái mũi nói: "Kỳ thật em bị Trần Phong lừa cũng không đơn giản chỉ bởi vì em ngu ngốc, chính em cũng không biết bắt đầu từ khi nào, lòng em cư nhiên sinh ra ghen ghét với anh, em nghĩ chính mình cũng không nhỏ hơn anh bao nhiêu, vì cái gì em lại không cso được thành tựu nhu anh, vì sao em nỗ lực như vậy mà Ân Mạn lại chỉ thích anh, hoàn toàn không nhìn thấy em. Em quên mất tìm nguyên nhân trên người chính mình, em càng ngày càng không đem nỗ lực học tập để trong lòng, có tâm tư xấu, lúc này Trần Phong tới kɧıêυ ҡɧí©ɧ em liền lập tức trúng kế, anh Kinh Chước, em là người có tội, em không xứng làm phi công."

Nói đến đây, cậu ta ngẩng đầu, đem tiêu chí phi hành trên chế phục hung hăng túm xuống dưới, nắm ở trong tay nói: "Hôm nay kể cả anh tha thứ cho em, em cũng không có biện pháp tha thứ cho chính mình, anh Kinh Chước, rất xin lỗi, để anh hao phí tinh lực trên người em như vậy, nếu sau này còn có cơ hội, em nhất định sẽ hồi báo anh." Cậu ta cúi xuống thật sâu, giơ tay lau sạch nước mắt, nắm chặt tiêu chí phi hành xoay người rời đi.

Hạ Kinh Chước không mở miệng, nhưng Hạ Uyên lại ngăn cản cậu ta: "Cậu muốn đi đâu?"

Hình Chu ngơ ngác mù mịt nói: "Cháu đi từ chức, cháu không xứng mặc thân chế phục này, cháu phải trả giá đại giới vì sai lầm của chính mình."

Hạ Uyên nghe vậy ngoái đầu lại nhìn thoáng qua con trai của chính mình, tuy rằng nó không nói cái gì, nhưng hiểu con không ai bằng cha, ông đương nhiên biết Hạ Kinh Chước căn bản không hy vọng Hình Chu làm như vậy.

"Không cần phải làm vậy." Hạ Uyên lấy tiêu chí phi hành từ trong tay Hình Chu, một lần nữa đặt lên trên chế phục của cậu ta, nghiêm túc mà đạm mạc nói, "Cậu đã biết sai rồi, may mắn còn không quá muộn, nếu cậu muốn hồi báo sư phó của cậu, về sau phải cố gắng theo Kinh Chước học tập, không được làm nó thất vọng."