Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 85

Nhưng đối với Phùng Thần và Hạ Kinh Chước mà nói, gần như là cùng cấp với việc kết thúc sự nghiệp phi hành.

Phùng Thần kích động đến nỗi chảy nước mắt, không ngừng giải thích chính mình chưa từng làm những việc đó, anh ta là bị vu hãm, nhưng Dư phó tổng căn bản không nghe vào, trước khi bọn họ đến đã hạ quyết định, anh ta cùng Hạ Kinh Chước đã bị gán tội danh đầu sỏ gây tội.

Mà phản ứng của Hạ Kinh Chước thì sao?

Anh thậm chí khinh thường giải thích, trực tiếp xoay người bước nhanh rời đi, sau khi đẩy cửa đi ra ngoài hung hăng mà đóng sầm một tiếng, cửa đóng lại, tiếng vang thật lớn làm chco người trong phòng vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là Hình Chu cùng Trần Phong.

Đi ở hành lang công ty quen thuộc, một đám đồng nghiệp đi qua bên người, tầm mắt mọi người đều dừng lại trên người anh, phảng phất như chuyện vừa mới phát sinh đã truyền khắp công ty.

Hạ Kinh Chước bước nhanh đi ra ngoài, làm lơ tất cả tầm mắt, vừa đi vừa tháo mũ chế phục, kéo rớt phi hành tiêu chí trên phía bên phải tây trang, thô lỗ mà kéo cà vạt, tháo cúc áo khoác tây trang, dùng chân tùy tiện đá văng một căn phòng, sau khi đi vào liền đem áo khoác, cà vạt cùng mũ đều ném tới trên ghế, từ từ đi tới trước cửa sổ, nhìn chằm chằm sân bay quốc tế Giang Thành to như vậy ở bên ngoài cửa sổ, tay nắm chặt thành nắm đấm, hung hăng mà nện ở trên cửa thủy tinh, cửa sổ cơ hồ là vỡ vụn, hoa văn tinh tế hỗn loạn tràn ngập vết máu, tay anh bị thương, động tĩnh làm những người khác phát hiện, có người đẩy cửa tiến vào, kinh ngạc mà hô một tiếng: "Hạ cơ trưởng? Anh không sao chứ?"

Người tới là Ân Mạn, bọn họ ở bên kia vẫn luôn không có biện pháp giao tài liêu, bởi vì Hạ Kinh Chước không đi, lúc ấy cô ta liền cảm thấy không thích hợp, đi một đường lại đây muốn nhìn một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuy rằng không rõ ràng toàn bộ, nhưng cũng biết được vài phần.

Trung Quốc có câu ngạn ngữ "Việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền ngàn dặm", ở mỗi ngành, mỗi lĩnh vực đều có thể áp dụng.

Ân Mạn lo lắng mà đi lên, muốn xem tay anh một chút, Hạ Kinh Chước lại trực tiếp né tránh, kháng cự mà nhìn ra ngoài cửa sổ, Ân Mạn lại gọi anh một tiếng "Hạ cơ trưởng", anh trực tiếp nhìn về phía cô ta nói: "Không cần lại kêu tôi bằng ba chữ kia, về sau tôi cũng không còn là cái gì cơ trưởng nữa." Anh trực tiếp tháo thẻ công tác trên cổ, nhìn một lần cuối cùng, phóng lên trên mặt bàn.

Ân Mạn trợn mắt há hốc môm mà nhìn chăm chú vào anh rời đi, nhìn người đan ông vĩnh viễn đều cao cao tại thượng kia bỗng nhiên ngã xuống thần đàn, luôn cảm thấy tín ngưỡng đều sụp đổ.

Hình Chu từ ngoài cửa đi tới, nhìn thấy cô ta ở đây liền cao hứng mà nói: "Ân Mạn, cô ở đây sao? Tôi tìm cô lâu rồi, cô nghe nói chưa, tôi đã sửa lại án sai, lần trước thật sự không phải là tôi làm, là ----"

Anh ta nói còn chưa hết câu đã bị Ân Mạn ngắt lời: "Chẳng lẽ anh muốn nói cho tôi là Hạ cơ trưởng làm sao?"

Hình Chu sửng sốt, nhìn cô không nói chuyện, Ân Mạn nhìn chằm chằm cậu ta không thể tưởng tượng nói: "Hình Chu, sao tôi giống như không quen biết anh vậy? Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy? Chẳng lẽ anh còn bởi vậy mà đắc ý cùng cao hứng sao? Hạ cơ trưởng anh ấy vẫn luôn đối với anh như thế nào tất cả chúng tôi đều nhìn ở trong mắt, anh cư nhiên có một ngày sẽ cùng với Trần Phong kia hợp lại để hại anh ấy, Hình Chu, là tôi nhìn lầm anh rồi, anh căn bản không đáng để anh ấy đối với anh tốt như vậy, anh làm tôi quá thất vọng rồi."

Hình Chu sợ ngây người, kinh ngạc mà đứng ở kia trơ mắt nhìn Ân Mạn vẻ mặt chán ghét rời đi, tầm mắt của cậu ta nhìn xuống chế phục của Hạ Kinh Chước còn để ở đằng kia, còn có trên cửa sổ bị đập nát ẩn hiện vết máu, cậu ta hoảng hốt mà thu hồi tầm mắt, để tay lên ngực tự hỏi, chẳng lẽ cậu ta làm sai thật rồi sao?

Cậu ta là thật sự ngu ngốc, đến lúc này còn không nhìn ra vấn đề của Trần Phong, căn bản vẫn ẩn ẩn chờ mong Hạ Kinh Chước rơi khỏi vị trí kia, để mọi người có thể thấy --- a, hóa ra còn có một người tên Hình Chu tồn tại.

Đặc biệt là, làm Ân Mạn thấy.

Cậu ta rốt cuộc đang làm những gì?

***

Giang Gia Niên ở nhà đợi thật lâu, vẫn không chờ được Hạ Kinh Chước về nhà.

Cô đương nhiên đã gọi điện thoại, ở trong lòng tính thời gian đối phương hạ cánh liền gọi qua, nhưng trước sau đều không có người nghe máy.

Giang Gia Niên không khỏi có chút lo lắng, đặc biệt chú ý một chút tin tức thời sự, không có tin tức về tai nạn trên không, vậy chứng tỏ máy bay không có vấn đề.

Lại gọi điện thoại tìm nữ trợ lý hỗ trợ tra một chút chuyến bay của anh, quả nhiên chuyến bay đã sớm đến Giang Thành, vậy làm phi cơ trưởng, anh hiện tại hẳn là đang nghỉ ngơi đi? Ít nhất nghe cuộc điện thoại là không thành vấn đề chứ?

Vì sao lại không liên hệ được?

Làm lơ nữ trợ lý hỏi cô khi nào quay về đi làm, Giang Gia Niên cau mày thay quần áo, cầm chìa khóa xe liền rời khỏi nhà.

Hiện tại cô ở ký túc xá của Hạ Kinh Chước, cách sân bay rất gần, ra cửa lái xe mười phút liền tới nơi.

Lúc này thơi gian đã có chút muộn, xe trên đường đến sân bay cũng không nhiêu, nhưng mà sân bay vẫn có máy bay lục tục cất cánh hạ cánh như cũ, Giang Gia Niên đỗ xe xong liền bước nhanh về phía cửa lớn của hãng bay An Bình, người phụ nữ đĩnh bụng to hấp tấp mà đi vào, biểu tình nghiêm túc, ánh mắt sắc bén, đảm nhiệm vị trí tổng tại nhiều năm, khí tràng kia làm mọi người nhìn cô ít nhiều có chút sợ hãi.

Nhận thấy bộ dáng của chính mình có thể mang đến ảnh hưởng không tốt cho Hạ Kinh Chước, Giang Gia Niên mạnh mẽ kiềm nén nội tâm bực bội cùng nôn nóng, dựa theo phương hướng trong trí nhớ tìm được văn phòng, cô nâng tay lên gõ cửa, sau đó liền mở cửa nhìn phía bên trong, trong phòng có rất nhiều người, cũng là những gương mặt quen thuộc, trong đó cũng có Ân Mạn.

Nhưng mà không có Hạ Kinh Chước.

Ân Mạn và Hạ Kinh Chước là nhân viên công tác cùng đội bay, cô ta ở chỗ này đã nói lên Hạ Kinh Chước cũng nên ở đây, anh đi đâu rồi?

Lúc này tựa hồ chỉ có thể đi hỏi Ân Mạn.

Kỳ thật đời người sẽ có rất nhiều thời điểm gặp phải loại tình huống bất đắc dĩ như thế này, cô muốn biết tung tích của chồng cô lại phải đi hỏi người phụ nữ khác, hơn nữa còn là người phụ nữ thích chồng cô, việc này thật đáng buồn, nhưng kể cả như thế cũng vẫn phải làm.

"Ân tiểu thư, có thể phiền cô ra ngoài một chút được không?"

Giang Gia Niên đứng ở cửa, không để ý đến đủ loại ánh mắt của người khác, nhưng cũng có thể phát hiện bọn họ đáng nhỏ giọng nghị luận gì đó, lần trước cô tới cũng không phải được "đãi ngộ" như vậy, cô dám cam đoan, bên này Hạ Kinh Chước chắc chắn xảy ra vấn đề.

Ân Mạn đương nhiên không thích Giang Gia Niên, người phụ nữ này đoạt đi người đàn ông mà cô ta yêu thích, còn kết hôn với đối phương, nhìn dáng người còn tựa hồ đang mang thai, Ân Mạn sao có thể thích cô?

Nhưng từ biểu tình của Giang Gia Niên không khó nhìn ra cô ấy tới công ty tìm hẳn là muốn nói về Hạ Kinh Chước, trước mắt anh không ở công ty, đã rời đi được một thời gian, anh xảy ra chuyện như vậy, kể cả người bình tĩnh như anh cũng vẫn làm người khác lo lắng.

Ân Mạn chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu đi qua, khi đóng cửa, cô ta quay đầu nhìn những người khác nói: "Đừng nhìn, mọi người đều rất bận, chỉ là bạn bè gặp nhau nói chuyện phiếm thôi, mọi người đừng nghị luận nữa được không?"

Mỗi một ngành cũng không thiếu người thích xem náo nhiệt, công ty hàng không cũng không thiếu.

Ân Mạn nói trắng ra xong, những người còn lại cũng ngượng ngùng tiếp tục bàn luận chuyện này, liền bắt đầu làm việc của bọn họ.

Ân Mạn thu hồi tầm mắt đóng cửa đi ra ngoài, Giang Gia Niên liền đứng cách đó không xa chờ cô ta, hai người chạm mặt, tự nhiên mà rới khỏi công ty, tới cửa An Bình, xuống bậc thang tìm một vị trí thích hợp, lúc này mới dừng bước đối diện nói chuyện.

Hiện tại là mùa đông, Ân Mạn mặc chế phục, khi đi ra khoác áo khoác, kể cả sắc trời đã tối cũng ánh sáng không đủ cũng không ảnh hưởng đến vẻ mỹ lệ mê người của cô ta, cô ta trẻ hơn Giang Gia Niên, khóe mắt Giang Gia Niên đã không thể tránh khỏi xuất hiện nếp nhăn, nhưng cô ta không có.

Hiển nhiên, cô ta cùng chú trọng bảo dưỡng hơn Giang Gia Niên.

"Tôi biết cô đến tìm tôi vì cái gì." Ân Mạn nhìn chung quanh nói, "Có phải liên quan đến Hạ cơ trưởng hay không?"

Đối phương có thể nói thẳng vào vấn đề, Giang Gia Niên cũng rất vui mừng, hiện tại cô không muốn lãng phí chút thời gian nào.

Cô nhanh chóng gật đầu nói: "Từ giữa trưa đến giờ tôi không liên lạc được với anh ấy, mà hình như anh ấy cũng không ở công ty, cô biết anh ấy đi đâu không?"

Ân Mạn trầm mặc một hồi, tầm mắt từ trên mặt Giang Gia Niên chậm rãi chuyển xuống trên bụng cô, nhẹ giọng hỏi: "Cô mang thai?"

Giang Gia Niên cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, không dấu diếm: "Đúng vậy."

Cô trả lời ngắn gọn, không muốn nói chuyện này, nhưng Ân Mạn lại có hứng thú sâu sắc với chuyện này.

Cô ta kéo kéo khóe miệng, cười đến có chút thương cảm, trong thanh âm lộ ra chút nghẹn ngào không thể khống chế: "Khó trách anh ấy muốn kết hôn với cô nhanh như vậy."

Giang Gia Niên có chút xấu hổ, giơ tay sờ soạng tóc một chút, chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của cô cứ như vậy mà ánh vào trong mắt Ân Mạn, cô ta có chút mất đi lý trí mà nói câu "Có thể cho tôi đeo một chút không?" Nói xong liền phát hiện câu này quá thái quá, hấp tấp mà cúi đầu che lấp sự thất thố của chính mình, hai tay nắm chặt, thân thể cứng đờ.

Giang Gia Niên nhợt nhạt mà cười một chút, thấp giọng nói: "Ngại quá, đây là nhẫn cưới, có thể rất không thích hợp để cô đeo, nếu cô cũng thích loại nhẫn này, tôi còn có cái khác, hôm nào chúng ta cùng nhau uống cà phê, tôi đưa cho cô đeo."