Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 80

Đây là lần thứ hai bọn họ cùng chung chăn gối kể từ khi bọn họ quen biết.

Rất khó hình dung cảm giác hiện tại là như thế nào.

Hai người đều vô cùng khẩn trương mà nằm thẳng, giưởng ngủ vốn đang khá rộng nhưng hai người nằm lên lại có chút chật hẹp, Giang Gia Niên chỉ có thể tận lực xích lại gần Hạ Kinh Chước, như thế mới có thể tránh cho mình bị rơi xuống.

Đôi tay Hạ Kinh Chước đặt ở trên người, đắp chăn, nhìn chằm chằm trần nhà trong bóng đem im lặng, có lẽ người phụ nữ bên cạnh dựa thật sự quá gần, gần gũi đến mức làm anh không thể hô hấp, trầm thấp mà nói một cậu: "Lần sau được nghỉ, chúng ta đi mua một cái giường lớn đi."

Một mảnh ám sắc, một lát sau Giang Gia Niên mới nhẹ giọng nói: "Em lại cảm thấy như thế này cũng khá tốt."

"Không cảm thấy chật sao?"

"Chật một chút cũng không có gì không tốt."

Anh hơi hơi nghiêng đầu, cô đem mặt chôn vào trong khuỷu tay anh, lẩm bẩm nói: "Ít nhất như vậy em có thể danh chính ngôn thuận mà dựa vào người anh."

Hạ Kinh Chước: "Ừ?"

Giang Gia Niên cười ha hả: "Không có gì, vừa rồi em chưa nói gì hết, nhanh ngủ đi, anh hẳn là rất mệt."

Thật ra hôm nay Hạ Kinh Chước không có làm việc cả ngày, chỉ bay một tuyến, đều không có chút mệt mỏi nào.

Trừ bỏ buổi chiểu nhìn Giang Gia Niên cùng ba anh ăn cơm cùng nhau thì tâm tình có chút không tốt, cũng không cảm thấy mệt.

Bây giờ thời gian cũng không còn sớm, hẳn là buồn ngủ, chính là nằm ở đây, cảm giác được hô hấp của người bên cạnh, mặc kệ Hạ Kinh Chước nỗ lực như thế nào, cũng không có biện pháp thực sự tiến vào giấc ngủ.

Tinh tế tính ra, Giang Gia Niên mang thai được hơn bốn tháng, bụng nổi lên rõ ràng, thời điểm không mặc áo khoác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra manh mối.

Thật ra anh cũng không tán thành trạng thái của cô như vậy còn đi làm, nhưng theo tính cách của cô, để cô nghỉ mà ở nhà dưỡng thai căn bản là việc không có khả năng, trừ phi sắp đến ngày sinh dự tính, thời điểm thật sự không thích hợp quá mệt nhọc.

Đúng vây, công việc đối với cô mà nói rất quan trọng, đặc biệt là công việc ở Duyệt Đồ bên kia.

Nghĩ một chút, không khỏi nghĩ đến lời nói trong điện thọa của Lâm Hàn Dữ.

Anh ta nói từ đầu đến cuối anh chẳng qua là bị lợi dụng thôi.

Có cái dạng ước nguyện ban đầu gì sẽ làm một người lợi dụng một người thậm chí không tiếc kết hôn cùng hắn?

Vì Duyệt Đồ, Giang Gia Niên có thể hy sinh đến mức trả giá bằng hôn nhân của chính mình sao?

Anh không cho rằng cô là loại người không từ thủ đoạn như vậy.

Nhưng cho dù đúng thì thế nào đây?

Rõ ràng tận mắt nhìn thấy rồi, lại không ngừng thay cô giải vây trong đầu, như vậy biết làm sao bây giờ, yêu một người đến mức có thể thỏa hiệp tất cả, yêu đến mức có thể lựa chọn làm lơ đi nguyên tắc của chính mình, thậm chí yêu đến mức anh bắt đầu chán ghét chính bản thân mình.

Đây là tình yêu đi.

Thật đúng là một thứ đáng ghê tởm, làm ra một thay đổi to lớn như thế, thậm chí chẳng phân biệt thị phi.

Lúc trước ba anh lựa chọn người phụ nữ kia, ly hôn với mẹ anh, có phải cũng có tâm tình như vậy hay không.

So sánh tương đối với ông ấy, làm Hạ Kinh Chước càng thêm cảm thấy tình cảm như vậy không thực tế cùng làm người buồn nôn, anh không tự giác mà xoay người đưa lưng về phía người phụ nữ phía sau, Giang Gia Niên vốn dĩ có chút buồn ngủ, động tác của anh cùng không khí trầm mặc lại làm cô tỉnh lại.

Đợi sau khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, cô nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, hoảng hốt giơ tay lên đặt trên lưng anh, anh mặt áo ngủ, cách vật liệu tơ tằm đơn bạc, cô có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể của anh.

Cô nhớ tới chiều nay nhìn thấy anh tâm sự nặng nề.

Vừa rồi tốt hơn một chút, nhưng hiện tại hình như lại tái phát.

Do dự mãi, cô vẫn là mở miệng dò hỏi: "Tâm tình không tốt sao? Anh suy nghĩ gì vậy? Không ngủ được?"

Ba vấn đề, cái ở giữa không dễ trả lời nhất, chắc chắn không thể nói thẳng thắn, lại không am hiểu nói dối, như vậy dứt khoát liền không cần trả lời.

Anh không trả lời, vấn đề ở bên Giang Gia Niên bên này càng thêm nghiêm trọng.

Có lẽ cũng là có tật giật mình.

Cô cũng không ngủ được.

Trằn trọc, hai người chậm rãi biến thành nằm đưa lưng về phía nhau.

Thật ra rất muốn thẳng thắn tất cả, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, nhớ tới thái độ ăn nói khép nép mang theo chút khẩn cầu của lão nhân gia, cô đầu sẽ cầm long không đậu mà ngậm miệng. Có đôi khi còn người thật sự sẽ thân bất do kỷ, cha con bọn họ đến tình trạng này, nghĩ đến Hạ Uyên cũng sẽ không nhẹ nhàng thoải mái hơn Hạ Kinh Chước bao nhiêu. Làm người lớn tuổi "phạm sai lầm" kia, tuổi già của ông ấy ước chừng càng thêm cô độc.

Ban đêm liền cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Hạ Kinh Chước được nghỉ hai ngày, vừa lúc là cuối tuần, Giang Gia Niên cũng không đi làm, thời điểm tỉnh lại vào buổi sáng ngày hôm sau, cô thấy bên người trống trơn, bên ngoài phòng ngủ truyền đến thanh âm nhỏ bé yếu ớt, cô xốc chăn lên đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, cửa phòng bếp mở ra, người đàn ông đứng ở đó, đeo tạp dề, đưa lưng về phía cửa, đang làm bữa sáng.

Cô nhớ anh sẽ không nấu cơm, ngày thường đều rất ít khi nổi lửa, khi đi làm ăn ở căn tin, lúc không đi làm sẽ ăn cơm hộp, đồ ăn trong nhà duy nhất chính là sữa bò, sữa bò còn bị để đến quá hạn.

Chẳng lẽ gần đây anh học được nấu cơm?

Giang Gia Niên có chút tò mò mà đi lên, cô đi dép lên, bước chân rất nhẹ, Hạ Kinh Chước đang hết sức chuyên chú mà làm bữa sáng, cũng không phát hiện cô tới gần.

Cái này làm cho cô có thể quan sát trạng thái trước mắt của anh càng thêm rõ ràng.

Hạ cơ trưởng khi đối diện với khoang điều khiển phức tạp cùng những thao tác tinh vi cao cấp đều rất thành thạo, nhưng khi đối mặt với những đồ vật ở nhà bếp lại vô cùng khó xử.

Anh nhíu mày, đang chiên chân giò hun khói trong cái chảo, lại nhìn sang bên cạnh, trên thớt đặt bánh mì nướng đã cắt xong, bát bên cạnh là trứng đã được đánh lên, còn có một hũ bơ lạc.

Giang Gia Niên kinh ngạc mà nhướng mày, nhìn Hạ cơ trưởng đem chân giò hun khói đã chiên xong kẹp ra, nghiêm túc mà đặt trên phần bánh mì đã được quết bơ lạc, lại đem pho mát kẹp ở giữa, tiếp đó để lên một miếng bánh mì nướng, sau đó đảo qua trứng đã đánh một lần, thật cẩn thận mà đặt lên chảo một lần nữa, chỉnh lửa nhỏ một chút để chiên, nhìn đến đây Giang Gia Niên liền hiểu rõ, anh đang làm bữa sáng kiểu Tây.

"Em cũng không biết anh còn biết làm cái này."

Giang Gia Niên vừa mở miệng liền làm Hạ Kinh Chước đang chuyên tâm nấu cơm hoảng sợ, một người đàn ông lại cầm lòng không đậu mà lui về phía sau một bước, suýt nữa nhảy lên một chút, con ngươi thâm thúy hơi hơi trợn to nhìn về phía cô, Giang Gia Niên xấu hổ mà sờ sờ mặt nói: "Thật xin lỗi, em dọa anh rồi."

Hạ Kinh Chước có chút tay chân vụng về mà lật mặt bánh, chờ hai mặt đều đã chín thành màu vàng mới kẹp ra đĩa, trực tiếp bưng lên đưa cho cô nói: "Đi ăn."

Nói xong, chờ cô nhận lấy, liền thập phần giấu đầu lòi đuôi mà giấu đi một góc thực đơn bữa sáng đang được mở ra.

Giang Gia Niên không nhịn được mà gợi lên khóe miệng, một tay bưng cái đĩa một tay kéo lấy cổ tay áo sơ mi của anh, ngọt ngào nói: "Vậy anh không ăn sao? Chỉ có một phần."

Hạ Kinh Chước rũ mắt nhìn về phía tay cô đang kéo cổ tay áo của anh, ngón tay trắng nõn thon dài tinh tế, ngón áp út còn mang nhẫn cưới, lúc anh mua liền tưởng tượng ra hình ảnh như vậy, nhẫn được đeo trên tay cô quả nhiên vô cùng xinh đẹp, so với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn.

Cô chú ý tới tầm mắt của anh, nhẹ nhàng thu hồi tay, có chút không được tự nhiên, nhanh chóng thanh thanh giọng nói: "Để em thể hiện tài năng cho anh xem."

Nói xong, cô nhanh chóng đem đĩa bánh đặt lên trên bàn cơm bên ngoài, còn cẩn thận che cái nắp lại, sau đó liền đĩnh bụng to đi tới phòng bếp, kéo nút thắt tạp dề của Hạ Kinh Chước, đeo tạp dề vào, bắt đầu làm bữa sáng.

Nói thât, trong nhà cũng không có đồ ăn gì, ngoài trứng gà cũng chỉ còn có gạo kê cùng cà chua, tuy Giang Gia Niên tự nhận là đầu bếp nhiều nhất cũng chỉ có thể làm trứng gà xào cà chua cộng thêm cháo gạo kê.

Nhưng mà đồ ăn không tính ở nhiều, an ủi chính mình một phen như vậy, thời điểm Giang Gia Niên nấu cơm liền càng nghiêm túc.

Rất kỳ lạ chính là, người khác mang thai cô cũng mang thai, nhưng trừ lúc đầu có chút không ngửi được mùi đồ ăn bên ngoài, hiện tại cô ngửi thấy mùi khói dầu cũng không có cảm giác muốn nôn, đứa nhỏ này mang thai ngoại trừ bụng lớn lên thật là một chút cảm giác cũng không có, nhẹ nhàng đến không tin được.

Hạ Kinh Chước ở bên cạnh nhìn cô nấu cơm, trong đầu liền xuất hiện một loại từ ngữ mấu chốt.

Người vợ mang thai, sáng sớm cuối tuần, căn nhà náo nhiệt, liền cứ như vậy chính là một hình ảnh tốt đẹp tràn ngập pháo hoa.

Có một lần nhìn thấy hình ảnh như vậy, vẫn là khi anh còn rất nhỏ, khi đó mẹ anh còn sống, ba mẹ còn không ly hôn.

Hạ Kinh Chước không tự chủ được mà tiến lên ôm lấy eo của Giang Gia Niên, ôm cô từ phía sau, tay đặt ở trên bụng phồng lên của cô, cằm đặt ở trên vai cô.

Giang Gia Niên đang xắt rau, bị động tác thình lình xảy ra của anh khiến cho bên tai phát ngữa, cô động vài cái, không thoát ra được, cô nhấp nhấp môi, muốn nói gì đó, nhưng động tác của anh lại tăng thêm sức lực, tâm cô mềm nhũn, lời nói cự tuyệt gì đó cũng không nói ra được.

Vì thế, toàn bộ bữa sáng, hai người đều chìm trong hành động dong dài như vậy mà vượt qua.