Thiệu Tình rời đi không chút lưu luyến, mang theo ba sinh vật sống và một Chư Mặc Thần, trông rất nhàn nhã.
Đây là thiên đường của Giang Vân cùng Lam Minh, nếu hai người họ không muốn người khác quấy rầy, cô sẽ không hấp tấp quấy rầy họ.
Thiệu Tình biết rằng hai người họ sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Sau khi trở về căn cứ Phố Tàu, đã sớm qua thời gian bình thường Nhị ngốc tỉnh dậy, khi Thiệu Tình ở ngoài cổng, đặt ba người xuống bình tĩnh uy hϊếp bọn họ: “Tôi sẽ không gϊếŧ các ngươi. Không phải không có năng lực mà là tôi người ra tay, tôi tin ba người đều rất rõ ràng chuyện này, tôi cho ba người hai sự lựa chọn: Một, quên hết sự việc của ngày hôm nay đi và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thứ hai, các ngươi không cần trở về. "
Đường Thiên Đức lúc này thật sự ngoan:" Chúng ta hôm nay ra ngoài săn tang thi, cũng không gặp được bao nhiêu tang thi, liền trở về, còn có chuyện gì xảy ra nữa? Tại sao tôi không biết! ”
Thiệu Tình vẻ mặt hài lòng, sau đó buông ba người ra, nhẹ giọng nói:“ Vỗ vỗ mặt, sắc mặt tái nhợt như vậy, cho ai xem? ”
Ba người nghe được Thiệu Tình nói, lập tức tát vào mặt mình, chỉ chốc lát nó trở nên đỏ, sợ Thiệu Tình một lời không hợp, mượn bọn họ đút Đại Hoa.
"Được rồi, nếu tát nữa sẽ sưng lên. Đi thôi." Thiệu Tình bình tĩnh dẫn đường, cùng một nhóm người trở lại căn cứ Phố Tàu. Khi đã trở lại căn cứ, cô không nhịn được tăng tốc độ.
Điều gì sẽ xảy ra nếu Nhị Ngốc không tìm thấy cô, anh phát cuồng làm sao bây giờ?
Thiệu Tình không lo lắng Nhị Ngốc vì phát cuồng sẽ làm tổn thương người khác, cô chỉ lo người khác sẽ phát hiện ra Nhị Ngốc không đúng và làm tổn thương anh ấy.
Những người khác ở phía sau không theo kịp tốc độ của cô, bị cô bỏ lại phía sau rất xa, Thiệu Tình nhanh chóng trở về nơi ở tạm thời của họ, dọc theo đường đi cũng không hoảng sợ, hơn nữa cô rất bình tĩnh.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên trang web https://s1apihd.com/truyen/mat-the-chi-doc-me-quy-bao/
Sau khi mở cửa, cô phát hiện Nhĩ Đại không có phát cuồng, khoanh tay ôm gối ngồi trên sô pha, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy đó là Thiệu Tình, anh nhảy lên.
Phản ứng đầu tiên của Thiệu Tình là thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô cảm thấy đau lòng, Nhị Ngốc quá ngoan rồi, anh càng ngoan bao nhiêu thì Thiệu Tình càng cảm thấy có lỗi.
"Đã ăn gì chưa? Em để đòi ăn trong tủ lạnh, để tờ giấy trên đầu giường." Thiệu Tình sờ đầu Nhị Ngốc, sau đó nói.
Nhị Ngốc chậm rãi lắc đầu, sau đó ủy khuất nhào vào trong lòng Thiệu Tình, anh vừa mở mắt ra liền phát hiện Thiệu Tình đã đi rồi, cả nhà đều không có mui hương của Thiệu Tình, làm sao còn tâm tình nhìn tờ giấy gì đó.
Lúc đó, anh thực sự gần như phát điên, nếu không phải gần đây anh bắt đầu dần khôi phục, anh thật sự sẽ vội vàng chạy ra ngoài tìm Thiệu Tình.
Sau khi buộc bản thân phải an tĩnh lại, Nhị Ngốc cứ ngồi trên sô pha không đi đâu, yên lặng chờ Thiệu Tình trở về.
Anh biết Thiệu Tình sẽ không bao giờ để anh một mình, cô chỉ ra ngoài làm gì đó rồi sẽ quay lại ngay.
Nhị Ngốc chỉ biết đợi và đợi, thời gian trôi qua, thần kì anh không hề cáu kỉnh, đặc biệt trầm lặng.
Có lẽ ngay cả thời gian chờ đợi cũng ấm áp trong mắt anh, bởi vì người anh chờ đợi tên là Thiệu Tình.
"Ngoan, ăn cơm trước.” Thiệu Tình mở tủ lạnh chuẩn bị lấy đồ ăn đã làm từ sớm để hâm nóng, nhưng nửa chừng cô lại đổi ý làm món mới.
Lúc cô nấu ăn, Nhị Ngốc vẫn đi theo sau lung cô, đặc biệt ngoan, đi đâu Nhị Ngốc cũng đi theo cô, không hề náo loạn, chỉ lặng lẽ quan sát Thiệu Tình.
Thỉnh thoảng Thiệu Tình đưa một miếng thức ăn đã nấu chín vào miệng anh, cảnh tượng rất ấm áp.
Bữa ăn đã chuẩn bị xong, hai người cùng nhau ngồi vào bàn, sau khi dùng bữa xong, Thiệu Tình lấy trong túi áo ra một viên linh thạch cấp sáu, đưa cho Nhị Ngốc, sau đó cô lấy từ trong không gian ra rất nhiều tinh hạch cấp 4 cấp 5, vỗ đầu Nhị Ngốc: "Mau tu luyện đi. Sau khi đột phá, ra ngoài săn bắn, em sẽ dẫn anh theo."
Nhị Ngốc thành thành thật thật cầm tinh hạch đi tu luyện, anh vào trong phòng, Thiệu Tình cũng không nghỉ ngơi, Thiệu Tình ngồi ở bên ngoài, cầm một tinh hạch hấp thu.
Từ khi lấy được đất đỏ trước đây, cô đã đột phá đến cấp sáu đỉnh, sau đó, như những ngày này, nàng đã dùng đất đỏ phối hợp cùng tinh hạch cao cấp tu luyện, hiện tại năng lượng trong cơ thể nàng cơ bản đã bão hòa.
Chỉ còn chờ một cơ hội, cô có thể đột phá đến cấp 7. Đến lúc đó cái khác không dám nói, ít nhất trong số những dị năng giả, thực lực của cô khẳng định có thể được coi như đứng đầu.
Thực lực đương nhiên là càng mạnh càng tốt. Thực lực càng mạnh, đồng bạn của bạn sẽ càng an toàn, càng có khả năng bảo vệ mình và những người bạn muốn bảo vệ.
Điều đau đớn nhất trên đời này là chứng kiến
người thân của mình bị thương hoặc ... bất lực.
Đặc biệt là trong mạt thế này, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, thực lực là tiền đề của mọi thứ.
Muốn sống tốt thì cần có thực lực, muốn bảo vệ bạn bè đội hữu thì cần có thực lực, không muốn bị người ức hϊếp thì vẫn phải có thực lực, ngay cả quyền nói cơ bản nhất cũng cần có thực lực.
Nếu bạn không có thực lực? Không ai lắng nghe bạn nói, bởi vì nó không có ý nghĩa gì cả.
Thiệu Tình luôn nghĩ cách trở nên mạnh mẽ hơn, con đường trở nên mạnh mẽ hơn không có hồi kết, điều mà Thiệu Tình phải làm là đi trước người khác một bước.
Thế là đủ rồi.
Một đêm không nói chuyện, hai người đều đang tu luyện, thậm chí bỏ ngủ, Nhị Ngốc không ngủ, Thiệu Tình không dám ngủ.
Cô sợ Nhị Ngốc đột nhiên đột phá, hoặc có chuyện gì xảy ra trong lúc đột phá, cô không kịp phản ứng nên đơn giản là không ngủ, dù sao đối với cô bây giờ, thức đêm cũng không phải chuyện lớn
Nửa đêm gần sáng, trong phòng Nhị Ngốc có dao động kỳ lạ, trong nháy mắt đó Thiệu Tình chỉ biết Nhị Ngốc đã đột phá.
Cô nhanh chóng đến phòng Nhị Ngốc, nhưng cô không can thiệp, cô chỉ đứng từ một bên quan sát, rõ ràng đây là Nhị Ngốc đột phá, nhưng cô còn lo lắng hơn Nhị Ngốc.
Thiệu Tình sợ Nhị Ngốc đột phá lần này, có điều gì đó không ổn xảy ra, dù sao thì sự thật đã chứng minh cấp độ tang thi càng cao thì trí thông minh càng cao.
Nếu Nhị Ngốc đánh thức trí nhớ của mình cùng lúc với lần đột phá, hoặc đơn giản là quên mất thời gian là Nhị Ngốc, một đoạn thời gian kia thì làm sao bây giờ?
Thiệu Tình muốn biết tình hình đột phá của Nhị Ngốc càng sớm càng tốt.
Thiệu Tình khoanh chân ngồi ở cửa, nhìn chằm chằm Nhị Ngốc, Nhị Ngốc đang ở thời điểm mấu chốt nhất để đột phá, thành công hay thất bại, chỉ trong nháy mắt.
Nói cô không căng thẳng là nói dối, sau khi Thiệu Tình thả Đại Hoa ra, cô bình tĩnh kéo Đại Hoa đến bên cạnh mình, sau đó một tay nắm lấy lá của Đại Hoa, tay kia cầm lấy cánh hoa của Đại Hoa.
Bàn tay dùng sức quá lớn khiến Đại Hoa đau không ngừng lắc đầu, dù có cơ trí đến đâu cũng chỉ là hoa mà thôi, còn không phát ra được tiếng, huống chi là cầu xin thương xót.
Thiệu Tình cảm vô biểu tình ôm Đại Hoa, chà đạp lá cùng cánh hoa của Đại Hoa, trông có vẻ bình tĩnh, nhưng nội tám không thể kiềm chế được khẩn trương, sắp nhảy dựng lên.
Ngay khi tim cô nhảy lên cổ họng, hơi thở kỳ lạ trên người Nhị Ngốc tan biến, anh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia sáng sâu và sắc bén.
Khi anh mở mắt ra, có một cỗ lực lượng cường đại lan tràn ra tứ phía, thăng cấp thành công!
Nếu ai đó đang ở trong vùng hoang dã lúc này, họ sẽ thấy những động vật biến dị và tang thi ở gần căn cứ Phố Tàu đang điên cuồng chạy trốn ra xa.
Tất cả đều cảm nhận được sự đột phá của Nhị Ngốc. Sự đột phá của tang thi cấp năm đến cấp bốn là rất lớn, giống như trong một đàn tang thi, có thể có nhiều tang thi cấp năm, nhưng nhất định chỉ có một tang thi cấp sáu.
Dù sao một núi không thể có hai hổ, trừ khi có một nam một nữ, mà đối với tang thi, chúng không có khái niệm nam nữ, vì vậy trong một bầy tang thi, thường chỉ có một tang thi với cấp cao nhất.
Cho dù những động vật biến dị cũng tốt, tang thi lang thang khắp nơi cũng được, chúng đều là tán hộ, chúng đều không có tộc đàn, vì vậy ngay khi cảm thấy có một vị vua mới, chúng đã nhanh chóng chạy trốn.
Tốc độ chạy rất nhanh, như sợ Nhị Ngốc chạy ra ngoài làm gì bọn chúng.
Vào thời điểm Nhị Ngốc đột phá, Thiệu Tình cũng vô cùng căng thẳng, cô đột nhiên nắm chặt Đại Hoa, thậm chí còn xé nát một cánh hoa.
Xin thương tiếc cho Đại Hoa tội nghiệp.
Đại Hoa đáng thương nhảy dựng lên vì đau.
Ngay khi Nhị Ngốc đột phá, khí thế mà anh toát ra cũng từ từ thu lại, ánh mắt anh nhìn rất cơ trí, còn mang theo một phần thâm trầm, hoàn toàn không giống Nhị Ngốc ngơ ngác thường ngày.
Thiệu Tình trong lòng hoảng hốt, nhịn không được liền hô một tiếng: "Nhị Ngốc!"
Vốn vẻ mặt Nhị Ngốc bí hiểm, ngay lập tức trở lại như trước khi đột phá, vui vẻ nhảy vào vòng tay của Thiệu Tình, một chút cũng nhìn không ra bóng dáng cơ trí trước đó, cứ như thể mọi thứ đều là ảo giác của Thiệu Tình.
Quan trọng hơn là sau khi đột phá, thực lực của hắn càng mạnh, nhất thời không khống chế được nên trực tiếp đè Thiệu Tình xuống.
Lưng của Thiệu Tình đập mạnh xuống đất, nếu không phải cô là tang thi thì lần này chắc cô bị gãy xương mất rồi, Thiệu Tình tức giận đẩy Nhị Ngốc đang ủi tới ủi đi trong ngực cô, rồi nói: : "Dậy đi, còn làm nũng! Sắp gãy xương rồi."
Nhị Ngốc thập phần vô tội đứng lên, ngồi xổm ở một bên, đáng thương nhìn Thiệu Tình. Ánh mắt ánh vốn có lực sát thương, Thiệu Tình vốn không còn tức giận, trong lòng chợt dịu lại, cô đỡ Nhị Ngốc dậy, nói: “ Đột phá là chuyện tốt, nhưng trời còn chưa sáng, chúng ta có thể ngủ một giấc.”
Cô kéo Nhị Ngốc đi ngủ.
Nàng nói lời nói thật, nhìn thấy Nhị Ngốc đột phá, cũng không bình thường trở lại, trong lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Suy nghĩ của cô như thế này rất ích kỷ, mà bản thân cô cũng thấy áy náy, vì vậy cô bỏ lỡ ánh sáng lóe lên trong đáy mắt thâm trầm của Nhị Ngốc khi cô nói với Nhị Ngốc cô có thể ngủ thêm một lúc nữa.
Thiệu Tình mang theo Nhị Ngốc trở về phòng, trước tiên đặt Nhị Ngốc lên giường, sau đó lười biếng cởi ra, sau khi nằm xuống giường, cô nói ngủ ngon rồi nhắm mắt lại.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Thiệu Tình có chút thất vọng, lần này Nhị Ngốc không có loại chuyện kia …
Khụ khụ...... Làm người nhất định phải trong trắng! Cô thất vọng cái gì!