Ngươi nói ngươi là hoàng tộc đảo quốc, thì ngươi là hoàng tộc sao ? Ngươi nói ngươi là thiên hoàng tương lai, ngươi là thiên hoàng sao? Ngươi bảo người khác giúp ngươi đoạt lại, người khác phải giúp sao?
Nghĩ rằng tất cả thế giới là mẹ của ngươi sao?
Thiệu Tình nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, cố gắng làm cho mình trông thân thiện hơn: “Nói xong chưa? Nói xong có thể đi ra ngoài.”
Bạch Thủy Vọng Nguyệt vừa nghe, nhất thời thấy ủy khuất, hắn này không phải nói rõ mọi chuyện rồi sao? Tại sao Thiệu Tình còn đuổi hắn đi, hắn vội vàng nói: "Tôi biết chủ nhân là một người rất tốt, hơn nữa chủ nhân thực sự không muốn nhìn thấy nhiều người thường phải chịu khổ, tôi cũng vậy. nếu chủ nhân chịu giúp tôi đoạt lại, tôi muốn thay đổi cả đất nước Tôi đã phải chịu những khổ sở đó. Tôi không muốn người thường bị đối xử như một đồ vật hay một con vật bị gϊếŧ thịt. Nhưng thân phận hiện tại của tôi đã định sẵn tôi không thể thay đổi được. ”
Hắn dùng ánh mắt chờ mong nhìn Thiệu Tình, sau đó nói: "Chủ nhân, chẳng lẽ người không hy vọng quốc gia này tốt hơn sao? Chỉ cần là Chiêu Hòa thiên hoàng đương nhiệm cùng Thủ tướng cầm quyền, hết thảy sẽ không thay đổi, ngược lại sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
Thiệu Tình ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, mặt dày nói: "Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta cũng không phải người đảo quốc vì vậy ta sẽ rời đi khi xong việc. Hóa ra dùng đại nghĩa quốc gia áp ta. Ta hận không thể làm đảo quốc chìm xuống thật nhanh."
Bạch Thủy Vọng Nguyệt há hốc mồm:......
Hắn nghĩ rằng sau những ngày quan sát, hắn đã đoán ra được tính tình của Thiệu Tình ... Tại sao mọi thứ không theo kịch bản!
Hắn trầm mặc một hồi mới nói: "Nếu chủ nhân đồng ý giúp tôi, tôi sau khi thành công cũng mời chủ nhân làm quốc sư. Đương nhiên, chủ nhân sẽ luôn là chủ nhân của tôi." Nói xong hắn dùng ánh mắt xen lẫn ái muội, còn có một ít hương vị ám chỉ tình cảm nhìn về phía Thiệu Tình.
Thiệu Tình nằm úp sấp, cô thật giống quỷ đói sắc sao?
Cô ấy giơ ngón tay lên lắc lắc: "Một, ta chỉ là một người bình thường, nhiều nhất tôi có thể coi là một dị năng giả có thực lực tốt. Ta không thể giúp được ngươi chuyện lớn này. Thứ hai, ta không quan tâm quốc sư. Ta không muốn trở thành chủ nhân của ngươi. Chỉ cần hạ chậu nước xuống và nhanh chóng đi ra ngoài. Nếu ngươi không ra ngoài, ta có thể "đưa " ngươi ra ngoài. "
" Xin hãy xem xét lại chủ nhân." Bạch Thủy Vọng Nguyệt không cuống nữa. Đặt chậu nước sang một bên rồi đi ra ngoài. Yến Kì Nguyệt ôm lấy Thiệu Tình, tò mò nói:" Tại sao? "
Anh đối với Thiệu Tình rất quen thuộc. Nếu cô thực sự không có chút hứng thú nào, Thiệu Tình sẽ từ chối thẳng thừng, hoàn toàn không, tuyệt đối sẽ không giải thích thêm gì.
"Em thực sự rất muốn ai đó đứng lên và thay đổi đất nước này, nhưng như em đã nói, sức mạnh của một mình em tính là gì chứ? Nói về điều này, em chỉ là một dị năng giả thực lực mạnh chút, em không thể giúp gì cho hắn cả. Tất nhiên điều quan trọng hơn là em quan tâm đến các anh hơn. Mấu chốt của chúng ta bây giờ là lên núi Phú Sĩ và tìm thuốc cho Nhị Ngốc. Mọi người phải tự hiểu và đừng quan tâm đến quá nhiều thứ mà bọn họ quản không được." Thiệu Tình duỗi người, sau đó dựa vào gối, nói nhỏ:" Nếu chữa cho Nhị Ngốc, vừa vặn em có thể giúp gì cho hắn, em sẽ không keo kiệt. "
Yến Kì Nguyệt ngộ đạo lập tức đưa lên một moah moah tình yêu, sau đó nói: "Thì ra là thế."
“Lập tức không phải trên đường đi qua Fukiage sao? Chúng ta có thể qua nhìn xem, cùng lắm thì coi như du lịch, dù sao cũng phải đi ngang qua.” Thiệu Tình khẽ cười một tiếng, nói: “Kỳ thật nha, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, em không tin hắn nói, nói vì người thường, đi thay đổi toàn bộ quốc gia, ai sẽ tin, hắn rõ ràng là người ích kỷ đến tận xương tủy .”
Yến Kì Nguyệt đặc biệt đồng ý, dù sao Bạch Thủy Vọng Nguyệt rất giống anh ở nhiều điểm, chẳng hạn như sự ích kỷ. Đương nhiên, điều anh quan tâm nhất bây giờ chính là Thiệu Tình.
Vì điều này, Yến Kì Nguyệt rất chắc chắn rằng Thiệu Tình không có ý gì với Bạch Thủy Vọng Nguyệt. Nói không dễ nghe, nó giống như hai bộ quần áo có cùng kiểu dáng. Bộ bạn mặc, bất kể chất liệu, chi tiết, hoặc tất cả các khía cạnh, đều tốt hơn so với những sản phẩm được bày bán trên giá. Bạn vẫn sẽ cởi bỏ chiếc này mặc chiếc xấu hơn sao?
Người bình thường cũng không làm phải không?
Có anh là châu ngọc ở phía trước, Bạch Thủy Vọng Nguyệt đời này đừng nghĩ dây dưa với Thiệu Tình! Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có!
Sáng sớm hôm sau, Bạch Thủy Vọng Nguyệt vẫn cư xử tương đối bình tĩnh, nhưng hắn ta thường quấy rầy Thiệu Tình, đôi khi có ý thức, đôi khi hắn ta bám lấy trong vô thức.
Sau đó dính dính, bọn họ đi Fukiage.
Trước khi bước vào Fukiage, Bạch Thủy Vọng Nguyệt đã nghĩ ra rất nhiều cách để che giấu bộ dạng của mình, dù sao trong Fukiage vẫn có người biết hắn, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Là căn cứ lớn nhất ở đảo quốc, căn cứ Fukiage rõ ràng là chính quy hơn nhiều so với những căn cứ khác.
Tỷ như thủ tục vào thành, phiền toái hơn không ít.
Sau đó những người bình thường vào phòng quan sát trong một đêm, một nhà ba người Thiệu Tình vào thành một cách bình thường.
Căn cứ Fukiage rất lớn, nó nhỏ hơn một chút so với thủ đô, nó lớn hơn một vòng căn cứ thành phố S.
Bên trong thoạt nhìn cũng có vẻ chính quy, ít nhất không có giống này căn cứ nhỏ khác, nơi nơi đều là kẻ bạo hành, cảnh bạo lực lan tràn.
Nhưng nó không tốt hơn nhiều.
Vóc dáng thấp lý rút ra cái cao, thì cao bao nhiêu đâu?
Việc đầu tiên phải làm khi vào căn cứ là tìm một chỗ ở, thấy trời sắp tối, Thiệu Tình cũng lười nấu nướng nên nói: "Tốt hơn là nên tìm một nhà hàng ăn cơm trước, sau đó tìm chỗ ở, thuận tiện nếm thử đảo quốc có mỹ thực gì."
"Được." Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc tỏ vẻ, Thiệu Tình nói cái gì chính là cái đó.
Sau đó bọn họ đi tìm chỗ ăn, đi dạo một vòng Thiệu Tình tìm được một nhà hàng nhìn tương đối cao, lập tức bước vào.
Bên trong có rất nhiều người ngồi, Thiệu Tình tìm một bàn ngồi xuống, lập tức có người phục vụ bước tới: “Ba vị khách quý muốn ăn cái gì?”
Thiệu Tình liền hỏi : "Các ngươi bên này có món gì nổi tiếng?"
Người phục vụ vội vàng nói:“ Ngài muốn ăn gì đều có. Đây là thực đơn, ngài có thể nhìn một cái."
Thiệu Tình nhận thực đơn, nhiệt độ toàn thân hạ xuống, trên cùng là khá bình thường. Có cá sống cắt lát, sashimi khác nhau, v.v.
Nhưng bên phải có một hàng với giá rất cao nhìn vào cũng khiến người ta tức mắt, tên món ăn ở hàng đầu tiên là thịt heo xé phay tiêu xanh, nhìn thì bình thường, nhưng có một hàng chữ nhỏ viết lấy thịt chân của thiếu nam và thiếu nữ dưới mười tám tuổi, nguyên chất tự nhiên và không có gia vị.
Xuống chút nữa còn có toàn sinh yến, đó là đặt tất cả các bộ phận của một người lên bàn theo nhiều cách khác nhau.
Chờ đã, Thiệu Tình buồn nôn khi nhìn thấy nó, cô đột nhiên cảm thấy cho dù là Bạch Thủy Vọng Nguyệt ích kỷ, nhưng ít nhất anh ta cũng có ý tưởng thay đổi đất nước này.
Khi người và gia súc xuất hiện trong cùng một thực đơn, cảm giác đầu tiên của Thiệu Tình không phải là tức giận hay sốc mà là sự tuyệt vọng sâu sắc.
Cô không biết các quốc gia khác. Sau khi mạt thế, cô rời khỏi Thiên triều, đến đảo quốc. Nơi này mới là chân chính mạt thế, chân chính tận thế, nhân loại mạt thế, nhân tính tận thế.
Nếu Bạch Thủy Vọng Nguyệt thực sự có thể làm được như hắn đã nói, Thiệu Tình sẵn sàng giúp đỡ hắn, không vì bất cứ điều gì khác, vì lương tâm của hắn vẫn chưa bị mất đi hoàn toàn.
Cuối cùng Thiệu Tình cố nén xúc động lật bàn bỏ đi, cô một bên đi ra ngoài, một bên tự giễu nói: "Đất nước này đen tối kinh khủng quá, ở lại thêm một thời gian nữa, em sợ sẽ kìm nén đến phát điên mất."
Yến Kì Nguyệt không còn cách nào khác ngoài việc an ủi cô:" Chúng ta sẽ sớm rời khỏi đảo quốc và trở về Thiên triều, nếu cảm thấy áp lực, trước khi đi tôi...... Khụ khụ, và Nhị Ngốc có thể cùng em phát tiết một ít."
Không cần hiểu sai, anh nói phát tiết, là đem người Thiệu Tình nhìn không vừa mắt, gϊếŧ chết, sau đó rời đi.
Thiệu Tình không nói quyết định của mình ngay lập tức, cô vẫn phải quan sát Bạch Thủy Vọng Nguyệt, sau đó dạy dỗ lại, rồi mới cân nhắc xem có nên giúp hắn ta hay không.
Ít nhất vào lúc này, Thiệu Tình thực sự muốn giúp Bạch Thủy Vọng Nguyệt, có Bạch Thủy Vọng Nguyệt bên cạnh, hắn đủ tư cách có tâm cơ kia, về mọi mặt cũng tạm được, quả thực rất thích hợp làm "Cứu thế chủ" của đảo quốc.
Cô đã lên kế hoạch từ trước rồi, cùng lắm thì chờ đi một chuyến núi Phú Sĩ để giải quyết chuyện Nhị Ngốc. Trước khi đi, cô sẽ tìm cách gϊếŧ Chiêu Hòa thiên hoàng , Thủ tướng.
Còn lại cục diện rối rắm để cho Bạch Thủy Vọng Nguyệt tự mình thu thập đi thôi.
Có tinh hạch có thể sai ma khiến quỷ, Thiệu Tình rất nhanh thuê được một chỗ ở, một tòa nhà nhỏ kiểu phương tây hai tầng, cửa sổ lầu hai hướng ra khu vườn nhỏ, phong cảnh không tồi.
Đương nhiên, một căn nhà như vậy tiền thuê phải rất cao, chủ nhà nói tiền thuê bắt đầu từ một tháng, quá ít người thuê.
Thiệu Tình trước hết thuê một tháng, dù sao không thiếu tinh hạch.
Sau khi vào ở, Thiệu Tình nấu bữa tối cho Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt. Cô không có khẩu vị, nghĩ lại là ghê tởm.
Vì lý do này, Yến Kì Nguyệt đã nói chuyện riêng với cô rất lâu, cố gắng làm cho cô vui vẻ một chút.
Cuối cùng Thiệu Tình trái ôm phải ấp nằm trên giường, sau đó nói: "Chúng ta ở Fukiage hai ngày, quan sát tình hình rồi đi, hai ngày này có thể đi ra ngoài, săn gϊếŧ tang thi, bổ sung tinh hạch một chút."
Dù gì thì cũng đã tiêu hết rất nhiều tinh hạch, nhưng các bạn nhỏ dẫn đường quá tốt, ít khi đυ.ng độ tang thi.
Theo lý mà nói, quốc đảo này có dân cư đông đúc, số lượng tang thi cũng nhiều, nhưng vận may của họ thì quá kém, trên đường đi, họ rất ít khi gặp phải tang thi, thỉnh thoảng gặp rải rác vài con, chúng lại không chịu đánh.
Thiệu Tình dọn giường, ôm hai người trong tay đi ngủ, sinh hoạt chỉ cần tương đối, so với những con người tội nghiệp kia, cuộc sống trái ôm phải ấp như cô, không lo ăn uống thì quả thực quá tuyệt vời.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Tình đón cả ba người về, sắp xếp một phòng cho bọn họ, nói: " Hai ngày nay mấy người sẽ sống ở đây, sau đó cố gắng đừng đi ra ngoài, bởi vì tôi và bảo bối sẽ đi ra ngoài săn tang thi, nếu đi loạn khắp nơi thì không ai có thể đảm bảo an toàn cho mấy người, biết không? ”
Ba người thành thật gật đầu.
Khi mọi người giải tán hết, Thiệu Tình cố ý nói với Bạch Thủy Vọng Nguyệt "Ta biết ngươi là người thông minh, nhưng dưới vũ lực tuyệt đối, não ngươi không đủ dùng, ta biết ngươi nhất định sẽ đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài, hãy nhớ, dù thông minh đến đâu, ngươi cũng chỉ là một người bình thường, đừng gây chuyện. "
Ánh mắt Bạch Thủy Vọng Nguyệt xinh đẹp câu nhân: "Chủ nhân đây là lo lắng cho tôi sao?"
" Được rồi, đi ngủ đi." Thiệu Tình hoàn toàn phớt lờ ánh mắt ái muội của hắn, chuẩn bị đồ đạc, đi ra ngoài với Yến Kì Nguyệt, Nhị Ngốc.
Tốt hơn hết là nên ra ngoài sớm, vì họ không biết nơi nào có nhiều tang thi, cần phải ra ngoài để tìm hiểu và xác định một nơi trước, sau đó tận tình săn gϊếŧ tang thi và làm giàu cho kho tiền nhỏ của mình.
Bị làm lơ Bạch Thủy Vọng Nguyệt:......
Bị đả kích lâu, Bạch Thủy Vọng Nguyệt cũng thành thói quen, giống như ngôn ngữ, hành vi Thiệu Tình trêu chọc này, hắn thích nó và đã trở thành một thói quen.
Mỗi ngày không trêu chọc vài lần, không bị đả kích vài lần, sẽ không coi là một ngày, có đôi khi Thiệu Tình nghĩ, đây là không phải cũng coi như một loại run M* sao?
*Run M: một loại khổ da^ʍ
Tinh thần cuồng chịu ngược ?
Chẳng trách Yến Kì Nguyệt luôn nói rằng Bạch Thủy Vọng Nguyệt rất giống anh , quả nhiên ...
Thiệu Tình cũng quen đả kích Bạch Thủy Vọng Nguyệt, làm Bạch Thủy Vọng Nguyệt nghẹn, tâm tình cũng thư sướиɠ rất nhiều.
Khi dễ Bạch Thủy Vọng Nguyệt xong, Thiệu Tình chuẩn bị đồ đạc, sau đó dặn ba người trong nhà, trong phòng bếp cô đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, hâm nóng có thể ăn, cô làm ba người mỗi người hai phần, cho dù buổi chiều cô không trở lại, ba người này cũng không bị đói.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô đưa Yến Kì Nguyệt cùng Nhị Ngốc đi chơi.