Sáng sớm hôm sau, bọn họ tới đón Phong Lan và Y Đằng Cửu Mộc Tử, cả đoạn đường này không có chuyện gì xảy ra, dù sao thì ngày hôm qua, Thiệu Tình đã thể hiện sự cứng rắn của mình, trừ phi có người đặc biệt tự tin có thể đánh bại Thiệu Tình, không thì không có ai dám gây rắc rối.
Tất nhiên, có một khả năng khác là bọn hắn không muốn sống nữa.
Sau khi tiếp nhận hai người, Thiệu Tình hỏi Y Đằng Cửu Mộc Tử: "Làm thế nào tôi có thể nhận được thẻ?"
"Bây giờ là mạt thế, có thể tùy tiện làm hộ tịch. Ngài chỉ cần chứng minh thực lực của mình, sau đó đi đăng ký và bày tỏ thiện chí muốn gia nhập căn cứ, ngài có thể nhận được giấy thông hành." Y Đằng Cửu Mộc Tử vội vàng nói:" Toàn bộ đảo quốc hiện có 61 căn cứ, giấy thông hành là phổ thông nên sẽ thuận tiện hơn dù đi đâu. "
Thiệu Tình gật gật đầu, cô dẫn mấy người đến chỗ đăng ký. Cô thật sự không muốn ở lại lâu nữa. Giờ cô chỉ muốn nhanh chóng lấy được giấy thông hành, sau đó đi núi Phú Sĩ để tìm đồ, rời khỏi nơi ma quái này.
Ở một nơi trụy lạc, biếи ŧɦái như đảo quốc, cô không muốn ở lại quá lâu.
Có thể đi càng xa càng tốt.
Địa điểm đăng ký là ở sảnh trung tâm của căn cứ, khi đến đó sẽ đi ngang qua quảng trường trung tâm, Thiệu Tình vốn dĩ muốn đi đường vòng, vì khi đến quảng trường, nhất định sẽ gặp rất nhiều chuyện mà cô không muốn nhìn thấy.
Nhưng nếu đi đường vòng, cô sẽ phải đi bộ nhiều hơn, không chừng sẽ gặp phải nhiều thứ hơn, vì vậy Thiệu Tình đã đi thẳng.
Khi đi ngang qua quảng trường, Thiệu Tình thấy có nhiều người đang vây quanh quảng trường và không biết họ đang làm gì, cô nhìn kỹ lại thì thấy giữa quảng trường có một vụ đánh nhau.
Y Đằng Cửu Mộc Tử nói: "Là như vậy. Thỉnh thoảng sẽ có những sự kiện như luận võ. Tiền cược là những nô ɭệ đó. Những người muốn thi đấu trước tiên sẽ đưa ra một hoặc vài nô ɭệ, thế chấp họ ở đó, sau đó tiến hành trận đấu, người chiến thắng có thể lấy đi nô ɭệ của kẻ thua cuộc. "
"Có thể gϊếŧ người sao?" Thiệu Tình tò mò hỏi, Y Đằng Cửu Mộc Tử vội vàng nói: “Ở đảo quốc, kẻ mạnh được coi trọng, nếu như ngươi bị gϊếŧ trong lúc giao đấu, quan viên sẽ không quan tâm, trừ phi người bị gϊếŧ này có lai lịch. ”
Cô giải thích như vậy, Thiệu Tình hiểu, nhiệt tình hỏi:“ Tôi có thể tham gia không?” Cô không muốn nô ɭệ, cô chỉ muốn gϊếŧ người, không đúng, gϊếŧ súc sinh.
Một ngày này một đêm, cô tích lũy quá nhiều tức giận, lúc trước bộc phát một ít cũng chưa giải tỏa hoàn toàn.
Bây giờ nhìn vào quảng trường bên cạnh, hầu hết dị năng giả đều có nô ɭệ, có thể nhìn thấy vết thương trên những nô ɭệ đó. Theo Y Đằng Cửu Mộc Tử, những nô ɭệ bị thương này vẫn tương đối được ưu ái, rất nhiều người đều bị đánh chết đánh cho tàn phế.
Nô ɭệ khi bị tàn tật, kết cục còn không bằng chết, ít nhất chết sẽ thoải mái hơn, không cần kéo thân tàn tật muốn sống không được.
Nhưng bất kỳ kẻ nào tới tham gia loại so đấu này đều không phải người tốt, gϊếŧ hết bọn hắn cũng không quá đáng.
"Ngài cần phải nhận được giấy thông hành mới có thể tham gia." Y Đằng Cửu Mộc Tử khó xử nói.
Thiệu Tình gật đầu, dẫn theo bằng hữu đi làm giấy thông hành, lúc làm giấy thông hành cũng gặp một chuyện, cô chứng tỏ thực lực của mình rất đơn giản, còn Phong Lan thì sao? Cậu ta là một người bình thường, khẳng định không lấy được giấy thông hành bình thường.
Theo lời Y Đằng Cửu Mộc Tử nói, những người không có giấy thông hành là không hộ khẩu, đi đâu cũng bất tiện, gϊếŧ người không hộ khẩu, có thể đổi lấy phần thưởng.
Y Đằng Cửu Mộc Tử Không nói, khi cô ấy đăng ký, cô ấy đã mặc định là nô ɭệ của Thiệu Tình, Phong Lan kéo tay áo của Thiệu Tình, sau đó thì thầm: "Đó chỉ là một nô ɭệ trên danh nghĩa, tôi ổn."
Yến Kì Nguyệt càng sảng khoái, vui vẻ nói với người đăng ký : “Tôi là vật phẩm của Nữ vương nhà tôi.”
Người đăng ký sững sờ. Trước đây chưa từng thấy nô ɭệ nào vui như vậy, người này 80% bị bệnh!
Bốn người cuối cùng đều được đăng ký dưới tên của Thiệu Tình. Từ đây, bạn có thể thấy địa vị của nô ɭệ thấp như thế nào. Trong sổ đăng ký, nô ɭệ không tồn tại như con người mà là tài sản của các dị năng giả, giống như vật nuôi và thực phẩm.
Sau khi nhận được giấy thông hành, Thiệu Tình có chút vui mừng: “Ta có thể đi tham gia so đấu.”
Y Đằng Cửu Mộc Tử gật đầu, cả đám trực tiếp đi qua, chính giữa quảng trường có chỗ đăng ký. Chỉ sau khi đăng ký xong, bạn mới có thể tham gia so đấu.
Khi đăng ký, ít nhất phải dùng một nô ɭệ làm vật thế chấp và giao cho ban tổ chức, khi đăng ký, Thiệu Tình còn chưa nói gì, Y Đằng Cửu Mộc Tử đã tự giác đi ra ngoài.
Cô ấy biết rằng Phong Lan là bạn nhỏ của Thiệu Tình, còn Nhị Ngốc cùng Yến Kì Nguyệt là người yêu của Thiệu Tình. Thiệu Tình sẽ không bao giờ thế chấp ba người họ, thay vì chờ bị thế chấp, cô ấy có thể chủ động đi ra ngoài, để Thiệu Tình có ấn tượng tốt về mình.
Thiệu Tình vỗ vai cô ấy, nghiêm túc nói: “Đừng lo, tôi sẽ không thua đâu.”
Sau đó cô hỏi người phụ trách đăng ký: “Có quy định gì không?”
Người đăng ký: “Không có quy tắc, chỉ cần cô nhìn trúng nô ɭệ của người khác. Cô có thể khiêu chiến với họ. Cô có thấy nô ɭệ đứng cạnh họ không? Tấm biển treo trên cổ tượng trưng cho chủ nhân của họ. Cô thích nô ɭệ nào? có thể khiêu chiến dị năng giả đó."
"Một lần chỉ có thể khiêu chiến một người sao?" Thiệu Tình tiếp tục hỏi.
Người đàn ông tò mò liếc nhìn Thiệu Tình một cái, sau đó nói: "Cái này không có giới hạn. Chỉ cần cô thích, thách đấu tất cả dị năng giả một lần cũng được."
“Tốt quá.” Nụ cười của Thiệu Tình rất dịu dàng, nhưng người phụ trách đăng ký không khỏi rùng mình, khép áo khoác, lẩm bẩm: “Có phải mặc quá mỏng không? Hôm nay trời không lạnh a…”
Thiệu Tình liếc nhìn xung quanh, lập tức chỉ vào một trong những thiếu niên bị thương nhiều nhất, nói: “Tôi muốn thách đấu với chủ nhân của anh ta.”
Một người đàn ông ngồi cách đó không xa, đứng dậy, hắn ta rất cường tráng, mặt mày dữ tợn. Khi đứng dậy, hắn ta cởϊ áσ khoác ngoài, để lộ cơ bắp và lông ngực rậm rạp.
Hắn nhìn Thiệu Tình, biểu tình có chút dữ tợn: "Sao lại là cô bé? Lão tử thấy hơi ngại khi xuống tay a......" Hắn nói như vậy, vẫn chuyển động cổ tay, cười xấu xa.
Thiệu Tình bước tới, không kiên nhẫn nói: “Có thể bắt đầu rồi phải không?”
"Đương nhiên có thể......" Trước khi giọng nói hết, người đàn ông đã kích hoạt dị năng của mình và lao tới, hắn là dị năng giả hệ lực lượng, không đem thân hình nhỏ bé Thiệu Tình để vào mắt .
Tuy nhiên, hắn ta lao đến đập mạnh tay về phía Thiệu Tình, chưa kịp cười đắc ý thì nắm đấm của hắn ta đã bị một ngón tay của Thiệu Tình chặn, ánh mắt của Thiệu Tình tràn đầy ghét bỏ, cô cố ý cao ngạo nói: "Việc gì mà vội vàng. Tôi đeo găng tay trước, nếu không sẽ làm bẩn tay tôi. "
Sau đó, cô từ từ rút chiếc găng tay trong suốt ra và bắt đầu tự đeo vào tay mình. Cô biểu hiện quá ngông cuồng, nam nhân kia tức giận, không quan tâm cô đang đeo bao tay, lại là một đấm nện xuống.
Thiệu Tình đột nhiên biến mất, xuất hiện phía sau hắn, sau đó chậm rãi tiến lên đeo một chiếc găng tay khác.
Nam nhân nện ba bốn quả đấm, nhưng một đấm cũng không đánh được vào góc áo của Thiệu Tình, Thiệu Tình duỗi mười ngón tay ra, sau đó cười nói: “ Đến tôi.”
Sau đó khi nam nhân đấm, cô nắm cổ tay gã rồi một đầu gối thúc vào bụng hắn, tự cho rằng cơ thể hắn ta rất cứng, giống như một tấm thép, nhưng đầu gối của Thiệu Tình lại giống như một mũi khoan, hắn ta đột nhiên uốn cong thắt lưng, suýt nữa nôn ra.
Thiệu Tình ghét bỏ, bổ chân thật mạnh vào lưng gã.
Động tác của cô rất nhanh, trước khi người đàn ông nằm sấp trên mặt đất, cô lại đá người đàn ông từ dưới lên trên, trong ba phút tiếp theo, người đàn ông vừa tiếp đất không thành công liền bị cô đánh ba phát giữa không trung.
Cuối cùng khi Thiệu Tình thu tay lại, người đàn ông không còn đoạn xương nào hoàn chỉnh ngoại trừ đầu, cô dẫm lên gáy người đàn ông, từ từ dúi đầu hắn ta xuống đất, rồi uể oải nói: "Nào, ai đó, kéo đồ bẩn thỉu này đi."
Người xem cảm thấy mắt họ gần như rơi xuống đất. Phụ nữ ở quốc đảo nhìn chung ngoan ngoãn. Sau mạt thế, tỷ lệ dị năng giả nhỏ hơn nhiều so với nam, vì vậy chiếm địa vị chủ đạo là nam giới.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ bạo lực và tàn bạo như vậy, điều này quả thực là đã lật đổ quan niệm của họ về phụ nữ truyền thống.
Thiệu Tình như đánh bài trong một sòng bạc, kéo nô ɭệ cô thắng được ra đằng sau mình, sau đó chỉ một người vết thương nhẹ hơn người đằng sau cô, rồi nói: "Người này tôi cũng nhìn trúng, tiếp tục. "
Một tên trông rất lùn còn đáng khinh đứng lên, cười dâʍ đãиɠ: "Nếu tôi thắng, tôi không muốn nô ɭệ của cô, ngủ với tôi vài ngày được không?"
"Ngươi ngủ tê liệt luôn đi, qua đây." Thiệu Tình ngoắc ngón tay, người đàn ông cười, hắn ta không phải là tên ngốc to xác lúc trước, từ trận chiến giữa Thiệu Tình với tên ngu ngốc kia, có thể thấy rằng Thiệu Tình cũng thuộc về hệ lực lượng.
Gã là dị năng giả hệ phong sắc bén và nhanh nhất. Chơi đùa với dị năng giả hệ lực lượng không có vấn đề gì.
Sau đó, ngay khi trận chiến bắt đầu, chưa kịp kích hoạt dị năng, hắn đã bị Thiệu Tình điên cuồng đánh cho một trận, lần này Thiệu Tình tham gia so đấu hoàn toàn là để trút giận, vì vậy cô không muốn gϊếŧ đối thủ của mình. Đúng hơn, ngay lúc nắm được đối thủ, cô đã dồn năng lượng của mình vào cơ thể đối thủ, giam cầm dị năng của đối thủ, sau đó là những cú đấm thuần túy.
Cô xuống tay rất đúng mực, chắc chắn có thể đảm bảo rằng người dưới tay cô vẫn còn sống trước khi cô dừng lại.
Cô không gϊếŧ người mà chỉ phế bỏ họ thôi. Cái chết không khủng khϊếp. Điều khủng khϊếp là sống không bằng chết. Ở một đảo quốc nơi kẻ mạnh đứng trên cao, trở thành một phế nhân, thậm chí là một phế nhân không bằng một bãi bùn nhão, so gϊếŧ bọn hắn, tàn nhẫn hơn.
Nhất là những kẻ này đã đứng trên cao rất lâu, một khi đã rơi xuống địa ngục thì càng đau đớn.
Đây là hình phạt tốt nhất dành cho chúng.
Sau khi lần lượt phế bỏ hai dị năng giả, cho dù là những người xem chương trình hay những người đến tham gia cuộc chiến, ánh mắt nhìn cô đều thay đổi.
Không còn ai khinh thường Thiệu Tình nữa, dù sao thì khả năng gϊếŧ hai dị năng giả với cấp bậc cao liên tiếp đã chứng tỏ sức mạnh của cô.
Lại đem nô ɭệ làm chiến lợi phẩm nhét về phía sau, Thiệu Tình tiếp tục chỉ vào nô ɭệ: “ Tôi muốn khiêu chiến chủ nhân của hắn.”
Lần này ngay cả người phụ trách đăng ký cũng không nhịn được hỏi: “Cô không cần nghỉ ngơi sao? ”
Thiệu Tình lắc đầu: "Lại đến."
Sau nửa giờ, phía sau Thiệu Tình đã có mười tên nô ɭệ, nói cách khác, cô lần lượt đánh bại mười tên dị năng giả không chút nghỉ ngơi.
Những người đó nhìn cô, từ xem trò hay, đến người phụ nữ thực lực không tồi, đến ... Trời ạ, bệnh tâm thần từ đâu tới, thực lực cao như vậy, còn bắt đám người bọn hắn không thả!
Đến người thứ mười một, người đó lưu manh nói: “Nô ɭệ cho cô đi, ta đầu hàng.”
Thiệu Tình cau mày bất mãn: “Việc này không hợp quy tắc."
“Không có quy tắc, nô ɭệ này là của cô.” Nam nhân bỏ nô ɭệ lại, chạy đi không nói lời nào, nói đùa, thực lực của hắn kém hơn so với kẻ yếu nhất trong mười dị năng giả kia, hắn không muốn đi lên chịu chết.
Cuối cùng, không ai dám ứng chiến.
“Thật nhàm chán.” Thiệu Tình tháo găng tay ra, Yến Kì Nguyệt lập tức lấy khăn giấy cẩn thận lau ngón tay cho cô, sau đó nghiêng người hôn cô chụt chụt một cái.
Vợ ta thật tuyệt vời.
Nhị Ngốc không chút nào yếu thế tiến lại hôn má Thiệu Tình.
“Hôm nay như vậy đi.” Thiệu Tình tiếc nuối nói, thật ra cô chơi chưa đủ, lửa giận trong lòng còn chưa trút hết, đáng tiếc đám người này đã bị cô dọa sợ.
Thiệu Tình nhếch mép cười lạnh, quay đầu lại, vẻ mặt quý phái và quyến rũ ban đầu đã biến thành một chữ 囧*( quýnh), câu hỏi đặt ra là, nhóm nô ɭệ này nên làm gì bây giờ?