Có lẽ nó từng nghi ngờ, tim hắn có phải màu đen hay không, cũng từng nghĩ tới nuốt sống hắn, nhưng cuối cùng tang thi vương cũng chỉ đem trái tim còn đang nhảy lên kia tạo thành thịt băm.
Ném thi thể mất trái tim vào đàn tang thi, mặc cho quần thi chia nhau ăn, tang thi vương ôm ngực mình, lặng im nhìn, đến khi cỗ thi thể kia chỉ còn lại xương cốt, cùng ít thịt vụn dính trên xương, nó mới gào thét một tiếng.
Những tang thi kia nhận được mệnh lệnh mới như thủy triều rút lui, bốn phía không còn nhìn thấy gì, chỉ còn lại tang thi vương đang mờ mịt.
Trong nháy mắt đại cừu đã được báo, nó không vui sướиɠ, cũng không bi thương, chỉ còn lại mê mang, trong đầu đột nhiên liền nhớ lại một ít cảnh tượng, nó từ trên nhà cao tầng ngã xuống, không biết may mắn hay bất hạnh, vừa vặn ngã vào bồn hoa, ngã gãy chân, còn có bộ vị khó nói nữa, sau đó bị tang thi cắn.
Biến thành tang thi nó theo rất nhiều, rất nhiều tang thi, du đãng chung quanh, ăn thịt người, ăn đồng loại, cuối cùng trở thành kẻ đứng đầu cao nhất trong dúm đồng loại.
Nó giống như nhớ lại cái gì đó, lại nhớ tới lúc ban đầu ngã xuống dưới tầng, từ tầng tầng lớp lớp thi cốt, ôm lấy một khối thi cốt đã bị gặm cực sạch sẽ, chỉ còn xương.
Khi trời mưa gió thổi, nó sẽ ôm hài cốt tránh trong một ít phòng ốc bỏ hoang, gặp thời điểm chiến đấu, nó sẽ cẩn thận bảo vệ khối hài cốt này, cho dù chính nó bị thương, cũng không làm cho hài cốt hư hao.
Vì thế, vài lần nó bị thương nặng, cũng bởi vậy mà nó học được ngầm mai phục, chờ lưỡng bại câu thương, lại từ từ đi ra nhặt đồ có sẵn.
Nó nhớ rõ mình có kẻ thù, có kẻ nó hận thấu xương, nhưng hiện tại kẻ thù của nó đã chết, chết không toàn thây, nó lại không nói được, kế tiếp nên làm gì đây.
"Không có chỗ để đi sao?" Thiệu Tình nâng cằm tang thi vương lên, cẩn thận quan sát cổ nó, chỗ đó hư thối rất nghiêm trọng, chắc là miệng vết thương ban đầu bị tang thi cắn.
Đối với đồng loại, tang thi vương vẫn duy trì độ cảnh giác cao, đối với Thiệu Tình, nó đã có chút cảm kích, tỉnh tỉnh mê mê nhìn Thiệu Tình.
Thiệu Tình cũng rất nghiêm túc nói với nó: "Một đường hướng phía nam, có Giang thành, bạn bè ta đều ở đó, rất thích hợp định cư, ngươi nếu không có chỗ để đi, có thể đi Giang thành."
Tang thi vương cảm kích kêu một tiếng, sau đó liền mang theo đám đàn em giống như khỉ kia và tang thi rút lui .
Triệu Hàn Thanh vẫn bị treo ở đó, có chút ngốc lăng, rắc rối tang thi vây thành của bọn họ như vậy là giải quyết sao?
Một giây trước anh ta còn xác định cho dù chết, cũng muốn chết trước khi căn cứ bị công phá, giây tiếp theo, toàn bộ tang thi lập tức lui tan.
Quả thực giống như nằm mơ, anh ta thậm chí phân không rõ, rốt cuộc tang thi vây thành là một giấc mộng, hay hiện tại tang thi giải tán đi mới là một giấc mộng.
Thiệu Tình thu dây leo về, sau đó nói với đám người Triệu Hàn Thanh: "Nguy cơ đã giải quyết, mấy người có thể trở về thành, vấn đề duy nhất là cần tuyển ra một trưởng căn cứ."
Tất cả đám người còn lại đều sôi nổi tỏ vẻ, cho dù trưởng căn cứ kia còn sống, bọn họ cũng sẽ không để một tên cầm thú khoác áo da người tiếp tục làm trưởng căn cứ.
Thời điểm chọn lựa một trưởng căn cứ mới, những người đó thống nhất đem ánh mắt đặt ở trên người Triệu Hàn Thanh.
Triệu Hàn Thanh vẫn còn trong ngốc lăng, anh ta gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Tình rời đi, trong lòng thất vọng không nói nên lời và cảm thụ chính anh ta cũng không hiểu rõ.
Đó là một cô gái thực thần kỳ, anh ta chưa bao giờ gặp qua cô gái như vậy, cường đại, thần bí, độc lập mà tự chủ, ngay cả đẹp đều đẹp đến đường hoàng, đẹp có góc cạnh.
Đại khái sẽ không gặp lại.
Triệu Hàn Thanh xoa xoa ngực mình, cái loại cảm giác kì kỳ quái quái này vẫn nấn ná ở ngực anh ta, không chịu tan đi.
Bên kia Thiệu Tình cùng nhóm tiểu đồng bọn của mình hội hợp, Tần Tử Khê trừng mắt với quầng thâm thật to, hiển nhiên ngủ không ngon, thẳng đến Thiệu Tình trở về, cậu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dùng một loại ánh mắt hết sức u oán nhìn Thiệu Tình.
Thiệu Tình vội vàng nói đại thể tình huống với mọi người một lần, dẫn tới vài tiểu đồng bọn đều rất tức giận, đến mạt thế, luật pháp không hề phát huy được tác dụng của nó, có người lòng ma quỷ nén đã lâu bị phóng xuất ra ngoài.
Gông xiềng đạo đức, pháp luật trói buộc, hết thảy đã không có hiệu quả, có ít người trở nên tùy ý, trở nên bất chấp vương pháp, phát điên.
Nếu sự tình đã được giải quyết, bọn họ sẽ chạy trở về, hơn nữa tốc độ về còn phải nhanh hơn, bằng không nói không chừng đi được một nửa, anh em Cố thị sẽ dẫn theo viện binh đến.
Cho nên khi trở về, Tần Tử Khê để cho thuộc hạ của mình, một đám sói biến dị đi ra, mỗi người cưỡi một con, rất nhanh chạy trở về, lúc chạy tới cửa thủ đô, Tần Tử Khê vừa thả bầy sói biến dị ra, ngay tức khắc đã nhìn thấy Tần cha vừa lúc mang theo viện quân đi ra ngoài.
Nếu muộn một chút, nói không chừng bọn họ không gặp nhau, quả thực trùng hợp đến cực điểm.
Tần cha vừa thấy bọn họ trở về, sửng sốt, liên thanh hỏi: "Như thế nào, chiến đấu đã xong? Căn cứ bị công phá? Các ngươi tại sao đã trở lại?"
Tần Tử Khê không thể không lập lại những lời nói của Thiệu Tình ngày hôm qua, sau đó nói: "Chúng con lo lắng viện binh đi quá nhanh, con có thể trở về quá chậm, thời điểm trên đường dễ dàng gặp được viện binh, viện binh sẽ uổng công một chuyến, cho nên tăng nhanh tốc độ trở về."
Tần cha thế mới biết, là tang thi vây thành đã xong, lúc này, ánh mắt ông ta nhìn Thiệu Tình cũng thay đổi, dám một mình một người đi tra xét tin tức, còn tra xét thành công, vô luận thế nào, đều có thể nhìn ra, Thiệu Tình người này có dũng có mưu.
"Nếu sự tình đã hoàn thành, vậy trở về đi." Tần cha rất bình tĩnh nói, đây là nhiệm vụ thứ nhất ông ta bố trí cho Tần Tử Khê, hoàn thành tốt như vậy, cũng ngoài dự đoán của ông ta.
Tần cha kỳ thật muốn khen Tần Tử Khê, nhưng thứ nhất da mặt mỏng, lời khích lệ ngại nói ra miệng; thứ hai nghiệp vụ không thuần thục có điểm kẹt; thứ ba sợ Tần Tử Khê kiêu ngạo, vì thế Tần cha thanh giọng nửa ngày, cuối cùng mới nói một câu: "Trở về nghỉ ngơi đi, đi đường vất vả rồi."
Tần Tử Khê cũng mặt không chút thay đổi lên tiếng, dẫn nhóm bạn hữu đi vào trong, Thiệu Tình nhìn ra Tần cha rất để ý Tần Tử Khê, bằng không cũng sẽ không vừa nhận được tin tức của anh em Cố thị một cái, nhanh chóng mang theo người chạy ra ngoài.
Một người quân nhân xuất thân tướng quân thế gia, khi dẫn binh đi, vị trí cúc áo cài lệch, tâm đây là đã gấp gáp đến thế nào a?
Hai cha con nhà này rõ ràng đều rất quan tâm đối phương, rất để ý đối phương, nhưng chỉ có chết nghẹn cũng không nói, tình nguyện chiến tranh lạnh, cũng không muốn biểu đạt ý tưởng nội tâm mình.
Thiệu Tình thay bọn họ cảm thấy mệt.
Vào thủ đô, vài người lập tức thả lỏng, tuy rằng nói mạo hiểm chỉ có một người, nhưng mấy người ở bên ngoài chờ kia cũng không thoải mái, mỗi người đều lo lắng không thôi căn bản ngủ không ngon.
Về tới thủ đô, có một loại cảm giác an toàn, nhưng vừa trở lại cửa Tần gia, mọi người liền nhìn thấy ông nội Tần hoang mang rối loạn dẫn theo vài người đi ra.
Vừa thấy Thiệu Tình, lão gia tử cũng không kiềm được, lập tức nói: "Bảo bảo không thấy đâu!"
Mấy ngày nay lão gia tử đều trông bánh bao nhỏ, trong ngày thường mang theo bánh bao nhỏ chơi, khi bánh bao nhỏ ngẫu nhiên tự mình chạy đi ra ngoài chơi, khẳng định cũng có người âm thầm bảo vệ.
Cho nên lão gia tử vẫn tương đối yên tâm.
Nhưng hôm nay, bánh bao nhỏ nói muốn ra ngoài chơi bóng, lão gia tử lại vội vàng xử lý chuyện sương mù kì quái lúc trước Thiệu Tình nói, nên đã sắp xếp vài dị năng giả ngầm bảo vệ bánh bao nhỏ.
Nhưng đến giờ ăn cơm, lão gia tử mới phát hiện, bánh bao nhỏ không trở về, ông tự mình đi ra cửa gọi, sau đó phát hiện, bánh bao nhỏ không thấy đâu.
Lúc ấy ông hoảng sợ, liên lạc với người bảo tiêu bên bánh bao nhỏ cũng không liên lạc được, ngay tức khắc nhanh chóng phát động bảo mẫu bảo tiêu trong nhà, tìm kiếm chung quanh.
Kết quả phát hiện vài thi thể của bảo tiêu ở trong góc, miệng vết thương trên thi thể sạch sẽ lưu loát, hiển nhiên là một đao mất mạng, không nhìn ra rốt cuộc là một dị năng giả như thế nào ra tay.
Khi đó tay chân lão gia tử lạnh như băng, thiếu chút nữa đã hôn mê, ông thật sự coi bánh bao nhỏ là cháu nội mà đau, nay bánh bao nhỏ đột nhiên không thấy, người bảo vệ bánh bao nhỏ cũng đã chết, cho dù ông là người nhìn quen vô số sóng to gió lớn, ở chính đàn cũng có thể đứng mãi không ngã, giờ phút này cũng biến thành một ông lão u bình thường kích động, hoảng loạn.
Đang lúc lão gia tử tổ chức người chuẩn bị tìm kiếm bánh bao nhỏ chung quanh, Thiệu Tình rốt cục đã trở lại.
Thiệu Tình vừa nghe bánh bao nhỏ không thấy đâu, lúc ấy trước mắt tức khắc tối sầm, cô vốn cảm thấy thủ đô có vẻ an toàn, sau đó mới đem bánh bao nhỏ lưu lại, kết quả, không được vài ngày bánh bao nhỏ đã không thấy tăm hơi.
Từ khi cô chết đi sống lại đến nay trái tim chưa bao giờ nhảy, giờ phút giống như đang run rẩy, cô nắm chặt cánh tay người bên cạnh, đè thấp giọng, cố gắng làm cho giọng mình nghe không phải run run: "Đi tìm, dù đem thủ đô lật lên một lần, lật mười lần, cũng phải đem con ta tìm trở về."
Yến Kì Nguyệt bị nắm sinh đau, nhưng như trước nhẹ giọng an ủi Thiệu Tình: "Không có việc gì, thủ đô dù lớn như vậy, rất dễ tìm, những người đó bắt bảo bảo, khẳng định vì nhằm vào em, cho nên bọn họ sẽ không dễ dàng thương tổn bảo bảo, hơn nữa bảo bảo cũng không phải không có một chút năng lực tự bảo vệ mình nào, em yên tâm đi."
Giờ phút này Thiệu Tình không nghe vào một câu an ủi nào, đầy đầu đều là tìm kiếm tìm kiếm, ông nội Tần cùng Tần cha cũng vội vàng đưa ra mệnh lệnh, phát động mọi người.
Đi tìm xung quanh, trong đầu Thiệu Tình đột nhiên hiện lên một người, Lâm Kì Phàm! Mấy ngày nay Lâm Kì Phàm khẳng định thường xuyên đến đây tìm bánh bao nhỏ, trước khi mất tích, bánh bao nhỏ nói muốn đi ra ngoài cùng người chơi bóng, như vậy rất có khả năng, người này chính là Lâm Kì Phàm, cũng là người bắt bánh bao nhỏ đi.
Thiệu Tình nói phỏng đoán này cùng tiểu đồng bọn, tiếp theo bọn họ chia làm vài tổ nhỏ, từng tổ dẫn theo một người quen thuộc thủ đô, sau đó phân tán đi tìm những cô gái cùng Lâm Kì Phàm có liên quan.
Tìm được Lâm Kì Phàm, nói không chừng tìm thấy bánh bao nhỏ.
Thiệu Tình cùng Yến Kì Nguyệt và Nhị Ngốc một tổ, dẫn theo một người quen thuộc thủ đô, đi tìm Lưu Hinh, khi bọn họ vừa đến thủ đô lần này nhìn thấy Lưu Hinh cùng Lâm Kì Phàm ở với nhau, còn vì Lâm Kì Phàm tranh giành tình nhân, thiếu chút nữa gϊếŧ một đôi anh em, cô ta chắc là biết Lâm Kì Phàm ở nơi nào?
Giờ phút này Lưu Hinh đang ở cùng một đám hồ bằng cẩu hữu chơi đến quên trời quên đất, Thiệu Tình một cước đá văng ván cửa, dọa cô ta nhảy dựng.
Vừa thấy đến là Thiệu Tình, cô ta lại càng hoảng sợ, nhưng lần này không có Tần Tử Khê, làm cho cô ta đang kinh hãi, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không nhìn thấy Tần Tử Khê, lá gan Lưu Hinh lớn hơn rất nhiều, hơn nữa có rất nhiều hồ bằng cẩu hữu cho cô ta chỗ dựa, lúc này cô ta lập tức vỗ bàn nói: "Ngươi muốn làm gì? Nơi này là nhà của ta, ngươi đây là tự ý xông vào nhà dân! Cho dù ta đánh chết ngươi ở trong này, cũng là phòng vệ chính đáng biết không?"
Thiệu Tình nào có thời gian nghe cô ta lải nhải dài dòng, lúc này liền rút quân đao ra, đa một tiếng, ghim trên bàn: "Hỏi ngươi hai vấn đề, trả lời chi tiết cho ta, bằng không ta đào đôi mắt của ngươi."
Giọng Thiệu Tình nghe không có gì phập phồng, giống như không có lực uy hϊếp gì, Lưu Hinh lại cứng rắn rùng mình một cái, nhưng kế tiếp cô ta lại cảm thấy, trước mặt một đám bằng hữu bị Thiệu Tình uy hϊếp, rất mất mặt, liền cứng cổ nói: "Ngươi bảo ta nói cái gì ta phải nói cái đó sao, ngươi cho ngươi là ai?"
Kỳ thật cô ta nói những lời này, cũng đã có chút yếu thế, nhưng Thiệu Tình không có tâm tình cùng cô ta nói thêm gì nữa, kẹp quân đao, trực tiếp cắm vào mu bàn tay Lưu Hinh, ghim bàn tay cô ta ở trên mặt bàn.
Lưu Hinh đau kêu thảm thiết một tiếng, nhóm hồ bằng cẩu hữu của cô ta nghĩ tiến lên hỗ trợ, lại bị Thiệu Tình một roi quất thành hồ lô lăn đầy đất.
"Ta không có tâm tình, không có thời gian ở trong này với ngươi nói nhảm, cho ngươi hai lựa chọn, lập tức nói cho ta biết chỗ ở của Lâm Kì Phàm và hắn hiện tại ở nơi nào, thứ hai, để cho ta gϊếŧ ngươi."
Lưu Hinh đau đến vẫn luôn hít hà, nhưng cũng biết Thiệu Tình nói không có nửa điểm dọa suông, nếu cô ta thật sự cự tuyệt lần nữa, Thiệu Tình sẽ thật sự dám đào mắt của cô ta, làm bóng đèn hỏng.
Vì thế Lưu Hinh vội vàng nói: "Lâm Kì Phàm hiện tại ở tại thành tây, có một cái biệt thự nhỏ, địa chỉ là......"
Chờ cô ta đem địa chỉ nói xong, Thiệu Tình bình tĩnh rút quân đao ra, ngay cả máu cũng không lau, vội vàng dẫn người đi đến chỗ cô ta nói.
Lưu Hinh vẫn thích Lâm Kì Phàm, Thiệu Tình vừa đi, cô ta có ý đồ gọi điện thoại thông báo cho Lâm Kì Phàm, nhưng mà không liên lạc được.
Bên này, Thiệu Tình đã đến chỗ ở của Lâm Kì Phàm, bạo lực phá hủy cửa, ba người đem toàn bộ biệt thự tìm một lần, nhưng cũng không nhìn thấy Lâm Kì Phàm.
Sắc mặt cô không khỏi âm trầm hơn, tâm tình cũng càng ngày càng vội vàng xao động, Yến Kì Nguyệt vội vàng an ủi cô: "Chúng ta về Tần gia trước đi, vạn nhất có tin tức thì sao? Vạn nhất đã tìm trở về?"
Tuy rằng biết hy vọng thực xa vời, nhưng Thiệu Tình vẫn gật gật đầu, trở về đi, Nhị Ngốc không nói được, liền lôi kéo tay áo Yến Kì Nguyệt để cho Yến Kì Nguyệt an ủi Thiệu Tình.
Yến Kì Nguyệt nói: "A Tình, em cần nghĩ theo chiều hướng tốt, mặc kệ người mang bảo bảo đi, ôm ý tưởng như thế nào, cũng sẽ không làm thương hại bảo bảo, hắn khẳng định muốn lấy bảo bảo đổi lấy gì đó từ chỗ chúng ta, hơn nữa bảo bảo có dị năng, bé lại nhỏ, sẽ không bị người đề phòng, hơn nữa có Nha Nha bảo vệ, khẳng định sẽ không gặp chuyện không may."
"Nha Nha!" Hai mắt Thiệu Tình sáng lên, vội vàng tăng nhanh tốc độ: "Đi!"
Hai người có chút không hiểu, nhưng vẫn chạy nhanh đi theo Thiệu Tình trở về, giờ phút này lòng Thiệu Tình tràn đầy vui sướиɠ, cô sao có thể quên Nha Nha!
Chỉ số thông minh của Nha Nha không thua kém với người bình thường, mà ở hiện trường bánh bao nhỏ mất tích cô không tìm được Nha Nha, điều đó thuyết minh hiện tại rất có khả năng Nha Nha và bánh bao nhỏ ở cùng một chỗ.
Lúc trở về, quả nhiên chưa có tin tức của bánh bao nhỏ, Thiệu Tình liền vây quanh chỗ cuối cùng bánh bao nhỏ chơi trước khi mất tích.
Thời gian không phụ người có lòng, cô rốt cục tìm được một vật, đó chính là một nhúm lông thỏ, lông thỏ này rơi ngay tại chỗ bánh bao nhỏ thường chơi bóng, không biết còn nghĩ lúc Nha Nha nhặt bóng bị rụng.
Đầu lông thỏ rơi hướng về phía tây, Thiệu Tình đến: "Đây rất có thể là Nha Nha lưu lại, đi!"
Bọn họ một đường đi về hướng tây, sau khi đi rất xa, quả nhiên lại ở một góc tường, thấy được một nhúm lông thỏ.
Lúc Thiệu Tình theo ký hiệu Nha Nha lưu lại trên đường đi về phía trước tìm, bánh bao nhỏ đang ngẩn người, bé bị nhốt trong phòng tối, chỉ có Nha Nha trong lòng làm bạn.
Chờ người bắt bé đi rồi, bánh bao nhỏ mới trộm từ dưới đất đứng lên, kiễng chân ý định từ cửa sổ nhìn xem bên ngoài, nhưng cửa sổ rất cao, bé căn bản không tới.
Bánh bao nhỏ hơi nổi giận, ủ rũ đùa nghịch Nha Nha trong lòng, thấp giọng nói: "Mẹ khi nào thì sẽ trở về, không thấy bé, mẹ nhất định sẽ gấp!"
"Nha Nha, ngươi nói, khi nào thì mẹ sẽ đến cứu chúng ta?" Nhắc mãi một lúc, bánh bao nhỏ liền than thở, bắt đầu đem Nha Nha nhéo chơi.
Nha Nha bị niết mặt thỏ sưng cả lên, không chịu được mắt trợn trắng, nó để lại kí hiệu cho Thiệu Tình, nên không thể không nhịn đau nhổ lông, nếu Thiệu Tình không phát hiện dấu vết nó lưu lại sẽ là chuyện xấu, nếu Thiệu Tình phát hiện khẳng định có thể tìm được bọn họ.
Nha Nha nhe răng trợn mắt nghĩ lần này nó cống hiến thật nhiều chíp bông, thời điểm nhổ lông cực kì đau lòng, chờ Thiệu Tình tìm được bọn họ, nó nhất định phải đòi Thiệu Tình rất nhiều rất nhiều cà rốt, đền bù lại việc nó tự nhổ lông.
Bánh bao nhỏ bị bắt đến đây, bị nhốt ở trong phòng tối nhỏ, người bắt cũng không thấy, bánh bao nhỏ thông minh, không muốn ngồi chờ chết, bắt đầu xem xét xung quanh, xung quanh xem xét.
Trong phòng tối nhỏ trống rỗng, không có cái gì, ngay cả đèn cũng không có, chỉ có một cái cửa, một cửa sổ, bé nhảy lên, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện bên ngoài chồng chất không ít sắt thép.
Còn có ít đã rỉ sét, bánh bao nhỏ nhảy a nhảy, đem tất cả bên ngoài thu hết vào mắt, nơi này hình như là nhà xưởng rất cũ nát, rất nhiều đồ vật cốt thép đã rỉ sét.
Cửa sổ rất nhỏ, nhiều đồ hơn nữa bé cũng không nhìn tới.
Bên ngoài, vài người vây quanh ngồi một vòng, sau đó Lâm Kì Phàm như một tên đàn em, rót nước mời người này, đổ nước mời người kia.
Vốn hắn muốn thông qua bánh bao nhỏ cảm hóa Thiệu Tình, hắn vẫn tin tưởng vững chắc, Thiệu Tình đối với hắn còn chút tình cảm, dù sao một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, trăm ngày vợ chồng tựa như biển sâu.
Chỉ cần Thiệu Tình tha thứ cho hắn, tất cả đều dễ nói, ngày tháng về sau của hắn khá giả lên.
Sau đó có một đám người gặp Lâm Kì Phàm, đám người này rất mạnh, bên trong tùy tiện một người so với dị năng giả mạnh nhất mà Lâm Kì Phàm gặp qua còn mạnh hơn vài phần.
Bọn họ đi thẳng vào vấn đề nói với Lâm Kì Phàm, muốn Lâm Kì Phàm phối hợp với bọn họ, bắt bánh bao nhỏ, dùng để uy hϊếp Thiệu Tình.
Sau khi chuyện thành công, sẽ cho hắn tinh hạch cùng lương thực đủ dùng cho nửa đời sau của hắn, để cho hắn cao bay xa chạy.
Lâm Kì Phàm động tâm, hắn sở dĩ nghĩ tranh thủ Thiệu Tình tha thứ, còn không phải vì về sau có thể sống ngày tháng tốt nhất sao?
Mà đồ vật những người này hứa hẹn cho hắn, thật sự rất mê người, có lương thực cùng tinh hạch này hắn hoàn toàn có thể tìm một căn cứ nhỏ, tác oai tác quái sống hết nửa đời sau.
Vì thế sau khi Lâm Kì Phàm xác nhận bọn họ có tài lực xong, quyết đoán đáp ứng.
Đáp ứng xong, những người đó nói với hắn kế hoạch của bọn họ, bọn họ muốn lợi dụng bánh bao nhỏ, dẫn Thiệu Tình đến đây, sau đó gϊếŧ chết.
Lâm Kì Phàm chỉ do dự trong nháy mắt, sau đó lại quyết đoán phối hợp với bọn họ, đi bắt bánh bao nhỏ, dù sao không phải lần đầu tiên phản bội, đã quen tay hay việc không phải sao?
Cho nên Lâm Kì Phàm lập tức mang theo đám người kia đi đến cửa Tần gia, bắt bánh bao nhỏ, lúc bắt bánh bao nhỏ, đám người kia ra tay với bảo tiêu của bánh bao nhỏ, thực lực rất mạnh, làm cho Lâm Kì Phàm an tâm hơn rất nhiều.
Chỉ cần Thiệu Tình chết, đến lúc đó sẽ không có người tìm hắn báo thù, hắn có thể an tâm sống ngày lành.
"Khi nào thì đem tin tức đưa qua hả?" Một tên đàn ông cao lớn thô kệch ồm ồm nói.
Một tên khỉ ốm lập tức nói: "Vốn nghĩ Thiệu Tình nhận được tin tức con trai mất tích, gấp gáp trở về cũng rất lâu, không nghĩ tới cô ta đã trở lại trước, nhưng cũng không sao, chờ một chút, đợi cho sắc trời hơi tối, mới xuống tay."
"Tên gầy nói đến lúc đó chúng ta đem thư nhét khe cửa Tần gia, nhận được tin tức Thiệu Tình khẳng định qua đây, cô ta đau con như vậy, đến lúc đó chúng ta nhân cơ hội vây gϊếŧ cô ta, hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng bỏ chạy!" Tên đàn ông ngồi ở chính giữa âm u nói.
Lâm Kì Phàm nghe không nhịn được nuốt nước miếng, không phải trong lòng hổ thẹn, mà là ảo tưởng, sau khi hắn lấy được vài thứ kia, có thể sống những ngày sung sướиɠ cỡ nào.