Thiệu Tình lăn qua lộn lại đến nửa đêm, Yến Kì Nguyệt mới mang một đôi mắt gấu mèo, lộc cộc chạy đến, khi tới cửa, anh lập tức thả nhẹ bước chân, sợ kinh động đến Thiệu Tình.
Thiệu Tình lại nói: "Vào đi, anh nếu còn không ngủ, tôi sẽ đi giục anh."
Yến Kì Nguyệt nghe xong pháo hoa trong lòng nổ tung từng đóa từng đóa, đầu tiên anh tắm rửa qua loa xong, sau đó liền chui vào chăn: "Đã nghiên cứu rõ ràng."
"Hả?" Thiệu Tình sửng sốt, cô còn tưởng rằng cần hai ngày đấy.
"Đồ kia đích thực không phải phải thứ gì tốt cả, là một loại gồm thực vật cực độc, bỏ thêm rất nhiều thành phần hóa học chế tạo ra, dính phải sẽ ăn mòn da thịt con người, quan trọng nhất là đồ này có thể chui vào trong thân thể người ăn mòn nội tạng, mới bắt đầu không phát hiện được, chỉ cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, lâu ngày, lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn hơn phân nửa, liền chặt đứt đường sống con người." Yến Kì Nguyệt híp mắt, thấp giọng nói: "Còn có hiệu quả giảm thấp dị năng, dây leo kia của em quá mức bá đạo, đem sương khói này tan rã hơn phân nửa, nên cũng chỉ có thể kiểm tra ra điểm ấy."
Thiệu Tình không nhịn được nhíu mày: "Có biện pháp khắc chế hay không?"
"Tôi còn đang nghiên cứu." Yến Kì Nguyệt có chút ngượng ngùng nói, anh vội vàng nhấc tay: "Cho tôi hai, ba ngày, tôi nhất định có thể tìm ra biện pháp khắc chế đồ vật này."
"Thân thể quan trọng nhất, đã nửa đêm, đi ngủ trước." Thiệu Tình Nhị xuống chút bất an trong lòng, thấp giọng nói.
"Được." Yến Kì Nguyệt giống như cô vợ nhỏ được sủng ái, ngoan ngoãn nằm co trong chăn, sau đó lặng lẽ nhích nhích về phía trước, ôm eo Thiệu Tình, thấp giọng nói: "A Tình, có phải em để ý tôi, cho nên vẫn không ngủ."
Thiệu Tình trầm mặc một lúc lâu, không biết là bị chọc trúng tâm sự hay như thế nào, một chữ không nói, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Vừa thấy Thiệu Tình không có ý bắt anh bỏ tay ra, Yến Kì Nguyệt được tiện nghi còn khoe mẽ, thành thành thật thật ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Tình liền đem nhánh dây leo chứa sương mù cuối cùng cho ông nội Tần, cô tin tưởng, ông nội Tần khẳng định có thể tra ra điểm gì đó, dù sao thực lực cô có mạnh hơn nữa, ở phương diện điều tra vật này, cũng không bằng thế lực Tần gia.
Hơn nữa, Tần gia là cường long ở thủ đô, nếu Cuồng Ma thật sự làm ra chuyện gì không thể tha thứ, dù cô là địa đầu xà ( con rắn đứng đầu một vùng), cũng phải cùng cường long đánh tiếng một chút.
Phải làm một đứa trẻ ngoan lễ phép thôi.
Đương nhiên, nếu Tần gia nguyện ý ra tay, đem Cuồng Ma thu phục, còn giảm cho Thiệu Tình không ít chuyện.
Ông nội Tần cũng không phải người không rõ lý lẽ, nghe xong Thiệu Tình miêu tả đơn giản, sắc mặt liền lập tức ác liệt, gọi Tần cha đến, để cho ông ta cầm đồ đi làm giám định lần thứ hai.
Tuy rằng dựa theo ý Thiệu Tình nói, vật này thuộc loại vũ khí hoá học, nhưng không phải loại rất thương thiên hại lý, nhưng không tránh được người nào đó nếm được chỗ tốt, liền đi đυ.ng vào đồ vật cấm kỵ.
Nếu chứng thực được vật này là vũ khí hóa học, ông sẽ phái người ngầm điều tra Cuồng Ma dong binh đoàn, cho dù Cuồng Ma dong binh đoàn không làm chuyện nào đó, ông cũng sẽ phái người giám thị một thời gian.
Xử lý tốt chuyện này, Thiệu Tình an tâm rất nhiều, vỗ vỗ tay, nên để làm gì nên làm đi, cô vừa ra khỏi cửa, liền nhận được tin tức Thiệu Đồng dùng tinh thần lực truyền tới.
Lâm Kì Phàm đến đây.
Bởi vì Thiệu Tình và lão nhân nói chuyện chính sự, bánh bao nhỏ đi ra ngoài chơi, trò ném bóng Nha Nha nhặt, hơn nữa chơi vui vẻ vô cùng.
Nha Nha đáng thương, lần này bánh bao nhỏ ném quả bóng to như như quả bóng rổ, mỗi lần bánh bao nhỏ đều quăng ra ngoài, sau đó nó mang a mang, đem bóng mang trở về.
Phỏng chừng chơi một ngày, da đầu của nó có thể dày ba tầng, mài ra được.
Lúc sau, Lâm Kì Phàm tới đây, hắn một phen tiếp được bóng, sau đó cười tủm tỉm cùng bánh bao nhỏ nói: "Ta cùng con chơi nhé."
Bánh bao nhỏ cũng gặp qua Lâm Kì Phàm, hơn nữa ấn tượng đối với Lâm Kì Phàm không tốt, mẹ không thích, liền = người xấu.
Bé cau mày, bĩu môi: "Ngươi đưa bóng cho ta!"
Lâm Kì Phàm cũng không giận, liền khẽ cười nói: "Con xem, không có ai chơi cùng con, chẳng lẽ ta cùng con chơi không vui sao?"
"Ta mới không cần ngươi chơi với ta." Bánh bao nhỏ chống eo, hùng hổ nói: "Ta có Nha Nha chơi với ta! Ngươi là người xấu!"
"Ta như thế nào là người xấu." Lâm Kì Phàm vẻ mặt ưu thương hỏi bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ mắc kẹt một chút, sau đó nói: "Mẹ không thích ngươi, cho nên ngươi là người xấu."
Lâm Kì Phàm thở dài một tiếng, ôm bóng đi tới, cong lưng, vẻ mặt ưu thương: "Kỳ thật ta không phải người xấu, lại nói tiếp con nên gọi ta là cha, ta và mẹ con, là vợ chồng, vợ chồng con hiểu không?" Nói xong Lâm Kì Phàm lấy ảnh chụp ra, trên ảnh chụp Thiệu Tình mặc áo cưới, đang cầm hoa tươi, cùng Lâm Kì Phàm đứng chung một chỗ.
Khi đó khuôn mặt Thiệu Tình ôn nhu, thản nhiên mỉm cười, khiến cho người nhìn cảm thấy ấm đến đáy lòng.
Bánh bao nhỏ lắp bắp kinh hãi, sau một lúc lâu mới nói: "Không có khả năng."
"Vì sao không có khả năng?" Lâm Kì Phàm nhíu nhíu mi, trẻ con bình thường nào có khó lừa gạt như vậy?
"Mẹ nói cha của ta đã chết." bánh bao nhỏ nghiêm túc nói: "Cho nên ngươi khẳng định không phải cha ta, ngươi nhất định là người xấu lại đây gạt ta."
Lâm Kì Phàm ngẩn ra, mặt mày thấp hèn, bộ dạng hắn vốn cực tuấn tú bằng không cũng không có khả năng được Thiệu Tình coi trọng, giờ phút này lông mi hắn nhẹ nhàng run run, thanh âm cũng có chút run run: "Hoá ra...... Cô ấy hận ta như vậy sao......"
Bánh bao nhỏ không biết làm sao, sau một lúc lâu mới chọc chọc Lâm Kì Phàm: "Này, ngươi không phải đang khóc chứ?"
Lâm Kì Phàm hạ mi trong ánh mắt hiện lên một tia lưu quang, sau đó hắn liền làm bộ như khá thâm tình kể cho bánh bao nhỏ một câu chuyện xưa, trong câu chuyện xưa Lâm Kì Phàm, hắn biến thành một tên đàn ông tình thâm như biển, cùng Thiệu Tình cực kì ân ái.
Phó Kim Linh thì biến thành kẻ thứ ba ác độc, thích hắn, thổ lộ với hắn, kết quả bị hắn cự tuyệt, ngược vì yêu sinh hận, xuống tay với Thiệu Tình , làm hại Thiệu Tình sinh non, thiếu chút nữa thì mất mạng.
Kết quả Thiệu Tình hiểu lầm, chuyện này làm hắn thực xin lỗi Thiệu Tình, lại vừa vặn gặp phải mạt thế, cho nên hai người liền phân tán.
Tóm lại hắn ở trong chuyện xưa, là tên đàn ông tốt thâm tình lại chuyên nhất, tóm lại tất cả lỗi đều là Phó Kim Linh.
Nhưng mà hắn vừa nói xong, bánh bao nhỏ liền quyết đoán nói: "Sẽ không, mẹ nói, ta là con ruột của mẹ!"
Lâm Kì Phàm bị bản lĩnh nắm bắt trọng điểm của bánh bao nhỏ làm cho sửng sốt, mới nói: "Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ta không phải người xấu."
Bánh bao nhỏ cầm lấy tai Nha Nha, chán đến chết nói: "Vậy ngươi có thể giải thích với mẹ, nếu ngươi đúng, mẹ khẳng định sẽ tha thứ ngươi, nếu ngươi sai, mẹ sẽ không tha thứ ngươi, đây là chuyện rất đơn giản."
"Nhưng mẹ con không chịu nghe ta giải thích a." Lâm Kì Phàm thở dài một tiếng, tiếp tục nói: " Hiện tại cô ấy cực hận ta......"
"Ta có thể thay ngươi đi nói." Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, nghiêm túc nói: "Tốt lắm, ngươi có thể đem bóng trả lại cho ta, ta trở về sẽ nói cùng với mẹ."
Lâm Kì Phàm nào dám để cho bánh bao nhỏ cùng Thiệu Tình nói chuyện này? Bánh bao nhỏ không biết chuyện phát sinh năm đó, cho nên hắn tùy tiện vô căn cứ cũng không quan hệ, Thiệu Tình lại rất rõ ràng.
Bánh bao nhỏ đi nói một hồi, không phải làm hắn bại lộ hết thảy sao? Đến lúc đó hắn chẳng những không còn biện pháp từ chỗ bánh bao nhỏ xuống tay, đạt được tha thứ của Thiệu Tình, còn dễ dàng biến khéo thành vụng.
Vì thế Lâm Kì Phàm chạy nhanh nói: "Từ từ, con không đi nói cho mẹ con được không? Bằng không cô ấy khẳng định sẽ cảm thấy ta có ý định tiếp cận con."
"Chẳng lẽ ngươi không phải cố ý định tiếp cận ta sao?" Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, vẻ mặt thiên chân vô tà: "Không phải có ý định tiếp cận, chẳng lẽ ngươi đi lạc đường, mới gặp được ta sao?"
Lâm Kì Phàm:......
Đứa nhỏ này là ai sinh? Sao khó đối phó như vậy?
Hắn miễn cưỡng cười, sau đó nói: "Không phải, ý ta nói, mẹ con sẽ tức giận, nói không chừng còn có thể giận con."
Bánh bao nhỏ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm đi, mẹ ta sẽ không giận ta, mẹ hiểu ta rõ nhất."
Lâm Kì Phàm:......
Không có cách nào khác hàn huyên!
Hắn vắt hết óc nói: " n...... Ý tứ ta muốn nói, đây là bí mật của hai chúng ta, không cần nói cho người khác, trẻ ngoan đều không nói cho người khác."
"Nhưng vì sao ta cùng một người xấu phải có bí mật nha!" Bánh bao nhỏ mở to hai mắt nhìn, ồn ào nói: "Trẻ hư mới có bí mật với người xấu......"
Hóa ra nửa ngày hắn nói đều vô ích sao? Lâm Kì Phàm cảm giác một trận vô lực, hắn cào cào đầu, sau đó nói: "Như vậy tốt lắm, ta mời con ăn gì nhé, con không cần đem bí mật của chúng ta nói ra được không?"
Lâm Kì Phàm thậm chí chuẩn bị tốt lời nói dễ nghe, thì: "Ai muốn ăn đồ của người xấu cho, vạn nhất ngươi muốn hại ta làm sao bây giờ?
Sau đó bánh bao nhỏ lại đột nhiên thay đổi giọng điệu, gật đầu, lại nghiêm túc nói: "Không cần mời ta ăn gì, chơi bóng với ta đi! Sau đó ta sẽ không nói với mẹ."
Lâm Kì Phàm:......
Hết thảy giống như về nguyên điểm.
Sau đó hắn nhìn thấy bánh bao nhỏ đem bóng từ trong tay hắn cầm đi, rồi vung ra ngoài, lại dùng ánh mắt sáng long lanh thuần túy nhìn hắn, bên trong tràn ngập ba chữ: Đi nhặt đi a.
Gân xanh trên trán hắn giật giật, chỉ có chó mới có thể nhặt đồ được không? Vì để cho bánh bao nhỏ giữ bí mật, mưu đồ bí mật của hắn có thể tiếp tục, Lâm Kì Phàm cắn răng đi đem bóng nhặt trở về.
Mấu chốt là hắn đem bóng nhặt trở về xong, bánh bao nhỏ còn y một tiếng: "Như thế nào còn không nhanh bằng Nha Nha."
Nha Nha ngồi ở một bên gật gật đầu, trên mặt thỏ một mảnh nghiêm túc, còn mang theo tí xíu trào phúng, đúng là không nhanh bằng một con thỏ như lão tử.
Lâm Kì Phàm muốn gϊếŧ người, hắn miễn cưỡng chống đỡ khuôn mặt tươi cười, sau đó đem bóng đưa cho bánh bao nhỏ, bánh bao nhỏ nhận được bóng, không nói hai lời lại quăng ra ngoài, sau đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Kì Phàm.
Lâm Kì Phàm mặt không chút thay đổi chạy tới chạy lui, đến cuối cùng có cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, tìm một cái cớ rời đi thật nhanh.
Lúc hắn đi, vẻ mặt bánh bao nhỏ còn lưu luyến: "Hôm nào nhất định phải lại đây tìm ta chơi nha!"
Lâm Kì Phàm miệng đầy đáp ứng, bóng dáng đi hết sức chật vật.
Chờ sau khi hắn rời đi, bánh bao nhỏ mới vỗ vỗ tay, vẻ mặt khinh thường ôm Nha Nha về nhà, kỳ thật nửa phần sau Thiệu Tình đều ở một bên nhìn, chỉ là vẫn luôn ẩn nấp, chưa từng bị Lâm Kì Phàm nhìn thấy.
Cho nên bánh bao nhỏ vừa vào cửa, liền thấy Thiệu Tình đứng ở trong cửa, bánh bao nhỏ lập tức phóng tới: "Mẹ, mẹ cùng ông nội bàn chuyện xong rồi hả?"
Thiệu Tình xoa xoa đầu bánh bao nhỏ: "Đúng vậy, bảo bối chơi vui vẻ không?"
"Vui vẻ, mẹ con nói với mẹ, hôm nay có một tên ngốc đến đây đấy." Bánh bao nhỏ lập tức đem chuyện Lâm Kì Phàm nói với Thiệu Tình một lần.
Lúc này Thiệu Tình nở nụ cười, cô đè thấp thanh âm hỏi: "Con không phải đã đồng ý với hắn không nói cho mẹ biết sao, vì sao lại nói cho mẹ biết?"
"Mẹ, con lừa người xấu kia!" Bánh bao nhỏ đắc ý dào dạt nói: "Lời hắn nói khẳng định là lời nói dối, hơn nữa khẳng định có tâm tư không tốt, bằng không sao lại lén lút đến đây tìm con."
"Bảo bối của nhà ta quá thông minh." Thiệu Tình hôn bánh bao nhỏ một cái, sau đó híp mắt cười, mệt Lâm Kì Phàm vẫn tự nhận bản thân thông minh, không nghĩ tới, kết quả bị một đứa trẻ như bánh bao nhỏ đùa giỡn xoay quanh, còn không tự biết.
Tưởng tượng đến bánh bao nhỏ đùa giỡn Lâm Kì Phàm vòng quanh, tựa như con chó, Thiệu Tình liền vui vẻ đến không hiểu được: " n, bảo bối làm đúng, cơm trưa muốn ăn gì?"
"Thịt kho tàu đầu thỏ!" Bánh bao nhỏ nhảy nhót nói: "Muốn loại đặc biệt tê đặc biệt cay cay này!"
Con nào đó núp ở trong ngực bé lập tức run lên, nhanh chóng đem chính mình co thành một đoàn, đem đầu chôn giữa hai chân, không cho chủ nhân nhà mình nhìn thấy đầu thỏ của nó.
"Trẻ con không thể ăn quá cay......" Thiệu Tình thở dài một tiếng, sau đó nở nụ cười: "Nhưng đêm nay con có thể ăn một chút."
"Mẹ tốt nhất!" Bánh bao nhỏ xông đi lên, biu~ một ngụm, gặm mặt Thiệu Tình đầy nước miếng.
Bên này thực vui, Lâm Kì Phàm bên kia cũng là một đường thở dài rời đi, hắn nghĩ đến, một đứa trẻ nhiều nhất bốn năm tuổi còn không phải rất dễ lừa sao.
Làm sao nghĩ đến, bánh bao nhỏ khó đối phó như vậy, vốn hắn nghĩ, hôm nay lúc gặp mặt, có thể đem bánh bao nhỏ thu phục, không nghĩ tới, vừa mới đi chung đường.
Dựa theo tốc độ này chỉ sợ ba đến năm ngày là không đủ để hắn bắt bánh bao nhỏ, hiện tại Lâm Kì Phàm sợ nhất, chính là Thiệu Tình không niệm tình cảm, trực tiếp xuống tay đối với hắn, như vậy hắn ngay cả thời gian giảm xóc đều không có, khả năng đi gặp Thượng Đế luôn.
Nghĩ đến đây, hắn liền thập phần oán hận Phó Kim Linh, nếu Phó Kim Linh lúc ấy không câu dẫn hắn, nếu Phó Kim Linh không lấy vài thứ kia dụ hoặc hắn, hắn sao có thể nɠɵạı ŧìиɧ, như thế nào sẽ có lỗi với Thiệu Tình?
Nếu lúc ấy hắn không nɠɵạı ŧìиɧ, không có lỗi với Thiệu Tình, như vậy hiện tại, hắn sẽ không phải ở trong mạt thế gian khổ giãy dụa, không cần chạy giữa đám đàn bà, không cần xem sắc mặt người khác.
Nếu lúc ấy hắn không nɠɵạı ŧìиɧ, không có lỗi với Thiệu Tình, như vậy hiện tại cùng Thiệu Tình ở cùng nhau, ở trong biệt thự xa hoa sẽ là hắn.
Lâm Kì Phàm hoàn toàn không suy xét, chân chính sai là ai, tục ngữ nói, một cây làm chẳng nên non, nếu không phải hắn có lòng tham, nếu không phải hắn vọng tưởng một bước lên trời, nếu không phải hắn nhẫn tâm bạc tình, sao sẽ rơi xuống bộ dạng hôm nay.
Luôn luôn một số người sẽ như vậy, phạm sai, suy tính vĩnh viễn không phải bản thân sai, mà đem sai lầm trốn tránh đổ đến người khác như thế nào.
Tỷ như Lâm Kì Phàm.
Lòng Lâm Kì Phàm tràn đầy sầu khổ đi, lòng Thiệu Tình tràn đầy ưu sầu ra cửa, lần này ra ngoài, là theo Tần Tử Khê, có một đội thuộc hạ hộ vệ của Tần cha, thành viên đều từ trong quân đội chọn lựa ra, dị năng giả thực lực mạnh mẽ.
Những dị năng giả này là quân nhân kiên nghị và trung thành, hơn nữa quân nhân luôn phục tùng cùng đoàn kết, so với đoàn đội dị năng giả bình thường năm bè bảy mảng mạnh hơn rất nhiều.
Có thể nói, một trăm thuộc hạ của Tần cha này, một mình đấu một đại hình dong binh đoàn là tuyệt đối không có vấn đề.
Lần này đi ra ngoài vì tang thi triều, Tần Tử Khê làm con Tần cha rèn luyện trở về cũng có thực lực nhất định, cho nên Tần cha đã nghĩ rèn luyện thêm một chút Tần Tử Khê, để cho cậu mang theo một bộ phận thành viên đội hộ vệ, đi ra ngoài trinh sát nguyên nhân hình thành tang thi triều.
Kỳ thật Tần cha không thể nào yên tâm, một bên muốn rèn luyện con mình, một bên lại muốn đi theo, cuối cùng vẫn vì công việc bận rộn không đi được.
Thiệu Tình tự nhiên muốn đi theo, thứ nhất, sở dĩ bọn họ vào ở Tần gia nguyên nhân chính là Tần Tử Khê, nếu Tần Tử Khê ra ngoài, vài người bọn họ ở trong nhà Tần Tử Khê tâm lý không thoải mái.
Thứ hai, lần này đi ra ngoài cũng không an toàn, Thiệu Tình vẫn là lo lắng cho tiểu đồng bọn của con trai, hơn nữa cô cũng có tâm điều tra tang thi triều rốt cuộc hình thành như thế nào, cho nên đi cùng nhau.
Tần cha lo lắng cho con mình, cho nên phái gần hai mươi dị năng giả lại đây, cấp cho con làm hộ vệ, hơn nữa một người có dị năng không gian, phụ trách mang theo vật tư là A Lan.
Bảo đảm mức lớn nhất con mình ở bên ngoài cũng có thể sống rất tốt, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả rèn luyện, quả thực là nhọc lòng.
Tuy nhiên lần này bánh bao nhỏ không thể cùng đi ra ngoài, bé bị ông nội Tần giữ lại, ông nội Tần nói bánh bao nhỏ vẫn là đứa trẻ, mỗi ngày tiếp xúc với tang thi gì đó, sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.
Hơn nữa, ở bên ngoài nguy hiểm cỡ nào nha, không bằng đem bánh bao nhỏ giao cho ông, ông cam đoan đem bánh bao nhỏ nuôi béo vài cân.
Thiệu Tình nghĩ vậy thấy cũng phải, bánh bao nhỏ ở lại thủ đô, so với đi theo cô ra ngoài mạo hiểm an toàn hơn nhiều lắm, liền đồng ý.
Vốn bánh bao nhỏ muốn đi theo Thiệu Tình, sau đó bé bị ông nội Tần dùng đại quân điểm tâm ngọt dụ hoặc, cuối cùng vui sướиɠ phất tay đưa tiễn mẹ mình rời đi.
Vì thế Thiệu Tình dở khóc dở cười, cô là mẹ tự nhiên còn không quan trọng bằng mấy món điểm tâm ngọt!
Lưu bánh bao nhỏ ở lại, bọn họ liền tập hợp rời khỏi thủ đô, Thiệu Tình nhìn thành viên đội hộ vệ kia, nội tâm còn có một chút phiền muộn nhàn nhạt, cùng với hoài niệm.
Cô tin tưởng Nghiêm Hán Thanh cũng như thế.
Sau khi rời thủ đô, bọn họ hướng tới địa phương tang thi triều bùng nổ gần nhất.
Giữa trưa thời điểm dừng lại ăn cơm, xuất hiện trường hợp hai cực phân hoá, Thiệu Tình bên này, bày giá nướng ra sau đó bắt đầu nướng thịt, đội đội hộ vệ bên kia liền có vẻ đáng thương, cơm trưa bọn họ đều thống nhất trang bị cái loại bánh nén khô, ăn một miếng uống hớp nước, ăn mấy bát cơm loại này.
Không có đối lập sẽ không có thương tổn, một đám người nhìn bên này khí thế ngất trời nướng thịt, nước miếng ào ào chảy xuống dưới.
Tiền lương bọn họ không thấp, nhưng mỗi ngày ăn thịt nướng linh tinh đối bọn họ mà nói cũng là một chuyện thực xa xỉ, dù sao bọn họ còn nuôi gia đình sống qua ngày.
Bình thường giống nhau đều ăn ở căn tin, cái loại nước luộc hoàn toàn không có chất béo, chỉ ném một ít thịt thái hạt lựu, ngay cả rau cũng không nhiều.
Chỉ có thời điểm phát tiền lương mỗi tháng, mới có thể cam lòng ra ngoài tìm quán cơm chà xát một trận.
Nhìn lại Thiệu Tình bọn họ, tư thế thuần thục này, nguyên liệu nấu ăn phong phú, đầy đủ đạo cụ, vừa thấy chính là thường xuyên mở bếp nhỏ.
Làm cho bọn họ không thèm không hâm mộ sao được?
Vốn ý Thiệu Tình muốn nướng nhiều một chút, sau đó mời bọn họ cùng ăn, dù sao thời gian rất lâu kế tiếp, bọn họ là đội hữu của mình.
Đối với đội hữu tự nhiên là tốt một chút.
Sau khi Thiệu Tình đang chuẩn bị đứng dậy đi mời bọn họ lại đây ăn, chợt nghe thấy một người nói thầm một tiếng: "Kẻ có tiền chính là không giống nhau a, lúc này là lúc nào rồi rồi, còn làm ra vẻ như vậy, thực coi mình làm đại gia mà dưỡng."
Mông vừa nâng lên lại ngồi xuống, người ta không cảm kích, cô còn có thể tự mình mặt nóng đi dán mông lạnh của người sao?
Cũng không phải muốn bị coi thường.
Vì thế Thiệu Tình chỉ gọi Tần Tử Khê và A Lan lại đây ăn, sau mạt thế ăn nhiều nhất chính là thịt nướng, bởi vì nguyên liệu nấu ăn dễ tìm, ăn cũng tương đối thuận tiện, hoàn toàn có thể vừa ăn vừa nướng, còn rất có lạc thú.
Ăn nhiều tự nhiên tay nghề cũng thuần thục, Thiệu Tình ở đó cầm đao xoát xoát thái thịt, Nghiêm Hán Thanh liền đem thịt quét dầu xuyên thành xâu, bắt đầu nướng.
Sau đó một loạt người ngồi bên cạnh, trong tay mỗi người là một cái bát, bởi vì mấy cái thẻ làm không nhiều lắm, Nghiêm Hán Thanh mỗi lần nướng xong mấy xâu, liền đem thịt nướng tốt tuốt xuống, thả vào trong bát bọn họ.
Quả thực hạnh phúc không chịu được.
Một bên khác thành viên đội hộ vệ, cũng chỉ có thể gặm bánh quy khô cằn, nhìn bên này ăn thịt nướng, quanh quẩn chóp mũi là mùi thơm thịt nướng, bánh quy ăn trong miệng không có mùi vị, quả thực giống như ăn sáp, còn thiếu một chút nước mắt thuận gió mà chảy.
Ngày khi một đội viên trong bọn họ nói câu kia, không chỉ Thiệu Tình nghe được, bởi vì giọng hắn không phải rất nhỏ, chỉ cần ngũ cảm hơi nhạy bén đều có thể nghe rõ, mà đang ngồi ở đây đều là dị năng giả, nào có ai có thể xem nhẹ những lời này?
Đây cũng là điều vì sao Tần Tử Khê đặt mông đi qua ngồi, chỉ mang theo A Lan, liền bắt đầu ăn.
Nếu trong ngày thường, không có người nói khó nghe như thế, Tần Tử Khê khẳng định sẽ cùng Thiệu Tình thương lượng, nướng nhiều thịt một chút, chia sẻ cho bọn hắn.
Dù sao mọi người đều là người một nhà thôi, kết quả không nghĩ tới, có người đã nói đến nông nỗi này, bọn họ nếu còn làm như vậy, đó chính là tự đánh mặt mình.
Thiệu Tình bọn họ không nhảy lên mắng chửi người, đã là rất có hàm dưỡng.
Tần Tử Khê đối với việc này cũng rất tức giận, rất xấu hổ, dù sao thành viên đội hộ vệ cũng là cấp dưới của cha cậu, về sau nói không chừng cũng sẽ trở thành cấp dưới cậu, kết quả lại đi lên tước mặt mũi cậu.
Tước mặt mũi cậu thì thôi, còn châm chọc nhóm Thiệu Tình, điều này không thể chịu được.
Về phần thành viên đội hộ vệ này, bọn họ xác thực có một chút oán khí, bởi vì lúc ra của Tần cha nói, Thiệu Tình bọn họ đều là bạn Tần Tử Khê, để cho đội hộ vệ dọc đường chiều cố nhiều hơn.
Vì thế đội hộ vệ tự phát liền cho rằng, Thiệu Tình bọn họ cũng là người có tiền, nhà nhị đại, ỷ vào trong nhà mình có ít tiền hoặc có ít thế, tính cách liền vô pháp vô thiên.
Tựa như lúc này đây nhiệm vụ của bọn họ là đi ra ngoài thăm dò ngọn nguồn tang thi triều, đây vốn là nhiệm vụ thực gian nan, bọn họ còn phải bảo hộ Tần Tử Khê, kết quả vài kẻ phú nhị đại không nên đi theo, không công tăng độ khó nhiệm vụ của bọn họ.
Nói không chừng đến lúc đó còn có thể có người hy sinh, bọn họ tự nhiên mất hứng.
Đương nhiên, mất hứng thì mất hứng, vẫn không có người nào sẽ chủ động hao tổn thể diện Thiệu Tình bọn họ, gặp phải nhóm người này, đại bộ phận mọi người là lính già dày dạn, có ngốc cũng hiểu được không thể tùy tiện đắc tội với loại người này.
Chỉ là ngay lúc ăn cơm, Thiệu Tình bọn họ lại nướng thịt, lại bia, chẳng những kích phát oán khí của bọn họ, còn kích phát ghen tị của bọn họ.
Dựa vào cái gì chúng ta ngồi ở chỗ này ăn bánh quy, các ngươi lại ở nơi đó ăn thịt nướng?
Một đám phú nhị đại tứ chi không chuyên cần, ngũ cốc chẳng phân biệt được muốn nhận bảo hộ của chúng ta, đi làm nhiệm vụ, còn hưởng thụ như đại gia.
Cho nên mới có người không quen nhìn, len lén sặc tiếng.
Thiệu Tình đại khái cũng có thể đoán ra như vậy, nhưng bọn họ nghĩ như thế nào là chuyện bọn hắn, cô không cần phải giải thích, cũng không thể làm như không nhìn thấy châm chọc mà "Mở rộng lòng dạ".
Thế nên từng người áp mông lạnh đối với cô, cô cần gì phải dán lên, ai lo phận nấy chính là tốt rồi.
Vì thế không khí lập tức biến lạnh, hoá xấu hổ.
Ăn xong rồi cơm trưa, Thiệu Tình lật tìm hàng trữ, cầm thật nhiều hoa quả ra chia cho nhóm bằng hữu của mình, nhất là Tần Tử Khê và Thiệu Đồng, hai người coi như là trẻ con, đúng tuổi bổ sung vitamin vẫn rất quan trọng.
Cô làm như vậy một cái, lại có người xem cô không vừa mắt, âm dương quái khí nói: "Hắc, chúng ta liều chết liều sống cả đời, cũng cản không nổi người ta có người cha tốt."
Lại có một người nhỏ giọng nói: "Ngươi có thể nhỏ giọng một chút a, vạn nhất làm cho người ta nghe thấy, chỉnh ngươi làm sao bây giờ? Người ta đều có bối cảnh, muốn chỉnh chết ngươi cái tiểu chân đất, còn không phải chuyện vô cùng đơn giản."
"Đúng vậy, chỉ sợ ở trong mắt bọn họ, ngươi còn không đáng giá bằng chùm nho kia." Lập tức lại có người cười vang nói.
Bọn họ càng tán gẫu thanh âm càng lớn, bộ dạng hơi có chút không kiêng nể gì, Tần Tử Khê vốn lạnh mặt, nay trực tiếp nổi bão, cậu vỗ bàn ba một cái, lạnh lùng nói: "Các người toàn bộ đều cút trở về tôi, hiện tại cách kinh đô không xa, cũng lãng phí không bao nhiêu thời gian của các người, có công phu nhàn thoại, các người về thủ đô đi."
Đám binh lính càn quấy kia lập tức cấm thanh, tiểu đội trưởng nhìn lên thấy Tần Tử Khê tức giận, vội vàng giảng hòa: "Đại thiếu, đừng nóng, vài người bọn họ chỉ hơi lắm mồm, ta cũng dạy rất nhiều lần, cậu một người đi ra ngoài, tướng quân cũng không yên tâm, để cho chúng tôi theo phía sau bảo hộ, tôi tuyệt đối không cho vài người bọn họ lại lắm mồm."
Tần Tử Khê cười lạnh một tiếng, nâng nâng cằm, sau đó nói: "Đều là dị năng giả, đều rất có bản lĩnh, đều tự cảm thấy mình rất lợi hại phải không? Có phải các anh cảm thấy tôi không có các anh bảo hộ là không thể, cho nên không cần đem tôi để vào mắt hay không?" Nói xong, độ ấm thanh âm nói chuyện của cậu chuyển tiếp đột ngột: "Hiện tại tôi liền nói cho các anh, toàn bộ đều cút trở về cho tôi, đây là mệnh lệnh, tôi không cần phải các anh bảo hộ."
Những binh lính càn quấy ngươi xem ta ta xem ngươi, cũng không dám nói chuyện, hiện tại bọn họ nếu dám trở về, có thể bị Tần cha tươi sống đánh gãy chân.
Bỏ lại người thừa kế duy nhất của Tần gia ở dã ngoại, tự mình trở về, đây không phải muốn chết sao? Muốn chết cũng không cần như vậy.
Đội trưởng kia nhìn lên thấy Tần Tử Khê thật sự tức giận, chặn lại nói: "Đại thiếu, lần này là chúng tôi sai, tôi đại diện mấy người bọn họ xin lỗi cậu, xin lỗi mấy vị, nhưng chúng tôi thật sự không thể trở về, nhiệm vụ của chúng tôi là bảo hộ cậu."
"Các anh bảo hộ tôi?" Tần Tử Khê mặt không chút thay đổi, khuôn mặt trẻ con nghiêm túc trẻ con thoạt nhìn tự nhiên có hai phần túc sát* (*nghiêm trang, sát phạt): "Lúc trước là nể mặt cha tôi, tôi vẫn dễ dàng tha thứ, không chấp nhặt với các anh, kết quả không nghĩ tới lá gan các anh càng lúc càng lớn, tôi đây liền ăn ngay nói thật, nếu tôi thực sự gặp phải vấn đề bản thân tôi không giải quyết được, các anh cho rằng nhóm các anh có thể bảo hộ tôi sao?"
Cậu nhìn quét một vòng, sau đó nói: "Không tin? Tốt lắm, hôm nay tôi sẽ khiến cho các anh thử xem, ai đối với bản thân có đủ tự tin có thể lên đây cùng tôi luận bàn, nếu không ai có thể đánh thắng tôi, toàn bộ xin lỗi, rồi cút về thủ đô cho tôi, còn thắng, tôi thấy cũng sẽ không lắm miệng một câu, cho dù các anh tại chỗ mắng tôi, tôi cũng nhịn."
Những binh lính càn quấy đó cúi đầu vốn không phải cảm thấy mình sai, chỉ lo lắng bị đuổi trở về, đυ.ng phải thịnh nộ của Tần cha, mới không dám nói lời nào.
Vừa nghe thấy Tần Tử Khê nói như vậy, đám binh lính càn quấy kia tức vui vẻ ra mặt, ngươi một lời ta một câu nói.
"Đại thiếu, cái này không thể được, bản thân cậu còn nhỏ, vạn nhất bị thương làm sao bây giờ? Tướng quân còn không đánh chết tôi sao!"
"Đúng vậy, đại thiếu cậu nhưng đừng thể hiện, chuyện này coi như chúng tôi sai đi không được sao? Bỏ qua đi thôi, chúng tôi về sau tuyệt đối không nói nữa."
"Đúng thế, đại thiếu cậu đừng giận dữ nhất thời, coi như chúng tôi sai rồi, chúng tôi đều nói xin lỗi vẫn không được sao."
"Đúng vậy, chúng tôi cũng không dám luận bàn với cậu, nếu không trở về sẽ bị tướng quân cắt."
......
Tần Tử Khê cong khóe miệng, mặt mày nhướn lên, từ độ cong khóe mắt đến độ cong khóe miệng đều cực kỳ giống lúc Thiệu Tình châm chọc người, vừa bén nhọn vừa diễm lệ: "Chỉ bằng các anh, còn muốn làm tôi bị thương? Vui đùa cái gì vậy? Kỳ thật tôi vẫn cảm thấy cha tôi tạo đội hộ vệ này chính là một đám ăn mà không làm, tôi đặc biệt muốn khuyên cha tôi sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Đây là trong nhà lương thực nhiều quá, vô duyên nuôi dưỡng phế vật? Thế nào, cảm thấy tôi xúc phạm tôn nghiêm của các anh à? Vậy đừng tìm lý do, tới một mình đấu."
Tần Tử Khê kéo giá trị thù hận, quả thực liền nổ mạnh, lúc đầu vốn không chuẩn bị một mình đấu với Tần Tử Khê, cũng không nhịn được muốn ra tay, huống chi đám kia nóng lòng muốn thử.
Mỗi người đều xắn tay áo, chuẩn bị cho dù Tần Tử Khê là con trai của Tần cha, cũng muốn đánh một trận, đây là vấn đề tôn nghiêm, đã bị người ta chỉ vào mũi mắng đến trình độ này, còn không đánh trả, vậy thực chính là rùa đen.
Huống chi đàn binh lính càn quấy này tuy rằng khéo đưa đẩy, nhưng trong xương một người so với một người kiệt ngạo khó thuần, làm sao chịu nổi Tần Tử Khê kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy.
Lúc này có người nhảy ra: "Tôi đến! Bất quá trước đó phải nói rõ với đại thiếu, quyền cước này không có mắt, huống chi dị năng, vạn nhất da dẻ trầy xước, cậu đừng đi chõi tướng quân khóc lóc cáo trạng."
"Chính là hôm nay anh đem tôi đánh chết ở đây, cũng tuyệt đối không có người nào tìm anh gây sự, tôi có thể cam đoan, đây là kiêu ngạo của tôi, là kiêu ngạo của cha tôi, cũng là của Tần gia." Tần Tử Khê một bên chậm rãi vén tay áo, một bên nói.
"Tốt lắm." Người này vội vàng nhảy ra, có chút hưng phấn nói: "Tôi là dị năng giả cấp ba, hệ cường hóa, đại thiếu cẩn thận."
Hắn nhảy đi ra, lập tức có thân thiết với hắn bắt đầu ai thán: "Tiểu tử này phản ứng sao nhanh như vậy? Để cho hắn nhanh chân đến trước, ai...... Sớm biết thế ta liền lên trước."
Tần Tử Khê cao thấp đánh giá hắn ta một cái, sau đó cười nhạo một tiếng: "Một chiêu."
Không thể không nói, cậu quá kiêu ngạo, ngay cả Thiệu Tình cũng cảm thấy cậu có chút thiếu đánh, Cố Phán Phán còn ở một bên làm mặt quỷ: "Chị Tình, Tần Tử Khê đây là chân truyền hết của chị a, công phu nói lời ác độc này, công phu kí©ɧ ŧɧí©ɧ người, nhất đẳng nhất hảo*( *đứng đầu, tốt nhất)."
Thiệu Tình cười cười, tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu xem diễn.
Người khác không rõ ràng lắm, cô có thể không rõ ràng thực lực Tần Tử Khê sao? Dù sao những động vật biến dị Tần Tử Khê thu phục, đều là tự tay cô bắt.
Quả nhiên, những người đó đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhịn được, một đám kêu:
"Lão Lưu, ngươi đừng làm cho chúng ta mất mặt a!" Đây là xem diễn.
"Đúng vậy, lão Lưu a, không nghe thấy đại thiếu muốn một chiêu giải quyết ngươi sao? Ngươi ít nhất phải chống đỡ qua được một chiêu a!" Đây là thêm mắm thêm muối.
"Đến đến đến, mọi người muốn đánh cuộc một keo hay không, trận này mấy phút kết thúc đây?" Đây là không chê chuyện này lớn.
"Vài người các anh đều im lặng chút, ảnh hưởng bọn họ luận bàn." Đây là đội trưởng.
Tần Tử Khê khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nói: "Dị năng ngự thú, dị năng giả cấp ba." Sau đó cậu huýt sáo một cái.
Tiếng huýt sáo vang lên, mọi người lập tức cảm thấy đất rung núi chuyển, đứng có chút không yên, bọn họ kinh hãi ngẩng đầu, phát hiện cách đó không xa một con gấu lớn cao hai, ba mét đang chạy.
Lúc này đội trưởng đội hộ vệ liền thay đổi sắc mặt, vung tay lên, thanh âm bén nhọn đến sắp phá âm: "Tập hợp! Chuẩn bị chiến đấu! Bảo vệ tốt thiếu gia!"
Một con gấu lớn như thế, ít nhất là cấp ba đi?
"Mọi người đừng khẩn trương, gấu của tôi." Tần Tử Khê vẫy vẫy tay, sau đó đám thành viên đội hộ vệ kia liền nhìn thấy con gấu trông cực kì hung tàn ngao ngao ngao vọt lại đây, sau đó rất dịu ngoan nằm úp sấp bên người Tần Tử Khê, thậm chí lúc Tần Tử Khê sờ đầu nó, nó còn thích ý đến cực điểm từ trong cổ họng phát ra tiếng cô lỗ thoải mái.
Mọi người:......