Bộ dạng bánh bao nhỏ rất thanh tú, ngũ quan cực giống Thiệu Tình, nhưng ở giữa không cách nào tránh khỏi lẫn một chút giống Lâm Kì Phàm.
Lâm Kì Phàm sợ ngây người, hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm ban đầu, hắn cùng Thiệu Tình còn ân ái, cái thời điểm kia, hắn thường xuyên cách bụng Thiệu Tình im lặng nghe.
Có thể nghe được thai máy bên trong, ngẫu nhiên còn chân nhỏ đá nhẹ một chút, trong lòng hưng phấn, không ngăn được tràn đầy ra.
Đó là đứa con đầu tiên của hắn, sẽ cùng hắn, cùng Thiệu Tình, lớn lên giống nhau, sẽ gọi hắn là cha, sẽ kêu cô là mẹ.
Sau đó, khi cùng Phó Kim Linh nháo, hắn cũng từng nghĩ chia tay Phó Kim Linh, từ bỏ việc thăng chức dễ như trở bàn tay, nhưng hắn làm không được......
Hắn là con nhà nghèo, thật vất vả mới thi vào được một trường đại học danh tiếng, từ thôn nhỏ trong núi kia giãy giụa đi ra, hắn chịu đủ những ngày cùng khổ rồi, cho nên có một cơ hội bò lên trên, dù chết cũng không muốn từ bỏ.
Đoạn thời gian kia tinh thần hắn thường xuyên hoảng hốt, một bên là phản bội mang đến áy náy, một bên là thăng chức tăng lương mang đến kɧoáı ©ảʍ.
Phó Kim Linh không có anh chị em, nói cách khác, chỉ cần hắn cưới Phó Kim Linh, sau đó chờ cha Phó Kim Linh chết, công ty kia liền rơi vào trong tay hắn.
Cho nên Phó Kim Linh với hắn bày tỏ hảo cảm, hắn liền lập tức thuận theo bò lên.
Dụ hoặc lớn lúc ấy làm cho hắn đã quên kiều thê trong nhà, đã quên Thiệu Tình cùng hắn vượt qua ngày tháng khó khăn .
Hắn che giấu sự tồn của Thiệu Tình, cùng Phó Kim Linh ngọt ngào mật mật, thẳng đến...... chuyện Thiệu Tình bại lộ, Phó Kim Linh cùng hắn nháo, muốn hắn ly hôn.
Hắn một bên miệng đầy đáp ứng, một bên không muốn từ bỏ Thiệu Tình, Lâm Kì Phàm từng nghĩ tới, có lẽ hắn có thể cùng Thiệu Tình ly hôn, sau đó dùng lời ngon tiếng ngọt mê hoặc cô, làm cho cô trở thành tình nhân của hắn.
Như vậy hắn liền tài phú và mỹ nhân ôm toàn bộ trong ngực.
Tuy nhiên Lâm Kì Phàm rất rõ ràng, Thiệu Tình là người cực kiêu ngạo, hơn nữa cô không đơn giản, bởi vì lần đầu tiên hắn gặp Thiệu Tình, là lúc Thiệu Tình bị thương, vết thương của cô do súng.
Tuy kết hôn đến nay, Lâm Kì Phàm cũng không biết thân phận chân thật của Thiệu Tình, nhưng có có thể hiểu rõ tính cách Thiệu Tình, cô cực cương liệt, nếu biết hắn nɠɵạı ŧìиɧ, đừng nói trở thành tình nhân hắn, cô sẽ thà làm ngọc nát cũng không làm ngói lành.
Nghĩ đến Thiệu Tình sẽ rời đi, có lẽ còn có thể trở thành vợ của người đàn ông khác, ở dưới thân hắn thừa hoan, Lâm Kì Phàm liền ghen tị đòi mạng, trong lòng ghen tị, tựa như nọc độc đặc sệt, từng chút lên men.
Cho nên khi hắn biết Phó Kim Linh sẽ đối phó Thiệu Tình, không ngăn cản Phó Kim Linh, hắn không thể có được...... Dựa vào cái gì muốn tiện nghi người khác?
Nếu Phó Kim Linh gϊếŧ Thiệu Tình, nhất cử lưỡng tiện, hắn không bao giờ phải lo lắm sau khi sự tình bại lộ, Thiệu Tình cùng hắn ly hôn, gả cho một người đàn ông khác, hơn nữa lại bắt được nhược điểm của Phó Kim Linh, dù cô ta về sau không thích hắn nữa cũng không dám rời hắn.
Về phần đứa con...... nếu đã không còn, sau có thể sinh lại.
Nhưng khi tin Thiệu Tình chết truyền đến, Lâm Kì Phàm vẫn hối hận, hắn cảm thấy bản thân mình quá mức si tình, nhớ lai thời gian bên Thiệu Tình sẽ đau lòng.
Nhưng hiện tại hắn nhìn thấy cái gì? Thấy được một đứa trẻ gọi Thiệu Tình là mẹ, hơn nữa đứa trẻ kia còn cùng hắn có ba phần giống nhau!
Đó không phải con hắn sao? Tâm lý Lâm Kì Phàm tất cả đều là mừng như điên, sau mạt thế, hắn không có dị năng, chỉ có thể nước chảy bèo trôi, may mắn hắn có túi da không tồi, làm cho không ít phụ nữ hoặc có bản lĩnh hoặc có quyền thế có hứng thú với hắn, nhờ đó mà sống.
Nhưng có thể coi trọng hắn, cũng không là thế lực đứng đầu gì, cho nên hắn như trước phải khiêm tốn, phụ thuộc.
Cho đến hiện tại, hắn chạy trong đám phụ nữ, một bên dựa vào nữ nhân mà sống, một bên khinh thường những nữ nhân này bao dưỡng hắn.
Đặc biệt là ngày hôm qua, Lưu Hinh đối với Tần Tử Khê tránh như rắn rết, sợ hãi không chịu được, sau khi trở về, Lưu hinh liền phổ cập khoa học cho hắn, Tần Tử Khê là ai? Xếp trong ba công tử ca đứng đầu ở thủ đô!
Nhưng công tử ca này rõ ràng cùng Thiệu Tình rất thân cận, vì thế Lâm Kì Phàm lại động, tâm tư của hắn lại nổi lên, hắn cảm thấy có thể cho Thiệu Tình trở lại bên người hắn, hắn yêu nhất vẫn là Thiệu Tình, nói vậy Thiệu Tình cũng như thế.
Huống chi Thiệu Tình cũng không biết chân tướng lúc trước, nhiều nhất đem trách nhiệm toàn bộ đều đổ lên người Phó Kim Linh, hắn nói vài lời hay với Thiệu Tình, cô nhất định sẽ tha thứ hắn.
Trước kia sống chung, hắn ngẫu nhiên làm sai, chỉ cần nói chút lời mềm nhẹ, Thiệu Tình sẽ tha thứ hắn, hiện tại khẳng định cũng sẽ như vậy.
Thiệu Tình lúc trước mắt lạnh với hắn, nhất định vì còn tức giận, hết giận thì tốt rồi, huống chi hiện tại...... Còn có một bánh bao nhỏ.
Nhìn tuổi không thích hợp lắm, cho dù Thiệu Tình lúc ấy không chết, đứa trẻ sinh ra cũng tuyệt đối không có khả năng lớn như vậy.
Cô không thể sinh con cho người khác, cho nên cũng chỉ có một khả năng, đứa nhỏ này là Thiệu Tình thu dưỡng.
Đại khái con của cô bị sảy, cho nên mới thu dưỡng một đứa trẻ, tán gẫu lấy an ủi, nhưng khi Thiệu Tình thu dưỡng đứa trẻ, lựa chọn một đứa trẻ có bảy phần giống Thiệu Tình, ba phần tương tự hắn, chẳng lẽ không đủ thuyết minh, trong lòng Thiệu Tình còn có hắn sao?
Cho nên Lâm Kì Phàm rất tin tưởng, hắn hơi điều chỉnh biểu tình bản thân, làm cho mình thoạt nhìn vừa u buồn vừa thâm tình, sau đó đi về phía Thiệu Tình: "A Tình, em còn tại giận anh sao? Anh cái gì cũng không biết...... Là cô ta vẫn dính lấy anh, anh không nghĩ tới cô ta sẽ hạ độc thủ với em, A Tình...... Trở lại bên anh được không? Anh sẽ......"
Hắn mới vừa đi lại gần, nói còn chưa nói xong, đã bị Thiệu Đồng tạo tấm chắn tinh thần ngăn cản.
Tay Yến Kì Nguyệt vung lên, có một dòng khí đánh vào ngực Lâm Kì Phàm, làm cho hắn liên tục lùi vài bước, sau đó ngã đập mông ngồi dưới đất.
Yến Kì Nguyệt nâng cằm, dùng ánh mắt khinh rẻ nhìn Lâm Kì Phàm trên đất như nhìn rác rưởi, châm chọc nói: "Cái thứ đồ chơi gì đây? Cũng dám phun phân lung tung, A Tình là tên ngươi có thể gọi sao?"
"Cần gì tức giận cùng hắn, tôi sẽ đau lòng." Thiệu Tình nhếch khóe môi, mặt mày hơi nhu hòa, tuy rằng nhìn tên đàn ông này thực ghê tởm, nhưng không bằng được có càng nhiều người đối tốt với cô, bảo vệ cô che chở cô.
Yến Kì Nguyệt bị hai chữ "đau lòng" của Thiệu Tình trêu chọc, nhất thời lời nói từ ác độc không tốt chuyển biến thành nhu tình như nước: "Chúng ta sẽ không để ý đến hắn, vốn đi dạo phố, tâm tình cũng không tệ lắm, toàn bị cái thứ này phá hủy."
Trong tâm Lâm Kì Phàm hận muốn mệnh, trên mặt lại càng thêm thâm tình, mặt hắn tái nhợt, đè thấp thanh âm nói: "A Tình, em không chịu tha thứ cho anh sao?"
Lúc này, vẻ mặt cô gái đứng sau lưng hắn rất khó coi, đi lại, cô gái này cũng không phải Lưu Hinh ngày hôm qua, cô ta so với Lưu Hinh thoạt nhìn hơi lớn một chút, giống nhau duy nhất là vẻ mặt đầy ngạo khí.
"Lâm Kì Phàm, anh đang làm gì? Người phụ nữ này là ai!" Cô gái vẻ mặt phẫn nộ, lúc nhìn Thiệu Tình trong mắt liền mang theo sát khí.
Không phải cô ta có bao nhiêu yêu Lâm Kì Phàm, chính là trong tiềm thức, Lâm Kì Phàm bị coi thành vật tư hữu của cô ta, nay vật tư hữu này lại hướng một phụ nữ khác thông báo xin lại, cô có thể vui vẻ mới có quỷ.
Lâm Kì Phàm kỳ thật không muốn đắc tội cô gái này, nhưng hắn rất rõ ràng, nếu hiện tại hắn không quả quyết một chút, làm cho Thiệu Tình nhìn thấy thành tâm của hắn, hắn và Thiệu Tình tuyệt không có khả năng.
Vì thế Lâm Kì Phàm cắn răng nói: "Đó là vợ của tôi, người tôi yêu."
"Lâm Kì Phàm! Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?" Cô gái sững sờ, lúc Lâm Kì Phàm cùng cô ta cùng ở một chỗ vẫn khá nghe lời, đây là lần đầu tiên hắn vi phạm ý nguyện của cô ta.
Cố tình Yến Kì Nguyệt còn ở một bên cười: "A Tình, người kia không phải choáng váng chứ? Thấy người chính là vợ hắn, mặt hắn lớn a?"
"Đại khái là có bệnh." Phẫn nộ không hiểu trong lòng Thiệu Tình liền tiêu tán, cô không hận Lâm Kì Phàm, vì sao phải hận một con kiến? Không, ngay cả con kiến đều không tính, là rác rưởi.
Chỉ cần cô muốn, gϊếŧ Lâm Kì Phàm là chuyện dễ dàng, cô lại cố tình không nghĩ gϊếŧ Lâm Kì Phàm dễ dàng như thế, cho nên hiện tại vui vẻ xem diễn.
Tuồng chó cắn chó thật ra rất ít có để nhìn nha.
Lâm Kì Phàm cắn răng nói: "A Tình, anh là Kì Phàm của em a! Em đã quên sao? A Tình, ngàn sai vạn sai đều là anh sai, hiện tại anh biết sai rồi, anh đã ăn năn, em cho anh một cơ hội bồi thường được không? Chúng ta một lần nữa làm lại, anh nhất định sẽ đối tốt với em."
"Lâm Kì Phàm! TMD ngươi nói thêm câu nữa cho ta!" Cô gái hoàn toàn bạo phát, cô ta cảm giác mặt mình giống như bị tát một cái, tựa như nuôi một con chó, kết quả con chó kia lại cắn ngược ngươi.
Không chấp nhận được cô ta không tức giận, không chấp nhận được cô ta không phẫn nộ.
Lâm Kì Phàm không nói, chỉ dùng một loại ánh mắt thâm tình, tràn ngập tình yêu ôn nhu nhìn Thiệu Tình, tuy nhiên hắn chỉ có thể đem mị nhãn vứt cho người mù nhìn, bởi vì Thiệu Tình ngay cả nhìn đều lười liếc hắn một cái.
Cô gái tức giận tiến lên, một cước gạt ngã Lâm Kì Phàm, lạnh như băng nói: "Lâm Kì Phàm, ngươi tốt nhất nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay! Đừng hối hận với ta!"
Nói xong, cô ta lại nhìn Thiệu Tình, trong đáy mắt mang theo âm độc: "Còn ngươi, ta nói cho ngươi, nơi này là kinh đô, không phải chỗ loại xứ khác như ngươi có thể kiêu ngạo, tiện nam này ngươi muốn lấy thì lấy đi, dù sao là đã bị người chơi nát, nhưng mà khẩu khí này ta nuốt không trôi, có can đảm dám xưng tên ra không?"
Tần Tử Khê nhăn mặt nhíu mày, cậu tự dẫn bạn mình đi chơi, tại sao lại đυ.ng phải loại chuyện này, chỉ là cậu còn chưa ra mặt, đã bị Cố Phán Phán ngăn cản, Cố Phán Phán nhỏ giọng nói: "Giao cho chị Tình được rồi."
Tần Tử Khê liền gật gật đầu, như trước đứng ở phía sau xem kịch vui.
Thiệu Tình vừa nghe, lúc ấy liền nở nụ cười, lười biếng nói: "Cô cho tôi là đồng nát sao? Thứ đồ chơi gì cũng phải thu, đừng sợ, loại đàn ông như thế cô cho tôi, tôi cũng không muốn, huống chi là tặng, thủ đô là địa phương rất lớn, tôi nay quê mùa không kiến thức, lại có giáo dưỡng, tôi tên Thiệu Tình, có cái gì hướng tới tôi, cứ việc đến."
Cô vốn nghĩ cô gái sẽ không chịu nổi, trực tiếp xông lên, không nghĩ tới cô gái còn có hai phần tính nhẫn nại, buông lời tàn nhẫn xong, liền không thèm nhìn Lâm Kì Phàm trực tiếp bỏ đi.!
Thiệu Tình hôm nay còn không chưa nghĩ muốn gϊếŧ chết Lâm Kì Phàm, cho nên nhìn hắn một cái cũng chuẩn bị rời đi.
Lâm Kì Phàm như thế nào sẽ mặc kệ Thiệu Tình rời đi, tâm tư hắn vừa chuyển, liền chuẩn bị xông lên, ôm lấy đùi Thiệu Tình, sau đó nói lời âu yếm, nhận sai, nói không chừng có thể làm Thiệu Tình hồi tâm chuyển ý.
Nhưng hắn vừa xông đến, đùi còn chưa ôm được, đã bị Nhị Ngốc một cước đá bay, cằm thiếu chút nữa bị đá nát.
Yến Kì Nguyệt còn ở một bên tùy ý cười: "Nhị Ngốc, độ mạnh một cước này của cậu có phải hơi nhẹ, có phải đêm qua chưa ăn cơm hay không?"
Lâm Kì Phàm quỳ rạp trên mặt đất, không dám tin, Thiệu Tình làm sao lại dung túng người khác đánh hắn? Ngày xưa, hắn ngã trầy rách da, Thiệu Tình đều rất đau lòng, còn có một lần hắn bị góc bàn cào rách trán, Thiệu Tình liền đem tất cả đồ vật trong nhà có góc nhọn đều bọc miếng bịt góc.
Rõ ràng trước kia cô đối với hắn tốt như vậy, ôn nhu như vậy, Thiệu Tình như thế nào sẽ dung túng người khác đánh hắn?
Nhất định là hắn đang nằm mơ......
"Đừng làm bẩn chân." Thiệu Tình sờ sờ đầu Nhị Ngốc, sau đó cũng không thèm nhìn Lâm Kì Phàm, đi qua, Lâm Kì Phàm vươn một tay, ý đồ bắt lấy ống quần Thiệu Tình, lại bị Cố Phán Phán một cước đá văng ra.
Hắn mờ mịt thật lâu, thẳng đến tất cả mọi người đi xa, hắn mới ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Thiệu Tình, còn có bánh bao nhỏ từ bả vai của Thiệu Tình thăm dò, vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn.
Lâm Kì Phàm đột nhiên có chút đau lòng nói không nên lời, còn có phẫn nộ, vì sao không tha thứ cho hắn? Lúc ấy người động thủ cũng không phải hắn, là Phó Kim Linh a!
Vì sao không tha thứ cho hắn chứ! Hắn rõ ràng vẫn yêu Thiệu Tình, yêu cô như vậy!
Vì sao bên cạnh cô có nhiều đàn ông thế, chẳng lẽ cô phản bội hắn?
Đủ loại nghi hoặc, làm cho Lâm Kì Phàm ngũ vị trần tạp, cảm giác kì kỳ quái quái này trong lòng ấp ủ lên men liền biến thành xấu hổ buồn bực phẫn nộ..
Ở trong lòng hắn, Thiệu Tình là người phụ nữ của hắn, bên người lại xuất hiện người đàn ông khác, còn cùng hắn có cử chỉ thân mật.
Đây là phản bội! Chẳng lẽ Thiệu Tình không phải nên vì hắn thủ thân như ngọc sao?
Còn có, người đàn ông này cư nhiên nhục nhã hắn như thế!
Lâm Kì Phàm lại phẫn nộ, lại ghen ghét, ánh mắt hắn âm u, nhìn phương hướng Thiệu Tình rời đi, không ngừng tính kế.
Hắn sẽ làm Thiệu Tình lại yêu hắn, biến thành Thiệu Tình trước kia đối với hắn ôn nhu, ta cần ta cứ lấy! Đến lúc đó hắn muốn gϊếŧ chết mấy nam nhân kia!
Hắn không khỏi lại ảo tưởng kɧoáı ©ảʍ chinh phục được người phụ nữ như Thiệu Tình, đây là thứ những người phụ nữ khác không có cách nào mang đến cho hắn, hắn ở trong lòng vụиɠ ŧяộʍ tính kế, không thể ở chỗ Thiệu Tình tìm được cửa đột phá, như vậy liền từ chỗ bánh bao nhỏ nơi đó ra tay.
Bánh bao nhỏ tuổi còn ít, dễ lừa, tự nhiên hắn nói cái gì chính là cái đó, thu phục bánh bao nhỏ xong, hắn hoàn toàn có thể mượn bánh bao nhỏ, đi đả động cùng thuyết phục Thiệu Tình.
Đã đi xa, tâm tình Thiệu Tình cũng không kém, hiện tại cô lại đi xem Lâm Kì Phàm giống như đang nhìn một con khỉ làm xiếc đùa giỡn, cố tình hành động của con khỉ này còn thập phần ngốc, làm cho cô trừ bỏ muốn cười bên ngoài, không có quan cảm nào khác.
Thiệu Tình thậm chí suy nghĩ, năm đó cô có phải đầu óc vào nước hay không, mới có thể coi trọng Lâm Kì Phàm, cái này không đúng tý nào, tên đàn ông mặt người dạ thú, giả dối đến cực điểm.
Cô quả nhiên là đầu óc vào nước, cho nên mới tên đàn ông như thế đùa giỡn xoay quanh, thậm chí thiếu chút nữa hại chết cô và con trai đáng thương.
Nhớ đến đoạn thời gian "Ngọt ngào", Thiệu Tình lại cảm thấy mình ngốc đến không thể cứu, Lâm Kì Phàm biểu hiện rõ ràng cỡ nào, hắn trừ bỏ bên ngoài lời ngon tiếng ngọt, căn bản không có mấy phần thiệt tình thực lòng, cô cố tình lại bị lừa.
Thiệu Tình không có gì không vui, Yến Kì Nguyệt lại cho rằng cô cảm thấy khó chịu, liền để sát vào Thiệu Tình, nhẹ giọng an ủi cô: "A Tình, vừa nãy sao em không cho tôi xuống tay?"
"Xuống tay để làm gì? Ngay tại chỗ gϊếŧ hắn?" Thiệu Tình nhướng mi, sau đó thản nhiên nói: "Tôi càng muốn hắn còn sống."
Yến Kì Nguyệt nhịn không được nhíu mày: "A Tình, em không phải bị hắn thuyết phục chứ? Sau đó mềm lòng? Không muốn gϊếŧ hắn?"
Lúc này Thiệu Tình đã bị chọc cười: "Anh cảm thấy có khả năng sao? Kì Nguyệt, chết đối với người ta mà nói cũng không phải đáng sợ nhất, chết có gì đáng sợ đâu, đôi mắt nhắm lại có chuyện gì cũng không cảm giác được, cho dù anh quất xác hắn, hắn cũng sẽ không cảm giác được thống khổ, như vậy nhàm chán biết bao nhiêu."
Có đôi khi còn sống, so với chết còn đáng sợ hơn, so với chết còn thống khổ hơn.
Yến Kì Nguyệt tự nhiên hiểu rõ, anh sờ cằm, sau đó nói: "Kia...... A Tình em muốn làm như thế nào?"
"Hiện tại không cần tôi ra tay, có người sẽ thay tôi ra tay." Thiệu Tình chớp chớp mắt: "Đừng quên cô gái vừa mới buông lời tàn nhẫn, anh hẳn là có thể nhìn ra , cô ta là loại con gái kiêu ngạo
, bị Lâm Kì Phàm đập mặt mũi, cô ta sẽ cam tâm tình nguyện bỏ qua sao?"
Yến Kì Nguyệt gật gật đầu: "Khẳng định không."
"Lấy tính cách cô ta, hơn phân nửa có khả năng sẽ tra tấn Lâm Kì Phàm, làm cho hắn chịu tội hai ngày trước, đến lúc đó Lâm Kì Phàm sẽ tự mình lại đây tìm tôi, tôi rất quen thuộc tính cách hắn, hắn sẽ không từ bỏ, hắn sẽ nghĩ các biện pháp đến cảm động tôi, nhân sinh nhàm chán như thế, hà tất phải từ bỏ niềm vui tự tìm tới cửa." Thiệu Tình mỉm cười, tất cả trong đáy mắt đều là lạnh như băng.
Lâm Kì Phàm cả đời đều khát cầu cái gì? Khát cầu phú quý, khát cầu quyền thế, như vậy cô sẽ làm cho hắn hai bàn tay trắng, làm cho hắn tuyệt vọng, làm cho hắn thống khổ, làm cho hắn muốn chết không chết được.
Nếu không chẳng phải làm thất vọng bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ của cô và bánh bao nhỏ sao?
Tần Tử Khê không biết rõ, nhưng không khó nhìn ra, Lâm Kì Phàm và Thiệu Tình quan hệ không cạn, cậu lại không ngốc, từ đoạn đối thoại của Lâm Kì Phàm với Thiệu Tình, có thể hiểu được phần nào.
Lâm Kì Phàm nói hắn là chồng của Thiệu Tình, hơn phân nửa Lâm Kì Phàm ra vẻ rất xin lỗi Thiệu Tình, nay lại muốn trình diễn cái gì mà "Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng", đổi lấy Thiệu Tình hồi tâm chuyển ý.
Trong đó khẳng định có nội tình, khẳng định Lâm Kì Phàm làm sai, xem thái độ hai người có thể biết.
Người bình thường đều là giúp thân không giúp lý, huống chi lý còn thuộc về Thiệu Tình bên này, Tần Tử Khê lúc ấy liền tiến lại, đè thấp thanh âm hỏi: "Có gì cần em hỗ trợ không?"
Nói xong cậu vỗ ngực: "Có việc có thể nói, có việc không thể nói, trong thủ đô này, một số chuyện em vẫn có thể làm khá tốt."
"Nếu cần chị khẳng định sẽ nói với em." Thiệu Tình cười cười, vừa quay đầu lại liền thấy những khuôn mặt thân thiết, trong mắt mỗi người đều lo lắng, bạo ngược còn sót lại trong lòng cô cũng chậm rãi tiêu tán.
Có lẽ cô từng nhận hết cực khổ, từ khi còn bé không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh một người, đến sau lại gặp gỡ tên cặn bã như vậy, thiếu chút nữa chết, có thể nói ông trời đối với cô rất bất công.
Nhưng những cực khổ này, đổi lấy hiện tại cô có được hết thảy, Thiệu Tình cảm thấy, thực đáng giá.