Mạt Thế Chi Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 134: Cử chỉ kỳ quái

Thời điểm một đánh người đi cùng nhau ở một chỗ, sinh hoạt kia, quả thực không giống ở mạt thế, bản thân là con nhà giàu có, cho dù ở mạt thế, sống cũng rất thư sướиɠ, mà Thiệu Tình, ngươi cảm thấy người đi ra ngoài mang đầy đủ đồ làm bếp, cùng với tất cả đồ gia vị, còn có hoa quả rau tươi, sẽ làm mình sống thật sự kém sao?

Nhất là hai nhóm người hợp lại cùng một chỗ, kia quả thực là hủ bại về nhà, cuộc sống như thiên đường, Nghiêm Hán Thanh so với đầu bếp chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn, có Tần Tử Khê cung cấp nguyên liệu tốt nhất, cái khác không nói, rất nhiều hoa quả rau tươi trước mạt thế phổ biến, nhưng sau mạt thế sẽ rất khó nhìn thấy, Tần Tử Khê nơi này đều có.

Bên cạnh cậu ta có em gái không gian, quả thực chính là một kho hàng nhỏ di động, bên trong đầy các loại đồ vật, quả vải a, quả bưởi a, quả cam, cây dương mai, dứa, chỉ cần gọi tên ra, Tần Tử Khê nơi đó cơ hồ đều có hàng trữ!

Rau tươi linh tinh lại càng không cần nói, ban đầu Thiệu Tình không muốn chiếm tiện nghi của Tần Tử Khê, dù sao anh em ruột còn phải tính rõ ràng, huống chi cô và Tần Tử Khê là bạn bè vừa nhận thức không lâu thôi.

Cho nên có hoa quả gì đội hữu muốn ăn nhưng không có, Thiệu Tình đều trực tiếp mua, vì thế Tần Tử Khê còn giận dỗi, cậu cảm thấy mình đối với Thiệu Tình như bạn bè, Thiệu Tình lại dùng tiền bạc qua loa lấy lệ với cậu.

Tuy vậy Tần Tử Khê cũng xuất thân thế gia, không ngốc, hiểu được suy nghĩ của Thiệu Tình, nên mỗi lần "Giao dịch", đưa cho Thiệu Tình nhiều một chút, mỹ danh viết mời bánh bao nhỏ ăn.

Về phần ba bữa hàng ngày, rất nhiều rau tươi Tần Tử Khê cung cấp, cậu sống chết không chịu nhận tinh hạch, Tần Tử Khê nói, đồ ăn làm ra mọi người cùng nhau ăn, không phải cậu không ăn.

Thiệu Tình ngày thường đành phải chăm sóc cậu nhiều thêm một chút, đem nhân tình này ghi tạc trong lòng, về sau có cơ hội sẽ đem nhân tình này đáp lại.

Tình cảm bình thường đều như vậy mà có, hơn nữa Tần Tử Khê tuy rằng tuổi còn nhỏ, gia thế tốt, lại không kiêu không nóng nảy, làm người ta đau, đương nhiên mấu chốt nhất đây là một thế giới xem mặt .

Cho nên đơn độc ở chung vài ngày, Tần Tử Khê đã hòa mình vào cùng nhóm đội hữu của Thiệu Tình, càng như vậy bánh bao nhỏ lại càng luyến tiếc Tần Tử Khê, càng thêm kiên định muốn cho Tần Tử Khê trở thành người nhà của bé.

Không nhìn thấy dì Phán Phán cũng rất thích Tần Tử Khê sao? Khẳng định sẽ nguyện ý tiếp nhận Tần Tử Khê trở thành người nhà của bọn họ!

Bánh bao nhỏ nắm chặt tay nhỏ, sau đó ở trong đầu nhanh chóng hình thành một kế hoạch, hiện tại chỉ thiếu duy nhất là không gian Tần Tử Khê và Thiệu Tình ở chung một mình với nhau.

Nói cách khác, nhất định phải ngăn cản trứng thối Yến Kì Nguyệt!

Rất nhanh bọn họ liền tiếp cận chỗ nhân viên nghiên cứu bị bao vây, những nhân viên nghiên cứu này vận khí không tồi, gần đó có một đập chứa nước, bên trong nuôi rất nhiều cá, lúc trước người phụ trách đập chứa nước vì phòng ngừa người đến câu cá, tự vây một tầng lưới sắt, khi bọn họ bị đuổi theo liền chạy vào đập chứa nước, vài dị năng giả hệ mộc thả rất nhiều dây leo có độc trên lưới sắt, hình thành tường phòng hộ thứ nhất, dị năng giả hệ thổ gia cố phòng ở, còn tạo thêm tường đất làm tường phòng hộ thứ hai, cho nên bọn họ dựa vào hai bức tường phòng hộ này, một chốc một lát không bị tang thi xé ăn.

Nhưng tiếp tục như vậy, mất nước cạn lương thực, lại bị nhóm tang thi không ngừng tiêu phí vật tư của họ, sớm hay muộn họ sẽ bị thủy triều tang thi này bao phủ.

Trong đập chứa nước mỗi người đêm không ngủ, một bên phóng tín hiệu cầu viện ra bên ngoài, một bên nghĩ các loại biện pháp xua tan đám tang thi.

Vốn bọn họ nghiên cứu ra một loại chất lỏng, người ngửi thấy là mùi thơm, tang thi thì cảm thấy buồn nôn, chủ động rời xa bọn họ, một đường từ phía nam lại đây, loại này chất lỏng đã cứu bọn họ vài lần.

Nhưng loại chất lỏng này đối với tang thi triều kia, một chút hiệu quả đều không có, mỗi một tang thi như hổ rình mồi nhìn bọn hắn chằm chằm, cũng không có ý tứ rời đi.

Đối mặt loại tình huống này, các nhân viên nghiên cứu kia hoàn toàn luống cuống, hoảng sợ.

Lúc trước hai ba trăm người của vài căn cứ cũng đến cứu viện một lần, những nhân viên nghiên cứu liên quan còn sót lại, đoàn hộ vệ vốn chuẩn bị mượn cơ hội phá vây, kết quả bọn họ không có thể đi ra ngoài, đã thế còn chết không ít người, đội cứu viện chết hơn nửa.

Càng thêm đáng sợ bọn họ phát hiện một ít tang thi rất đặc biệt, những đang thi đó xen lẫn trong đàn tang thi, chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần cực kỳ giống nhân loại, chỉ có một bộ phận còn giữ lại đặc tính tang thi, trừ bỏ đi, bề ngoài chúng nó và nhân loại đã không thấy chênh lệch đặc biệt nữa.

Điều này làm cho các nhân viên nghiên cứu càng trở nên khủng hoảng hơn, chẳng lẽ tang thi đã tiến hóa đến thế trình độ như vậy sao?

Cho nên căn cứ mới không dám lập tức mang theo đợt người cứu viện thứ hai, thứ ba lại đây, nếu không cứu viện thì cũng phải đưa đồ ăn đến đây.

Trải qua bước đầu suy đoán, ngoại hình gần sát nhân loại, rất có khả năng đều là tang thi cấp bốn, nói không chừng còn có cấp năm.

Thời điểm Thiệu Tình mang người tới, liền nhìn thấy không ít người đã ở phụ cận bồi hồi, đây chắc đều là thám báo các căn cứ đến quan sát tình huống.

Khi Thiệu Tình đi đến không nghĩ tới, nơi này tang thi tự nhiên nhiều như vậy, xem qua núi thi biển thi kia, đầu người chen lấn xô đẩy, cũng đã thực dọa người, những tang thi đó tụ tập mùi hôi thối bốc lên thuận gió có thể bay xa ba dặm, cho dù cách rất xa, đều làm cho người ta ngửi thấy buồn nôn.

Cách đập chứa nước không xa, căn cứ thiết trí điểm quan vọng, Thiệu Tình dẫn người đi qua, trước khi đi qua, Thiệu Tình liền nói: "Một đường đi đến nơi này, giờ cũng là lúc mỗi người đi một ngả, chúc em thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở lại kinh đô."

Tần Tử Khê thực bình tĩnh: "Ai nói em sẽ đi? Có đi cũng phải mang theo nhóm nhân viên nghiên cứu kia." Ý tưởng này cậu đã suy xét thật lâu, không sẽ không bình tĩnh nói ra như vậy.

Tần Tử Khê vừa mở miệng, cô gái có dị năng không gian bên cạnh cậu ta vội vàng nói: "Thiếu gia, nơi này rất nguy hiểm, ngài vẫn là về nhà đi......"

Thiệu Tình cũng nói: "Cô ấy nói đúng, em về nhà trước đi, sức một mình em cũng không thay đổi được tình trạng hiện giờ, thời gian lưu lại dài quá, người nhà của em sẽ lo lắng."

Biểu tình Tần Tử Khê nghiêm túc, khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của cậu nhăn nhăn lại: "Em đã suy nghĩ cặn kẽ mới muốn ở lại, mọi người không cần khuyên em, nhất là chị, chị Tình, chị cũng ở lại, sao chị lại bảo em đi?"

Cậu không đi có hai nguyên nhân, thứ nhất là bạn bè cậu đều dấn thân vào nguy hiểm, cậu lại một mình một người về nhà, hưởng thụ an ổn, cậu làm không được.

Thứ hai, cậu cũng là người dân Thiên triều a, trước kia lúc không có thực lực, không làm được gì, hiện tại đã là dị năng giả cấp ba, gặp chuyện như vậy, tự nhiên nên vì quốc gia xuất lực một chút.

Đương nhiên, điều thứ nhất có vẻ là nguyên nhân chủ yếu.

Thiệu Tình sờ đầu của cậu, sau đó nói: "Không phải chị nói em, tình huống hiện tại thật sự không thích hợp em trộn lẫn vào, mau về nhà đi, có cơ hội chị sẽ dẫn bánh bao nhỏ thăm em."

Tần Tử Khê trừng lớn hai mắt, tức giận nói: "Em năm nay đã 17 tuổi, còn mấy tháng nữa em sẽ 18, đã không còn là trẻ con, em hiểu được mình đang làm gì, yên tâm đi chị Tình, em sẽ không gây cản trở cho mọi người."

Thiệu Tình không muốn để cậu ở lại đây một chút nào, cậu luôn quảng cáo rùm beng chính mình sắp mười tám tuổi, kỳ thật vẫn là đứa trẻ mười sáu tuổi, tuổi mụ mười bảy, lại không trải qua mưa gió gì, tiến vào thật sự rất nguy hiểm.

Tần Tử Khê là người tính tình cương liệt, chết sống không chịu đi, vì thế lập tức giằng co, Thiệu Tình không thể không mang theo cậu trước, đến điểm quan vọng an trí sau.

Nhân viên căn cứ thành phố S đóng quân tại điểm quan vọng, đang đau đầu muốn đòi mạng, nhìn thấy nhóm Thiệu Tình tiến vào, liền vội vàng hỏi: "Là căn cứ phái đội cứu viện đến sao?"

Thiệu Tình lắc đầu: "Căn cứ bên kia còn đang tuyển người, một chốc một lát hẳn chưa thể tới đây được, chúng tôi là tự phát tới dây, hiện tại tình huống thế nào?"

Người nọ ánh mắt tối sầm lại, hơi thất vọng, lại như cũ mạnh mẽ sốc tinh thần nói: "Đã liên hệ với người bên trong, bọn họ còn có thể chống đỡ vài ngày, tuy nhiên...... Lương thực thì không còn đủ, vì khi bọn họ đi, lương thực mang theo không nhiều, chỉ mang đủ để đi đến thủ đô, lúc trước bị bao vây một bộ phận đã bị mất, hiện tại dư lại không đến một ngày lương thực, chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp đem lương thực chuyển vào, có thức ăn, bọn họ có thể chống đỡ được hơn hai ngày."

"Chỉ cần có thể chống đỡ vài ngày, nói không chừng có thể chống đỡ được đến khi cứu viện của căn cứ tới, nhưng chúng tôi không đưa lương thực vào được, đám tang thi này ngăn cản hết thảy những người có ý đồ đến gần, chúng tôi đã từng thử qua, để cho người có dị năng không gian mang theo lương thực trộm tới gần, kết quả một tang thi biến dị cao cấp nhảy ra làm cho dị năng giả không gian kia không kịp đi vào." Một nhân viên công tác cười khổ nói bổ sung.

Thiệu Tình nhíu mày, đè thấp thanh âm hỏi: "Như vậy hiện tại, còn lương thực không?"

"Có." Nhân viên công tác xốc bạt che lên, phía dưới là các loại lương khô, tuy lương khô ăn không ngon nhưng có thể làm no bụng, bảo trụ mạng người bên trong.

"Tôi đến thử xem." Thiệu Tình tự hỏi thật lâu, sau đó nói, thể chất cô không giống người thường, tuy thời điểm ban đầu, từng vì thể chất này cảm thấy buồn rầu, nhưng về sau cô càng ngày càng cảm thấy thể chất của mình giống như tang thi cũng là điểm tốt thật lớn.

Tỷ như hiện tại, cô sẽ không bị tang thi công kích, có thể đem lương thực mang vào.

Nhân viên công tác kia sửng sốt, có chút chần chờ, dù sao hắn không biết thân phận Thiệu Tình, vạn nhất cô cuốn lương thực chạy trốn làm sao bây giờ?

Đây là thứ nhất, thứ hai là vạn nhất thực lực Thiệu Tình không đủ, chết trong đàn tang thi, chẳng phải lại đánh mất một đống lớn lương thực hay sao? Hắn cũng không muốn Thiệu Tình đi không công chịu chết a.

Thiệu Tình đưa ra huy chương dị năng giả của mình ở căn cứ thành phố S, sau đó nói: "Tôi có một loại năng lực đặc thù, trong thời gian ngắn có thể làm cho tang thi không chủ động công kích tôi, để cho tôi thử xem đi, tổng không thể nhìn bọn họ ở bên trong đói chết."

Vài nhân viên công tác thương lượng, xem tình huống này đội cứu viện của căn cứ khả năng còn lâu nữa mới tới đây được, đợi đội cứu hộ đến đây, người ở bên trong chưa bị tang thi ăn, đã bị đói chết hết.

Bọn họ không có biện pháp khác đem lương thực đưa vào, còn không bằng tin tưởng Thiệu Tình một lần.

Hiện tại vấn đề duy nhất chính là làm sao không cho ai biết cô có không gian mà vẫn đem lương thực vào được, Tần Tử Khê lập tức tiến lên, cậu vỗ ngực nói: "Chị Tình, dị năng giả không gian này của em, cho chị mượn dùng trước, chúc chị mã đáo công thành."

Thiệu Tình đối với tín nhiệm của cậu thấy rất vui vẻ, nhìn cô gái thon gầy kia, nói: "Cậu cứ yên tâm đi, chị nhất định đem cô ấy an toàn mang về."

Chờ thương nghị xong, liền quyết định Thiệu Tình, Nhị Ngốc, cùng dị năng giả không gian tên A Lan kia cùng nhau đi vào, những người khác ai cũng không mang theo, càng nhiều càng là trói buộc.

Nhị Ngốc làm một tang thi, không bị công kích, còn có thể trở thành trợ lực.

Sau khi xác định nhân viên đi vào, A Lan liền đem lương thực cất vào không gian của cô, sau đó được Thiệu Tình cõng lên, vì cô gái này này ngoại trừ sức lực lớn hơn người bình thường một chút, cũng không có năng lực gì tự bảo vệ mình, một khi vào đàn tang thi, tách ra khỏi Thiệu Tình chỉ có một chữ, chết.

Cho nên, Thiệu Tình trực tiếp cõng A Lan, cô vốn chuẩn bị để cho Nhị Ngốc cõng, kết quả Nhị Ngốc luôn luôn nghe lời đột nhiên phát giận, chết sống không chịu cõng A Lan một chút, biến thành trường hợp cực kỳ xấu hổ.

Thiệu Tình đành phải cõng A Lan, bởi vì thời gian cấp bách, Thiệu Tình chỉ dặn mấy người đàn ông, chăm sóc tốt nhóm bánh bao nhỏ, sau đó liền dứt khoát đi vào đàn tang thi.

Lúc tới gần đàn tang thi, A Lan có chút sợ hãi, thân thể trở lên căng thẳng, sau đó rất nhanh, cô liền phát hiện một chuyện thực kỳ lạ, tất cả tang thi đều như không nhìn thấy bọn họ, ngẫu nhiên có một hai tang thi quay đầu nhìn chằm chằm cô, sau đó tới gần, cũng sẽ bị Nhị Ngốc trừng mắt bỏ chạy.

A Lan lúc ấy lập tức ngốc, từ mạt thế tới nay, cô còn chưa thấy qua một màn huyền huyễn như vậy bao giờ, đều là con người sợ tang thi, nào có tang thi phải sợ người?

Càng đi bên trong, tang thi lại càng nhiều, không hề thiếu tang thi ngửi thấy mùi người sống quay đầu nhằm ngay hướng A Lan, Nhị Ngốc lập tức nhe hàm răng trắng như tuyết, hung ác nhìn chằm chằm tang thi này.

Cậu đã cận cấp ba đỉnh, mặc dù ở trong đàn tang thi, có rất nhiều tang thi cấp ba, nhưng Nhị Ngốc trời sinh hung lệ, tang thi bình thường thấy cậu, đều tránh đi mũi nhọn.

Huống chi còn có một người cấp năm là Thiệu Tình, căn bản không có tang thi nào không sợ chết tiến lại đây.

Chỉ là càng đi sâu vào trong, Thiệu Tình liền phát hiện, rất không thích hợp, tuy nói trong đàn tang thi phổ biến đều là tang thi cấp ba, còn có cấp hai, tang thi cấp một hoàn toàn không có, nhưng chỉ một đàn tang thi này chắc sẽ không thể làm cho đội cứu viện của các đại căn cứ thiếu chút nữa bị tiêu diệt toàn quân chứ.

Như vậy cũng chỉ có một lời giải thích, còn có rất nhiều tang thi cấp cao ẩn nấp trong đàn tang thi, Thiệu Tình cẩn thận quan sát, rất nhanh đã nhìn thấy, đứng trong đàn tang thi cách đó không xa có một bé gái.

Bé gái thoạt nhìn khoảng tám, chín tuổi, có mái tóc đen dài, rối tung, trên người mặc váy công chúa màu hồng nhạt, có vài vết bẩn, trong lòng còn ôm một con gấu bông, con gấu này màu rám nắng, lại vì dính bụi đất cùng máu tươi, biến thành màu đen ám trầm.

Nhìn qua cũng chỉ thấy nó càng giống một bé gái phổ thông bình thường, bị lạc mất người thân của mình, khi bé gái ngẩng mặt lên, Thiệu Tình mới phát hiện, mặt nó thực thanh tú, tròn tròn, còn mang theo sắc hồng nhạt, nhưng đôi mắt lại chỉ còn lỗ thủng, trong lỗ thủng tối om hai viên ngọc lưu ly như hai con ngươi anh lên một tầng hỏa diễm, chỉ có cái này, mới có thể để cho người khác biết, nó không phải một người sống.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của Thiệu Tình, bé gái nhếch miệng cười cười, lộ ra hàm răng hình răng cưa.

Thực hung, thực lực rất cao, so với cô không thấp hơn bao nhiêu, Thiệu Tình nhịn không được hút một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ đây chính là chủ mưu tang thi triều lần này?

Nếu nói như vậy, chỉ sợ tang thi triều lần này rất nguy hiểm, tang thi đến cấp bậc này, tự thân chắc! cũng đã có trí tuệ không thấp, lại xuất lĩnh tang thi nhiều như vậy, tuyệt đối khó đối phó.

Ngay lúc Thiệu Tình đang suy nghĩ sâu xa, tang thi kia đã không thấy đâu, cô cau mày, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lại thấy tang thi thứ hai không giống bình thường.

Tang thi kia là người đàn ông trưởng thành, ăn mặc rất giống thành phần tri thức, trên mặt còn đeo kính mắt, nó so với tang thi bé gái kia càng giống một người sống hơn!

Chỗ cổ áo nó mở ra, vị trí l*иg ngực vốn phải là trái tim, hiện tại lại chỉ còn một lỗ đen hư thối, xuyên thấu qua lỗ đen có thể nhìn thấy trong cơ thể trống rỗng, bên trong không có một chút nội tạng nào, nhưng lại có một tang thi trẻ em, thò đầu ra bên ngoài.

Tang thì trẻ con kia da dẻ nhăn nheo giống như vừa mới sinh không lâu, màu da bên ngoài màu xanh đen, nó cười với Thiệu Tình.

Thiệu Tình cảm thấy cả người rét run, thực lực của hai tang thi này không thấp hơn so với tang thi bé gái kia......

Cô một mình đấu lại tang thi bé gái kia còn có thể thắng, nếu cả hai chỉ sợ đến lúc đó chết chính là cô.

Thiệu Tình chỉ có thể kiên trì đi vào trong, may mắn cho tới khi cô đến gần đập chứa nước, cũng không nhìn thấy tang thi cao cấp khác nữa.

Lúc đến trước đập chứa nước, Thiệu Tình lại phát sầu, cô nên đi vào như thế nào?

Bên ngoài cùng một tầng lưới sắt mặt trên bò đầy dây leo, trên dây leo còn nở đầy hoa nhỏ nhìn trông rất xanh tươi đẹp mắt, mắt Thiệu Tình lại có thể nhìn ra trên dây leo không chỉ có độc mà còn là cực độc.

Hơn nữa tùy tiện trèo tường, sẽ bị coi thành tang thi xâm nhập đi?

Thiệu Tình suy xét một chút, vẫn quyết định trèo tường vào, nhưng phương thức treo tường của cô rất khác biệt, dây leo sinh trưởng từ dưới đất đi lên tạo thành một cái cột hướng về phía trước , đem ba người Thiệu Tình nâng lên không trung, sau đó cô liền nhảy vào.

Giây tiếp theo, người tuần tra liền ngao ngao kêu lên: "Địch tập kích! Có tang thi trèo tường vào!"

Sau đó một đánh người từ trong tường đất thứ hai xôn xao đi ra, một đám độ cảnh giác cao, dị năng vận sức chờ phát động.

Thiệu Tình:......

Cô chậm rãi nhấc tay, sau đó nói: "Tôi chỉ lại đây đưa vật tư."

Kỳ thật người ở bên trong đã cạn lương thực, buổi sáng bọn họ ăn luôn một chút cơm cuối cùng, sau đó đã chuẩn bị chịu đói, mà chịu đói chưa đến giữa trưa, mặt trời chưa xuống núi, vật tư đã tới đây.

Quả thực thần tốc.

Thiệu Tình thực bình tĩnh để cho A Lan đem lương thực, nước trong, tất cả đều lấy ra, sau đó trấn an bọn họ: "Mấy lãng đao căn cứ đang thương lượng đối sách, trước lúc tôi đến nghe nói, bọn họ đang triệu tập người, muốn tiến hành cứu viện lần thứ hai, mọi người không cần quá lo lắng."

Trong đám mặc áo blouse trắng chật vật có một người đi ra chắc là người đứng đầu, hắn vội vàng nói: "Rất cảm kích cô mạo hiểm lại đây đưa lương thực, trước vào bên trong ngồi đi."

Thiệu Tình gật gật đầu, lôi kéo Nhị Ngốc, mang theo A Lan, đi theo những người này đi vào, cô mẫn cảm phát hiện, những người này tựa như chim sợ cành cong, trên mặt mỗi người đều mang đậm vẻ mỏi mệt cùng hoảng sợ.

Nhưng Thiệu Tình chỉ nghĩ bọn họ bị vây khốn lâu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cũng không nghĩ theo hướng khác, về sau ngồi xuống rồi, Thiệu Tình mới phát giác số người có chút không đúng.

Theo tin tức lấy từ căn cứ, nhân viên nghiên cứu tổng cộng có ba mươi người, vẫn là trọng điểm bảo hộ, cho dù tang thi triều, chết vài người cũng còn lại hai mươi lăm người, nhưng Thiệu Tình tính đi tính lại, nhóm người này tổng cộng mới có hai mươi lăm người.

Không thể nói tất cả thành viên trong đội hộ vệ đều chết hết? Chỉ còn lại nhân viên nghiên cứu.

Vị đầu lĩnh nhóm nhân viên nghiên cứu không có ý tứ nói nhiều, chỉ hỏi Thiệu Tình: "Xin hỏi vị tiểu thư này một chút, các cô làm như thế nào vào được nơi này?"

Bên ngoài có tang thi rất mạnh vây quanh, mấy người Thiệu Tình lại có thể tiến vào đập chứa nước, hơn nữa lông tóc vô thương, cũng không trách bọn họ nghi hoặc.

Thiệu Tình cười cười, nói qua loa: "Tôi có một loại năng lực đặc thù, có thể tạm thời không bị tang thi phát hiện, nhưng loại năng lực này không bảo vệ được nhiều người ."

Không phải Thiệu Tình quá cảnh giác, cho dù thời kì hòa bình nói chuyện còn giấu diếm, huống chi là mạt thế.

Nơi này ngồi nhiều người như vậy, ai cũng không biết bọn họ suy nghĩ gì, mà thân phận cô và Nhị Ngốc tuyệt đối không thể bại lộ.

Thiệu Tình nói xong, trong mắt vài người còn toát ra ánh sáng kỳ lạ, bọn họ dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Thiệu Tình vừa mang theo nóng bỏng, lại mang theo ý vị nói không nên lời.

Thiệu Tình bị nhìn rất không thoải mái, nhân viên nghiên cứu nói chuyện lúc đầu vội vàng trừng mắt nhìn những người đó một cái, sau đó nói: "Hiện tại trời sắp tối, cô đưa vật tư đến đây, cũng mệt mỏi, không bằng nghỉ ngơi trước đi, buổi tối có người gác đêm, không cần cô lo lắng, các cô dưỡng tinh thần thật tốt."

Thiệu Tình cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng không nói nhiều, liền dẫn theo A Lan và Nhị Ngốc đi nghỉ ngơi, cô thấy rất rõ ràng, trong nhóm người này thân phận cao này, chắc là người ngồi ở trung tâm kia, trông tương đối già, mặt mày nghiêm khắc, thoạt nhìn lại như người già bình thường, người luôn luôn nói chuyện kia, hẳn là trợ thủ của ông ta.

Bất quá Thiệu Tình lười tìm tòi nghiên cứu, mang theo Nhị Ngốc và A Lan đi nghỉ, một dị năng giả dẫn bọn họ đến một gian phòng, sau đó mặt lạnh nói: "Buổi tối không rõ tình huống đừng đi ra, bên ngoài rất nguy hiểm." Rồi bước đi.

Nơi nơi đều lộ ra cảm giác không đúng, vốn Thiệu Tình không muốn nghĩ nhiều, cũng không nhịn được nghĩ nhiều hơn so với bình thường, ba người ở trong phòng ngây người trong chốc lát, có người đưa lương khô tiến vào.

Bị nhốt lâu, có người đem đồ ăn đến, đáng nhẽ tinh thần bọn họ phải phấn khởi mới đúng, nhưng mặc kệ người dẫn đường, hay hiện tại người đến đưa cơm, biểu tình đều mang theo mỏi mệt lạnh lùng cùng tuyệt vọng.

Sau khi ăn một ít đồ ăn đơn giản, Thiệu Tình dặn hai người: "Cuối cùng tôi cảm thấy sự tình có chút không đúng, mọi người buổi tối cẩn thận một chút mới tốt, dù sao tình huống hiện tại đặc biệt, buổi tối sẽ xuất hiện cái gì mọi người cũng không biết, A Lan, cô ngủ đi, tôi và Nhị Ngốc gác đêm."

A Lan nhu thuận gật đầu, rất nhanh liền chui vào chăn, nhưng một lát sau, cô lại ôm chăn ngồi dậy, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi không ngủ được...... Hiện tại tôi nhắm mắt một cái là thấy đàn tang thi bên ngoài......"

Thiệu Tình cười cười, đặt băng ghế ở cửa: "Tôi ở trong này nhìn, có chuyện gì sẽ gọi cô, ngủ đi."

A Lan lật qua lật lại, qua hồi lâu mới dùng chăn đem chính mình che kín, co thành một đoàn.

Thiệu Tình dựa lưng vào ghế dựa, vừa ngồi vững, Nhị Ngốc liền nhào tới, vô cùng thân thiết ôm lấy eo Thiệu Tình, cậu đã rất lâu không ở một mình với Thiệu Tình, từ khi trở về, bên người Thiệu Tình liền có thêm một người đáng ghét Yến Kì Nguyệt, vẫn luôn tranh đoạt Thiệu Tình cùng cậu.

Hừ!

Ghét nhất Yến Kì Nguyệt, làm cái gì đều phải tranh! Ngay cả giường của Thiệu Tình đều bị hắn chiếm một nửa!

Cho nên lần này có thể ra ngoài một mình với Thiệu Tình, Nhị Ngốc cực vui vẻ, rốt cục có thể ở trong thế giới hai người một lần, về phần A Lan đã bị cậu hoàn toàn xem nhẹ.

Thiệu Tình bất đắc dĩ thở dài một tiếng, tiếp được Nhị Ngốc vừa phi tới, trong không gian ghế dựa căn bản không ngồi được hai người, vì thế Nhị Ngốc liền thiên phú bình dị đem chính mình cuộn tròn trong lòng Thiệu Tình.

Tư thế này rất nghẹn khuất, Thiệu Tình bĩu môi: "Bên kia còn chỗ ngồi, tự mình ngồi đi, ngồi trên đùi tôi để làm chi?"

Nhị Ngốc liền giả bộ không nghe thấy, đặc biệt khéo léo cuộn tròn lại, cũng may thân thể cậu mềm mại, nếu không...Thật đúng là không làm được.

Dù sao nói như thế nào cũng là một người đàn ông có khung xương tương đối lớn, cho dù bề ngoài thoạt nhìn nhỏ tuổi một chút, kỳ thật khung xương không nhỏ.

Thiệu Tình lại không lỡ mắng Nhị Ngốc, đành phải dung túng cậu, hai người liền bảo trì tư thế này đến đêm khuya.

Vì Nhị Ngốc ở trong lòng, Thiệu Tình đã hơi buồn ngủ, đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai!