Người Tần Tử Khê mang theo cũng không nhiều, hai dị năng giả, hai nhuyễn muội*, thêm cậu ta mới được năm người, sau đó chính là hai tiểu đội Thiệu Tình và Trình An.
*Nhuyễn muội : bắt nguồn từ tiếng Nhật, dùng để chỉ những cô gái trẻ có ánh mắt nhu hòa, giọng nói dịu dàng, thắt lưng mềm mại, tính cách ôn nhu vv, đại đa số có tính cách ngây thơ ngốc nghếch tự nhiên.
Tổng thể mà nói, nhân số vẫn không ít, sáng sớm hôm sau, cửa căn cứ vừa mở, bọn họ liền chậm rãi đi ra.
Xe là Tần Tử Khê cung cấp, tổng cộng chia làm năm chiếc xe, lái xe chuyên môn, đợi đến bìa rừng, bọn họ sẽ xuống xe, tiến vào rừng rậm, mà lái xe này sẽ chờ ở bên ngoài, đợi đến khi bọn họ đi ra mới thôi, sẽ đem bọn họ đón về.
Dọc theo đường đi mọi người đều không trao đổi gì, vẫn đợi đến rừng rậm, bọn họ không thể không xuống xe, bắt đầu đi bộ tiến vào rừng rậm, mới có trao đổi ngắn gọn.
Thật là trao đổi cực kì ngắn gọn, sắp xếp đội hình tiến vào rừng một chút, tiểu đội Trình An phụ trách mở đường, tiểu đội Thiệu Tình phụ trách cản phía sau, Tần Tử Khê đi ở giữa.
Ở bìa rừng vẫn tương đối an toàn, chân chính nguy hiểm sau khi xâm nhập rừng rậm, mới có thể nhất nhất bày ra, giữa trưa lúc ăn cơm, Thiệu Tình mới biết có người so với cô còn mạnh mẽ hơn.
Phải biết rằng, Thiệu Tình đi ra ngoài đều mang theo nồi chén gáo bồn, còn có gia vị linh tinh, đây đã làm cho rất nhiều người nhận thức cô phun tào các loại.
Nhưng Tần Tử Khê tự nhiên mang theo một bộ công cụ ăn cơm dã ngoại, còn có rượu vang đỏ gì gì a, món điểm tâm ngọt chế biến tinh xảo sau khi ăn, hoa quả linh tinh gì đó bày thành bàn, xa hoa đến bạo.
Hai nhuyễn muội kia một trái một phải, giúp Tần Tử Khê chia thức ăn, một đám người xem ánh mắt đều thẳng.
Ra cửa cư nhiên còn mang đầu bếp cùng hầu gái!
Nhìn Tần Tử Khê, nhìn lại Thiệu Tình bên này, liền sẽ không cảm thấy Thiệu Tình ra cửa còn mang theo nồi chén gáo bồn, giá nướng BBQ là không tốt.
Dù sao có đối lập mới có thương tổn.
Ăn xong cơm trưa, Tần Tử Khê mới gọi mọi người qua, nói: "Lần này tôi tiến vào rừng rậm, là muốn bắt giữ một ít động vật biến dị cao cấp một chút, có một điểm phải chú ý là tôi muốn sống."
Lời cậu ta vừa thốt ra, sắc mặt Trình An có chút thay đổi, dù sao bắt sống động vật biến dị, cùng gϊếŧ chết động vật biến dị, khó khăn chênh lệch rất lớn, nếu nói gϊếŧ chết động vật biến dị khó khăn là 1, như vậy bắt sống khó khăn chính là 10, xuất hiện thương vong cũng sẽ tương ứng tăng lên nhiều.
Hơn nữa dựa theo ý Tần Tử Khê, cậu ta muốn không phải động vật biến dị cấp thấp bình thường, ít nhất là từ cấp ba trở lên, đang ngồi đều là dị năng giả cấp ba, phải bắt được động vật biến dị cấp ba còn sống, khó khăn không cần nói cũng biết.
Khó trách lúc ấy cậu ta ra thù lao cao như vậy! Đã nói trời sẽ không tự nhiên rơi bánh có nhân, cho dù thật sự rơi bánh có nhân, thì bánh có nhân này cũng có độc.
Xem, đây không phải đập hắn một đập sao?
Vì thế Trình An liền đem nghi vấn hỏi ra miệng: "Vì sao không bắt sống không được? Tuy rằng nói động vật biến dị cả người đều là bảo vật, nhưng động vật biến dị sống cùng động vật biến dị chết, giá trị không khác nhau nhiều nha, cái này tương ứng trả giá lao động cùng tổn thất con người, đạt được cùng trả giá quả thực có quan hệ trực tiếp."
Tần Tử Khê chần chờ một chút, sau đó nói: "Nếu tôi thuê các vị, có một số việc sẽ không thể gạt các vị, tôi sở dĩ cần động vật biến dị sống, có liên quan đến dị năng của tôi, dị năng của tôi là ngự thú, nghĩa giống như tên, không chế và sử dụng dã thú biến dị còn sống, cho nên đối với tôi mà nói chỉ có động vật biến dị sống mới có giá trị, cho nên tôi mới cần động vật biến dị cao cấp."
Lời này của cậu ta có thể nói là đào tim đào phổi, Trình An tuy rằng còn có chút không cam lòng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, dù sao nhiệm vụ hắn tự mình chọn, lúc ấy Tần Tử Khê cũng nói rõ, nhiệm vụ lần này khó khăn cùng thù lao có quan hệ trực tiếp.
Kết quả lại nói nhiệm vụ khó khăn quá cao, đây không phải thuyết minh hắn vô dụng sao?
Nhưng Thiệu Tình càng thêm bình tĩnh, cô ôm bánh bao nhỏ, một bên cho bé uống sữa, một bên hỏi: "Như vậy đối với giống loài dạc thú biến dị, có yêu cầu gì không?"
"Tôi hiện tại là dị năng giả cấp ba, với tôi mà nói, động vật biến dị cấp ba là thích hợp nhất, quá thấp không có tác dụng gì, quá cao tôi khống chế không được, hơn nữa tôi có thể thu phục động vật biến dị cũng có hạn, lần này đến ý tưởng lớn nhất là có thể tìm được một động vật biến dị thích hợp nhất với tôi, trở thành ngự thú chiến đấu chủ yếu của tôi." Tần Tử Khê vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi hy vọng động vật biến dị này là chủng tộc có sức chiến đấu tương đối cao, hoặc là có năng lực đặc thù gì đó, sức chiến đấu càng cao càng tốt, làm phiền các vị."
"Nhận tiền tài của người giúp người tiêu tai, chúng tôi nhận thù lao của cậu, làm việc cho cậu là chuyện theo lý tự nhiên phải làm." Thiệu Tình hỏi không phải hỏi không, cô đầu tiên muốn tập trung vào một loại động vật, sau đó dùng hết khả năng tránh đi những động vật có độ nguy hiểm tương đối cao, chỉ nhằm vào một loại như vậy hiệu suất sẽ cao hơn.
Trước kia cô thường xuyên ở trong rừng rậm khá lâu, đối với tập tính động vật vẫn hiểu biết hơn người thường nhiều một chút, nghe xong yêu cầu của Tần Tử Khê, cô liền liệt kê vài loại động vật biến dị trọng điểm ra.
Trong đó lấy hổ và gấu là lựa chọn tốt nhất, tiếp theo là báo và mãng xà, nếu bốn loại này tìm khắp không thấy, cũng chỉ có thể nhìn xem, có thể túm tạm mấy chú sói lại.
Trong đó Thiệu Tình xem trọng nhất là gấu, gấu có thể nói là công thủ cùng thâu, vừa có thể bảo vệ tốt Tần Tử Khê, sức chiến đấu cũng rất cao, tuyệt đối là một ngự thú dị năng giả có năng lực lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Tình đem ý nghĩ của chính mình nói cùng Tần Tử Khê một chút, kết quả cùng Tần Tử Khê nghĩ không mưu mà hợp, lúc ban đầu hắn cũng cảm thấy vài loại này đều là lựa chọn tốt nhất, có thể thu phục một loại trong đó, hơn nữa cấp bậc từ cấp 3 trở lên, chuyến đi này của hắn coi như viên mãn.
Dù sao dưới tình huống ngang cấp, động vật biến dị thực lực so với dị năng giả cao hơn không ít, chẳng qua không có chỉ số thông minh như nhân loại, cho nên mới sẽ bị nhân loại vượt qua.
Nếu một động vật biến dị cao cấp, lại có một người chỉ huy tương xứng? Đây quả thực có điểm đáng sợ, tuyệt đối là không có địch thủ trong vòng cùng cấp.
Trừ phi gặp gỡ quái vật giống như Thiệu Tình không ấn theo lẽ thường.
Cho nên nói Thiệu Tình đối với sức chiến đấu tương lai của Tần Tử Khê, vẫn khá xem trọng, nếu Tần Tử Khê tự mình luyện thêm một chút đấu thuật, dùng để tự bảo vệ mình, vậy sức chiến đấu cùng lực uy hϊếp của cậu ta còn có thể ở trên một tầng.
Sau khi đại khái xác định mục tiêu, Tần Tử Khê liền triển lãm một chút năng lực ngự thú của cậu ta, từ trong tay áo của Tần Tử Khê đột nhiên đi ra một cái con rắn nhỏ xanh biếc xanh biếc, con rắn nhỏ này vảy đặc biệt đẹp mắt, quả thực tựa như một miếng phỉ thúy, vảy tinh tế dính sát vào thân, làm cho cái đầu tròn nhỏ cũng có chút ngây thơ chất phác.
Chỉ là khi con rắn vừa xuất hiện, Yến Kì Nguyệt thiếu chút nữa không khống chế được sử dụng dị năng, may mắn Thiệu Tình phát hiện kịp, một phen ấn anh xuống, mới làm cho Yến Kì Nguyệt không thất thố.
Cho dù như vậy, trên trán của Yến Kì Nguyệt vẫn nhịn không được thấm ra một lớp mồ hôi mỏng manh, đây hoàn toàn không phải vì anh sợ rắn, dù sao anh cũng là người ngay cả con người cũng dám giải phẫu, mà bởi vì rắn này rất độc.
Một giọt nọc độc của nó có thể trong nháy mắt độc chết một con voi, huống chi là người.
Hơn nữa rắn này đã trải qua biến dị, độc tố chắc hẳn sẽ càng thêm đáng sợ, Yến Kì Nguyệt hiện tại có chút bội phục Tần Tử Khê, rắn độc như thế cũng dám nuôi, cũng không sợ nửa đêm đột nhiên bị nó cắn một ngụm, chết cũng không biết chết như thế nào.
Tần Tử Khê thật ra lại không sợ hãi, cậu ta sờ đầu con rắn nhỏ, sau đó nói: "Tiểu Thúy là ngự thú khi dị năng tôi thức tỉnh tới nay, động vật biến dị thu phục đầu tiên, đặc biệt ngoan, các ngươi không cần sợ hãi."
Vốn mọi người không sợ một con rắn nhỏ như vậy, nghe xong Yến Kì Nguyệt phổ cập khoa học, cũng dọa chảy nướ© ŧıểυ được không? Lá gan lớn nhất không phải Thiệu Tình, mà là bánh bao nhỏ, bé ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Thúy, sau đó thực vui vẻ giơ Nha Nha đối với Tần Tử Khê nói: "Em cũng có! Đây là Nha Nha, nó thích ăn cà rốt."
Tần Tử Khê chớp chớp mắt to, qua thời gian rất lâu, mới nhịn không được vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ bánh bao nhỏ, sau đó cậu ta có điểm thẹn thùng rút tay về, ngữ khí rất là nghiêm túc nói: " Nha Nha của em cũng thực đáng yêu."
Bánh bao nhỏ lập tức bị lấy lòng, muốn lấy hảo cảm của bánh bao nhỏ rất đơn giản, hoặc là khen Thiệu Tình, hoặc là khen Nha Nha, Tần Tử Khê nói trúng điểm đáng yêu này.
Vì thế bánh bao nhỏ lục lục từ trong túi nhỏ của mình lấy ra một viên kẹo sữa, thực hào khí đưa cho Tần Tử Khê: "Mời anh ăn kẹo!"
Tình huống giống như thế này xuất hiện, chính là bánh bao nhỏ đang nói ăn kẹo sữa này, cậu chính là bạn của tôi.
Tần Tử Khê cũng không khách khí với bánh bao nhỏ, nhận kẹo xong còn quà đáp lễ bánh bao nhỏ một cái pudding, hiển nhiên cái pudding kia là cậu trân quý cất giữ, thời điểm đưa ra có điểm đau thịt.
Tần Tử Khê tuổi không lớn, vẫn là tâm tính trẻ con, bánh bao nhỏ từ nhỏ lại không có bạn chơi, tự nhiên nhanh chóng liền thân thiết1cùng Tần Tử Khê.
Hai người một rắn một thỏ, rất nhanh liền bỏ qua nhóm Thiệu Tình, đi một bên chơi.
Thiệu Tình có chút bất đắc dĩ, sau đó cũng bắt đầu nhìn thẳng vào một ít vấn đề, tỷ như bánh bao nhỏ từ mạt thế đến bây giờ, bởi vì cô lo lắng, mỗi lần làm nhiệm vụ đều phải mang theo trên người, trở về căn cứ bên cạnh cũng không có người cùng tuổi, làm cho bé đến nay không bạn bè kết giao.
Thiệu Đồng không tính, Thiệu Tình gặp qua Thiệu Đồng và bánh bao nhỏ nói chuyện, quả thực chính là ông nói gà bà nói vịt, trường hợp xấu hổ vô cùng.
Đương nhiên lúc bọn họ không nói chuyện, ở chung vẫn rất ấm áp, dù sao lúc không có Thiệu Tình, đều là Thiệu Đồng chăm sóc bánh bao nhỏ, hai người có tình nghĩa cách mạng không giống người thường.
Tần Tử Khê xem như người bạn chân chính đầu tiên của bánh bao nhỏ.
Nghĩ cẩn thận như vậy, Thiệu Tình còn thấy rất xấu hổ, bánh bao nhỏ vì sao thích Nha Nha như vậy? Mỗi ngày ôm, thật thân cận, còn không phải bởi vì bên cạnh không có bạn bè cùng tuổi vui đùa với bé, cho nên Nha Nha tự động trở thành thế thân cho bạn cùng tuổi.
Nay có một Tần Tử Khê, Thiệu Tình cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra về sau chẳng những phải chú ý chất lượng sinh hoạt của bánh bao nhỏ, còn phải chú ý vấn đề tâm lý của bé.
Tần Tử Khê là một bé trai không tồi, tuy rằng mỗi ngày đều cố ý banh mặt, muốn cho mình thoạt nhìn nghiêm túc một chút, nhưng mà mặt phính phính bánh bao chỉ làm cậu ta có vẻ càng đáng yêu.
Càng mấu chốt Tần Tử Khê thích bánh bao nhỏ xuất phát từ nội tâm, từ nhất cử nhất động của cậu ta có thể nhìn ra, trong mắt Tần Tử Khê cũng có sủng nịch.
Cho nên bánh bao nhỏ rất vui vẻ, bé rốt cục có có thể cùng nhau đùa với bạn bé, hơn nữa bạn bé cũng thích nuôi động vật nhỏ, nhìn Tiểu Thúy cùng Nha Nha chơi thật tốt a!
Bị rắn độc dọa một ngày, con thỏ Nha Nha chân đều nhanh rút gân:......
Tiểu chủ nhân, người dùng con mắt kia nhìn thấy tôi cùng nó chơi vui sao?
Bánh bao nhỏ vui vẻ giằng co thật lâu, dù buổi tối, Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt lại đến đây đoạt mẹ với bé, cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình tốt đẹp của bé.
Bánh bao nhỏ dựa vào ngực Thiệu Tình, Nha Nha dựa vào đầu gối giả chết, bánh bao nhỏ lần đầu tiên không bắt buộc Nha Nha kẹp ở giữa bé và Thiệu Tình, ngược lại ôm cổ Thiệu Tình, hết sức vui vẻ kể chuyện phát sinh ban ngày với Thiệu Tình.
Tỷ như Tần Tử Khê cho bé ăn pudding ngon, còn cho bé mượn đồ chơi, còn mang theo bé đi hái nấm, tóm lại Tần Tử Khê là người bạn rất tốt.
Nói xong, bánh bao nhỏ liền nghiêng đầu hỏi Thiệu Tình: "Về sau chúng ta không thể cùng anh Tiểu Khê ở cùng một chỗ hả mẹ? Con muốn chơi cùng anh Tiểu Khê......"
Thiệu Tình sờ sờ đầu bánh bao nhỏ, ôn thanh nói: "Không thể nga, chỉ có người một nhà mới có thể ở cùng một chỗ, Tần Tử Khê có người nhà của cậu ấy, chờ sau khi mọi chuyện làm xong, cậu ấy sẽ rời đi, nhưng nếu bảo bối thích mẹ sẽ dẫn con đi tìm cậu ta chơi."
Bánh bao nhỏ có chút thất vọng, bé là lần đầu tiên gặp bạn cùng tuổi tốt như vậy, cho nên hoàn toàn không muốn tách ra, hơn nữa muốn cùng ngủ với bạn của bé.
Nhưng nghe ý tứ của mẹ, bạn nhỏ của bé sau này sẽ rời đi, vì sao bạn bé không thể giống như chú Hán Thanh, giống Nhị Ngốc, cùng bọn họ sống với nhau, ngủ cùng nhau chứ?
Bánh bao nhỏ cảm thấy thực hao tổn tâm trí.
Bé không muốn mình và người bạn đầu tiên tách ra, nhưng mẹ nói, chỉ có người nhà mới có thể sinh hoạt cùng nhau.
Đầu bánh bao nhỏ nhanh chóng chuyển động, cắn ngón tay ở trong lòng Thiệu Tình xoay a xoay, cuối cùng linh quang chợt lóe, đem anh Tiểu Khê biến thành người nhà của bé không phải là có thể sao?
Giống như Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt, trước kia cũng không phải người nhà của bé, hiện tại không phải cùng nhau ngủ với bé, còn cùng bé đoạt mẹ sao?
Bánh bao nhỏ càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng của bé rất có thể làm a, cuối cùng liền mơ mơ màng màng ngủ mất, trước khi ngủ, trong đầu nghĩ hay là bé "Trái ôm phải ấp", bên trái là mẹ, bên phải là bạn mới Tần Tử Khê, trong lòng ôm Nha Nha, sinh hoạt không cần quá tốt đẹp.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thiệu Tình kéo Nha Nha từ giường ra trước, sau đó gọi ba "con" đứng lên đánh răng rửa mặt.
Nghiêm Hán Thanh làm người đàn ông tốt thời đại mới, giờ phút này đã nấu bữa sáng, bữa sáng yêu cầu thanh đạm có dinh dưỡng, Nghiêm Hán Thanh nấu cháo, cháo rau xanh thịt băm, cùng với dưa muối thái sợi, mỗi người còn có một quả trứng luộc, sinh hoạt vẫn thập phần tốt đẹp.
Dưa muối sợi là Nghiêm Hán Thanh xào, bỏ thêm thịt băm vào, dầu đậu phộng, dùng lửa đỏ ớt cay làm một chảo, bỏ thêm ít hồi hương có thể trực tiếp ăn.
Mùi thơm hấp dẫn, Trình An không nhịn được lại đây xin một đĩa, bánh bao nhỏ hiện tại cùng Tần Tử Khê đang trong "giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt", sáng sớm liền không ngừng mang cháo cùng dưa muối sợi, thêm hai quả trứng, sau đó đưa qua cho Tần Tử Khê.
Khi trở về cười tủm tỉm, hai má lúm đồng tiền cũng hiện rõ ràng, trong lòng bàn tay còn cầm chặt đồ Tần Tử Khê đưa cho bé.
Thiệu Tình nhìn thấy bánh bao nhỏ có bạn chơi rất vui vẻ, nhất là nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của bánh bao nhỏ như vậy, lại nhịn được xoa nắn mặt bé một hồi.
Sau khi ăn sáng xong, một đám người lại tiếp tục lên đường, trước khi đi, Tần Tử Khê phát cho mỗi người một túi bột phấn đuổi Côn trùng, loại bột phấn này ở trên người sẽ đuổi muỗi, ở trong rừng rậm vẫn là một loại thuốc bột hữu dụng.
Ngày hôm sau bọn họ đi sâu vào trong rừng, cũng đi được một đoạn đường rất dài, không biết vận khí bọn họ thế nào, đi suốt đoạn đường này, không gặp được một dã thú biến dị nào.
Dù là chim trĩ, thỏ hay các loài linh tinh tương đối thường thấy khác cũng không không gặp được.
Tần Tử Khê thấy vậy có chút nhụt chí, nhưng rất nhanh cậu ta liền phấn chấn sống lại, dù sao rừng rậm rộng lớn, chưa gặp được động vật nào cũng là chuyện thường tình.
Đợi đến ngày thứ ba bọn họ Rốt cục gặp gặp được động vật biến dị đầu tiên, là một chú mèo hoang biến dị, tốc độ rất nhanh,nhưng theo tập tính loài mèo bình thường nhìn thấy người liền bỏ chạy.
Dù vậy mấy người bọn họ vẫn thấy vui vẻ, ít nhất đã bắt đầu gặp được động vật biến dị, đến lúc xuất phát buổi chiều mở đường liền biến thành nhóm Thiệu Tình.
Đi tuốt đàng trước, là Cố Phán Phán, ngay sau đó là Thiệu Tình, sau đó một trái một phải phải là Nhị Ngốc và Yến Kì Nguyệt, mặt sau là Nghiêm Hán Thanh cùng Cố Xuyên, giữa hai người là Thiệu Đồng.
Như vậy chỉ cần Cố Phán Phán gặp nguy hiểm, Thiệu Tình có thể phản ứng nhanh nhất, dùng dây kéo cô về, Nhị Ngốc tương đối am hiệu công kích gần sẽ bổ vị.
Còn lại đều là công kích tầm xa, về phần vị trí Yến Kì Nguyệt, là toàn dựa vào anh da mặt dày đoạt lấy......
Đối với vấn đề này Yến Kì Nguyệt tỏ vẻ, anh lúc nào cũng bắt lấy hết thảy cơ hội ở cùng một chỗ với Thiệu Tình.
Thâm nhập sâu thêm một đoạn, Thiệu Đồng nhanh chóng dùng tinh thần lực truyền tin về, phía trước có một hơi thở cường đại, cảm giác Nhị Ngốc cũng tương đối nhạy bén, tất cả mọi người đều nhanh chóng cảnh giác.
Thiệu Tình phi thường tin tưởng hai người bọn họ, cho nên lập tức bảo các đội hữu khác, chú ý bốn phía, chính cô cũng tiến vào trang trạng thái cảnh giới.
Càng tiến gần về sau, Thiệu Đồng truyền tin tức về không chỉ có một một cỗ hơi thở cường đại, nói cách khác không chỉ có một động vật biến dị ở phía trước.
Rất nhanh Thiệu Tình cảm thấy đất dưới chân mình rung chuyển, như vậy khẳng định phía trước có nhiều động vật biến dị đang chạy như điên, hơn nữa thể trọng động vật biến dị này không nhẹ, cho nên trong lúc chạy vội mới làm cho mặt đất rung theo.
Cô nhảy lên một nhành cây, như vậy tầm nhìn sẽ rộng hơn, qua vô số cành cây, Thiệu Tình cũng nhìn thấy rõ thứ gì đang hướng gần về phía ra họ.
Đang tiến lại đây là trâu, nhìn bề ngoài mà nói có chút giống tê giác, nhưng sừng lại nhỏ hơn sừng tê giác, toàn bộ hình thể so với tê giác cũng nhỏ hơn, ba ba, năm con trâu chạy như điên đằng sau là mấy con sói đuổi theo.
Theo lý mà nói trong rừng rậm hẳn là rất ít xuất hiện loài như trâu, nhưng sau mạt thế các động vật đều rời khỏi nơi sinh sống quen thuộc của chúng, chạy trốn khắp nơi, một ít động vật biến dị sống càng không để ý hoàn cảnh, cho nên trong rừng rậm gặp được động vật gì đều không hiếm lạ.
Nói không chừng ở trên mặt đất còn có thể gặp cá chạy, thỏ đuổi theo hổ giống như Nha Nha.
Thiệu Tình cẩn thận nhìn mấy con sói kia, vì khoảng cách quá xa, không có cách nào cảm nhận được cấp bậc của chúng, đành phải làm dấu tay với đội hữu, để cho bọn chú ý ý có thứ gì đang đến gần.