Mạt Thế Chi Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 128: Quan trọng nhất

Có một từ gọi là "nháy mắt hạ gục" rất thích hợp dùng để hình dung cảnh tượng hiện tại, Nghiêm Hán Thanh vốn không định khi dễ người ta, cho nên anh chưa dùng đại chiêu gì, khi ra tay anh chỉ bọc lôi điện xung quanh cơ thể, cũng chính là giơ tay nhấc chân đều có điện.

Như vậy lúc anh cùng đối phương giao thủ, điện lưu sẽ rất nhỏ chỉ gây tê liệt đối phương, làm cho đối phương hành động ngưng trệ, sau đó anh có thể chậm rãi thu thập đối phương, thứ nhất vừa lặng lẽ giữ mặt mũi cho Thiệu Tình, thứ hai cũng để lại cho đối phương mặt mũi.

Nhưng bình thường Nghiêm Hán Thanh đối phó đều là tang thi cao cấp a, động vật biến dị linh tinh a, dị năng giả cũng là một ít cặn bã không cần nương tay, có thể nói anh ra tay trong khoảng thời gian gần nhất này tất cả đều là mục đích gϊếŧ người, cho nên đột nhiên muốn nương tay, Nghiêm Hán Thanh không khống chế tốt độ mạnh yếu, vừa giao thủ một cái, lôi điện xung quanh người anh trực tiếp đem đối phương giật hôn mê.

Chỉ thấy điện hoa bùm bùm, ở trên người đối phương nổ tung, ngay sau đó còn có một tiêu hương thoang thoảng, nhẹ nhàng bay ra.

Nghiêm Hán Thanh trợn mắt há hốc mồm, anh thật sự không muốn như vậy, thậm chí đã sớm suy xét hạ thủ lưu tình như thế nào, kết quả......

Thanh niên trắng nõn bị giật một hơi không đi lên, ngất đi, nhưng được thuộc hạ cho uống nước, liền tỉnh lại, hai mắt hắn vô thần, trên tóc còn bốc khói, sau một lúc lâu mới gian nan nói: "Chúng tôi nhận thua, phí tổn thất tinh thần đã giao ước trước buổi chiều tôi sẽ phái người đưa qua...... Còn có, thực xin lỗi......"

Thiệu Tình nhìn bộ dạng hắn như vậy cảm thấy hắn đáng thương, vì thế nói: " Chuyện này nhỏ, không phải là chút tiền thôi sao, buổi chiều đừng quên đưa qua cho tôi a, còn có, cũng đừng quên đáp ứng điều kiện cuối cùng của tôi."

Nhắc tới điều kiện cuối cùng kia một cái, có mấy người ánh mắt đều đỏ, giữa ban ngày trước công chúng, người vây xem nhiều như vậy, Thiệu Tình lại để cho bọn họ bò rời đi, đây đã không phải chuyện tước thể diện đơn giản quả thực là muốn kết tử thù.

Nhưng Thiệu Tình sợ đắc tội với loại người này sao? Nói theo hướng không dễ nghe, cô quen vô pháp vô thiên, nhất là sau khi quen biết nhóm đội hữu này, bị bọn họ tín nhiệm cực độ, ủng hộ hết sức, thói quen càng nghiêm trọng.

Đều đã mạt thế, làm gì còn muốn đè nén tính tình mình, làm cho chính mình sống không hài lòng?

Thiệu Tình cười khanh khách nhìn mấy người đàn ông trước đó một ngày còn đến tìm việc kia, sau đó cười tủm tỉm nói: "Lúc ấy tôi cũng nói qua, người thua liền từ nơi này bò ra ngoài cho tôi, các người sẽ không định nuốt lời chứ?"

Trong đó một người nói: "Làm người nên lưu một đường, ngày sau còn gặp lại, làm việc cũng không nên quá tuyệt tình a!"

Thiệu Tình không chút nào để ý, trong mắt lại không có độ ấm nào: "Vậy mấy người định không thực hiện lời hứa hả?" Hiện tại mới nói làm việc không cần quá tuyệt tình, lúc ấy chiếm phòng ở của cô, còn muốn gây rối với cô, là ai hả?

Làm người cũng không thể quá song trọng tiêu chuẩn, chẳng lẽ chỉ cho phép quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn?

Chuyện này xác thực rất tổn hại mặt mũi bọn họ, vài người ngươi xem ta ta xem ngươi, quyết tâm không tuân thủ lời hứa.

Thiệu Tình nhìn bọn họ đôi mắt đỏ rực, nhất thời nở nụ cười: "Ngày đó, là các ngươi chiếm đoạt phòng ở của tôi, còn đối với tôi động thủ động cước, lúc ấy tâm tình tôi tốt, không muốn cùng các người chấp nhặt, để cho các người rời đi, làm sao biết ngày hôm sau các người liền dẫn người lại đây tìm đánh, tìm đánh liền tìm đánh đi, lúc trước nói rõ, thua phải bò ra ngoài cho tôi, tôi thấy vài người các ngươi tuy không phải anh hùng gì đó, nhưng còn giống đàn ông, không nghĩ tới là tôi nhìn nhầm."

Mấy người kia da mặt có dày hơn nữa, cũng nhịn không được hơi xấu hổ, dù sao chiếm đoạt phòng ở người khác là bọn hắn, nói năng lỗ mãng cũng là bọn hắn, sau tìm người đến đây tìm đánh cũng vẫn là nhóm hắn, đáp ứng điều kiện này như trước lại là bọn hắn.

Nay thua cũng thua, trở mặt không phải là bọn hắn sao?

Mặc dù mặt hơi đỏ, nhưng bọn họ lại cứng cổ, không chuẩn bị nhận, bằng không hôm nay từ nơi này bò ra ngoài, ngày mai thanh danh bọn họ sẽ truyền khắp căn cứ.

Thiệu Tình cũng không chuẩn bị buông tha bọn họ, có câu nói như thế nào nhỉ, trời làm bậy có thể tha, tự làm bậy không thể sống, đều là bọn họ tự làm tự chịu, như thế nào còn cầu người khác mềm lòng?

Cố Phán Phán tốc độ nhanh nhất, cô vốn chơi chưa đủ, nay cất một bước lớn về phía trước, có người muốn ngăn cô, trực tiếp đã bị cô một tát chụp trên đất, một người khác là một người trong đám kia ngày hôm qua tới, Cố Phán Phán nắm vai của hắn, dùng sức ấn xuống một cái.

Người nọ vốn đứng trên mặt đất, lần này, liền trực tiếp làm cho hắn hai chân nhịn không được mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, Cố Phán Phán khí lực nhiều nha, chỉ nghe một tiếng thúy vang, người nọ xương bánh chè liền nát, hắn đau kêu thảm thiết, quần đều bị máu nhiễm đỏ.

Những người còn lại vừa thấy, trực tiếp ra tay với Cố Phán Phán, Thiệu Tình rất yên tâm, để lại Cố Phán Phán đi chơi, cô nhìn kỹ, nếu Cố Phán Phán có nguy hiểm gì, cô cũng có thể ra tay cứu giúp ngay.

Cố Phán Phán một người chọi một đám, hơn nữa nhãn lực rất tốt, phàm là bị cô đánh gãy chân, khẳng định là những người ngày hôm qua, rất nhanh, trên đất nằm một đám ai nha ai nha kêu thảm thiết.

Cố Phán Phán thế này mới ngừng tay, thả tay áo đi về phía Thiệu Tình, chu miệng nói: "Cho các ngươi miệng không sạch sẽ, hừ, sớm biết vậy dụng hai phần lực, nghiền nát xương cốt toàn thân của các ngươi, cho chị Tình nhà ta hết giận!"

Thanh niên trắng nõn kia mặt không chút thay đổi nhìn, một bên là ưng thuận lời hứa, một bên là anh em nhà mình, hắn không lời nào để nói, chỉ có chờ sau khi hết thảy chấm dứt, không tiếng động hướng Thiệu Tình chắp tay, chuẩn bị mang theo anh em mình rời đi.

Thiệu Tình thản nhiên nói: "Đừng quên lời hứa, tôi nói bò ra ngoài, không phải nâng ra ngoài."

Hắn cắn răng, bộ ngực đều tức phát run, nhưng không nhiều lời một câu, dù sao lúc trước đáp ứng là bọn hắn, bọn hắn tựa như ếch ngồi đáy giếng, nghĩ đến thực lực bọn họ cao siêu, đã có thể coi rẻ đại bộ phận dị năng giả, cho rằng chính mình khẳng định sẽ thắng.

Kết quả phát hiện, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, thua rõ ràng như vậy, thảm đạm như vậy, mọi người phải vì quyết định của chính mình mà phụ trách, nói là bọn hắn đáp ứng hạ, muốn đổi ý, tự nhiên cũng phải trả giá đại giới khi đổi ý.

Thanh niên trắng nõn cắn chặt hàm răng, sau đó nói: "Bò ra quảng trường là được phải không?"

Thiệu Tình gật gật đầu, hắn hít sâu một hơi, sau đó nói: "Tốt."

Những người đó cơ hồ đều chặt đứt chân, lúc bò đi trên mặt đất, kéo ra một vết máu, mãi cho đến quảng trường bên cạnh, mới bị những người khác đỡ đứng lên, mang đi.

Những người vây xem đều cấm thanh, đại khái chưa thấy qua Thiệu Tình thủ đoạn lãnh khốc như vậy, Thiệu Tình cười nhạo một tiếng, nói: "Xem bộ dáng hắn này, làm cho tôi cảm thấy, tôi mới là người xấu, tôi mới là người chiếm phòng ở người khác, còn bắt người khác bò ra ngoài."

Yến Kì Nguyệt thản nhiên nói: "Những người trong tiểu đội dị năng giả này, ở căn cứ thành phố S hẳn là thuộc loại có địa vị tương đối cao, bọn họ quen kiêu ngạo ương ngạnh, đã không thấy sai lầm của mình, mặc kệ đã xảy ra cái gì, sai đều khẳng định là người khác."

Yến Kì Nguyệt phân tích nhưng thật ra một châm thấy máu, Thiệu Tình nhìn vài lần vết máu trên đất, mới lười biếng trở về, trên bếp lò còn hầm một nồi canh.

Không biết Cố Xuyên có bưng xuống dưới không, khi cô ra ngoài còn thêm muối đâu!

Những người vây xem thấy náo nhiệt kết thúc, lại bị tính cách Thiệu Tình doạ sợ, liền dần dần tan, tuy nhiên có vài người không rời đi, ngược lại tìm tới Thiệu Tình: "Vị tiểu thư này, xin chờ."

Thiệu Tình vừa thấy, người gọi cô là cô gái có diện mạo thanh tú, biểu tình ôn nhu, bên cạnh cô ta còn đi theo vài dị năng giả, bản thân cô gái cũng là một dị năng giả.

Cô gái khẽ cười nói: "Tôi muốn cùng các vị bàn chuyện làm ăn."

Thiệu Tình quay đầu nhìn cô ta một cái, lười biếng hỏi: "Chuyện làm ăn gì?" Lúc nói lời này, Thiệu Tình kỳ thật đã có một chút không kiên nhẫn, ép buộc lâu như vậy, sắp đến 10 giờ, nhóm tiểu đồng bọn nhà cô còn chưa ăn sáng đâu.

Nhất là Yến Kì Nguyệt, thân thể anh không tốt, còn có bệnh dạ dày, tuy rằng nói trải qua dược thiện điều trị của cô, đã rất ít tái phát, nhưng như trước phải ăn cơm đúng giờ, bằng không sẽ lại tổn hại đến dạ dày.

Huống chi Thiệu Tình còn nhớ thương nồi canh trên bếp kia a, cô hầm từ sáng sớm, vạn nhất hai người ở nhà kia quên nồi canh, hoặc sau khi bưng xuống có thể uống không ngon.

Cô gái là người có ánh mắt, vừa thấy Thiệu Tình có chút không kiên nhẫn, liền nhanh chóng nói: "Là như vậy, thiếu gia nhà tôi muốn vào rừng rậm bắt giữ một ít động vật biến dị cao cấp, lúc trước cũng có thuê một tiểu đội dị năng giả có danh tiếng xếp hạng trong căn cứ, nhưng sau khi bọn họ xâm nhập liền tổn thất không ít người, từ bỏ nhiệm vụ, tôi thấy tiểu đội các vị đều là nhân vật tinh anh, không biết có hứng thú tiếp nhận nhiệm vụ này hay không? Đương nhiên, thù lao rất phong phú, các vị có yêu cầu gì, cũng có thể nói, chỉ cần không quá phận, chúng tôi đều có thể suy xét."

Không phải là nhiệm vụ cô xem lúc trước sao? Thiệu Tình sờ sờ cằm, kỳ thật cô đối với nhiệm vụ này vẫn rất có hứng thú, đương nhiên, hứng thú của cô là rừng rậm kia.

Rừng rậm rất rộng lớn, bên trong động vật biến dị cũng tốt, thực vật biến dị cũng tốt, khẳng định sẽ phi thường nhiều, Yến Kì Nguyệt khẳng định sẽ phi thường thích rừng rậm này, bởi vì ở trong mắt anh, toàn bộ rừng rậm đều là tư liệu thực nghiệm sống.

Đối với những người khác trong tiểu đội mà nói, rừng rậm này cũng rất tốt, động vật biến dị cao cấp này cũng tốt, thực vật cũng tốt, đều rất thích hợp dùng để rèn luyện, thứ nhất rèn luyện thân thủ, thứ hai còn có thể thu hoạch một ít tinh hạch động vật biến dị cao cấp, máu thịt.

Còn có thể trong rừng rậm tìm thấy dược liệu, vài thực vật biến dị mới.

Suy xét những cái đó, nhiệm vụ này thật sự rất thích hợp với bọn họ, tuy nhiên Thiệu Tình còn muốn suy xét thêm, trong đó mấu chốt nhất là bọn họ vừa mới về nhà, lập tức đi ra ngoài bôn ba tựa hồ có chút rất mỏi mệt.

Thiệu Tình cũng không có lệ, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ suy xét."

"Nếu các vị suy xét xong có hưng trí, có thể đi nhiệm vụ đại sảnh, nơi đó chúng tôi có lưu lại người."Cô gái rất thức thời không có tiếp tục quấy rầy Thiệu Tình.

Thiệu Tình gật gật đầu, liền mang theo nhóm đồng bọn nhỏ của mình rời đi, cô bước đi rất vội vàng, thẳng về tới nhà, nhìn canh trên bàn, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo không hầm không công ~