Khi chạy như điên về phía trước, sắc mặt Yến Kì Nguyệt hết sức quái dị, bộ dạng muốn phun lại không phun được, tóm lại biểu tình cực kỳ quái, Thiệu Tình bình tĩnh đi theo bên cạnh, chỉ lúc đi đằng trước, cô sẽ cẩn thận lưu ý thanh âm xung quanh.
Càng tới gần bìa rừng, ngược lại cô càng lạnh tĩnh, càng cẩn thận, chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất, những lời này ở hoàn cảnh hiện tại cũng vẫn đúng.
Thiệu Tình không nhịn được nhắc nhở Yến Kì Nguyệt một câu: "Cẩn thận cảnh giác, chúng ta lập tức có thể rời khỏi khu rừng, đây là cơ hội cuối cùng của nó."
Yến Kì Nguyệt cẩn thận gật đầu, anh cũng là gặp rất nhiều người, tự nhiên biết có bao nhiêu người thất bại trong gang tấc ở một bước cuối cùng, hiện tại tình yêu sự nghiệp anh đang nắm chặt trong đôi tay, cũng không muốn thua tại nơi này.
Thẳng đến bìa rừng, hai người lập tức sẽ bước ra khỏi khu rừng cũng không nghe được tiếng đột kích, ngay lúc bọn họ nghĩ con quái vật kia buông tha cho bọn họ, con trùng màu trắng ngà từ dưới đất chui ra, ngay ở dưới chân Yến Kì Nguyệt.
Lần này nó tiến bộ rất nhiều, không bị Thiệu Tình nghe được bất luận âm thanh gì, đi đến dưới chân Thiệu Tình, nếu đổi thành người khác, nói không chừng đã bị nó ám hại, nhưng mà Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt đều cảnh giác một đêm, tự nhiên sẽ không bị ám hại, quân đao trong tay Thiệu Tình, một đao đâm về phía đầu sâu trắng, con sâu kia đột nhiên cúi đầu, cái đuôi lập tức quăng lại, giống như Thiệu Tình dùng roi hướng cổ tay cô cuốn lấy.
Đao trong tay Thiệu Tình tựa như khiêu vũ ở lòng bàn tay cô dạo qua một vòng, sau đó tư thế đặc biệt khác lạ đâm về phía đuôi sâu lớn.
Lần này ổn chuẩn tàn nhẫn, đâm sâu lớn một nhát xuyên thấu, đau đến nó phải cuộn đuôi, liền mang theo quân đao quất về phía Thiệu Tình.
Thiệu Tình không kịp rút quân đao ra, cô lăn một vòng, tránh thoát một roi này, chỉ thấy cái đuôi sâu trắng hung hăng rơi trên mặt đất, rút ra một cái hố nhỏ.
Yến Kì Nguyệt lập tức đọng không khí quanh sâu trắng lại, làm cho nó tạm thời không thể nhúc nhích, mười móng tay Thiệu Tình bắn ra, bắt được đuôi sâu.
Xúc cảm trơn trượt kia, dù Thiệu Tình thần kinh cứng cỏi cũng không nhịn được muốn ói ra.
Mười móng tay của cô đã cắm vào đuôi sâu trắng, chất lỏng mà trắng ngà lập tức xông ra nhưng móng tay Thiệu Tình cực kì cứng cỏi nên không bị ăn mòn.
Sâu trắng quay đầu nghĩ muốn cắn Thiệu Tình, kết quả bị một đấm của Yến Kì Nguyệt nện trên mặt, trên bàn tay Yến Kì Nguyệt bọc một lá chắn không khí, một đấm nện sâu trắng ngửa ra sau một chút, ngay sau đó sâu trắng đã bị dây leo từ trong đất chui lên trói chặt.
Thiệu Tình túm đuôi nó, dùng sức xé một cái, đuôi sâu trắng đã bị xé từ giữa thành hai đoạn, vẫn nứt toạc đến trung tâm thân thể.
Nó quằn quại đau đớn, đột nhiên trên người nó toát ra ánh sáng trắng kỳ quái, làm dây leo trong nháy mắt đã bị hòa tan, sâu trắng cá chép lộn mình, nửa đoạn thân thể phía dưới nháy mắt dài ra, nó quay đầu tiến vào trong đất chạy trốn.
Lần này nó bị đánh đau, hiểu rõ ràng bản thân tuyệt đối không phải là đối thủ của Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt, chuẩn bị từ bỏ Thiệu Tình - thân thể ưu tú để kí gửi.
Nó muốn chạy, nhưng mà Thiệu Tình không cho nó chạy a, coi cô là đồ chơi sao? Lại đây quấy rầy một phen rồi nghĩ chạy, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?
Thiệu Tình cười lạnh một tiếng, dây leo của cô cũng không ngăn cản được nó, vung tay lên, bên người sâu trắng lại đột nhiên xuất hiện mấy cái khe màu đen.
Cái khe kia rất nhỏ, thoạt nhìn tựa như bản thu nhỏ của tia chớp, nhưng cái khe vừa ra, chạm vào thân thể sâu trắng, sâu trắng giống như bị cái gì đó xé rách, lập tức bị xé thành vài đoạn, vài đoạn thân thể lăn lộn trên mặt đất.
Dù vậy lực sinh mệnh cái thứ này thật sự là ương ngạnh, đã bị như vậy mà vẫn chưa chết, thân mình bị cắt, nửa đoạn thân dưới lại chậm rãi dài ra.
Thiệu Tình đã nhìn ra, điểm trí mạng của nó ở trên đầu, không thấy mỗi lần công kích đầu nó, nó đều lấy đuôi chắn sao?
Chỉ cần đầu không có việc gì, cái đuôi tùy ý có thể dài ra, cũng khó trách nó không đau lòng cái đuôi, ngay lúc thân thể sâu trắng vừa dài xong, quân đao của Thiệu Tình cũng đã cắm ở trên đầu nó.
Mỗi lần nó tái sinh thân thể đều là lúc nó yếu ớt nhất, Thiệu Tình đoán quả nhiên đúng vậy, một đao kia vừa lúc cắm vào trung tâm đầu sâu trắng, đi xuống khoảng hơn 3cm nữa chính là tinh hạch, sâu trắng thân thể phịch xuống, miệng đầy răng nanh sắc bén vô lực đóng mở, Thiệu Tình lại cắm sâu vào hơn 3cm, nó mới hoàn toàn bất động, lại qua vài giây, thi thể cứng ngắc nháy mắt hòa tan, chỉ còn lại có một viên tinh hạch màu trắng ngà to như nắm tay người lớn nằm trên mặt đất.
Thiệu Tình nhặt lên, dùng dị năng thử một chút, sau đó liền ném cho Yến Kì Nguyệt: "Không thể hấp thu, anh cầm nghiên cứu thứ này đi."
Một lần ra tay đâm sâu trắng liền chết, tương đương một lần Yến Kì Nguyệt đứng ở một bên nhìn:......
Có một loại cảm xúc xấu hổ khi thấy bị bao dưỡng ~
Thu thập sâu trắng xong, Thiệu Tình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi hai người đi khỏi khu rừng liền trợn tròn mắt.
Đây căn bản không phải đường khi đến của bọn họ!
Thiệu Tình cùng Yến Kì Nguyệt dạo qua một vòng, ra đã ra, nhưng cũng không biết tới nơi nào, "Tiếp tục đi về phía trước, đi một đoạn chắc sẽ có tín hiệu, tôi thử liên hệ với Kiều Mặc, xem có thể liên lạc hay không." Yến Kì Nguyệt lấy máy phát tín hiệu, sau đó nói.
Thiệu Tình gật đầu, lúc này trời đã hơi sáng, mặt trời ở phía đông đã lộ ra một nửa, hai người chọn một đường thoạt nhìn tương đối dễ đi, mới đi về phía trước không quá hai bước, trong bụi cỏ ven đường liền nhảy ra hai người: "Đứng lại! Các ngươi đi ra từ trong khu rừng?"
Hai người đều ghìm súng nhưng vẫn hơi hướng lên, Thiệu Tình cho Yến Kì Nguyệt một ánh mắt, để cho anh không cần hành động thiếu suy nghĩ, Yến Kì Nguyệt lập tức nói: "Đúng, chúng tôi là từ trong rừng ra, có chuyện gì sao?"
Hai người kia ngươi xem ta ta xem ngươi, cuối cùng thì thầm trò chuyện riêng trong chốc lát, trong đó một người cất súng, lạch cạch lạch cạch chạy, một người cầm súng chĩa vào hai người Thiệu Tình: "Đừng lộn xộn a! Lộn xộn súng này của ta không có mắt đâu!"
Trong mắt Thiệu Tình xoẹt qua tia sáng lạnh, còn chưa từng có người dám lấy súng chỉ vào đầu cô, đừng nói hai người cầm súng, đến thêm bốn năm người, cô và Yến Kì Nguyệt cũng có thể dễ dàng bắt lại, sợ là sợ bọn họ còn có người phía sau, loạn quyền đánh chết lão sư phụ thôi.
Không ngoài dự kiến của Thiệu Tình, một lát sau một tiểu đội đằng xa đã tới, đại khái có hơn mười người, đứng đầu là một người đàn ông, mặc một quần áo thể thao màu tối, trong tay cầm một khẩu mp5*, thoạt nhìn trên dưới ba mươi tuổi.
*Mp5 là súng tiểu liên mm do Đức thiết kế, phát triển vào thập niên 1960.
Hắn đi đến trước mặt hai người, rất không khách khí hỏi: "Hai người các ngươi thật là từ trong rừng đi ra?"
Yến Kì Nguyệt gật đầu, sau đó nói: "Tôi là người căn cứ Lâm Xuyên, ở trong rừng gặp một ít nguy hiểm, nên chúng tôi bị tách khỏi những người khác trong tiểu đội."
Người kia gật gật đầu, sau đó nói: "Tôi cũng không phải loại người vô lại, hiện tại chúng tôi muốn đi vào trong rừng tìm một thứ, hai người theo chúng tôi đi vào, chỉ cần tìm được đồ rồi, tôi cam đoan, để cho hai người an toàn rời đi, còn có thể hộ tống các ngươi trở lại căn cứ Lâm Xuyên."
Sắc mặt Yến Kì Nguyệt rất khó coi, bọn họ vất vả lắm mới rời khỏi địa phương quỷ quái này, thế nhưng còn phải quay lại?
Theo bản năng anh muốn cự tuyệt, sau đó thấy trong mắt tên đầu lĩnh loé hung quang, Yến Kì Nguyệt biết, chỉ cần anh dám từ chối, vài người này tuyệt đối sẽ lập tức xuống tay.
Hơn nữa anh cũng không cảm thấy tìm được đồ rồi, những người này sẽ tốt bụng tha cho họ, Thiệu Tình lúc ấy liền dùng ánh mắt ra dấu cho Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt hiểu ý nói: "Có thể, nhưng các người phải đảm bảo an toàn cho chúng tôi."
Tên cầm đầu lập tức cười nói: "Đây là chuyện tất nhiên, ngươi đi căn cứ Hà Nam hỏi thăm ai không biết tên Mao lão tam? Ta tuyệt đối là một người thành thật, nói được làm được."
Thiệu Tình ở trong lòng cười thầm một tiếng, còn là người thành thật đấy, cô nhìn và hiểu rõ ràng, đám người này mưu đồ không nhỏ, một khi bọn họ tìm được đồ rồi, tuyệt đối sẽ xuống tay với hai người Thiệu Tình.
Đám người này không ít, Thiệu Tình nếu mạnh mẽ cùng bọn chúng khẳng định là kết quả hai bên đều bị thương, cùng với đánh hai bên đều bị thương, không bằng vào trong rừng chậm rãi nghĩ biện pháp từ từ tiêu diệt bọn chúng.
"Hai vị trước báo dị năng và cấp bậc đi, mọi người cùng nhau làm quen một chút, thời điểm chiến đấu phối hợp mới tốt." Mao lão tam cười tủm tỉm nói.
Thiệu Tình không hề xem thường kẻ nham hiểm này, cô lặng lẽ thả hạt giống thố ti tử ra, bám vào trên người Mao lão tam, dị năng giả đến cấp bậc nhất định, một khi dị vật đi vào trong cơ thể, cũng rất dễ dàng phát hiện, dù thố ti tử cũng rất khó phá vỡ.
Thiệu Tình dính hạt giống thố ti tử trên người Mao lão tam, chỉ cần hắn bị thương, thố ti tử sẽ nhân cơ hội ở trong cơ thể hắn cắm rễ.
"Tôi là dị năng giả hệ mộc, cấp hai đỉnh, thực vật đã thu phục có dây leo và hoa ăn thịt người." Thiệu Tình nâng tay phóng ra một dây leo, cô ẩn giấu tốt hơi thở bản thân, trình độ thả ra vừa vặn là cấp hai đỉnh, trực tiếp liền lừa gạt Mao lão tam kia.
Phương diện này Yến Kì Nguyệt không như Thiệu Tình, anh không thể hoàn mỹ ẩn giấu hơi thở bản thân, thật tốt cấp bậc anh vốn cũng không cao: "Tôi cũng vậy, cấp hai đỉnh, dị năng là thao túng không khí."
Trong nháy mắt Mao lão tam có kiêng kị, sau đó an tâm, hai người dị năng giả cấp hai đỉnh xác thực không kém, nhưng tổng thể thực lực của hắn bên này cao hơn Thiệu Tình bọn họ rất nhiều, cũng không cần lo lắng không khống chế được hai người bọn họ.
Vì thế hai người Thiệu Tình vừa mới ra khỏi rừng, lại không thể không khổ bức quay lại, hai người vừa đi vừa trao đổi ánh mắt, đã chuẩn bị tốt ra tay trước dành lợi thế.
Nhất là Yến Kì Nguyệt, anh nhìn rất rõ ràng, tên kêu Mao lão tam, ánh mắt nhìn Thiệu Tình thèm nhỏ dãi, phỏng chừng chờ đồ tìm được rồi, chuyện đầu tiên bọn họ phải làm chính là gϊếŧ Yến Kì Nguyệt, sau đó đối với Thiệu Tình làm ít chuyện không thể nói.
Yến Kì Nguyệt một bụng hỏa, chuyện vợ anh đẹp anh biết rõ, nhưng bị tên đàn ông khác thèm nhỏ dãi, tên đàn ông kia còn có tâm tư không tốt, Yến Kì Nguyệt không cách nào nhịn được, phải tìm biện pháp gϊếŧ chết hắn!
Vợ mình bị người khác nhớ thương, không gϊếŧ chết hắn còn là đàn ông sao!
Không đề cập tới Yến Kì Nguyệt đang âm thầm tính toán cái gì, trước khi tiến vào trong rừng, anh đưa cho Thiệu Tình hai cái bình nhỏ, một cái bình nhỏ trong đựng hai viên thuốc màu đỏ, đây chính là viên thuốc nhỏ vô địch có thể nháy mắt tăng lên sức chiến đấu của con người.
Trong một cái chai khác là chất lỏng màu vàng, thứ này mới chân chính là đồ vật vô địch, rót hết một lọ, dù bị thương nặng cũng có thể tại chỗ sống lại máu huyết sung túc tinh thần tràn đầy.
Tuy nói tác dụng phụ của hai loại đồ vật này đều rất lớn, nhưng đến lúc quan trọng, đây đều là vật có thể cứu mạng.
Thiệu Tình lặng lẽ đem đồ thu vào trong không gian, không đến đường cùng, cô sẽ không vận dụng hai thứ này.
Yến Kì Nguyệt vẫn chưa cho Thiệu Tình biết tính toán của anh, đến thời khắc nguy hiểm, anh uống thuốc, bùng nổ bảo vệ Thiệu Tình, chờ nguy cơ trôi qua, anh suy yếu, Thiệu Tình lại bảo vệ anh.
Như vậy vừa có thể đảm bảo Thiệu Tình an toàn, lại có thể hưởng thụ Thiệu Tình chăm sóc, nói không chừng người bạn trai như anh phô bày sức mạnh, đại triển thần uy, có thể làm cho Thiệu Tình ái mộ, quả thực nhất cử tam tiện.
Sau Yến Kì Nguyệt lại phát hiện, sức chiến đấu Thiệu Tình tốt hơn anh vài lần, càng quan trọng là Thiệu Tình có thể cảm thấy nguy hiểm, cho dù thực lực anh có tăng mấy lần cũng không bằng, thà rằng đưa đồ cho Thiệu Tình, chờ Thiệu Tình dùng xong, trở nên yếu ớt, anh bảo vệ Thiệu Tình, giống nhau đều có thể tăng độ hảo cảm thôi.
Yến Kì Nguyệt nghĩ rất tốt, hoàn toàn quên vấn đề bản thân căn bản không biết chăm sóc người khác một cách nghiêm túc.
Sau khi vào rừng, Mao lão tam liền hỏi hai người Thiệu Tình: "Các ngươi có gặp qua một loại thực vật, nở ra đóa hoa màu đỏ, hoa to khoảng nắm tay, chung quanh dây leo dài màu xanh đậm cắt sẽ chảy ra chất lỏng màu đỏ giống như máu hay không."
Hai người quyết đoán lắc đầu, trong rừng lớn như vậy, các loại thực vật hiếm lạ cổ quái tính số lượng có trăm ngàn loại, bọn họ làm sao có khả năng đều gặp qua.
Mao lão tam cũng không ôm hy vọng gì, cho nên nhìn thấy Thiệu Tình bọn họ lắc đầu, cũng không thất vọng, hắn nghĩ nghĩ, tiếp tục nói: "Vậy các ngươi có biết trong rừng này, chỗ nào độ ẩm cao nhất không?"
Yến Kì Nguyệt lắc đầu, sau đó nói: "Tôi chỉ biết, đi thẳng phía trước có một con sông."
Mao lão tam lập tức nói: "Dẫn đường, chúng ta đến nơi gần con sông !"
Yến Kì Nguyệt quyết định chú ý muốn ám hại bọn họ, tự nhiên vui vẻ dẫn đường, vừa đi chính là một ngày, bọn họ bị vây ở bìa rừng, một ngày này tự nhiên không có gặp nguy hiểm gì, Yến Kì Nguyệt hơi thất vọng, nếu gặp được thứ gì nguy hiểm, nói không chừng anh có thể trong hỗn loạn trộm hạ độc thủ, gϊếŧ chết Mao lão tam.
Tên khốn đó khỏi phải dùng cái loại ánh mắt đáng khinh lại da^ʍ tà nhìn Thiệu Tình.
Mãi đến buổi chiều, lúc mặt trời xuống núi, đoàn người cũng không đi quá xa, Mao lão tam có ngốc cũng biết, ở trong rừng, là tuyệt đối không thể đi đêm, trừ phi không muốn sống nữa.
Một đám người ngay tại chỗ hạ trại, bọn họ không nghĩ như nhóm Kiều Mặc, ra ngoài còn mang theo lều trại linh tinh, dù sao lều trại là cần vác nặng, cho nên một đám người chỉ có thể màn trời chiếu đất, nằm ngay tại chỗ.
Đồ ăn cũng đặc biệt đơn giản, chính là loại lương khô bình thường nhất, loại cắn một cái có thể cộm rụng răng này, vì không muốn bại lộ, hai người nhất là Yến Kì Nguyệt, nhẫn chịu cực lớn cắn một khối lương khô.
Lúc này anh liền vô cùng nhớ tay nghề Thiệu Tình, cho dù là thịt rắn, thịt cóc, làm ra đều tươi ngon.
Sau khi Thiệu Tình ăn xong, liền lấy cớ đi WC, chuẩn bị nhổ ra, tròng mắt Mao lão tam vừa chuyển, sau đó nói: "Trong rừng khắp nơi đều là nguy hiểm, nhất là buổi tối, một cô gái như cô liền càng nguy hiểm, tôi đi trông chừng cho cô! Yên tâm tôi tuyệt đối không nhìn!"
Sắc mặt Yến Kì Nguyệt quỷ dị, lúc ấy liền tái rồi xanh mơn mởn, màu sắc kia giống với dây leo Thiệu Tình triệu hồi ra, anh tiến lên từng bước, ôm lấy Thiệu Tình: "Không dám làm phiền, vẫn để tôi đi trông chừng đi, vợ tôi cô ấy rất thẹn thùng."
Thiệu Tình cũng không phản bác xưng hô của Yến Kì Nguyệt, điều này làm cho tâm tình Yến Kì Nguyệt vốn đang tràn đầy tức giận, đã muốn gϊếŧ người lập tức tốt lên rất nhiều.
Sắc mặt Mao lão tam lại khó coi, bất quá hắn cũng biết, Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt có thể từ trong rừng an toàn đi ra, cho dù không có tài năng, cũng khẳng định đối với khu rừng rất quen thuộc, ít nhất trước khi tìm được đồ, hắn không thể quá đắc tội hai người này.
Vì thế Mao lão tam phất phất tay, để cho hai người đi, Thiệu Tình ra sau cây, đỡ thân cây liền đem lương khô vừa ăn vào oa oa phun ra, Yến Kì Nguyệt nhìn mà đặc biệt đau lòng, anh vỗ vỗ lưng Thiệu Tình, đè thấp giọng nói: "Thể chất này của em cũng quá chịu tội, còn khó chịu không?"
Thiệu Tình lắc đầu, cầm nước ra súc miệng, ăn một lần phun một lần, cô đã quen.
Yến Kì Nguyệt nhỏ giọng mắng: "Đừng làm cho tôi bắt được cơ hội, bắt được cơ hội tôi nhất định gϊếŧ cái cẩu rổ kia!"
Thiệu Tình lần đầu tiên nghe Yến Kì Nguyệt nói lời thô tục, lúc anh nói lời thô tục, lông mi run lên, thoạt nhìn đặc biệt thú vị, Thiệu Tình không nhịn được nở nụ cười, nói với anh: "Anh đừng quá xúc động, tổng có thể tóm được cơ hội gϊếŧ chết hắn, dù sao đường dài như vậy, ở trong rừng, gϊếŧ chết từng người rất đơn giản."
Yến Kì Nguyệt gật gật đầu, tiến lên hôn lên khuôn mặt Thiệu Tình, sau đó hô hấp hơi dồn dập nói: "Bảo bối, vài ngày em không chạm vào tôi, em xem đêm nay trăng sáng, nếu không......"
Thiệu Tình thực kiên quyết sờ đầu anh: "Ngoan, bên ngoài người nhiều như vậy, đừng ầm ĩ."
Yến Kì Nguyệt đáng thương quấn quít lấy Thiệu Tình, cuối cùng nhìn thấy Thiệu Tình quyết tâm không cho anh sảng khoái, anh liền dùng một đôi mắt ngập nước nhìn Thiệu Tình, thấp giọng nói: "Vậy em cắn tôi một cái, tôi không nín được......"
Thiệu Tình thở dài một tiếng, đem Yến Kì Nguyệt dựa vào cây, cô dùng ngữ khí mệnh lệnh nói: "Ngẩng đầu, đem cổ lộ ra cho tôi."
Yến Kì Nguyệt thích loại ngữ khí bá đạo này của cô, ngoan ngoãn ngẩng đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, Thiệu Tình lấy ngón tay ấn một chút, tìm vị trí động mạch chủ, sau đó cắn, cố ý tránh động mạch chủ, không nhẹ cũng không tàn nhẫn cắn một ngụm.
Rách da đổ máu, nhưng chỉ thấm ra một chút máu, khóe mắt Yến Kì Nguyệt lập tức hồng lên, ánh mắt mê ly, nốt ruồi lệ chí đáng yêu cũng càng thêm rõ ràng.
Lúc này chân Yến Kỳ Nguyệt đã có chút mềm, may Thiệu Tình nắm được thắt lưng, mới không làm cho anh ngã xuống, như vậy liền tạo thành tư thế Thiệu Tình trên cao nhìn xuống Yến Kì Nguyệt, cô giống như đã bị dụ hoặc, cúi người nhẹ nhàng hôn lên nốt ruồi lệ chí của Yến Kì Nguyệt, còn vươn đầu lưỡi liếʍ một chút.
Bây giờ eo Yến Kì Nguyệt cũng nhũn, chỉ còn kém anh anh anh xin Thiệu Tình quất, may lực ý chí Thiệu Tình mạnh mẽ, sờ khóe mắt Yến Kì Nguyệt, liền đứng lên.
Hai người dựa vào cây, hơi dừng một chút, mới đi ra ngoài, vừa ra Yến Kì Nguyệt liền thấy được Mao lão tam nhìn về phía cổ anh, Yến Kì Nguyệt lập tức ngửa cổ, đem dấu cắn lộ ra, dấu vết kia rất ái muội, ánh mắt Mao lão tam khinh bỉ.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói hoá ra chỉ có năm phút đồng hồ! Buông mỹ nhân kia ra, để cho ta tới!
Yến Kì Nguyệt:......