Ánh mắt Yến Kì Nguyệt nháy mắt sáng như bóng đèn, anh e thẹn dán lên: "Là loại khô nóng này sao? A Tình đừng sợ, còn có tôi đây, chúng ta có thể đi ra sau cây giải quyết."
"Anh suy nghĩ cái gì vậy?" Thiệu Tình thản nhiên liếc Yến Kì Nguyệt một cái, sau đó nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận: "Có tác dụng hưng phấn, cũng có một chút tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể, vận chuyển lực lượng và lưu động máu đều nhanh hơn rất nhiều, là thứ tốt, cũng không biết có tác dụng phụ hay không."
Yến Kì Nguyệt rất thất vọng, anh vốn dĩ cho rằng hôm nay có thể khai trai......
Sau khi thất vọng, anh lại nâng cao tinh thần, hỏi Kiều Mặc: "Có thể thu gom thêm một ít mang về không?"
Kiều Mặc tự nhiên nghe được lời Thiệu Tình nói, tác dụng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể một chút, tác phụ thật ra không có gì, nếu có thể chế ra thuốc có hiệu quả tốt hơn so với thuốc nhỏ vô địch, đây chính là thu hoạch lớn nhất chuyến đi lần này.
Anh ta vẫy vẫy tay, lập tức có mấy dị năng giả cầm chai lọ vại bình tiến lên thu thập hoa dịch, Thiệu Tình dặn bọn họ một chút, vài người liền đeo bao tay trong suốt, phòng ngừa lây dính loại chất lỏng này.
Dù sao Thiệu Tình là tang thi, đối vô mà nói chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút, đối với những dị năng giả này, nói không chừng......
Vài dị năng giả mới vừa đi đến ngoài bụi hoa, chuẩn bị thu thập chất lỏng, Thiệu Tình đột nhiên nghe được tiếng sột sột soạt soạt, thực mỏng manh, cô còn không kịp nhắc nhở, liền nhìn thấy một bóng xanh đen phóng lên cao, mang theo cánh hoa bay bay, sau đó lúc quay ngoắt có thể nhìn thấy mồm máu thật to đang há ra.
Đó là một cái cự mãng, to như cái thùng nước, một ngụm liền nuốt một dị năng giả không hề phòng bị vào, mấy người Thiệu Tình thậm chí thấy được một hình người trượt xuống trong thân thể nó cuối cùng biến thành một phần nhô ở bụng nó.
Rất nhanh phần nhô lên này sẽ bị tiêu hóa, dù sao trên năng lực tiêu hóa động vật biến dị cũng mạnh lên không ít.
Mặt khác vài cái dị năng giả hoảng sợ, sau khi phản ứng lại, liền dùng các loại dị năng, đại khái là muốn đem đại mãng xà chém gϊếŧ, nói không chừng còn có thể cứu tên trứng xui xẻo trong bụng nó ra, nhưng mà lân giáp đại mãng xà kiên cố ngoài dự kiến của bọn họ, mặc kệ là quả cầu lửa hay là gai đất, liền nói dấu vết nhỏ cũng chưa lưu lại trên người mãng xà.
Đại mãng xà thực thông minh, rất hiểu một kích tức trúng, chạy xa ngàn dặm, ăn người liền muốn chạy, không chần chờ dừng lại chút nào.
Thiệu Tình nhìn thoáng qua Kiều Mặc, anh ta không có ý ra tay, liền giúp vài dị năng giả kia một phen, dây phóng lên cao, đem không ít hoa nở rộ đều cắt đứt rơi rớt tan tác, sau đó trói đại mãng xà kia đứng lên.
Mãng xà trơn trượt, dây leo bình thường tuyệt đối không trói được, nhưng mà trên dây leo của Thiệu Tình mang theo đặc biệt gai nhọn sắc bén, gai nhọn ở trên dây leo trói đại mãng xà trong nháy mắt, liền hung hăng chui vào da thịt đại mãng xà.
Những dị năng giả đánh nửa ngày, liền nói dấu vết nhỏ cũng chưa lưu lại trên da kiên cố của mãng xà, đã bị gai nhọn dễ dàng đâm vào.
Vốn đại mãng xà muốn chạy trốn, lập tức dừng lại tại chỗ, những dị năng giả thập phần kinh hỉ, lập tức đánh tiếp, dị năng giả hệ thổ kia rất là thông minh, gai đất bén nhọn không phá da đại mãng xà được, nhưng mà có thể chọc mù mắt đại mãng xà.
Lúc gai đất chui vào trong mắt đại mãng xà, mãng xà liền thống khổ tê rống lên một tiếng, giãy dụa kịch liệt, nhưng mà bất luận thế nào, cũng không thể giãy thoát khỏi dây leo đang quấn nó thành một cái bánh quai chèo được.
Dị năng giả hệ lực lượng ấn đầu mãng xà xuống, các loại dị năng đủ màu giống như che trời lấp đất rơi xuống, trực tiếp bao phủ đại mãng xà lại, trí mạng lại là một gai đất thông qua hốc mắt cắm vào đại não.
Chờ sau khi đại mãng xà chết, bọn họ vội vàng xé bụng đại mãng xà ra, đáng tiếc là dị năng giả bên trong kia đã tắt thở, còn trên tay chân và mặt mũi đều bị dịch dạ dày ăn mòn lộ ra xương trắng.
Khi bọn họ nhìn lại một mảng lớn hoa đỏ kiều diễm, tựa như đang nhìn thấy mạn đà la nở rộ bên bờ sông Vong Xuyên, hoa này là cực kỳ yêu diễm, bên trong lại cất dấu không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Lúc lại đi thu thập hoa dịch, bọn họ cũng rất cẩn thận rồi, cho dù như vậy, như cũ vẫn có hai dị năng giả bị thương nhẹ.
Hơn nữa bọn họ chỉ dám ở bên cạnh góp nhặt một ít, không dám xâm nhập vào ruộng hoa, chỉ lấy góp nhặt được ba chai.
Yến Kì Nguyệt có chút luyến tiếc nhìn một mảnh đồng hoa lớn như vậy, lại nhìn mấy chai nho nhỏ kia, liền vô thức dịch bước chân.
Tất cả đều là tài liệu thực nghiệm cực tốt, để cho anh buông tha như vậy, lòng tràn đầy đều là tiếc nuối đâu, nhưng mà anh cũng biết, xâm nhập ruộng hoa rất có khả năng vài dị năng giả kia đều không về được.
Ngay lúc Yến Kì Nguyệt lưu luyến nhìn ruộng hoa kia, Thiệu Tình lại đột nhiên đi qua, sắc mặt Yến Kì Nguyệt lập tức thay đổi, anh bắt lấy Thiệu Tình: "A Tình, em muốn làm gì?"
Thiệu Tình nghi hoặc nhìn anh một cái, vừa mới toát ra lưu luyến không phải Yến Kì Nguyệt sao? Cô nhìn bộ dạng anh đáng thương liền mềm lòng thôi.
"Tôi từ bỏ, như này là đủ rồi." Yến Kì Nguyệt bị Thiệu Tình nhìn, trái tim đều giống như lại bị xoa mềm, anh nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi......" Tài liệu thực nghiệm này dù trân quý đến đâu cũng không so được với an toàn của Thiệu Tình .
"Tôi sẽ không có việc gì." Thiệu Tình vỗ vỗ bả vai Yến Kì Nguyệt, hơi hơi cong môi, bình thường biểu tình cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, có thể thấy cô tươi cười rất ít, nay chính là hơi mỉm cười, khiến cho tim Yến Kì Nguyệt nhảy bùm bùm.
Thế là trơ mắt nhìn Thiệu Tình đi vào ruộng hoa, Thiệu Tình đi đến liền khoát tay có vô số dây leo phóng lên cao, cưỡng ép mở ra một cái đường nhỏ trong ruộng hoa, lúc này mọi người mới phát hiện, dưới đóa hoa xinh đẹp này là xương trắng chồng chất.
Có một ít là của động vật lưu lại, có một ít là của con người lưu lại, đúng là bởi vì dưới này có xương trắng, mặt trên hoa mới có thể nở kiều diễm như thế.
Thiệu Tình liền dẫm lên xương trắng, sau đó chỉ huy dây đằng giống như ống hút, đem hoa dịch thu thập vào chai, ngẫu nhiên có động vật biến dị ý đồ đánh lén cũng bị cô một roi quất bay.
Kiều Mặc híp mắt, ở sau tên Thiệu Tình đánh lên hai chữ nguy hiểm, thực lực không thấp, tính cách không rõ, nhưng lại có thể thuần phục Yến Kì Nguyệt, sẽ là người đơn giản sao?
Nghĩ như vậy, Kiều Mặc không nhịn được nhìn Yến Kì Nguyệt một cái, sau đó lại ở trên mặt Yến Kì Nguyệt thấy được biểu tình phát xuân và dục cầu bất mãn* hư hư thực thực .
(*) Dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tìиɧ ɖu͙© không được thỏa mãn.
Kiều Mặc một phen bưng kín hai mắt của mình, muốn mù......
Thiệu Tình rất nhanh đã thu tập một đống lớn hoa dịch, sau đó hết thảy ném cho các tiểu đệ dẫn theo, tiến vào rừng cây phía trước, bọn họ liền dừng xe ở một chỗ bí ẩn, dù sao ở trong rừng muốn lái xe, còn là motorhome, căn bản chính là ý nghĩ kỳ lạ.
Một người cùng dị năng giả chết lúc ban đầu có quan hệ tương đối tốt khó chịu, hắn thoạt nhìn tuổi còn không lớn, trợn tròn mắt hỏi Thiệu Tình: "Rõ ràng cô có thực lực đi thu hoạch chất lỏng này, rõ ràng cô ra tay một chút sẽ không có người chết, vì sao ban đầu cô không chịu ra tay đâu."
Thiệu Tình đối với loại thiếu niên còn có vẻ thiên chân này, vẫn có sự bao dung rất lớn, cô thực ác liệt cong cong khóe môi: "Vì sao có thực lực sẽ phải làm đây? Theo cậu nói như vậy, tôi có thực lực tôi sẽ khắp nơi đi cứu người sao? Làm một thánh mẫu toả sáng sao?"
"Không...... Tôi không phải cái ý kia......" Thiếu niên có chút nóng nảy, lắp bắp nói: "Rõ ràng...... Rõ ràng ngay tại trước mắt, là đồng bọn......"
"A...... Ta không muốn động." Biểu tình Thiệu Tình nháy mắt trở nên lạnh lùng, cô không có nghĩa vụ đi làm bất cứ chuyện gì, tựa như vừa mới, cô vì Yến Kì Nguyệt thu thập chất lỏng này, không phải yêu cầu cô làm cái gì, mà là cô muốn đi làm.
"Cô......" Thiếu niên vành mắt có một chút hồng, nhưng không có phẫn hận, ngược lại có một chút ủy khuất, nếu ra tay trước là Thiệu Tình, như vậy bạn hắn cũng sẽ không phải chết.
Thiệu Tình hảo tâm nói: "Tôi có thực lực, cho nên chuyện gì tôi đều phải đi làm, tôi đi mạo hiểm, cái này công bằng sao?"
Thiếu niên ý muốn phản bác, cuối cùng lại phát hiện, nếu hắn có thực lực như Thiệu Tình vậy, nguyện ý làm như vậy, đó là ý muốn của cá nhân hắn, mà Thiệu Tình không muốn, đó là lựa chọn của Thiệu Tình.
Là hắn quá phận.
Yến Kì Nguyệt đi tới, tự nhiên tựa vào người Thiệu Tình, cười tủm tỉm đối với thiếu niên nói: " Bảo bối nhà ta nguyện ý nói với ngươi nhiều lời một ít, ta đây cũng nói với ngươi một chút, ngươi nhìn thấy Kiều Mặc đứng bên kia sao? Nếu lúc hắn lựa chọn tự mình ra tay trước, như vậy giống nhau không có một người thương vong, vì sao ngươi không đi chỉ trích hắn?"
Bởi vì anh ta là thủ lĩnh căn cứ a...... Những lời này quanh quẩn ở bên miệng thiếu niên một chút, sau đó chung quy cũng không nói ra miệng được, hắn có chút hổ thẹn, chỉ vì thân phận khác nhau, cho nên hắn chỉ trích Thiệu Tình, lại hoàn toàn không nghĩ chỉ trích Kiều Mặc.
Như vậy đối với Thiệu Tình có phải cũng là một loại không công bằng hay không? Tam quan hoàn toàn bị đảo điên thiếu niên rất là khổ sở, Yến Kì Nguyệt mỉm cười ngọt ngào vỗ vỗ bả vai thiếu niên: " Cái dạng này của ngươi có phải gọi là "thành kiến nhìn người" hay không?"
Thiếu niên càng xấu hổ, Yến Kì Nguyệt vừa lòng lôi kéo Thiệu Tình trở về, Thiệu Tình thản nhiên nói: " Chỉ dẫn cậu ta sai như vậy thật sự được không?"
Yến Kì Nguyệt vẻ mặt vô tội, sau đó ngọt ngào mà nghĩ, vợ anh vẫn là rất thiện lương, dựa theo tính cách anh trước kia, gặp loại người dám chỉ trích vợ anh này, khẳng định sẽ khâu cái miệng của hắn lại, hoặc là cắt rơi đầu lưỡi hắn, làm cho hắn không còn biện pháp nào nói ra lời như vậy.
Kiều Mặc nằm cũng trúng đạn:......
Mai táng thi thể, đoàn người tiếp tục đi về phía trước, Kiều Mặc còn đem riêng tinh hạch trong cơ thể mãng xà kia đưa cho Thiệu Tình.
Đó là một viên tinh hạch màu xanh đậm, màu sắc thâm thúy, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Căn cứ theo có tiện nghi làm sao lại không chiếm, vốn chính là cô ra tay vây khốn, loại tâm tình này, Thiệu Tình thoải mái nhận lấy, sau đó ném vào trong không gian của cô.
Yến Kì Nguyệt dựa sát vào Thiệu Tình, độ ấm chỗ tiếp xúc với Thiệu Tình đều chậm rãi lên cao, Thiệu Tình không nhịn được nhìn thoáng qua Yến Kì Nguyệt, khuôn mặt anh hồng hồng, mặt mày động tình mang theo một cỗ yêu dã, đây cũng không là trọng điểm, trọng điểm là...... Anh như thế nào lại động dục?
Thiệu Tình không nhịn được hỏi một câu, Yến Kì Nguyệt đáp viết: Tôi nhìn thấy em ở ruộng hoa, chung quanh người xoay dây leo màu xanh biếc, không nhịn được nhớ đến ngày đó......
Sau đó anh còn có phản ứng! Có phản ứng!
Sau đó Thiệu Tình trầm mặc thật lâu, không biết trả lời gì.
Ban đêm trong rừng là lúc nguy hiểm nhất, trước khi ban đêm đến, trước tiên bọn họ sẽ thật lâu tìm kiếm một chỗ thích hợp hạ trại, sau đó dọn sạch những thứ có khả năng mang đến nguy hiểm ở chung quanh, cuối cùng dựng lều lên.
Trong quá trình Thiệu Tình và Yến Kì Nguyệt phụ trách ở một bên tú ân ái, tuy rằng Thiệu Tình không biết là......
Ăn cơm chiều, là được nghỉ ngơi, không biết vì sao, Thiệu Tình cảm thấy đêm nay rất khó có thể đi vào giấc ngủ, cô lật người, sau đó Yến Kì Nguyệt tự nhiên vậy mà từ sau lưng ôm cô.
Thân thể của cô rõ ràng lạnh lẽo, lúc này lại cảm thấy chỗ hai người tiếp xúc trở nên nóng, chẳng lẽ là di chứng ban ngày lây dính chất lỏng kia? Vẫn là cảm giác tu bổ thân thể khi cô nuốt tinh hạch ?
Dĩ vãng trong cơ thể tuy rằng sẽ nóng lên, nhưng mà không có nghiêm trọng như vậy......
Thiệu Tình lật người mãi vẫn không ngủ được, liền bò dậy, chuẩn bị đi ra ngoài một chút, cô lặng lẽ đứng dậy, không làm Yến Kì Nguyệt tỉnh, ra khỏi lều.
Người gác đêm là thiếu niên ban ngày kia, hắn giờ phút này đang cố gắng trợn to mắt, ngồi ở bên đống lửa, khẩn trương thủ đêm.
Ban đêm trong rừng thật sự là rất nguy hiểm, có vô số động vật biến dị phía sau mới ra kiếm ăn, càng đừng nói những thực vật biến dị giấu ở trong bóng tối này.
Mượn cái loại muỗi biến dị ban ngày gặp mà nói đi, ban đêm nếu đến một đám, đem mỗi người đốt hai cái, cũng là phiền toái thật lớn.
Thiệu Tình vừa ra, thiếu niên khẩn trương liền phản xạ tính nắm chặt chủy thủ bên hông, mãi đến khi thấy rõ là Thiệu Tình, hắn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhỏ giọng nói: "Đi ngoài không cần đi xa, tôi sẽ không nhìn lén." Nói xong mặt hắn bị đống lửa chiếu còn hơi phiếm đỏ một chút.
Thiệu Tình khóe miệng vừa nhếch lên, giải thích nói: "Ngủ không được, ra đi một chút, tôi sẽ không đi xa, cậu yên tâm."
Thiếu niên vẫn lo lắng, nhỏ giọng dặn: "Thật sự không cần đi xa, có việc liền lớn tiếng la lên, tôi......"
Hắn vốn dĩ muốn nói, tôi sẽ đi cứu cô, sau lại phát hiện thực lực Thiệu Tình cao hơn so với hắn, hắn chính là nghẹn đỏ mặt, cũng nghẹn không nói được một câu đầy đủ lý do ra để thoái thác.
Thiệu Tình cười cười, liền đi về phía trước, trên người cô năng lượng hệ mộc dư thừa, do vậy thực vật biến dị thân cận với cô chiếm đa số, đương nhiên, càng muốn đem cô biến thành thức ăn.
Bất quá Thiệu Tình tự tin với thực lực của bản thân, không đi xa sẽ không phát sinh chuyện gì.
Thiệu Tình vốn tưởng rằng, không khí ban đêm ở đây đều trở nên lạnh băng cô đi tản bộ trong chốc lát nhiệt độ cơ thể sẽ hạ, nhưng rõ ràng đã đi thời gian rất lâu rồi, vậy mà nhiệt độ cơ thể lại càng ngày càng cao.
Cô đã không thể lại nói với chính mình là do tinh hạch chữa trị thân thể, lúc này cô còn không biết loại chất lỏng kia ảnh hưởng ngoài dự kiến đối với bản thân mình, thì đó chính là choáng váng thật sự.
Đến tình trạng này, Thiệu Tình còn có tâm tình nói giỡn, những người viết tiểu thuyết đều thích viết mặc kệ nam chủ hay nữ chủ, dù bách độc bất xâm vạn độc bất nhập, cũng tuyệt đối sẽ trúng xuân dược, mà cô là một tang thi, không dám nói bách độc bất xâm, nhưng mà đại bộ phận độc tố đối của cô hiệu quả cũng sẽ suy giảm rất nhiều, vậy mà loại đồ vật giống xuân dược này ảnh hưởng đối với cô cư nhiên lớn như vậy.
Thiệu Tình hiện tại không chỉ cảm thấy thân thể khô nóng khó nhịn, cô còn cảm thấy cô lại có cảm giác khát máu, tang thi đại khái chính là cái dạng này, cô ngay từ lúc ban đầu liền khắc chế chính mình, không chạm vào huyết thực, hiện tại khai "Huân"* liền sẽ nghiện.
*Khai huân: cho phép ăn mặn.
Đây cũng giống như kẻ nghiện.
nhu cầu đối với máu thịt sẽ càng ngày càng nhiều, nhất là máu, bất quá may mắn cô là một người rất kiên định, còn chưa tới loại tình trạng không thể vãn hồi này.
Thiệu Tình dựa vào một gốc cây đại thụ ngồi xuống, xé rách một mảnh thảo diệp hái được, tất cả tâm tư lại ở trên nhiệt độ thân thể không ngừng tăng lên mênh mông.
Đại khái cô cần tắm nước lạnh một cái, tưới diệt cỗ dục vọng xa lạ này, Thiệu Tình tự giễu nghĩ có lẽ cô còn có thể chịu qua được, tác dụng của thuốc luôn sẽ có thời hạn.
Ngay lúc Thiệu Tình có ý chống đỡ qua một đêm, một người hẳn là đang ngủ lại xuất hiện ở bên Thiệu Tình, anh dựa gần Thiệu Tình ngồi xuống, sau đó nhìn nhìn ánh trăng trên bầu trời bị tầng tầng mây đen che khuất, thấp giọng nói: " Không ngủ được sao?"
Thiệu Tình đè nén khô nóng trong thân thể xuống, cười nhạo một tiếng: "Anh gặp qua tang thi cần ngủ?"
Yến Kì Nguyệt nghiêng mặt qua, nhìn kỹ ngũ quan xinh xắn của Thiệu Tình, anh không nhịn được gác đầu lên trên đùi Thiệu Tình, mặt dán vào bụng Thiệu Tình, giọng buồn buồn nói: "Tôi không ngại em là tang thi, đương nhiên, nếu em để ý, tôi sẽ nghĩ hết mọi biện pháp, giúp em khôi phục bình thường......"
Thiệu Tình vốn cố nén xúc động đem anh ấn ngã xuống đất, kết quả Yến Kì Nguyệt ngược lại dán lên, coi hít sâu một hơi, ra vẻ lạnh nhạt nói: "Làm tang thi không có gì không tốt, nếu không phải bởi vì tôi là tang thi nói không chừng tôi đã chết không biết bao nhiêu lần."
Rất có thể ngay trong tai nạn xe cộ kia, cô chân chính đã chết, nơi nào còn có cơ hội sinh hạ bánh bao nhỏ, gặp được những người làm cô để ý?
Yến Kì Nguyệt có loại xúc động muốn ôm chặt Thiệu Tình, anh có thể tưởng tượng Thiệu Tình gặp qua bao nhiêu nguy hiểm, mới có thể làm cho cô nói ra lời như vậy, Yến Kì Nguyệt thực đau lòng.
"Về sau tôi bảo hộ em được không."
Thiệu Tình không nói chuyện, cô không có cách nào vĩnh viễn ở lại bên cạnh Yến Kì Nguyệt, cô có người bản thân cô phải bảo vệ, cho nên tất nhiên phải rời đi vì vậy không cần đáp ứng những chuyện đó, chuyện cô không thể làm được.
Yến Kì Nguyệt nằm ở trong lòng Thiệu Tình nói liên miên, nói anh ở trong cô nhi viện, nói anh lần đầu tiên gϊếŧ người, Yến Kì Nguyệt vẫn cảm thấy mình là một người rất maud lạnh, anh tự tay gϊếŧ cha nuôi, sau đó cũng không có một chút sợ hãi cùng áy náy, còn có thể làm mọi người nhìn bằng ánh mắt đồng tình, đem bản thân ngụy trang thành một đứa trẻ đáng thương mất đi thân nhân.
Đời này anh thích nhất làm hai chuyện chính là tự ngược cùng làm nghiên cứu, mãi đến khi gặp Thiệu Tình, anh mới biết được trái tim mình cũng sẽ rung động.
Chính là Yến Kì Nguyệt vẫn không có cảm giác an toàn, nói chung anh cảm thấy tâm Thiệu Tình không ở đây.
Ngay lúc Yến Kì Nguyệt nói liên miên, đột nhiên có cái gì đó ấm áp dừng ở khóe môi anh mang theo hương thơm nhàn nhạt, cùng thanh âm áp lực gợi cảm: "Tôi không nhịn được......"
Tiếng thở dốc dễ nghe như vậy, Yến Kì Nguyệt mẽ mở to hai mắt, trong đầu chợt lóe qua chuyện ban ngày anh nghĩ, giống như trở thành sự thật......
Bàn tay lạnh lẽo sờ sờ khuôn mặt anh, cằm, xương quai xanh, rõ ràng không có độ ấm, chạm qua chỗ nào lại trở nên vô cùng nóng.
Thiệu Tình gục đầu xuống, trong mắt là một màu đỏ sậm, cô nhìn người đàn ông dung mạo tươi đẹp dưới thân , không nhịn được vuốt ve bên gáy anh: "Có thể chứ......"
Yến Kì Nguyệt hơi hơi nâng cổ lên, độ cong xinh đẹp kia như là thiên nga buồn bã, lại giống như hiến tế: "Tận tình hưởng dụng thật tốt...... Tôi là của em......"
Anh giống như có chút chờ mong cái loại cảm giác máu tươi của anh ở trong cơ thể của cô này.