Từ ngày đó về sau, Yến Kì Nguyệt đối với Thiệu Tình càng ngày càng tốt, tuy rằng thường thường liền xấu hổ, làm cho Thiệu Tình nổi da gà toàn thân, nhưng mà Thiệu Tình vẫn không nhịn được mà tâm mềm đi một chút.
Cô tự nhận mình là người tuyệt tình, tâm can so với ai khác đều cứng rắn, có thể gϊếŧ người không chớp mắt, không nửa phần mềm lòng, kỳ thật cô bất quá là người ăn mềm không ăn cứng, người khác đối với cô tốt, cô liền nhịn không được mềm mại bên trong, bên ngoài cứng rắn, nói ý chí sắt đá đều là hư ảo.
Sau khi đối với Thiệu Tình tốt hơn rất nhiều, Yến Kì Nguyệt liền mang theo Thiệu Tình ra cửa, căn cứ Lâm Xuyên so với căn cứ thành phố lớn hơn, người sống tự nhiên cũng nhiều hơn, Yến Kì Nguyệt mang theo Thiệu Tình vừa ra khỏi cửa, còn có vài dị năng giả giống như bảo tiêu, bảo vệ xung quanh Yến Kì Nguyệt, vài cái dị năng giả này, yếu nhất chắc mới vào cấp ba, một người mạnh nhất tuy so với Thiệu Tình kém hơn một chút nhưng mà cách cấp bốn không xa.
Đừng quên, bọn họ vài người chỉ là bảo tiêu, theo Yến Kì Nguyệt nói, bọn họ phụ trách an toàn của Yến Kì Nguyệt ở trong căn cứ.
Dù sao ở bên trong căn cứ, người dám trêu chọc Yến Kì Nguyệt còn không nhiều lắm.
Lúc nói lời này Yến Kì Nguyệt rất cao ngạo, sau đó Thiệu Tình liền liếc mắt mông nhỏ tròn trịa vểnh trong cái túi quần rỗng màu trắng bị khóa lại một cái.
Yến Kì Nguyệt lập tức ách cổ họng, lúc nhìn về phía Thiệu Tình mặt mày ẩn tình, quả thực lẳиɠ ɭơ đến tận xương tủy, nếu là đặt ở bình thường, Thiệu Tình ghét nhất chính là loại đàn ông này, cô cảm thấy ẻo lả, nhưng mà nhìn Yến Kì Nguyệt như vậy, ngoài ý muốn cô không có cảm thấy phản cảm, ngược lại cảm thấy Yến Kì Nguyệt có vài phần đáng yêu.
Một ý niệm này trong đầu của cô hiện lên, biểu tình Thiệu Tình liền cứng ngắc một chút, cô cư nhiên sẽ cảm thấy một tên biếи ŧɦái đáng yêu, chẳng lẽ biếи ŧɦái loại đồ chơi này cũng sẽ lây bệnh sao?
Yến Kì Nguyệt cũng không có nhận thấy Thiệu Tình cứng ngắc, anh trộm duỗi tay bắt lấy bàn tay Thiệu Tình, lòng tràn đầy vui mừng nắm cô, vừa quay đầu lại là có thể nhìn thấy mặt mày Thiệu Tình trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dưới bụng nhỏ Yến Kì Nguyệt không nhịn được căng thẳng, anh mỗi khi thấy Thiệu Tình thanh thanh lạnh lùng nhìn anh, mặt mày đẹp đẽ, môi đỏ hơi nhấp, đều tản ra một loại cảm giác người sống chớ gần hãy cách xa, anh liền không nhịn được sinh ra xúc động quỳ gối dưới chân cô, hôn biến toàn thân cô.
Loại xúc động này, theo anh và Thiệu Tình mỗi ngày ở chung, sẽ càng ngày càng khắc sâu, Yến Kì Nguyệt rõ ràng biết Thiệu Tình chỉ là một tang thi, anh cho dù đem xúc động này nói ra, cũng sẽ không sao, nhưng mà anh chính là không mở miệng.
Chính là nhẫn nại, làm cho xúc động kia dưới đáy lòng lên men, còn tự an ủi mình, chờ anh trị hết cho Thiệu Tình, làm cho Thiệu Tình thật sự có thể hiểu cảm tình người với người lại nói ra các loại khát vọng trong đáy lòng anh.
Vì che dấu xúc động của mình, Yến Kì Nguyệt lôi kéo Thiệu Tình đi khắp nơi, giới thiệu cho cô từng chỗ trong căn cứ, căn cứ Lâm Xuyên kiến thiết rất tốt, vị trí trung tâm còn có một vườn hoa, các loại hoa hoa cỏ cỏ.
Tuy rằng đều là loại hoa cỏ có vẻ dễ dàng sống, nhưng mà có thể ở mạt thế nhìn thấy vườn hoa lớn như vậy, đã là thực ngạc nhiên.
Yến Kì Nguyệt lôi kéo Thiệu Tình dạo riêng ở vườn hoa, mỹ kỳ danh viết hẹn hò, bảo tiêu phía sau anh đều trộm thảo luận riêng.
Bảo tiêu A: Cô gái này thoạt nhìn rất xinh đẹp, liền luẩn quẩn trong lòng thế nào, coi trọng đại ma đầu Yến Kì Nguyệt này?
Bảo tiêu B: Ngươi không thấy con gái nhà người ta từ đầu tới đuôi một câu chưa nói nha, tám phần là tâm bất cam tình bất nguyện, bị Yến Kì Nguyệt cưỡng ép!
Bảo tiêu C: Ta cũng cảm thấy như vậy, ngươi xem cô gái kia, một đường đều là lạnh lùng, toàn Yến Kì Nguyệt mặt nóng dán mông lạnh, tôi cảm thấy khẳng định là đại ma vương Yến Kì Nguyệt này nhặt cô gái này trở về, sau đó thấy cô gái lớn lên xinh đẹp, liền bắt buộc cô gái kia gì gì!
Bảo tiêu D: Nhưng cũng chả làm được cái mẹ gì, nói nhiều như vậy có ích lợi gì? Các ngươi dám đi cứu cô gái kia sao? Không dám liền thành thành thật thật đi theo ở phía sau, đừng để Yến Kì Nguyệt nghe được chúng ta ở chỗ này nói cái gì.
Yến Kì Nguyệt kỳ thật đều nghe được, anh liếc mắt nhìn đằng sau một chút, sau đó ủy khuất đem cằm gác ở trên vai Thiệu Tình: "Bảo bối, em nghe một chút bọn họ đều nói cái gì đâu!"
Thiệu Tình nhìn bộ dạng anh ủy khuất, cũng cảm thấy đáng yêu, không nhịn được liền sờ sờ đầu của anh, Yến Kì Nguyệt lập tức lấy đẩy đẩy đầu cọ lòng bàn tay Thiệu Tình, ánh mắt hơi hơi híp, thoạt nhìn phá lệ thuận theo.
Phía sau một đám bảo tiêu kia nhìn mà cằm đều rơi đầy đất, người đằng trước kia, thật là đại ma đầu Yến Kì Nguyệt sao? Hắn thật sự không có bị người đánh tráo? Hoặc là bị cái gì kỳ quái bám vào người chứ?
Bất quá bọn họ cũng không dám thảo luận nữa, ai biết Yến Kì Nguyệt có thể bởi vậy phát hỏa hay không? Nghe nói lúc trước, bên người Yến Kì Nguyệt còn có bảo mẫu hầu hạ, là Kiều Mặc đưa tới, nhưng là ban đêm ngày nọ, bảo mẫu kia không biết là vì cái gì, chọc giận Yến Kì Nguyệt, hay là nhìn thấy gì không nên nhìn, nghe nói lúc bị Yến Kì Nguyệt ném ra cửa, thi thể nát vụn, đều không nhặt được, chỉ có thể quét thành một đống, xúc đi rồi.
Bọn họ tuy rằng đều là tinh anh trong căn cứ, nhưng mà thực chọc giận Yến Kì Nguyệt bị gϊếŧ, ai cũng sẽ không vì bọn họ xuất đầu, thậm chí Kiều Mặc sẽ đi trước một bước đem người chọc giận Yến Kì Nguyệt gϊếŧ, bồi tội cho Yến Kì Nguyệt.
Bởi vì tầm quan trọng của Yến Kì Nguyệt quá lớn, trong căn cứ dị năng giả mỗi người đều trang bị một loại thuốc, sau khi dùng, lập tức thực lực sẽ tăng lên một mảng lớn, bất quá chỉ có thể duy trì một giờ, sau còn có thể suy yếu một ngày, nhưng mà loại thuốc này khi bọn họ gặp phải nguy hiểm, quả thực chính là thần khí bảo mệnh .
Từ khi có loại thuốc này, toàn bộ căn cứ khi làm nhiệm vụ tỉ lệ tử vong đều rơi chậm lại rất nhiều, thuốc này chính là Yến Kì Nguyệt phát minh.
Người trong căn cứ gọi là viên thuốc nhỏ vô địch, chống đỡ không được liền khai vô địch.
Cho nên đối với căn cứ mà nói, Yến Kì Nguyệt là tồn tại so với gấu trúc còn trân quý hơn, căn bản không ai không có mắt, dám làm gì với Yến Kì Nguyệt.
Bất quá Yến Kì Nguyệt làm việc rất kiêu ngạo, người nhìn anh không vừa mắt cũng không ít.
Yến Kì Nguyệt lôi kéo Thiệu Tình đi dạo trong vườn hoa, còn nhịn không được hái mấy đóa hoa nhỏ, đan thành nhẫn cho Thiệu Tình, ngón tay anh linh hoạt, đan nhẫn trông rất được, đeo lên ngón tay Thiệu Tình, tuy rằng làm từ hoa cỏ, nhưng lại rất độc đáo.
Đàn ông Thiệu Tình gặp qua, dính cô nhất là một người Nhị Ngốc, Nhị Ngốc ngây thơ mờ mịt, căn bản sẽ không có thủ đoạn này đó lấy lòng, cho nên Thiệu Tình có cảm giác rất mới lạ, mặc cho Yến Kỳ nguyệt đeo lên cho cô.
Hai người lại đi dạo trong chốc lát, Kiều Mặc bảo người đến tìm Yến Kì Nguyệt, Yến Kì Nguyệt cau mày, bị quấy rầy thực không vui, nhưng mà anh cùng Kiều Mặc là quan hệ hợp tác, nói chung không thể không cho Kiều Mặc mặt mũi, liền lưu luyến không rời cầm lấy tay Thiệu Tình: "Vợ, em ở trong này ngồi trong chốc lát, tôi lập tức trở về."
Anh lưu luyến mỗi bước đi, để lại hai người bảo tiêu bảo hộ Thiệu Tình, vì phòng bị người khác phát hiện Thiệu Tình không giống người thường, anh còn dặn riêng bảo tiêu, không cho bất luận kẻ nào tới gần Thiệu Tình.
Chờ Yến Kì Nguyệt đi rồi, Thiệu Tình ngồi trên ghế đá, chán đến chết chuyển động nhẫn trên ngón tay, từ sau khi bị thương, cô liền đặc biệt thích ngủ, một ngày dành hơn nửa thời gian để ngủ, hơn nữa có thể không đứng lên sẽ không đứng lên.
Chỉ là ngồi một lát, Thiệu Tình liền có chút mệt nhọc, cô một tay chống má, trong tay cầm một đóa hoa nhỏ màu trắng, lười biếng nhìn biển hoa màu trắng tầng tầng lớp lớp cách đó không xa.
Loại hoa nhỏ này gọi trúc tiết, bởi vì đài hoa của nó hoa giống như gậy trúc, là một tiết một tiết, hoa nở ra có sáu cánh, đóa hoa nho nhỏ, cho dù là thời tiết trời đông giá rét, cho dù là ở đỉnh núi tuyết, cũng sẽ cứ theo lẽ thường nở ra.
Cho nên loại hoa này cũng có người gọi nó là hy vọng.
Thiệu Tình nhìn biển hoa, nghĩ đến Nhị Ngốc bọn họ, tang thi vương cùng cô rơi xuống nước, trong thành đã không có tang thi vương, đàn tang thi này khẳng định liền quân lính tan rã, không có tang thi đi truy kích Nhị Ngốc bọn họ.
Hơn nữa Nghiêm Hán Thanh bọn họ đợi lâu không đợi được Thiệu Tình trở về, khẳng định cũng sẽ vào thành tìm, vừa vặn có thể tiếp ứng Nhị Ngốc bọn họ.
Cho nên Nhị Ngốc khẳng định không có việc gì, sợ là sợ Nhị Ngốc trong mắt hết hy vọng, sẽ nhảy xuống sông theo cô, hơn nữa lấy tính tình Nhị Ngốc, khả năng này tính là rất lớn.
Nếu Nhị Ngốc cũng nhảy xuống, trời biết cậu sẽ bị trôi tới đâu, tìm là rất khó, Thiệu Tình nhưng thật ra cũng không lo lắng an nguy Nhị Ngốc, cậu và cô giống nhau, đều là tang thi chỉ cần đầu không bị thương, thương thế có nặng một ngày cũng sẽ khép lại, nên nhảy xuống sông khẳng định không có việc gì.
Có lẽ cô nên đi căn cứ Giang Bắc, nói không chừng sau khi Nhị Ngốc tỉnh lại, sẽ đi căn cứ Giang Bắc, hoặc là trở về căn cứ thành phố S, nếu hai cái địa phương này đều tìm không thấy Nhị Ngốc, như vậy Thiệu Tình cũng chỉ có thể đi khắp thiên hạ tìm Nhị Ngốc.
Ngay tại lúc Thiệu Tình ngẩn người, có mấy người đến gần cô rồi, sau đó bị bảo tiêu ngăn cản.
"Hai người các ngươi là ăn gan hùm mật gấu sao? Ngay cả ta cũng dám ngăn đón! Tin ta đánh chết các ngươi hay không!" Cô gái đi tới thoạt nhìn cũng hai mươi mấy tuổi, tuy rằng bộ dạng không tồi, nhưng mà mặc rất phi chủ lưu* (* không hiểu bạn nào biết bảo mình), bên người cũng theo vài người hầu.
Bảo tiêu A không có ý tránh ra, thành thật nói: " Lúc đi Yến đại nhân nói qua, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần, đại tiểu thư, cho dù cô muốn gϊếŧ chúng ta, chúng ta cũng là không thể để cô tới gần được."
Cô gái nổi giận, trực tiếp cho bảo tiêu A một cái tát: "Ngươi là cái thứ gì? Cũng dám ngăn đón ta, thực nghĩ ta không dám gϊếŧ ngươi sao? Cút ngay!"
Bảo tiêu A hơi hơi nhíu nhíu đầu mày, hắn dù thế nào cũng là dị năng giả cấp ba, thế nhưng bị người ta làm nhục như vậy, cho dù cô gái này là em gái Kiều Mặc, cũng quá mức rồi.
Kiều Ngữ nhưng thật ra không biết mình làm quá, anh trai của cô ta là người cầm quyền đứng đầu căn cứ, đặt ở trước kia, chẳng khác nào là cấp bậc tổng thống một quốc gia, cô ta là em gái thủ lĩnh căn cứ, muốn làm cái gì, người nào có có tư cách ngăn cản cô ta?
Cho dù là có, cũng không phải là hai người kia, bọn họ chính là vài người bảo tiêu, nói trắng ra chỉ là một con chó Kiều Mặc đưa cho Yến Kì Nguyệt, cô ta muốn đánh liền đánh, đánh một con chó chẳng lẽ còn muốn báo một chút?
Bảo tiêu B mặc dù không lên tiếng nhưng tiến lên từng bước, ngăn cản Kiều Ngữ, ý hai người thực rõ ràng, chính là không cho ngươi đi qua.
Kiều Ngữ tức đòi mạng, rút một khẩu súng ra, liền hướng về phía bảo tiêu A: "Các ngươi thật đúng là nghĩ ta hay nói giỡn?"
Không khí lập tức khẩn trương lên, Kiều Ngữ muốn nổ súng, hai người bảo tiêu khẳng định sẽ không ngồi chờ chết, bọn họ chính là làm thuê cho Kiều Mặc, cũng không phải đem mạng bán cho Kiều Mặc.
Cho dù đánh lên, chỉ cần bọn họ không phải làm quá mức, Kiều Mặc cũng sẽ không làm gì, dù sao tất cả đều là Kiều Ngữ khơi mào trước, Kiều Ngữ có một thân tính tình đại tiểu thư, Kiều Mặc không có.
Kiều Mặc nếu bởi vì chuyện này kiện trừng phạt bọn họ, tuyệt đối sẽ vứt bỏ không ít lòng người.
Cho nên hai người bảo tiêu cũng không lo lắng chuyện này đánh lên.
Thiệu Tình nghe thấy tiếng khắc khẩu bên này, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn qua, Thiệu Tình tướng mạo thập phần xuất chúng, ngay cả khí chất thanh lãnh đều chỉ làm tăng thêm sáng rọi của cô, làm cho người ta cảm thấy không thể khinh nhờn.
Kiều Ngữ cùng Yến Kì Nguyệt có cừu oán, lần này cô ta chính là nghe nói Yến Kì Nguyệt mang về cô gái hắn thích, cho nên cố ý tìm tới tra xét.
Lúc nhìn thấy Thiệu Tình trong nháy mắt kia, tâm tình Kiều Ngữ vốn đang phẫn nộ lại trộn lận một phần ghen tị, ngay cả khí chất thanh lãnh của Thiệu Tình ở trong mắt cô ta, đều thành vẻ cao ngạo.
Vì thế vốn dĩ chiến hỏa đã sắp tắt xuống, trong nháy mắt lại bùng lên, Kiều Ngữ nhìn như đối với bảo tiêu A nổ súng, kỳ thật viên đạn nhắm là Thiệu Tình, bảo tiêu A hoảng sợ, vội vàng hình thành một cái khiên gió, chặn đứng viên đạn.
Hắn bị thương không sao, đắc tội Kiều Ngữ cũng không quan hệ, vạn vạn không thể làm cho Thiệu Tình bị thương! Nếu Thiệu Tình bị thương, Yến Kì Nguyệt trở về tuyệt đối sẽ bóc da hai người bọn họ!
" Vài người các ngươi còn đang nhìn làm gì? Lên cho ta a!" Kiều Ngữ tức giận dậm một chân, hộ vệ bên người cô ta liền vây quanh lên.
"Đại tiểu thư, đắc tội." Hai người bảo tiêu cắn răng một cái, liền cùng vài người hộ vệ kia đánh lên, đối phương dù sao người đông thế mạnh, bọn họ hai người tuy rằng tạm thời cùng bọn họ đánh thành ngang tay, nhưng là cũng không rảnh chiếu cố Thiệu Tình.
Thiệu Tình hoàn toàn không để ý cuộc chiến bên kia, ngược lại hái được một đóa hoa cúc màu vàng, sau đó kéo xuống một cánh lại một cánh, một bên xả một bên ở trong lòng nhắc ở căn cứ Giang Bắc, ở căn cứ thành phố S......
Kiều Ngữ nhìn thấy Thiệu Tình cũng không để ý cô ta, tính tình càng bạo chướng, cô ta bắn một phát súng về phía Thiệu Tình, hai người bảo tiêu không có biện pháp ngăn cản.
Thiệu Tình khẽ nhíu mày, vươn tay, một đoàn ánh sáng màu lục bao phủ bàn tay cô, sau đó cô giống như nhặt lên một hạt dưa dễ dàng bắt được viên đạn kia.
"Ngươi, đi qua, bắt cô ta lại đây cho ta!" Kiều Ngữ sai hộ vệ bên người, lập tức có một hộ vệ rời khỏi vòng chiến, đi đến chỗ Thiệu Tình.
Hắn xuống tay cũng rất tàn nhẫn, phỏng chừng là cảm thấy Kiều Ngữ xem Thiệu Tình không vừa mắt, muốn ở trước mặt Kiều Ngữ biểu hiện một chút, cố ý duỗi tay đi bắt hai đầu vai Thiệu Tình, như vậy chỉ cần hắn dùng một chút lực, có thể tháo khớp xương trên hai cánh tay Thiệu Tình .
Thiệu Tình mặt vô biểu tình nhìn cô ta, cô hiện tại là dị năng giả cấp bốn, hơn nữa vừa mới cắn nuốt một viên tinh hạch tang thi cấp năm thấp nhất, tuy rằng đại bộ phận lực lượng tinh hạch đều dùng để tu bổ thân thể của cô, nhưng mà lực lượng còn lại cũng cũng đủ cho cô từ cấp bốn sơ cấp, biến thành trung cấp.
Mà người đàn ông này, cũng vừa mới đột phá đến cấp hai cao nhất, cảnh giới vẫn chưa ổn định, cũng muốn bắt cô?
Thiệu Tình hơi hơi híp mắt, đáy mắt đều là, cô duỗi tay ra, dây leo xanh biếc liền phóng lên cao, hình thành một nhà giam xanh biếc sắc, đem người kia vây ở trong.
Hắn còn ý đồ giãy dụa, mặt ngoài thân thể hiện lên một ngọn lửa, sau đó nhà giam chậm rãi buộc chặt, một chút cũng không e ngại ngọn lửa bên ngoài thân hắn kia, đem hắn chặt chẽ trói lên.
Hơn nữa dây còn đang không ngừng buộc chặt, siết vào làn da hắn, gai nhọn đâm vào da thịt, có một tia máu tươi tràn đầy ra.
Nếu không phải Thiệu Tình khống chế, không có tiêm độc tố vào trong thân thể hắn, hắn hiện tại đã là một đoàn thi dịch.
Kiều Ngữ mở to hai mắt, Thiệu Tình có thể một giây khống chế được một dị năng giả cấp hai đỉnh, đã nói lên cô ít nhất là trên cấp ba, tuy rằng cái dị năng giả kia có một chút xem thường Thiệu Tình, nhưng mà hắn dù sao đã cách cấp ba rất gần.
Thiệu Tình nhìn thoáng qua Kiều Ngữ, hơi hơi câu môi, đã khống chế gai nhọn, hướng trong cơ thể dị năng giả kia rót vào một ít năng lượng hệ mộc.
Tuy rằng chỉ có một sợi nhỏ, nhưng là sợi năng lượng kia nhanh chóng theo kinh mạch người đàn ông chui vào đầu óc hắn, bám trên dị năng nguyên ở trong đầu hắn.
Đây là Thiệu Tình bắt chước thố ti tử, ở trên dị năng nguyên gieo một hạt giống, chỉ cần hắn muốn đột phá cấp ba, hạt giống này sẽ nhanh chóng sinh trưởng, nhân cơ hội phá hủy dị năng nguyên tinh thạch của hắn.
Một chiêu này còn đang trong thực nghiệm, có thể thành hay không vẫn là nói sau.
"Ngươi đem hắn thả cho ta!" Kiều Ngữ tức dậm chân, anh cô ta cho cô ta vài tên hộ vệ, đều là phế vật, ngay cả một người Thiệu Tình đều không làm gì được.
Thiệu Tình không nói chuyện, chính là vẫy tay một cái, dây leo trói buộc nam nhân liền biến thành một cây roi, cô cầm trong tay, dùng sức vung lên, liền đem tên hộ vệ đó quất đánh lăn vài vòng, lăn xuống ở dưới chân Kiều Ngữ.
Kiều Ngữ đá một chân lên người đàn ông chồng chất vết thương : "Phế vật!"
Cô ta biết hôm nay không làm gì được Thiệu Tình, tâm tình lại không cam lòng như cũ, liền nói cho sướиɠ miệng: "Ta nói ngươi leo lên ai không được, phi leo lên cái tên biếи ŧɦái Yến Kì Nguyệt, cũng là đủ hạ tiện, ta đảo muốn biết ngươi dùng thủ đoạn dụ dỗ gì mê hoặc tên biếи ŧɦái kia trực tiếp đem ngươi trở về nhà, nếu không ngươi ở đây biểu diễn một cái cho ta xem?"
"Ngươi ở đây biểu diễn một cái cho ta xem thế nào?" Hai má Yến Kì Nguyệt chạy đến ửng đỏ, còn hơi thở hổn hển, sau khi anh cùng Kiều Mặc nói chuyện xong, bỏ chạy lại đây.
Không nghĩ tới lại đây chợt nghe thấy Kiều Ngữ làm nhục Thiệu Tình, trong lòng anh phẫn nộ lập tức giống như một ngọn lửa, hận không thể đem Kiều Ngữ chia năm xẻ bảy.
Hai người bảo tiêu lập tức lui trở về, một trái một phải đứng ở bên cạnh Yến Kì Nguyệt, Kiều Ngữ vừa thấy Yến Kì Nguyệt, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, sau đó rất nhanh cô ta lại ngẩng đầu lên: "Yến Kì Nguyệt, ngươi đừng nghĩ đến ngươi chiếm được tín nhiệm của anh trai ta có thể vô pháp vô thiên!"
"Nga?" Yến Kì Nguyệt ngoắc ngoắc khóe môi, tươi cười thực cạn, mang theo một tia khát máu, anh đi phía trước hai bước, Kiều Ngữ lập tức lui một bước.
Sau đó cô ta cảm thấy mình như vậy có vẻ có một chút túng, liền lập tức căng da đầu đi phía trước một bước.
Lúc này Yến Kì Nguyệt chạy tới trước mặt cô ta, vài người hộ vệ lập tức bảo vệ xung quanh Kiều Ngữ, sợ Yến Kỳ nguyệt ra tay.
Yến Kì Nguyệt ra tay, bất quá không phải đối với Kiều Ngữ, mà là một hộ vệ bên người cô ta, Yến Kì Nguyệt chỉ vươn tay, hư nắm một chút, sau đó liền nhìn thấy thân thể một hộ vệ bên người Kiều Ngữ lập tức nổ mạnh.
Máu cùng thịt nát dính đầy người Kiều Ngữ, dọa cô ta ngây người, dù sao Kiều Mặc đem cô ta bảo hộ rất tốt, cho dù đến mạt thế, cô ta cũng chưa bao giờ gặp qua trường hợp máu me như thế.
Mấy hộ vệ khác cũng sợ tới mức lui một bước, chân Kiều Ngữ lại lập tức nhũn ra, chóp mũi của cô ta tất cả đều là mùi máu tươi dày đặc, trên mặt trên người, lại dính đầy thịt nát, hương vị kia mãnh liệt, làm cho cô ta không nhịn được ôm bụng bắt đầu phun.
"Kiều Ngữ, tôi không động tới cô bởi vì cô là em gái Kiều Mặc, tôi cho Kiều Mặc một phần mặt mũi, mà nếu cô dẫm lên hạn cuối của tôi, tôi sẽ ra tay đối với cô giống như vậy, cùng lắm thì tôi đổi một căn cứ khác, chỉ cần tôi hô một tiếng, căn cứ nguyện ý đem tôi nghênh trở về cung phụng nhiều đếm không xuể, cho nên chớ chọc tôi." Yến Kì Nguyệt ngồi xổm xuống, nói cười vui vẻ nhìn Kiều Ngữ.
Khóe mắt anh bởi vì cảm xúc dao động, nốt ruồi đỏ kia lại hiển lộ ra, điểm xuyết ở khóe mắt, tựa như một giọt máu tươi đỏ au, thập phần quyến rũ mị hoặc.
Cho dù dưới lòng bàn chân là một bãi máu tươi, Yến Kì Nguyệt bình tĩnh như cũ, hắn sờ sờ đầu Kiều Ngữ, đột nhiên ấn cái gáy của cô ta, đem mặt của cô ta ấn vào thịt nát ở trên mặt đất, trong thanh âm mang theo sát khí nhàn nhạt: "Huống chi cô trêu chọc là vợ tôi, đây là lần đầu tiên, tôi hy vọng cũng là một lần cuối cùng."
Kiều Ngữ quỳ rạp trên mặt đất, miệng mũi đều là thịt nát cùng máu, còn hỗn hợp nôn của cô ta, lúc ấy Kiều Ngữ liền choáng váng, cô ta lớn như vậy, còn chưa bao giờ nếm qua loại khổ nhục này, mặc dù có chút phẫn nộ, nhưng càng nhiều cũng là sợ hãi.
Cô ta có thể cảm nhận được, lúc Yến Kì Nguyệt nói muốn gϊếŧ cô ta, trên người phát ra cái loại sát khí này, hắn thật sự muốn gϊếŧ cô ta.
Thiệu Tình tiến lên một bước, kéo Yến Kì Nguyệt lại, đảo không phải thấy Kiều Ngữ đáng thương, mà là cô không áp được xúc động khát máu của mình.
Yến Kì Nguyệt thân thiết nhìn Thiệu Tình: "Không có bị thương chứ?"
Thiệu Tình lôi kéo anh trở về, Yến Kì Nguyệt nhìn thoáng qua Kiều Ngữ, đối với bốn bảo tiêu phất phất tay, sau đó đã bị Thiệu Tình kéo đi rồi.
Bốn bảo tiêu kia thực sự bị Yến Kì Nguyệt dọa sợ, đã sớm nghe nói Yến Kì Nguyệt là cái thuộc tính rất thưa thớt, dị năng giả cấp bậc không thấp , nhưng là bọn họ chưa bao giờ gặp qua Yến Kì Nguyệt ra tay, cũng liền đem tin tức này ném ra sau đầu.
Hôm nay xem như đã biết, đại ma vương quả nhiên danh bất hư truyền.
Thiệu Tình một đường lôi kéo Yến Kì Nguyệt chạy vội, rất nhanh trở về đến của nhà Yến Kì Nguyệt, vài bảo tiêu còn muốn cùng đi qua, sau đó đã bị cửa đột nhiên khép lại thiếu chút nữa chụp phẳng ngũ quan.
Vài người ngươi xem ta ta xem ngươi, đều thập phần thành thật đến một bên ngồi xổm thủ vệ đi.
Vừa vào cửa, Yến Kì Nguyệt đã bị Thiệu Tình đè ở trên tường, cái loại tư thế cưỡng bách này, làm cho tâm Yến Kì Nguyệt lập tức nóng lên, sau đó anh ngượng ngùng vừa nhấc đầu, liền thấy hai mắt Thiệu Tình đỏ đậm.
Thiệu Tình bóp cằm Yến Kì Nguyệt, khiến cho anh ngẩng đầu lên, sau đó sát đi qua, hơi thở ấm áp nhào vào trên cổ Yến Kì Nguyệt, hơn nữa Thiệu Tình thô lỗ bóp cằm anh mang đến đau đớn rất nhỏ, làm cho Yến Kì Nguyệt lập tức có phản ứng.
Ngay sau đó, anh liền cảm giác được Thiệu Tình nhẹ nhàng liếʍ láp cổ anh, sau đó răng nanh bén nhọn liền cắn nát làn da anh, đâm vào máu thịt.
Yến Kì Nguyệt cũng đỏ khóe mắt, anh gắt gao ôm Thiệu Tình, chịu đựng Thiệu Tình mυ'ŧ vào vết thương của anh, động tác Thiệu Tình thực thô lỗ, anh lại động tình.
Thiệu Tình đại khái là ghét bỏ cánh tay Yến Kì Nguyệt vướng cô, làm cho cô không thoải mái, liền dùng dây leo, trói buộc đôi tay Yến Kì Nguyệt, treo về phía trước, dây leo khác từ dưới chân Yến Kì Nguyệt bắt đầu leo lên trên người Yến Kì Nguyệt, đem anh trói hoàn toàn.
Yến Kì Nguyệt khóe mắt đỏ bừng, nhịn không được ngẩng đầu thở dốc, gai nhọn trên dây leo chọc phá làn da anh, mang đến càng nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Đương nhiên nhiều nhất vẫn là vết thương trên cổ Thiệu Tình cắn xé liếʍ láp, Yến Kì Nguyệt cảm thấy anh thật sự muốn khóc, tích tụ kɧoáı ©ảʍ nhưng không cách nào biểu đạt, quả thực là hình phạt tàn khốc nhất trên thế giới này.
Chờ lúc cảm xúc khát máu của Thiệu Tình ổn định xuống, liền thấy được cảnh tượng như vậy, hai tay Yến Kì Nguyệt bị trói, giống như thiên sứ chịu khổ, quần áo trên người cũng bị dây leo quấn chặt cắt qua, lộ ra một phần làn da trắng nõn, anh cắn môi đỏ ửng, hai má cũng là một mảnh màu đỏ diễm lệ, khóe mắt đọng một giọt nước mắt, liền phát ra tiếng thở dốc đều làm cho người ta cảm thấy sắc tình.
Thiệu Tình:......
Cô vừa mới làm cái gì?
Con ngươi thủy nhuận của Yến Kì Nguyệt mang theo một phần khó nhịn, hai phần thống khổ nhìn Thiệu Tình: "Đánh tôi...... Hung hăng đánh tôi...... Cầu em......"
Móng vuốt Thiệu Tình hoàn toàn đã tê rần, cô nên làm như thế nào? Liền như vậy ném Yến Kì Nguyệt, giống như có vẻ không đạo đức, đem người ta ấn ở trên tường, uống máu người ta nhiều như vậy, sau đó quay đầu bước đi, này cùng rút X vô tình tính chất không khác nhau là mấy.
Nhưng mà làm cho cô đánh Yến Kì Nguyệt...... cô có điểm không xuống tay được......
Yến Kì Nguyệt thật sự chịu không được, anh vươn chân, kẹp eo Thiệu Tình, còn không ngừng dùng chân cọ Thiệu Tình, bộ dạng dục cầu bất mãn thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.
Thiệu Tình trầm mặc thật lâu, sau đó từ một đống dây leo chọn một dây có vẻ mịn, trên mặt không có gai nhọn, cắn răng quất Yến Kì Nguyệt một cái.
Dây leo quất ở trên ngực Yến Kì Nguyệt, đổi lấy một tiếng thở dốc đột nhiên nặng thêm, Thiệu Tình cứng ngắc một chút, không biết bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Yến Kì Nguyệt hơi hơi giương môi mỏng gợi cảm, tiếng thở dốc mạnh có thể làm cho người bình thường thú huyết sôi trào: "Lại...... Lại mạnh hơn một ít."
Thiệu Tình hít sâu một hơi, cầm theo roi mây nhỏ ba ba ba quất một chút, cuối cùng đem áo Yến Kì Nguyệt đều quất nát, lộ ra da vốn trắng nõn, hiện tại lại bị vết roi màu đỏ che kín ngực.
Thoạt nhìn đặc biệt gợi cảm, nhất là biểu tình Yến Kì Nguyệt kia yếu ớt, hơn nữa vết thương ngang dọc đan xen, thực dễ dàng kích khởi du͙© vọиɠ hành hạ người khác.
Nhất là hai tròng mắt anh mê ly, lại mang theo ôn nhu cùng tình yêu lúc nhìn Thiệu Tình, Thiệu Tình thiếu chút nữa liền không cầm giữ được.
Mẹ nó đáng sợ nhất là Yến Kì Nguyệt vừa cao trào, tiếng rêи ɾỉ mỏng manh kia, tiếng thở dốc dồn dập, cũng đã làm cho Thiệu Tình có loại xúc động phun máu mũi, dù sao Yến Kì Nguyệt là cấp bậc yêu nghiệt, người bình thường so không được, sau đó Yến Kì Nguyệt dùng một câu, dập tắt xúc động của Thiệu Tình.
Anh anh anh anh hô một tiếng chủ nhân, một đôi mắt đẹp ẩn tình mang lệ, giống như sắm vai nhân vật tiểu nữ phụ bị trừng phạt, a không, tiểu nam phụ, Thiệu Tình lập tức mềm nhũn.
Không khí kiều diễm gì cũng không cảm thụ được.
Yến Kì Nguyệt còn cao trào, mãi đến anh không còn sức lực gì, bị Thiệu Tình thả xuống, liền đặc biệt tự giác ngả người vào trong lòng Thiệu Tình.
Thiệu Tình đành phải ôm lấy anh, đi vào phòng tắm, trên người Yến Kì Nguyệt dinh dính, ra một thân mồ hôi, tự nhiên cần tắm rửa một chút.
Yến Kì Nguyệt rất thỏa mãn, anh từ khi phát hiện đam mê của mình không giống người thường, đều là tự ngược chính mình, tự đâm kim a tự véo a linh tinh, tự ngược tóm lại là có giới hạn nhất định, không giống như Thiệu Tình vừa mới cho anh một chút kia, quả thực là thịnh yến.
Yến Kì Nguyệt vui rạo rực cọ Thiệu Tình, anh chưa bao giờ nghĩ tới, đời này mình có thể gặp được một người, không thèm để ý đam mê của anh, thậm chí khi "Phát bệnh" có thể thỏa mãn anh, còn đối với anh ôn nhu như vậy.
Anh thật sự cảm thấy lần trước đi ra ngoài tìm đồ, anh một hai phải đi theo, thật là một lựa chọn chính xác vô cùng.
Bởi vì lần đi ra ngoài đó đã làm cho anh tìm được chân ái cả đời mình.
Cũng là trân ái.
Thiệu Tình đem Yến Kì Nguyệt ôm vào phòng tắm, xả đầy nước cho anh, sau đó liền ra cửa lấy khăn lông, sau khi lấy xong khăn lông đến, liền nhìn thấy Yến Kì Nguyệt đã rất chủ động cởi sạch bản thân, khom lưng thử nước ấm.
Nghiêng cái eo nhỏ đáng yêu kia, đường cong cái mông xinh đẹp, còn có hai cánh mông nhỏ đầy thịt, chân dài thẳng tắp......
Nga thảo, không nên nhìn, lại như thế nào đều không rời mắt ra được.
Nếu cô là một người đàn ông, khẳng định sẽ cong.
Thử xong nước ấm rồi, Yến Kì Nguyệt liền rảo bước tiến vào bồn tắm, ngực anh còn có vết roi, một khi gặp nước, liền bắt đầu ẩn ẩn đau, liền nhịn không được rên một tiếng, điều chỉnh vị trí, sau đó quay người lại liền nhìn thấy Thiệu Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn anh.
Yến Kì Nguyệt ngồi quỳ ở bồn tắm, nhưng mà nước thực trong, hoàn toàn không có tác dụng che đậy, có thể dễ dàng đem thân thể anh xem rõ ràng, Yến Kì Nguyệt lập tức thay đổi tư thế nằm trong bồn tắm, sau đó hai chân bắt chéo che đậy bộ vị quan trọng, cười như không cười nhìn Thiệu Tình, thanh âm câu hồn nhϊếp phách: "Chủ nhân, muốn cùng tắm uyên ương hay không?"
Cảm giác mình đã bị dụ hoặc Thiệu Tình lại bị một chậu nước lạnh dập tắt, cô đặt khăn lông ở một bên, sau đó liền không hề lưu luyến đi ra ngoài.
Lưu lại Yến Kì Nguyệt hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Yến Kì Nguyệt ủy khuất, so với bạch bạch bạch chuyện càng thêm thân mật đều đã làm, bảo bối nhà anh sao còn đối với anh lãnh đạm như thế nha.
Ủy khuất đem bản thân tắm sạch một lần, Yến Kì Nguyệt một bên tắm, một bên vận dụng tâm tư phải buổi tối lam sao câu dẫn được Thiệu Tình.
Bất quá tang thi hẳn là không có bộ phận nhu cầu kia đi?
Vậy như thế nào cho phải.
Ở một bên khác, Thiệu Tình đã đi ra cửa, hít sâu một hơi, cô hiện tại nhận biết đối với Yến Kì Nguyệt đã biến thành biếи ŧɦái quyến rũ ngon miệng.
Còn tự mang thuộc tính bao che khuyết điểm, nếu xem nhẹ anh là một cái biếи ŧɦái, vẫn là rất mê hoặc nha.