Mạt Thế Chi Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 90 Dự cảm của Thiệu Tình

Gần lúc vào thành thị kia, Thiệu Tình liền dặn tốt, vô luận gặp tình huống bất ngờ gì, mấy nữ cô gái kia cố gắng không xuống xe, Thiệu Đồng là người yếu nhất trong bọn họ, đương nhiên trừ bánh bao nhỏ bên ngoài ra, cho nên Thiệu Tình liền an bài Thiệu Đồng bảo hộ các cô gái kia.

Chờ chuẩn bị thỏa đáng, đoàn người liền vào thành.

Trong thành thị này tình huống so với bọn hắn tưởng tượng tốt hơn một ít, có rất nhiều tang thi du đãng đã rời khỏi thành thị đi ra ngoài kiếm ăn, còn có một ít tang thi du đãng ở thành thị bên cạnh, sau khi chân chính vào thành, gặp được tang thi cũng không có nhiều như trong tưởng tượng vậy.

Vài người dị năng giả hệ hoả, hệ thổ đứng ở nóc xe phụ trách mở đường, dọn sạch tang thi chặn đường, cũng có một ít tang thi tiến hóa, động tác thập phần hung mãnh, trực tiếp liền bổ nhào vào xe, sau đó bị dị năng giả hệ thủy phòng hộ che chắn hất văng ra.

Đương nhiên cũng có phá lệ hung hãn, thiếu chút nữa đem trong dị năng giả cấp một kéo xuống, Thiệu Tình phản ứng nhanh chóng bắn dây leo ra, quấn lấy chân hắn đem hắn kéo lại.

Cái tang thi kia lại thừa dịp bên trong rối loạn trà trộn vào đàn tang thi chạy mất.

Tang thi đã càng ngày càng thông minh, còn phát triển như vậy, có được chỉ số thông minh như nhân loại bình thường, tuyệt đối là chuyện không phải không có khả năng.

Hơn nữa lúc ban đầu, những tang thi đó hành động chậm chạp, thân thể yếu ớt, người bình thường chỉ cần trong tay có vũ khí, cho dù là một cây gậy gỗ đều có thể giải quyết không ít tang thi.

Phát triển đến hiện tại, tang thi vô luận là thân thể cứng cỏi , tốc độ di chuyển, hay là lực công kích, đều tăng lên rất nhiều.

"Một chuyến này nhưng thật ra phá lệ thoải mái." Ngôn Bình Sinh từ cửa sổ vươn đầu, mang theo ý cười cùng Thiệu Tình nói: "Tôi còn nghĩ đến phải có một hồi khổ chiến mới có thể rời đi, nhưng mà xem tình huống trước mắt, chúng ta sεメ thoải mái không ít."

Thiệu Tình không nói chuyện, cô nhìn trên đường tang thi rất thưa thớt, nội tâm luôn luôn ẩn ẩn một ít bất an, nói chung cô cảm thấy có đôi mắt ngầm nhìn chăm chú vào bọn họ, ánh mắt kia tràn ngập ác ý, làm cho nàng hết hồn.

Trầm mặc một chút, Thiệu Tình hỏi Nhị Ngốc: "Có cảm giác được hơi thở đồng loại không?"

Thiệu Tình không được tính là tang thi hoàn toàn, Nhị Ngốc lại là tang thi, cậu có thể cảm nhận được rất nhiều đồ vật Thiệu Tình cảm thụ không đến, tỷ như trong phạm vi nhất định cậu có thể cảm nhận được đồng loại có thực lực tương đối cường đại.

Thiệu Tình vừa hỏi, Nhị Ngốc mà bắt đầu nghiêm túc cảm thụ bốn phía, qua thật lâu, cậu gật đầu lại lắc đầu, sau đó vẻ mặt mờ mịt nhìn Thiệu Tình.

Thiệu Tình ước chừng có thể hiểu được ý tứ của cậu, Nhị Ngốc là muốn biểu đạt, cậu có thể cảm nhận được chung quanh không ít đồng loại thực lực không yếu, còn có một cỗ lực lượng thuộc về đồng loại cường đại, nhưng mà kia cỗ lực lượng loáng thoáng, cũng không thể cảm thụ rõ ràng, có đôi khi còn có thể biến mất.

Cho nên Nhị Ngốc mới không dám xác định.

Thiệu Tình loáng thoáng cảm giác được nguy hiểm, nhịn không được nhắc nhở Ngôn Bình Sinh: "Không cần thả lỏng, tôi cuối cùng cảm thấy có cái gì đó không thích hợp."

Ngôn Bình Sinh nhíu nhíu mày, trạng thái quá mức thuận lợi làm cho anh ta cũng cảm giác có chút không an tâm, liền hô Mạnh Thận đến, năng lực Mạnh Thận cùng Thiệu Đồng hoàn toàn khác nhau, anh am hiểu là phương diện trinh sát cùng cảm ứng nguy cơ.

Thân thể Mạnh Thận rất yếu, cho dù thức tỉnh dị năng rồi, cũng còn không bằng một ít người thường, bởi vì hàng năm anh ở trong sở nghiên cứu, phóng xạ, mệt nhọc quá độ, còn có sử dụng tinh thần quá độ, đều làm cho tố chất thân thể anh đặc biệt kém.

Thậm chí ngay cả sử dụng dị năng, đều mang đến cho anh gánh nặng rất lớn, cho nên cho dù có dị năng trong người, Mạnh Thận cũng rất ít sử dụng, chỉ có lúc nghiên cứu, sẽ dùng tinh thần lực bản thân phụ trợ, nghe Ngôn Bình Sinh nói xong, Mạnh Thận cẩn thận dùng tinh thần lực cảm giác chung quanh một chút, sau đó phát hiện, cũng không phải không có tang thi tồn tại, chính là trên con đường bọn họ chạy này tang thi phá lệ ít.

Anh chỉ có thể cảm giác thấy gần đó vẫn có không ít tang thi, mặt khác không phát hiện cái gì.

Sau khi đem phát hiện này cùng Ngôn Bình Sinh nói một chút, Mạnh Thận suy nghĩ rồi xuống xe đi tìm Thiệu Tình, lúc Thiệu Tình đang do dự, Mạnh Thận liền tới đây.

Thiệu Tình để cho Mạnh Thận lên xe: "Như thế nào, có chuyện gì sao?"

Mạnh Thận đem phát hiện của mình nói ra sau đó hỏi: "Các cô có phát hiện cái gì sao? Từ sau khi cô nhắc nhở qua, tôi loáng thoáng cảm thấy có chút không đúng."

"Tôi chỉ là trong lòng cảm thấy có chút bất an." Thiệu Tình nghĩ nghĩ, Nhị Ngốc là không thể lộ, cô thản nhiên nói: "Nói chung cảm thấy giống như có thứ gì đó ngầm nhìn trộm chúng ta."

"Lại đi một đoạn nữa nhìn xem, lập tức đi qua ngã tư." Mạnh Thận khẽ cắn môi, nói: "Lúc đi đến cũng không có nguy hiểm gì lớn, chỉ có một lần đi qua trung tâm thương mại, cấp dưới nảy lòng tham, có đi vào sưu tầm một chút vật tư, kết quả đυ.ng phải không ít tang thi. Có ít người bị thương, lần này chúng ta vòng qua điểm đó, hẳn là không có nguy hiểm gì lớn."

" n." Thiệu Tình đáp lời, trong lòng lại nặng trịch, giác quan thứ sáu của cô thực chuẩn, cũng giác quan thứ sáu nhiều lần cứu cô.

Càng là đi về phía trước, Thiệu Tình cảm thấy càng nguy hiểm, trình độ nguy hiểm thậm chí làm cho cô có loại liều lĩnh mang theo người một nhà quay đầu trở về, không sợ từ bỏ nhiệm vụ lần này, chẳng sợ đã cách điểm đích không xa.

Loại này xúc động liền ở trong lòng Thiệu Tình chậm rãi lên men, cuối cùng càng không thể vãn hồi, biến thành áp lực nặng nề.

Nhưng mà cho dù đến loại trình độ này, Thiệu Tình cũng không lựa chọn rời đi, cô biết, chỉ cần cô nói một tiếng, Cố Phán Phán bọn họ đều sẽ không hỏi lý do giúp đỡ cô, đi theo cô cùng nhau rời đi, chẳng sợ một đường gian khổ này.

Mạnh Thận bọn họ đâu? Mạnh Thận cùng đoàn đội Nhạn Như Như bọn họ, cùng tiểu đội Thiệu Tình khác nhau, tiểu đội Thiệu Tình có thể nói chính là Thiệu Tình một người định đoạt, từ Nghiêm Hán Thanh đến anh em Cố Xuyên, đối với cô tín nhiệm tràn đầy, huống chi mấy người Nhị Ngốc bọn họ.

Mà tiểu đội Nhạn Như Như sẽ không là tiểu đội bọn họ không nói hai lời, phải ra quyết định quan trọng như vậy không phải vài phút có thể thu phục, trước không đề cập tới Thiệu Tình đề nghị có thể thông qua hay không, cho dù cuối cùng có thể đồng ý đề nghị Thiệu Tình, rời khỏi thành đi, cũng đã mất không ít thời gian.

Nhưng mà Thiệu Tình không có biện pháp khác, cô đành phải đi tìm Ngôn Bình Sinh cùng Nhạn Như Như, nói ý tưởng cùng quyết định của cô một chút, Nhạn Như Như lúc ấy liền sửng sốt: "Lại đi thêm một ngày, chúng ta có thể rời khỏi thành phố này!"

"Đề nghị của tôi là rút lui ra ngoài." Thiệu Tình không nói thêm gì, nàng thản nhiên nói, Nhạn Như Như cau mày nói: "Có thời gian rút lui ra ngoài thời gian, chúng ta hoàn toàn có thể thông qua thành phố này."

Ngôn Bình Sinh nhưng thật ra nghĩ nhiều hơn so với Nhạn Như Như : "Thứ nhất, thông qua thành phố này rốt cuộc có nguy hiểm hay không chúng ta ai cũng không biết, trước mắt đã biết chính là cảm ứng của cô, chúng ta hoàn toàn không có cách nào lấy lý do nay mà thuyết phục mọi người, nếu hiện tại tôi hạ lệnh, tôi cùng người ta nói, chúng ta rút khỏi thành phố này đi đường vòng, đạt được tuyệt đối là 99% phản đối, thứ hai, A Tình cô hẳn là cũng rõ ràng, trong đội hai bên chúng ta, có rất nhiều người đối với cô có hiểu lầm, chỉ cần là cô đưa ra đề nghị, khả năng có ít người sẽ cố ý......"

"Cho nên nói kết quả đi." Thiệu Tình thản nhiên nói, cô giống như chuyện gì cũng không để vào trong lòng, ngay cả biểu tình cho tới bây giờ đều là loại cười rất nhẹ, hơi hơi giận, hoặc là mặt không chút thay đổi.

Rất nhiều người sẽ cảm thấy cô lạnh nhạt mà khó có thể tiếp cận, sau đó lùi bước.

Ngôn Bình Sinh cũng là biết, Thiệu Tình lòng dạ sắt đá cũng có ôn nhu, chính là phần ôn nhu này từ trước đến nay chỉ đối với người được cô tán thành, đối với ngoại nhân, chỉ còn lòng dạ sắt đá.

Có lẽ bọn họ đã bị cuốn vào vòng tán thành cho nên Thiệu Tình mới có thể kiên nhẫn như vậy giảng cho anh ta đến bây giờ.

Ngôn Bình Sinh khẽ cắn môi, nói: "Nhưng mà tôi tin cô, tôi sẽ đem đề nghị này đưa ra, để xem bọn hắn nói thế nào."

Mạnh Thận cũng gật gật đầu: "Tôi sẽ thử thuyết phục bọn họ."

Nhạn Như Như đi tới đi lui, đi tới đi lui,cuối cùng cắn răng một cái: "Tôi chỉ có thể thử xem, thuyết phục được bọn họ hay không, tôi cũng không dám cam đoan."

Thiệu Tình kỳ thật trong lòng rất ấm, dù sao ở không có chứng cớ gì chứng minh, đi phía trước sẽ có tình huống nguy hiểm trí mạng, vài người bọn họ đều chịu tin cô, làm ra quyết định như vậy, thuyết minh cô làm người còn không phải thực thất bại.

Vừa lúc tới giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Ngôn Bình Sinh cùng Nhạn Như Như liền bắt tay triệu tập mọi người phía dưới, sau đó đem sự tình nói một chút.

Không ngoài dự liệu của bọn họ, tất cả mọi người đối quyết định này thực kinh ngạc.

"Vì sao đột nhiên phải quay lại? Liền bởi vì có người cảm giác được nguy hiểm? Mạt thế nơi nào không có nguy hiểm, đường vòng sẽ không sẽ có nguy hiểm sao? Tôi cảm thấy chúng ta còn không bằng đi nhanh hơn thông qua thành thị này, mới càng ổn thỏa một ít."

"Đúng vậy, vì một dự cảm không thể hiểu được, liền phải lui ra ngoài đi đường vòng, chúng ta đều đi một ngày rồi, lại lui ra ngoài, sau đó vòng qua thành thị này, đây không phải làm điều thừa sao?"

"Tôi cảm thấy cũng đúng, nơi nào không có nguy hiểm nha? Tôi lúc nào cũng đều cảm thấy phụ cận rất nguy hiểm, đó có phải đại biểu tôi tốt nhất ở trong căn cứ hay không, nơi nào cũng không muốn mới tốt?"

......

Nghe phía dưới phân tranh, Thiệu Tình sớm có dự cảm sẽ như vậy, cho nên cũng không có thất vọng gì, mấy người Ngôn Bình Sinh có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Thiệu Tình.

Lập tức có người nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tôi tưởng là ai đề nghị, nguyên lai là cô ta...... Lúc đối với người một nhà bản lĩnh không phải rất lớn sao, hiện tại cảm giác được điểm nguy hiểm đã nghĩ chạy trở về đi đường vòng?"

Sau khi nói xong, rất nhiều người đều vụиɠ ŧяộʍ đánh giá Thiệu Tình, sợ cô đột nhiên bạo khởi gϊếŧ người, sau lại phát hiện Thiệu Tình không có ý tứ kia, lá gan bọn họ cũng lớn lên, không nhịn được nói.

"Đúng rồi, lúc gϊếŧ người một nhà cũng không thấy cô ta thế nào, hiện tại mà bắt đầu sợ? Muốn đi đường vòng để một mình cô ta đi!"

Những bất mãn theo thanh âm khe khẽ nói nhỏ của bọn họ càng lúc càng lớn phát ¹tiết ra, Thiệu Tình cũng không để ý, cô chính là thấp giọng cùng Nhạn Như Như nói: "Trước đem mấy người phụ nữ kia giao cho tôi đi, tôi mang các cô ấy rời đi trước, vạn nhất phát sinh chuyện gì, coi thể chất nhóm bọn họ, chỉ sợ là trước hết......"

Nhạn Như Như chần chờ một chút, nói: "Cô phải rời khỏi sao?"

Thiệu Tình gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Phán Phán bọn họ đặc biệt ôn nhu: "Tôi không hy vọng đồng bạn của tôi xuất hiện bất cứ chuyện gì, cho nên tôi không nghĩ mang theo bọn họ lại tiếp tục đi về trước, tôi sẽ đem bọn họ đều đưa ra khỏi thành phố này, tìm địa phương an toàn an trí trước, sau đó trở về đuổi kịp các cô, chi đến khi các cô thông qua thành phố này, tôi sẽ lại trở về mang theo bọn họ đường vòng tới căn cứ Giang Bắc, an trí những cô gái đó, lại quay về căn cứ thành phố S .” Ngôn Bình Sinh người đầu tiên không muốn, anh ta chỉ đích danh Thiệu Tình, dùng các loại thủ đoạn, là vì cái gì? Không phải là vì từ trong miệng Thiệu Tình lấy phần tư liệu tinh lọc tài nguyên nước sao?

Thiệu Tình nếu đi rồi, cố gắng của bọn họ lâu như vậy không phải uổng phí sao.

Ngôn Bình Sinh muốn giữ Thiệu Tình lại, Thiệu Tình rất kiên quyết nói: "Tôi phải đưa bọn họ ta, thù lao lần này, tôi một phần cũng không lấy, sau khi trở về tôi trả anh tinh hạch ứng trước."

Ngôn Bình Sinh lúc ấy còn tức giận: "Tôi để ý không phải thù lao, cũng không phải tinh hạch, nếu cô thật muốn đưa bọn họ đi ra ngoài, tôi sẽ không ngăn trở."

" n, tôi sẽ trở về." Thiệu Tình cùng Ngôn Bình Sinh trao đổi, "Có chuyện gì liền liên hệ với tôi."

Loại máy phát tín hiệu cá nhân này là sau mạt thế nghiên cứu chế tạo ra, giống di động khác chính là nguồn năng lượng điều khiển không phải điện, là tinh hạch, hơn nữa là có phạm vi, trong căn cứ đều có tháp tín hiệu, chỉ có ở trong phạm vi tháp tín hiệu, mới có tác dụng, hơn nữa chỉ có thể phát ra tin nhắn, phát ra tin tức văn tự, không thể thu được giọng nói.

Nói một chút, Thiệu Tình liền cáo biệt nhóm người Nhạn Như Như, mang theo những cô gái đó cùng nhau rời đi, Cố Phán Phán bọn họ không hỏi một tiếng vì sao, chính là lúc những người kia cười trộm, mỗi người đều túc giận.

"Đều là người không ra sao? Chị Tình chị không nên đi nhắc nhở bọn họ!" Cố Phán Phán bất mãn mở to hai mắt nhìn, căm giận nói.

"Được rồi, chúng ta nhanh lên đường, tôi nhớ rõ ở bên cạnh thành thị có ngân hàng, nơi đó phòng hộ không tồi, tôi đem mọi người an trí ở nơi đó, sau đó trở về giúp Mạnh Thận bọn họ." Thiệu Tình giẫm chân ga, một đường chạy như bay, ngẫu nhiên có tang thi chặn đường, cũng bị trực tiếp đâm bay.

"Cái gì? Chị Tình chị còn chuẩn bị trở về? Không được! Chúng ta trở về căn cứ thành phố S đi! Không cần lo cho bọn họ, bọn họ thích thế nào thì thế ấy!" Cố Phán Phán càng nói càng tức giận, cô đặc biệt không quen nhìn đám người kia, từ khi bắt đầu, mấy cô gái bị khi dễ, Thiệu Tình trừng trị tên đầu sỏ gây nên, lúc đó bọn họ còn ở bên cạnh nói nhảm nhí, Cố Phán Phán chán ghét bọn họ.

Dựa vào cái gì phụ nữ liền xứng đáng bị khi dễ? Dựa vào cái gì người yếu thế liền xứng đáng so với người khác thấp hơn một đầu? Cái tên vô liêm sỉ kia là một cái mạng người, mấy gái này không phải sao? Đều là một đám vô liêm sỉ!

"Chúng ta nhận nhiệm vụ này, phải đem bọn họ hộ tống trở về." Thiệu Tình lại đâm bay một tang thi, lái xe ở phía sau Nghiêm Hán Thanh nhanh theo không kịp Thiệu Tình.

"Thực lực của tôi mọi người rõ ràng, cho nên mọi người không cần lo lắng, chờ tôi hộ tống đến đích, tôi sẽ trở về." Thiệu Tình nói xong, Nhị Ngốc liền chui nửa người từ giữa lại đây, ôm lấy eo Thiệu Tình, biểu đạt cậu mặc kệ thế nào, đều quyết tâm phải đi theo Thiệu Tình.

"Còn có Nhị Ngốc, cho nên chúng tôi khẳng định không có việc gì." Thiệu Tình bỏ một tay ra sờ sờ đầu Nhị Ngốc, trấn an cậu, sau đó nói.

Một người luôn phải có điểm mấu chốt, nếu ngay cả điểm mấu chốt đều không có, liền ngay cả tư cách làm người cũng không có.

Thiệu Tình cũng có điểm mấu chốt của mình, tựa như lần này, biết rõ kế tiếp sẽ gặp nguy hiểm, cô vẫn sẽ quay trở lại, sau khi an trí đồng bạn mình .

Không phải ngốc, đây là một loại kiên trì.

Cố Phán Phán muốn nói gì, dưới ánh mắt kiên định của Thiệu Tình cũng không nói ra được, bởi vì cô cũng có kiên trì của mình, cho nên có thể hiểu Thiệu Tình, qua thật lâu thật lâu, Cố Phán Phán mới nắm tay nói: "Mặc kệ thế nào, đều phải lấy bảo trọng an toàn mình là chính, nếu thật sự gặp rất lớn rất lớn nguy hiểm, như vậy...... Chỉ cần mọi người bình an trở về, không cần phải xen vào quá nhiều người! Dù sao kia cũng không người tốt gì! Em biết...... Chúng em đi theo cũng là trói buộc, còn có thể để chị lo lắng, cho nên chúng em đều ở bên ngoài chờ các chị, nếu qua thật lâu, các chị còn không đi ra, chúng em liền đi vào tìm!"

Thiệu Tình gật gật đầu, nhất nhất đồng ý, tuy rằng Cố Phán Phán biết, Thiệu Tình là trấn an cô, nhưng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô dựa vào chỗ ngồi, thì thào tự nói: "Vẫn là quá yếu a......"

Nếu cô đủ mạnh, còn có lý do có thể đi theo Thiệu Tình cùng nhau, mặc kệ đi nơi nào, ít nhất sẽ không trở thành cản trở.

Cô tin tưởng anh trai cùng Nghiêm Hán Thanh bọn họ trong lòng cũng nghĩ như vậy, không ai muốn nhìn Thiệu Tình một mình một người đi chiến đấu, bị bắt tiếp nhận, trong lòng cũng sẽ rất rất khó chịu đi.

Tốc độ đi đường của Thiệu Tình phi thường nhanh, mặt trời còn chưa khuất núi, cô đã mang nhóm đồng bọn nhỏ đến điểm đích, còn ở trong phạm vi thành thị , nhưng mà một ngân hàng nhỏ tương đối hẻo lánh, hai tang thi mặc chế phục ngân hàng thực dễ dàng đã bị dọn sạch.

Thiệu Tình để lại đồ ăn, sau đó dặn bọn họ đóng kĩ cửa, ở bên trong chờ đợi, hơn nữa bắt Thiệu Tình đáp ứng, mỗi ngày đều dùng máy phát tín hiệu truyền tin tức trở về, nếu vượt qua một ngày không có truyền tin tức trở về, Nghiêm Hán Thanh bọn họ sẽ tiến vào thành thị đi tìm cô.

Sau khi đều đáp ứng xong, Thiệu Tình mới mang theo Nhị Ngốc, hôn hôn hai cái bánh bao nhỏ, một lần nữa quay trở về trong thành thị.

Cô cùng Nhị Ngốc không lo lắng ban đêm sẽ bị tang thi tập kích, lại có tinh lực dùng không hết, cho nên trực tiếp đi đường trong đêm.

Lấy tốc độ hai người bọn họ, dưới tình huống không có gì bất ngờ xảy ra, trước giữa trưa ngày mai là có thể đủ đuổi kịp nhóm Ngôn Bình Sinh.

Một bên khác, thuộc hạ Ngôn Bình Sinh và Nhạn Như Như mọi người đều hoan hô, bọn họ rốt cục thoát khỏi ác ma Thiệu Tình kia, tuy rằng Thiệu Tình nói cô sẽ trở về, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm tình tốt của bọn họ.

Thậm chí cơ không ít người ở trong lòng âm thầm cầu nguyện cho Thiệu Tình chết ở trên nửa đường mới tốt, tóm lại không cần trở về ép buộc bọn họ.

Ngôn Bình Sinh thực bất đắc dĩ, anh có thể làm cho thuộc hạ nghe lệnh anh, nhưng không cách nào thay đổi ý nghĩ bọn họ.

"Trên đời này đại bộ phận mọi người là ngu xuẩn, giống như bọn họ bậy." Mạnh Thận lạnh lùng nhìn những người đó, dự cảm phương diện này của anh cũng có thiên phú không tồi, càng đi về phía trước, anh cũng càng cảm giác được nguy hiểm.

Nếu nói nhóm người này ai tin tưởng lời Thiệu Tình nói lúc trước nhất chỉ có anh, cho nên nhìn nhóm người này, anh cảm thấy thực vô lực.

"Nếu thật sự gặp được nguy hiểm gì, anh cố gắng trốn đi, anh còn có vợ con, cô ấy đang đợi anh về nhà, hơn nữa tôi cũng đáp ứng cậu rồi, sẽ chiếu cố anh." Mạnh Thận nhẹ giọng nói.

"Nói mê sảng cái gì." Sắc mặt Ngôn Bình Sinh cũng có chút khó coi, anh ta mân môi, đè thấp thanh âm nói: "Không có việc gì, cho dù sẽ có nguy hiểm một chút, cũng sẽ không có vấn đề gì quá lớn, chúng ta nhất định có thể an toàn trở lại căn cứ Giang Bắc."

Mạnh Thận không nói nữa, chính là nằm ở trong xe nhắm mắt dưỡng thần, anh cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, vạn nhất thật sự gặp nguy hiểm, nói không chừng còn có thể bảo vệ Ngôn Bình Sinh.

Dù sao dị năng Ngôn Bình Sinh quá yếu, cơ bản cùng không có giống nhau.

Ngôn Bình Sinh cũng là dị năng giả hệ mộc, nhưng mà khác Thiệu Tình, so ra anh ta yếu nhất, đặc biệt là cùng Thiệu Tình đối lập liền có vẻ càng thêm đáng thương.

Dù sao sức chiến đấu của Thiệu Tình mọi người đều nhìn thấy, mà nói Bình Sinh...... Anh ta chỉ có thể làm cho hạt giống nảy mầm...... Cho nên bình thường dị năng của anh ta đều dùng để giúp Mạnh Thận nghiên cứu như thế nào làm cho thực vật địa phương khác cũng có thể ở căn cứ Giang Bắc bọn họ sinh trưởng.

Sau đó liền không có nữa.

Chỉ có thể làm cho hạt giống nảy mầm có ích lợi gì? Chẳng lẽ lấy đến hù dọa tang thi?

Thiệu Tình cùng Nhị Ngốc chạy đuổi theo thực liều mạng, bọn họ cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, nhất là Thiệu Tình lái xe, cô đem tất cả đồ vật gì đó có trên xe dỡ xuống dưới, xe trống tốc độ nhanh hơn, hơn nữa cô lái xe rất cuồng dã, nếu ở trong xe không phải Nhị Ngốc, khả năng sẽ trực tiếp bị trạng thái lái xe của cô dọa tiểu ra mất.

Thiệu Tình chạy liều mạng như vậy cũng là có nguyên nhân, cô thật sự lo lắng nhóm Ngôn Bình Sinh xuất hiện nguy hiểm gì.

Càng là lo lắng cái gì lại càng đến cái đó.

Thiệu Tình sắp đuổi vị trí cô được phản hồi lúc trước, đột nhiên thu được một tin tức đến từ Ngôn Bình Sinh bên kia chỉ có ngắn ngủn vài chữ: Không cần lại trở về thành phố.

Nàng phản hồi tin tức hỏi, cũng không được đáp lại, ý tưởng lạc quan là Ngôn Bình Sinh bọn họ đã rời khỏi thành thị này, hiện tại đã an toàn tới bờ sông, chuẩn bị qua sông, ý tưởng không may là Ngôn Bình Sinh bọn họ gặp nguy hiểm trí mạng, lo lắng Thiệu Tình lại trở về, cũng bị cuốn vào nguy hiểm, cho nên thông báo cho cô một tiếng.

Nếu là khả năng trước, Thiệu Tình phản hồi tin tức, bọn họ khẳng định cũng sẽ đáp lại, nhưng mà đến nay cũng không có tin tức đáp lại đây, rất có thể là khả năng sau.

Lúc này Thiệu Tình liền có chút nôn nóng, ý đồ định vị vị trí Ngôn Bình Sinh bọn họ, lại thất bại, cô lập tức hỏi Nhị Ngốc: "Hiện tại nơi nào nhiều tang thi nhất?"

Nhị Ngốc ngẩn người, chỉ một phương hướng, đó là cậu cảm giác được, năng lượng dao động lớn nhất một phương hướng, Thiệu Tình một chân giẫm ga liền phóng đi qua.

Hy vọng Ngôn Bình Sinh bọn họ còn không có chuyện gì, xem ra dự cảm của cô rất có khả năng là sự thật.

Thành thị này xác thực so với trong tưởng tượng mọi người còn nguy hiểm hơn, tựa hồ ngầm có thứ gì thao túng toàn bộ tất cả tang thi trong thành thị.

Nếu thật là như vậy, Ngôn Bình Sinh bọn họ chỉ sợ …..