Mạt Thế Chi Độc Mẹ Quỷ Bảo

Chương 88: Ta chính là người hung tàn như vậy [ canh hai ]

Những người đó vừa rời giường, đang rửa mặt, đang xuống tầng, đều nghe được tiếng cảnh báo, có hai người quần còn chưa mặc tốt, liền vội vàng chạy xuống.

Vừa đến liền nhìn thấy thần sắc Nhạn Như Như rất khó coi đứng ở trong đại sảnh, đối bọn họ nói: "Đi ra ngoài tập hợp."

Làm một đại biểu quần còn chưa mặc tốt, Ngôn Bình Sinh một bên buộc đai lưng một bên chạy xuống, thấy Nhạn Như Như liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ là tang thi bạo động?"

"Tới cửa sẽ biết." Nhạn Như Như vẫy vẫy tay: "Tất cả mọi người tới cửa tập hợp, ngôn thủ trưởng, đem người của anh cũng kêu xuống dưới đi."

"Được." Tuy rằng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng là tuyệt đối không phải tang thi bạo động, bằng không Nhạn Như Như cũng sẽ không bình tĩnh như vậy, Ngôn Bình Sinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem đai lưng buộc tốt, sau đó hô những người khác xuống dưới.

Mạnh Thận so với anh ta bình tĩnh hơn, ít nhất quần áo chỉnh tề, bọn họ đến cửa, liền phát hiện, Thiệu Tình đứng ở nơi đó, chung quanh thân thể đều là dây leo vũ động, trong đó một cái dây trói buộc một người bị đánh thành đầu heo mẹ nó đều nhận không được.

Đợi cho tất cả mọi người đến đông đủ, Thiệu Tình liền hỏi: "Ngày hôm qua, người tuần tra ban đêm là ai?"

Hai người đàn ông trẻ tuổi đứng dậy, một người là người của Ngôn Bình Sinh bên này, một người là người của Nhạn Như Như bên kia.

Cô không nói hai lời mỗi người cho một roi, toàn quất ở trên đùi, trực tiếp quất ống quần đều nát, trong nháy mắt trở lộ ra da thịt sưng đỏ.

"Lúc các ngươi tuần tra ban đêm đang ngủ sao? Có người sờ vào phòng mấy cô gái kia, đem người đều đạp hư, các ngươi cũng chưa phát hiện?" Thiệu Tình thoạt nhìn vẫn đều không có cảm xúc lớn gì dao động, rõ ràng giọng nói rất bình tĩnh, lại làm cho bọn họ đều cảm thấy kinh hồn táng đảm.

Đột nhiên bị đánh, vốn đang có điểm tức giận hai người lập tức xấu hổ không nói, vốn là khuyết điểm của bọn họ, huống chi, đêm qua bọn họ xác thực lười biếng.

Vốn dĩ nghĩ, ở đây cái trấn nhỏ chung quanh đều bị đám cướp kia dọn sạch qua, khẳng định không có nguy hiểm gì, cho nên bọn họ hai người liền trộm lười trong chốc lát, không nghĩ tới, tang thi không có tới, nhưng thật ra là có nội tặc.

Sau khi quất bọn họ hai cái, Thiệu Tình cũng không có đối với bọn họ làm gì nữa, chính là đem sau cô gái kia đều kêu lên.

Chờ sáu cô gái đều đứng ở bên canh cô, Thiệu Tình mới chậm rãi mở miệng: "Lúc ấy quyết định thu lưu các cô ấy, có phải mọi người nhất trí quyết định làm hay không? Nói chuyện!"

"Đúng!" Ngôn Bình Sinh cùng Nhạn Như Như nói đầu tiên, những người khác tự nhiên cũng đều nói theo sau.

Thiệu Tình tiếp tục hỏi: "Lúc ấy tôi đã nói qua, thu lưu các cô ấy, mang các cô ấy đi căn cứ dị năng giả Giang Bắc, các cô ấy cũng không ăn cơm trắng, sẽ giúp đỡ làm một ít việc cơ bản nhất, tỷ như nấu cơm quét tước, lúc đó tôi cho rằng, mọi người đã rõ ràng hết, các cô ấy chính là đồng bạn chúng ta."

Thiệu Tình dừng một chút, nhìn quét một vòng, sau đó nói: "Nhưng mà tôi vạn vạn thật không ngờ, cư nhiên có thể có người làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy , nửa đêm tiến vào phòng các cô ấy, đối với vài người nhận hết khuất nhục đau khổ, thậm chí cô gái thần chí đã không rõ ràng, làm ra chuyện như vậy, hiện tại người ở trên tay tôi, tôi muốn nghe một chút ý kiến của mọi người."

Người phía dưới ngươi xem ta ta xem ngươi, con gái lòng đầy căm phẫn, yêu cầu nghiêm trị, có giọng nói không hài hòa của vài người toát ra: "Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng, không bằng liền phạt trừ bớt thù lao lần này là được, đều là anh em nhà mình, dù thế nào cũng phải nhìn tình cảm."

"Đúng vậy, hắn cũng không có làm chuyện gì thực quá phận, cùng lắm thì hướng mấy người phụ nữ này xin lỗi, bồi thường lương thực cho họ là được."

"Nghẹn thời gian dài như vậy, xúc động là thực bình thường thôi, đàn ông đều như vậy, cũng không phải sai lầm gì lớn, phạt phạt là được."

Mấy người phụ nữ cúi đầu, thân thể đều đang run rẩy, đặc biệt là có người đưa ra phải bồi thường cho các cô, giống như tống cổ kỹ nữ vậy.

Thiệu Tình kéo dài thanh âm nga một tiếng, sau đó nói: "Các ngươi đều là nghĩ như vậy?"

Những người đó vừa thấy bộ dạng Thiệu Tình không phải rất tức giận, lá gan cũng lớn rất nhiều, đều nói: "Bồi thường là được, cùng lắm thì làm hắn đem thù lao lần này đều lấy ra, bồi thường cho mấy người phụ nữ này, thù lao một chuyến của hắn nếu trở về tìm gà (gái) tìm mấy chục chơi trăm cái đều không thành vấn đề.”

Hắn còn chưa nói xong đâu, đã bị Nhạn Như Như quay người tát một cái: "Câu vừa mới nói kia, ngươi nói lại một lần cho ta."

Người kia nháy mắt câm như hến, bụm mặt khúm núm nói: " Chị Nhạn, là em miệng tiện, chị đừng tức giận."

Nhạn Như Như hận không thể lại cho hắn một đạp, làm cho hắn hảo hảo tỉnh táo một chút.

Thiệu Tình hơi hơi câu môi, nâng lên thanh âm nói: "Đây là quyết định làm của các ngươi? Đây là phương pháp các ngươi nhận định xử lý?"

Mấy người kia vừa rồi còn thực sinh động cũng không dám nói chuyện, còn lại vài em gái, nổi giận đùng đùng nói: " Chị Thiệu, chị đừng nhân từ nương tay, hung hăng trừng phạt hắn!"

Thiệu Tình thản nhiên nói: "Tôi thật vì các ngươi những người này cảm thấy mất mặt, chịu nhục không phải vợ con các người, nếu là vợ con các người bị người vũ nhục như vậy, các người còn có thể nói nói như vậy sao?"

"Nói không phải nói như vậy......" Một người vừa mới nói cái mở đầu, đã bị Nhạn Như Như một chân đá vào trên mặt đất, Nhạn Như Như cũng hoàn toàn nổi giận: "Phải không? Ta đây trở về khiến cho ngươi cảm thụ một chút, cảm giác vợ mình bị người ta đạp hư thế nào?"

Thiệu Tình không hề động dung chút nào, bởi vì biết bản tính những người này, cho nên mới không có thất vọng, mạt thế đã đến, phóng đại dục vọng rất nhiều người, cũng dung túng tính tình rất nhiều người, mặc kệ những người này có bộ dạng gì, ở trước mắt cô, tốt nhất đều ngoan ngoãn.

Cô cùng Mạnh Thận, Ngôn Bình Sinh khác nhau, cùng Nhạn Như Như cũng không giống, đối với người như vậy, cô có tâm địa đủ tàn nhẫn, hôm nay dù là đồng bọn của cô làm ra chuyện như vậy, cô cũng sẽ không nuông chiều, huống chi là cái đồ vật như vậy.

"Ai cho rằng hẳn là đối với hắn xử phạt nhẹ có thể tiến lên một bước, các người yên tâm, cho dù các người đứng ra tôi cũng sẽ không trả thù các người." Thiệu Tình thản nhiên nói: "Mặc kệ cái dạng gì, danh dự của tôi ít nhất các người có thể yên tâm đi."

Phía dưới một trận khe khẽ nói nhỏ, có một ít cùng người kia quan hệ có vẻ tốt kiên trì đứng dậy.

Đều không có người đứng ra nữa, Thiệu Tình liền gật gật đầu: "Ý kiến các người tôi đã biết, kế tiếp chính là phương thức xử lý của tôi, đối với phương thức xử lý của tôi có ý kiến, cũng có thể nói ra."

Giọng nói cô vừa rơi xuống, liền có một người há mồm muốn nói chuyện, hắn còn chưa nói đâu, liền nhìn thấy đầu sỏ gây tội kia bị treo ở một bên, đột nhiên bị một đoàn dây leo quấn lên.

Chỉ dùng một giây, đoàn dây leo kia tựa như máy xay thịt, đem một người sống sờ sờ xay thành thịt nát đầy đất, quá trình nhanh đến nỗi hắn ngay cả hét thảm một tiếng cũng chưa thể phát ra.

Máu tươi cùng thịt nát bắn ra ngoài, không may bắn đầy một miệng người muốn nói nói, hắn ngây ngẩn cả người, sau khi phục hồi tinh thần lại liền ngồi xổm trên mặt đất ói mửa như điên.

Thiệu Tình sắc mặt trước sau như một bình thản, giống như vừa mới gϊếŧ người cũng không phải là cô, cô mỉm cười, rất hòa thuận hỏi: "Tôi đã xử lý xong rồi, các người có ý kiến gì, có thể nói."

Một hàng đứng ở đằng trước kia, đều bị bắn máu đầy mặt, sau đó giống như bị người ói mửa như điên kia cảm nhiễm một chút, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu oa oa phun, làm sao còn có ý kiến gì, làm sao còn dám có ý kiến gì.

Trong nháy mắt Nhạn Như Như không đành lòng, cuối cùng tâm vẫn cứng rắn lên, cô biết, cho dù là trừng phạt, cũng chỉ kích khởi lòng phản nghịch của những người này, ngược lại là Thiệu Tình gϊếŧ gà dọa khỉ, dùng trường hợp huyết tinh này, trấn áp mọi người.

Người chết kia là anh em của cô, lúc hắn làm ra chuyện gièm pha kia đồng thời sẽ không phải bao giờ là anh em của cô nữa.

Nhạn Như Như sẽ đau lòng, lại sẽ không ghi hận Thiệu Tình.

Thiệu Tình đem dây leo thu hồi lại, lười biếng nhìn những người đó ói mửa, cùng đống thịt nát trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Nếu có ý kiến nhớ rõ nói với tôi, không nói ra tôi làm sao biết các người có ý kiến đâu, từ giờ trở đi, những người tâm tư không thuần, tư tưởng âm u, muốn làm cái gì, tốt nhất đều nhịn xuống cho tôi, trở về các người tùy ý tìm cái gì phát tiết, ở chỗ này, đều ngoan ngoãn cho tôi, dù sao tôi không ngại lại gϊếŧ vài người."

Ánh mắt mọi người nhìn Thiệu Tình hoàn toàn thay đổi, ngoại trừ sợ hãi vẫn là sợ hãi, cô thực lực cô mạnh mẽ, thủ đoạn đủ tàn nhẫn, sau này tuyệt đối không ai còn dám mạo phạm đến trên đầu cô.

Trong nháy mắt này, bọn họ đều rõ ràng một việc, bọn họ có thể ở trước mặt Nhạn Như Như làm càn, bởi vì Nhạn Như Như nghĩa khí, sẽ không làm gì đối với bọn họ cho nên bọn họ bị chiều hư.

Bọn họ có thể ở trước mặt Ngôn Bình Sinh làm càn, là vì Ngôn Bình Sinh bao dung, thủ đoạn thiên nhu hòa, cho nên bọn họ không sợ.

Nhưng là bọn họ không thể ở trước mặt Thiệu Tình làm càn, Thiệu Tình sẽ không quản bọn họ là ai, ở trước mặt Thiệu Tình, bọn họ chỉ cần thành thành thật thật, ngoan ngoãn, làm việc bọn họ nên làm.

Có một ít chuyện không nên làm, chuyện không thể làm, liền không cần đi làm, một khi làm, thịt nát dưới chân Thiệu Tình kia, là kết cục của bọn họ.

Nhạn Như Như không bảo vệ được bọn họ, Ngôn Bình Sinh cũng không bảo vệ được, Thiệu Tình sẽ không để ý ánh mắt của bất luận kẻ nào, ngôn luận của bất luận kẻ nào.

"Tốt lắm, nếu mọi người không có ý kiến gì, chuyện này liền chấm dứt như vậy đi, mọi người nên ăn cơm thì ăn cơm, nên nghỉ ngơi nghỉ ngơi, một lát liền nên lên đường." Thiệu Tình phủi phủi bụi trên vạt áo, Hạng Như liền tự giác tìm công cụ, đến dọn sạch máu thịt trên mặt đất.

Cô rất cảm kích Thiệu Tình, có thể ở trong mắt người khác, Thiệu Tình đáng sợ giống như ác ma, ở trong mắt c Thiệu Tình là người tốt nhất, chỉ có Thiệu Tình, sẽ ra mặt vì các cô mấy người phụ nữ không có thế lực gì, không tác dụng gì .

Thủ đoạn Thiệu Tình tàn nhẫn, gϊếŧ người không chớp mắt, thì thế nào? Những người đàn ông đứng phía dưới này, bọn họ không có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, nhưng mà bọn họ đã làm cái gì? Nói một ít tin đồn, dùng ngôn ngữ lơ đãng, đem miệng vết thương của các cô xé rách nhiều lần.

Chỉ có Thiệu Tình, chịu vì các cô, kinh sợ nhiều dị năng giả như vậy, ở trong mắt Thiệu Tình các cô mới là người, cũng cần tôn kính, cần đối đãi ngang hàng.

Trong mắt Thiệu Tình không có thương hại, cũng không có đồng tình, cô ấy đối đãi với các cô như bình thường, ngược lại như vậy làm cho mấy người phụ nữ cảm thấy phá lệ an tâm.

Mặt khác ba cô gái không muốn trở về bên Nhạn Như Như, nhưng sau khi Hạng Như khuyên bảo, dù sao người Nhạn Như Như bên kia, trải qua chuyện lúc nãy, không còn ai dám khi dễ các cô, nếu tất cả mọi người đều ở bên này của Thiệu Tình, Thiệu Tình bọn họ áp lực cũng sẽ lớn hơn nhiều.

Tan là tan, vốn không có mấy người có khẩu vị ăn cơm, ai vừa xem xong một người sống biến thành thịt nát đầy đất, còn có thể ăn cơm, vậy thật là thần kinh thô giống như chân voi chân vậy.

Mấy cô gái của tiểu đội Nhạn Như Như và Ngôn Bình Sinh đều tiến lên giúp Hạng Như các cô dọn sạch thịt nát trên đất, thu thập rồi vùi lấp.

Chờ thu thập xong, bọn họ cũng ăn qua loa một chút đồ ăn, liền chuẩn bị xuất phát.

Bên ngoài Thiệu Tình không nhìn ra biến hóa gì, Nghiêm Hán Thanh lại biết trong lòng cô rất mệt, liền chủ động tiếp nhận việc lái xe.

Thỉnh thoảng từ gương chiếu hậu nhìn một cái, Thiệu Tình nhắm mắt ở phía sau nghỉ ngơi, mặt mày nhợt nhạt mỏi mệt.

Nhìn nhiều lần như vậy, Thiệu Tình không phát hiện mới kỳ quái, cô không mở mắt, chỉ thấp giọng hỏi: "Hán Thanh, anh có phải cũng thấy tôi rất tàn nhẫn rất cực đoan hay không?"

Nghiêm Hán Thanh lắc đầu, thủ đoạn Thiệu Tình xác thực thực dữ dằn, anh lại không cảm thấy Thiệu Tình làm sai, thậm chí không cảm thấy cách làm Thiệu Tình có chút quá kích, nếu là anh làm chuyện này, anh cũng sẽ lựa chọn gϊếŧ chết tên đàn ông kia, tuy rằng sẽ dùng một ít thủ đoạn tương đối sạch sẽ lưu loát hơn.

Nhưng mà kết quả là giống nhau.

Suy nghĩ trong đầu, Nghiêm Hán Thanh mới phản ứng lại, Thiệu Tình từ từ nhắm hai mắt, căn bản không nhìn thấy động tác của anh, liền mở miệng nói: "Cặn bã, đáng chết."

Vốn tâm tình Thiệu Tình không tốt lập tức bị chọc cười, cô khẽ cười một tiếng, nói: "Anh không thể nói nhiều hơn hai chữ sao?"

"Cô đừng tức giận, nếu là tôi, tôi cũng sẽ gϊếŧ." Nghiêm Hán Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, cuối cùng còn bổ sung một câu: "Không phải an ủi."

"Tôi đã biết." Thiệu Tình biết, phương pháp cô xử lý sự tình thực thô bạo, thực cực đoan, thậm chí có chút biếи ŧɦái, nhưng mà cô không nghĩ thay đổi.

Ở trong mắt cô, trên thế giới này có ba loại đàn ông là không thể tha thứ, một là cường bạo đối với phụ nữ, hai là đùa bỡn tình cảm phụ nữ, ba là đối với phụ nữ tiến hành gia bạo.

Thực không may, người kia chẳng những đυ.ng phải điều thứ nhất, mà lại dưới tình huống tâm lý cùng thân thể cô gái đều bị thương làm loại chuyện đó, cô thật sự không nhịn được.

Kỳ thật cô đã nén giận, đối với những người nói mát kia, bằng không hôm nay chuyện sẽ không phải đơn giản như vậy.

"Tôi cảm thấy tôi lĩnh ngộ rất nhiều thứ, tỷ như tại mạt thế , thực lực là quan trọng nhất, không có thực lực chỉ có thể bị người khi nhục, có thực lực tối thiểu có thể bảo hộ người mình muốn bảo hộ." Thiệu Tình ngáp một cái, tâm tình tốt hơn rất nhiều: "Giống như tôi, tôi cảm thấy tôi hôm nay là chủ trì chính nghĩa, những người này lại cảm thấy tôi rất tàn nhẫn, nhưng mà cho dù thủ đoạn của tôi tàn nhẫn, cũng không ai dám nói gì, bởi vì tôi có thực lực."

"Thực vậy? Vậy thì ngủ một lát đi, hẳn là không có chuyện gì sẽ phát sinh, khi nào nghỉ ngơi tôi gọi là cô." Nghiêm Hán Thanh trầm mặc một chút, sau đó nói, anh đã trải qua sự tàn nhẫn của mạt thế, vì vậy không thể không thừa nhận, Thiệu Tình nói đúng.

Thiệu Tình gật gật đầu, ôm con trai, gối lên đùi Nhị Ngốc, bắt đầu ngủ, cô chỉ cảm giác mệt.

Một lần ngủ này Thiệu Tình ngủ đến trời tối, buổi trưa đều không dậy ăn cơm, Nghiêm Hán Thanh bọn họ đều biết, Thiệu Tình là không cần ăn cơm, cho nên cũng không gọi, mãi đến buổi tối, Thiệu Tình mới tự tỉnh dậy.

Cũng may Nhị Ngốc không phải người, bằng không chân bị gối đã tê rần, thậm chí có thể bị gối hỏng.

Lúc Thiệu Tình dậy, tất cả mọi người đang lắp ráp lều trại, những người đó nhìn thấy Thiệu Tình, đều không nhịn được muốn tránh xa, bởi vì buổi sáng hôm nay, Thiệu Tình thật sự để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho bọn họ.

Thiệu Tình cũng không để ý, lôi kéo bánh bao nhỏ cùng Nhị Ngốc dạo qua một vòng, sau đó trở về gần lều của bọn họ, Hạng Như đang giúp Nghiêm Hán Thanh dựng lều, Nghiêm Hán Thanh rất quen thuộc liền đem lều dựng tốt, nói là Hạng Như hỗ trợ, kỳ thật chỉ đưa mấy đồ vật mà thôi.

Chờ lều dựng xong, bọn họ mới bắt đầu nấu cơm, Thiệu Tình nhấp nhấp miệng, đột nhiên có chút muốn ăn g đó, tuy rằng cô hoàn toàn không cần ăn cơm, ngay cả vị giác đều suy yếu rất nhiều, nhưng mà trên lý trí cô vẫn là một người bình thường.

Là con người liền cần ăn cơm, cho dù hấp thu tinh hạch, Thiệu Tình có đôi khi cũng sẽ sinh ra một loại ảo giác cô đang đói.

Cho nên đại bộ phận thời gian, không phải vì che dấu mình, Thiệu Tình cũng sẽ ăn một chút đồ ăn, "Nhị Ngốc, chúng ta đi săn đi."

Gần đây có núi, tuy rằng là núi nhỏ, nhưng mà có núi khẳng định có động vật hoang dã, Thiệu Tình kích động mang theo Nhị Ngốc và Cố Xuyên đi săn thú.

Cô cùng Cố Xuyên dị năng đều thích hợp bắt con mồi, một người dùng dây, một người dùng băng, Nhị Ngốc liền phụ trách bắt nhặt con mồi về, rất nhanh, hai người đã bắt vài con thỏ hoang, gà rừng, còn có nhất thỏ hoang đã biến dị, mắt đỏ, lông trắng tuyết, một đôi răng cửa dài, chạy đặc biệt mau.

Nhóm con mồi trở về, đại bộ phận đều bị Cố Xuyên lấy làm thịt, sau đó lột da, bỏ nội tạng, rửa sạch sẽ, chuẩn bị cho vào nồi.

Chỉ có con thỏ tai dài răng hô tránh thoát một kiếp, bị bánh bao nhỏ dẫn theo chơi.

Là dẫn theo, đi chơi đi.