Vào lúc ban đêm, thân thể Nghiêm Hán Thanh bắt đầu nhanh chóng thi biến, nhưng không biết có phải bởi vì trong cơ thể anh có viên tinh hạch hệ lôi hay không, miệng vết thương trên thân thể Nghiêm Hán Thanh tuy rằng bắt đầu khôi phục thu nhỏ lại, nhưng lại không phát triển hư thối giống tang thi, chỉ là màu da càng ngày càng xanh trắng, thậm chí có thể nhìn đến dưới làn da anh có màu xanh của mạch máu cùng lôi điện ngẫu nhiên chợt lóe.
Thời điểm Thiệu Tình tắm rửa xong xuống dưới nhìn một chuyến, nhìn thấy chính là Nghiêm Hán Thanh đang nằm an tĩnh, cùng miệng vết thương của Nhị Ngốc chậm rãi khôi phục, Thiệu Đồng đem bản thân cuộn thành một đoàn, nằm ở ghế sô pha ngủ ngon lành, chỉ có tinh thần lực dao động nói cho Thiệu Tình biết là cô bé cũng đang dưỡng thương.
Thiệu Tình muốn đem Thiệu Đồng bế lên, nhưng là lại sợ không may sốc động tới cái gì gây trở ngại tới việc cô bé chữa thương, liền từ bỏ, lặng lẽ quay trở về phòng của mình.
Sau khi trở về phòng, Thiệu Tình ngồi ở trên giường, phóng ra dây leo của mình, vốn dây leo này có màu sắc xanh tươi, ngay cả những chiếc gai của chúng cũng có màu xanh trong suốt, nhưng hiện tại, dây leo nhìn xa vẫn là xanh tươi, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, mặt trên có hoa văn màu xanh đen, nhất là đầu gai ngược màu xanh sâu kín đã lộ ra một cỗ màu đen, thoạt nhìn liền phá lệ khϊếp người.
Đây là bởi vì lúc trước cô muốn bảo vệ mình dùng dây leo ngăn cách tiếp xúc với quái vật, dây leo sinh ra biến hóa, thật giống như sau khi dây leo cùng quái vật tiếp xúc liền quá nhiều "cảm nhiễm" độc tố của nó.
Làm chủ nhân của dây leo, Thiệu Tình có thể cảm nhận được dây leo biến hóa, trước kia dây leo của cô tuy rằng cũng tự mang một chút độc tố gây tê, nhưng mà rất nhỏ, đa số vẫn là dùng để làm dây thừng bó người, cô vốn dĩ nghĩ, hiện tại đã là cấp 2, cô hoàn toàn có thể đi thu phục thêm gốc thực vật thứ hai, thật không ngờ dây leo lại cho cô một ít kinh hỉ.
Hiện tại dây leo của cô có hai loại năng lực, thứ nhất là tái sinh nhanh chóng, điểm này rất là tiêu hao dị năng của cô, điểm thứ hai chính là ký sinh.
Cô phía trước cũng có dùng năng lực cùng loại năng lực ký sinh này, đem hạt giống gieo bên trong cơ thể Địa Trung Hải, bất quá lần này biến dị sinh ra ký sinh, lại hữu dụng rất nhiều, hạt giống thật nhỏ quả thực tựa như vi khuẩn, rất khó bị phát hiện, hơn nữa sau khi kí sinh trên cơ thể người, giống như trước kia không biết khi nào nảy mầm, lần này cô có thể khống chế chúng, hơn nữa có thể ở trong cơ thể ngủ say thật lâu.
Một khi Thiệu Tình khống chế hạt giống "tỉnh lại", hạt giống nhanh chóng sinh trưởng liền sẽ hướng thân thể người đó tiêm độc tố vào, đem lục phủ ngũ tạng người đó đều ăn mòn sạch sẽ, cuối cùng trong bụng còn lại một đống dây leo.
Đây không thể nghi ngờ đây chính là một loại năng lực đáng sợ.
Càng mấu chốt hơn đương nhiên là độc tố, sau khi dây leo dính độc tố của tên quái vật liền có tiến hóa, tuy rằng không thể giống như quái vật làm cho người sống hoàn toàn mất đi năng lực khống chế đối với thân thể, nhưng lại kế thừa loại kịch độc của thân thể tên quái vật kia tính ăn mòn đặc biệt mạnh mẽ, còn có một chút hiệu quả gây tê.
Thiệu Tình lập tức quyết định, trước khi lên cấp ba, cô sẽ không tiếp tục đi tìm kiếm loại thực vật thay thế dây leo, hơn nữa Thiệu Tình muốn đặt cho dây leo của cô một cái tên, Quỷ Đằng, nickname Tiểu Quỷ.
Lần này chiến đấu, tuy rằng khiến cho tất cả mọi người lâm vào nguy hiểm cận kề sinh tử, thiếu chút nữa vứt bỏ mạng nhỏ, bất quá thu hoạch cũng thật lớn, Thiệu Tình cảm thấy, cô tùy thời có thể đột phá cấp ba.
Chỉ cần cô tiếp tục hấp thu một ít tinh hạch, là có thể thuận lợi đột phá.
Bất quá hiện tại bên người đều là một đám thành viên bị trọng thương, Thiệu Tình không dám đột phá, bằng không trong quá trình cô đột phá xảy ra chuyện gì, rất có thể làm cho làm người tận diệt?
Chờ Thiệu Tình khôi phục lại một chút, sau khi lại nghiên cứu rõ tác dụng của dây leo, liền đem bánh bao nhỏ ăn no, sau đó rời khỏi phòng.
Nghiêm Hán Thanh vẫn chưa tỉnh, cô hoài nghi thi độc ở trong cơ thể Nghiêm Hán Thanh cùng với dị năng nguyên hệ lôi đang đấu tranh với nhau, nếu dị năng nguyên hệ lôi thắng cũng không bị thi độc khủng bố tiêu diệt như vậy, Nghiêm Hán Thanh rất khả năng có thể khống chế được viên dị năng nguyên này, trở thành một dị năng giả hệ lôi, phải biết rằng, dị năng giả sẽ không bị cảm nhiễm
Kết quả này tự nhiên là tốt nhất.
Nếu thi độc thắng, Nghiêm Hán Thanh sẽ trở thành tang thi, vận khí tốt mà nói, anh có thể sẽ giống như Thiệu Tình vậy, bảo trì lý trí cùng tư duy lúc còn sống, vận khí không tốt, sẽ biến thành một con tang thi bình thường, chỉ biết là đói khát, dùng máu thịt thay cơm.
Thiệu Tình đã làm tốt chuẩn bị tâm lý cho trường hợp kém nhất, cho dù Nghiêm Hán Thanh biến thành tang thi, Thiệu Tình cũng sẽ nuôi anh, dùng tinh hạch nuôi nấng, chờ Nghiêm Hán Thanh tiến hóa cao cấp, có thể khôi phục được lý trí.
Bởi vì lúc trước ở căn cứ cô có nghe nói , trải qua một thời gian nghiên cứu, mọi người đã đem dị năng giả chia làm chín cấp, đem tang thi cũng chia thành chín cấp, tang thi cấp càng cao sẽ càng linh hoạt, hơn nữa càng thông minh.
Tang thi cấp 2 cấp 3 cũng đã có thể dẫn dắt đồng loại vây công con người, có thể tư duy đánh không lại liền lui, còn biết mai phục, nếu tiến hóa đến cấp chín? Có phải là có thể tiến hóa giống người bình thường hay không?
Thiệu Tình cũng biết, nếu tang thi thật sự tiến hóa đến cấp cao nhất thật sự sẽ là thảm họa của nhân loại, rốt cuộc đồ ăn của tang thi chính là nhân loại, cho dù có trí tuệ, tang thi cũng sẽ lợi dụng trí tuệ đi bắt gϊếŧ nhân loại, mà không phải sẽ cùng nhân loại trở thành bạn tốt, tựa như nhân loại nuôi dưỡng gia súc, mục đích chính là để ăn luôn chúng nó.
Nếu tang thi cao cấp có thể ngụy trang trà trộn vào căn cứ, tựa như Thiệu Tình, đây không phải thảm họa của nhân loại là gì?
Bất quá Thiệu Tình không muốn nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy, trước mắt, cô chỉ ngóng trông Nghiêm Hán Thanh có phát triển theo hướng mặt tốt.
Dần dần, Thiệu Đồng khôi phục, Nhị Ngốc cũng có thể treo ở trên người Thiệu Tình làm nũng, bao gồm anh em Cố Xuyên, cũng đã sớm hồi phục tốt, chỉ còn Nghiêm Hán Thanh vẫn không tỉnh lại.
Thẳng đến buổi sáng ngày thứ ba, lúc mọi người đi ra ăn sáng Nghiêm Hán Thanh chậm rãi ngồi dậy, mọi người liền lập tức cảnh giác, nếu Nghiêm Hán Thanh biến thành tang thi, trước tiên bọn họ cần chế trụ Nghiêm Hán Thanh, phòng ngừa anh đả thương người.
Nhưng mà sau khi Nghiêm Hán Thanh ngồi dậy, câu đầu tiên nói chính là: "Tôi......không chết?"
Vài người lập tức thả lỏng, dù sao tang thi là sẽ không nói, nhưng là Thiệu Tình phải chứng thực lại một chút, cô xem xét Nghiêm Hán Thanh, làn da Nghiêm Hán Thanh còn lộ ra một cỗ tử khí, bất quá thoạt nhìn cùng người bình thường không có gì khác thường, đôi mắt anh cũng tốt, đôi tay cũng tốt, đều không có một chút biến hóa.
Thiệu Tình sờ sờ ngực Nghiêm Hán Thanh, tiếng tim đập bùm bùm đánh lòng bàn tay Thiệu Tình, da thịt ấm áp đã nói cho Thiệu Tình biết, Nghiêm Hán Thanh không có biến thành tang thi.
Thiệu Tình kích động nói không nên lời đáy lòng quanh quẩn, cô ngẩng đầu, muốn nói cái gì, sau đó liền nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh mặt hồng đến vành tai, thân thể anh cương cứng, nửa ngày mới phản ứng lại, đem thân thể bản thân trần như nhộng nhét vào trong chăn.
Thiệu Tình dở khóc dở cười, trên quần áo Nghiêm Hán Thanh đều là máu lại còn rách tung toé, khẳng định không có cách nào khác mặc lại, cuối cùng vẫn là Cố Xuyên lấy một bộ quần áo của mình đưa cho Nghiêm Hán Thanh mặc tạm.
Dáng người Cố Xuyên so với Nghiêm Hán Thanh gầy hơn một chút, quần áo của anh Nghiêm Hán Thanh mặc trên người, chật căng, đem hình dáng cơ thể đều vẽ ra bên ngoài, làm cho Nghiêm Hán Thanh chân tay luống cuống.
Thiệu Tình không nhịn được cười, cười xong trong lòng đều thỏa mãn, mặc kệ thế nào, bọn họ đều hoàn hảo, cũng đã là kết quả tốt nhất.