Từ căn cứ đến thành phố H thị quả thật không phải là gần, nếu tính ngồi xe lửa cũng còn phải hơn một ngày, huống chi bọn họ đi bằng xe việt dã, đi đi dừng dừng.
Vì suy nghĩ an toàn, những đường quốc lộ bình thường và đường cao tốc ngày trước lượng người tương đối nhiều đều không thể đi, bởi vì trên đó sẽ có rất nhiều vô chủ xe, cùng đàn tang thi chủ xe.
Ngược lại, những con đường càng hẻo lánh gần nông thôn càng an toàn.
Cho nên mấy người Thiệu Tình quyết đoán lựa chọn đi đường nhỏ, bất quá như vậy lộ trình đồng thời lại bị kéo dài ra rất nhiều, sau khi rời căn cứ ở một ngã rẽ đầu tiên, một bên thông hướng về phía đường cao tốc, một bên thông hướng với một con đường nhỏ, Cố Phán Phán phụ trách lái xe liền quyết đoán quẹo phải hướng về phía con đường nhỏ.
Làm một “bà tám” chính hiệu, Cố Phán Phán dọc theo đường đi đã đem Cố Xuyên bán sạch sẽ:"Chị Tình, chị có biết như thế nào gọi là mặt than sao?"
Thiệu Tình nhìn thoáng qua Cố Xuyên, yên lặng đem câu ‘Ngồi bên cạnh em không phải là một mặt than sao" những lời này đều nghẹn ở cổ họng nuốt xuống.
Cố Phán Phán cũng không đợi Thiệu Tình trả lời, lầu bầu nói: "Kỳ thật mặt than tương đương với loại phản ứng trì độn hơn nữa mặt bộ cứng ngắc,, anh trai em chính là như vậy a, thời điểm vừa mới tiếp xúc mọi người đều nói anh trai em là một người lạnh lùng mặt than, kỳ thật anh ấy chính là một minh chứng cho loại phản ứng trì độn a ha ha ha ha."
Thiệu Tình lại nhìn thoáng qua khuôn mặt của Cố Xuyên, đại khái là vì quẫn bách, lỗ tai anh đã lặng lẽ đỏ lên, sau đó chợt nghe đến Cố Phán Phán lại tiếp tục nói: "Anh ấy chẳng những phản ứng trì độn lại thêm có khuôn mặt than như vậy, lại còn mù đường, ở ngay gần nhà mình ở còn có thể lạc đường ha ha ha ha, mẹ em muốn tìm một cô gái cảm giác phương hướng tốt cưới cho anh em, bằng không vợ chồng cùng lạc đường đến đầu địa cầu kia mất......"
Chưa nói hết, cảm xúc của Cố Phán Phán đột nhiên giảm xuống, cỏ vẻ như là nhớ tới mẹ của mình, Thiệu Tình cũng không biết nói cái gì cho phải, trong xe không khí có chút thương cảm.
Thiệu Tình lại không có giỏi ứng đối loại tình huống này, vội vàng nói sang chuyện khác:"Cô xem phía trước là cái gì?"
Cố Phán Phán vừa nhìn về phía trước, thiếu chút nữa khống chế không tốt đâm vào, nguyên lai có một cô gái khoảng hai mấy tuổi, trang điểm rất mát mẻ ngăn ở phía trước như không muốn sống.
Cố Phán Phán một chân đạp phanh lại, thời điểm xe cách cô gái khoảng hơn 10 cm liền ngừng lại, sau đó bọn họ liền nghe thấy cô gái nhu nhược đáng thương nói : " Anh chị, xin thương xót cho tôi đi nhờ đoạn đường được không?"
Thời tiết mạt thế thay đổi vô cùng thất thường, có thể một giây trước tuyết còn đang rơi, giấy tiếp theo mưa đá liền nện xuống, đại khái chỉ có duy nhất mặt trời là không thấy đâu, cả ngày đều là âm u, khi thì lạnh băng, khi thì nóng bức.
Giờ phút này gió bắc thổi mạnh, cô gái lại chỉ mặc áo hai dây, phía dưới là quần đùi, cánh tay trắng nõn cùng đùi đều lộ ở bên ngoài, cô ta lớn lên khá xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, tóc dài bay bay, bị lạnh run bần bật, thoạt nhìn thật đúng là đáng thương.
Cố Phán Phán sắc mặt lạnh đi, cô từ trong xe cầm một cây côn sắt ra, bẻ luôn thành hai đoạn giống như bẻ băng vỡ giòn giòn, sau đó cười lạnh nói: "Cút ngay! Muốn chơi trò lừa gạt với lão nương? Mắt mù sao?"
Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, mắt thấy Cố Phán Phán đạp chân ga, vội vàng tránh ra, sau đó Cố Phán Phán liền một đường đi thẳng.
Vừa đi, Cố Phán Phán một bên phổ cập khoa học cho Thiệu Tình: "Chị Tình, chị đừng nhìn dáng vẻ đáng thương của cô ta, kỳ thật a, đều là gạt người, chuyên môn đi lừa một số gã đàn ông tâm tư đen tối, chỉ cần mở cửa xe cho cô ta lên, đồng bọn của cô ta mai phục ở hai bên lập tức xông lên, đem người trong xe lôi ra, máy mắn bị lấy hết vật tư, khỏa thân chạy về, đen đủi, mạng nhỏ đều không giữ được."
Thiệu Tình theo kính chiếu hậu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy cô gái kia có vẻ tức dậm chân bên người lại xuất hiện thêm vài người đàn ông trên tay cầm đao cùng côn sắt.
"Bất quá bọn họ cũng chỉ có thể lừa được mấy tên đàn ông háo sắc cùng một vài người lòng dạ thực tốt bụng, gặp phải những người có chỉ số thông minh cao như em, liếc một cái là nhìn rõ..." Cố Phán Phán đắc ý nói.
Cố Xuyên đại khái là vì trả thù lúc trước Cố Phán Phán đem hắn bán sạch, hiếm thấy nói một đoạn rất dài:"Đó là ai lúc trước bị người ta lừa, ngay cả xe đều suýt chút nữa bị đoạt?"
Cố Phán Phán lập tức đỏ mặt, bĩu môi nói:"Anh!"
Thiệu Tình không nhịn được nở nụ cười, cô nguyện ý cùng anh em Cố Phán Phán giao hảo nguyên nhân duy nhất chính là bởi vì tình cảm của bọn họ khiến cho người ta nhìn mà thèm.
Dù sao mạt thế đến, đừng nói anh em, cha mẹ con cái nói không chừng đều sẽ trở mặt.
Có thể ở mạt thế còn có tính cảm anh em nâng đỡ nhau, cũng là một loại chuyện may mắn, điều này làm cho Thiệu Tình thường xuyên nhớ tới Mục Lâm, cái cô gái tùy tiện đảo tìm móc phổi đối tốt với cô.
Có thể nói cả đời Thiệu Tình kỳ thật thực thất bại, vừa ra đời bị người thân vứt bỏ, tự lực cánh sinh thi được vào trường quân đội, tiến nhập bộ đội, lại bị thương xuất ngũ, yêu một người đàn ông, cuối cùng lại phát hiện đó là một tên tra nam.
Cô duy nhất có hai điều may mắn nhất, một là quên biết được Mục Lâm, từ nhỏ cùng cô lớn lên, thiệt tình để ý quan tâm tới cô, hai là bánh bao nhỏ, đây là lễ vật trời cao ban cho cô.
"Mẹ ơi, ăn kẹo." Thiệu Tình còn đang cảm khái, bánh bao nhỏ trong lòng cô ngoan ngoãn nắm kẹo sữa đút vào miệng Thiệu Tình đút, tuy rằng Thiệu Tình không cần ăn gì, nhưng mà trong lòng ấm áp như cũ.
Giống như cô nghĩ như vậy, bánh bao nhỏ thật là trời cao ban cho cô, là một lễ vật tốt nhất.