Thiệu Tình trở về nhà, không biết giờ phút này Lý Tinh đã sợ ngây người, hắn hạ cho Thiệu Tình liều thuốc mê rất mạnh, có thể mê đảo một con trâu cái, nhưng Thiệu Tình chẳng những không ở trong nhà hắn té xỉu, còn đi lại so với người khác nhanh hơn rất nhiều, đem hắn bỏ rơi , cái gì mê dược? Đồ dởm!
Cảm thấy khả năng Thiệu Tình bị người khác chiếm đi Lý Tinh thập phần không vui, hắn hoàn toàn không biết, Thiệu Tình căn bản không thể đem thức ăn tiêu hóa, huống chi đồ ăn có chứa thuốc mê.
Không cảm giác chút nào Thiệu Tình trở về nhà, ôm con ngủ thật sự an ổn, sáng sớm hôm sau, Thiệu Tình mơ mơ màng màng đánh răng cho bánh bao nhỏ, thời điểm mở cửa ra, liền nhìn thấy Nghiêm Hán Thanh đang ngồi xổm cửa, trên tóc còn dính sương sớm.
Nói vậy tức là anh ta từ sớm đã tới đây đợi, lại biết xấu hổ không quấy rầy mẹ con cô.
“Vào đi.” Thiệu Tình nhẹ nhàng đá đá chân anh, Nghiêm Hán Thanh thành thành thật thật đi vào cửa, đứng ở nơi đó chân tay có chút luống cuống, Thiệu Tình kéo ghế dựa, nói:“Cùng ăn chút đi, dù sao tôi cùng cục cưng hai người cũng không thể ăn hết.”
Nghiêm Hán Thanh vội vàng xua tay, Thiệu Tình đáp ứng cho anh dược, cũng đã là anh chiếm tiện nghi rất lớn, như thế nào lại không biết xấu hổ ăn đồ ăn của Thiệu Tình?
Hơn nữa Thiệu Tình lại là một bà mẹ độc thân, cho dù có dị năng, đồ ăn kiếm được cũng không phải là dễ, anh một người đàn ông cao bảy thước, có tay có chân, mặt mũi nào cọ đồ ăn của Thiệu Tình.
Nhưng Thiệu Tình đã muốn trực tiếp đem anh ấn xuống trước bàn ăn, dọn xong bàn ăn, để bánh mì trứng gà lên, bên kia bánh bao nhỏ đã tự động chân nhỏ cố gắng hướng tới băng ghế bò lên.
Thiệu Tình liền đem bánh bao nhỏ bế lên, đẩy mâm đến trước mặt Nghiêm Hán Thanh :“Ăn.”
Nghiêm Hán Thanh còn muốn chối từ, Thiệu Tình đã nói: “Tôi muốn ra ngoài tìm kiếm vật tư, đến lúc đó muốn dẫn anh theo, anh không ăn, lấy đâu ra thể lực?”
Nghiêm Hán Thanh yên lặng ghi nhớ trong lòng, sau đó cầm lấy bánh mì kẹp trứng bắt đầu gặm, sau khi mạt thế tiến đến, lương thực càng ngày càng được quý trọng, ở trong căn cứ người bình thường, lương thực hằng ngày phát đều là chút cháo loãng, khá hơn là bánh bột hoa màu như bánh bột ngô,…bánh mì xốp mềm nhân trứng gà đã trở thành vật hiếm lạ.
Nghiêm Hán Thanh thậm chí có chút không muốn ăn, muốn mang trở về cho mẹ anh, Thiệu Tình nhìn ra ý nghĩ của anh, thuận miệng nói: “Trong nồi vẫn còn, lát nữa anh mang về cho bác gái ăn.”
Nghiêm Hán Thanh nghẹn thành đỏ mặt, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi về sau sẽ trả lại cho cô.”
Nếu nói để cho anh mang về ăn, anh tuyệt đối sẽ không lấy, nhưng mà trong nhà anh còn có mẹ già bị thương.
“Ân.” Thiệu Tình không dùng ngữ khí bố thí, bởi vì cô biết, như vậy chẳng những không phải giúp Nghiêm Hán Thanh mà còn thương tổn tới tôn nghiêm của anh.
Đại khái là quân đội bồi dưỡng ra, thời điểm Nghiêm Hán Thanh ăn đều không nói một lời, ăn còn thực nhanh chóng, cuối cùng ăn no, Nghiêm Hán Thanh cùng Thiệu Tình không ăn nhìn bánh bao nhỏ dùng dao cắt trứng gà.
Bánh bao nhỏ cùng Thiệu Tình có chút không giống nhau, Thiệu Tình bình thường ăn chút đồ ăn liền muốn phun ra, bánh bao nhỏ sau khi hấp thu một chút tinh hạch, vẫn có thể ăn một chút thức ăn nóng hổi.
Cho nên Thiệu Tình liền thường thường làm chút đồ ăn bồi bổ cho bánh bao nhỏ, đại khái từ trong tiềm thức, cô vẫn hy vọng bánh bao nhỏ có thể cùng với những đứa trẻ bình thường giống nhau.
“Cái này có không sai biệt lắm có thể dùng trong hai ngày, anh trước cầm lại đi.” Thiệu Tình đem gói thuốc đã sớm chuẩn bị tốt đem ra, đưa cho Nghiêm Hán Thanh:“Qua hai ngày tôi chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến, anh có rảnh không?”
“Mẹ tôi có thể nhờ bằng hữu chiếu cố.” Nghiêm Hán Thanh gật gật đầu: “Tôi không thành vấn đề.”
“Vậy là tốt rồi.” Thiệu Tình đứng dậy, đem chiên trứng trong nồi còn thừa đóng gói, lại nhét vào đi mấy bao giăm bông cùng bánh mì,, đưa cho Nghiêm Hán Thanh:“Đừng quên, hai ngày sau.”
Nghiêm Hán Thanh gật gật đầu, có chút vội vàng muốn trở về cho mẹ anh uống thuốc, Thiệu Tình cũng không giữ anh: “Mau đi đi, tôi cũng muốn đi nhìn xem bác gái.”
Nghiêm Hán Thanh biết, Thiệu Tình lo lắng dược trong ngực anh bị người khác nhìn đến, cố ý hộ tống anh trở về, trong lòng liền ấm áp, không khỏi nhớ tới lời nói của Thiệu Tình đêm hôm đó.
Cô nói, anh là của cô ...
Trước không nói chỉ bằng những thứ anh nợ cô, cũng đủ để dùng một cái mệnh đến để đổi lại, nhớ tới phương thức khác để "Trả lại" này, Nghiêm Hán Thanh trung thực không cần sờ cũng có thể cảm giác được nóng bỏng ở trên mặt mình.
Thiệu Tình cõng trên lưng bánh bao nhỏ, cùng Nghiêm Hán Thanh một trước một sau hướng tới địa phương anh ở đi, Nghiêm Hán Thanh lặng lẽ hướng Thiệu Tình liếc mắt nhìn một cái, liền nhịn không được bắt đầu suy ngẫm, Thiệu Tình tốt như vậy, lại có bản lĩnh như vậy, như thế nào có thể coi trọng anh đâu?
Nhất định là anh ảo giác! Cho dù là Thiệu Tình mang theo bánh bao nhỏ, nguyện ý cùng một chỗ với người đàn ông khác, cũng tuyệt đối có thể người trước ngã xuống, người sau tiến lên đi, như thế nào có khả năng đến phiên anh đâu?
Nghiêm Hán Thanh càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy, anh có thể là nghe lầm.
Nghiêm Hán Thanh mười tám tuổi đã bắt đầu vào quân ngũ, mãi cho đến năm hai mươi bảy tuổi thân thể bị thương liền xuất ngũ, vốn không có một mảnh tình vắt vai.
Dù sao quân đội cơ hồ không có phụ nữ, hơn nữa anh ở trong quân đội, bởi vì một ít đặc thù, trừ bỏ quân y, tất cả đều là đàn ông.
Cho nên em gái mềm mại giống như Thiệu Tình, Nghiêm Hán Thanh vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc, anh nghĩ nghĩ, mồ hôi đã chạy ra thấm ướt lòng bàn tay rồi.