Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 134: Thế giới 4: Mạt Thế (45)

" Dừng xe! "

Nguyên Hạo vốn đang lái xe, nghe vậy liền dừng lại, mọi người trong xe cũng lập tức nhìn lại cô

Lãnh Nhược Hy không nói một lời liền xuống xe, nhìn một vòng xung quanh, sau khi tìm được liền lập tức hướng xe Lãnh Tử Nguyệt lúc trước ở đi tới

Tài xế thấy vậy, lập tức xuống xe muốn chào hỏi, nhưng Lãnh Nhược Hy không để ý đến lướt qua hắn, tiến lại gần xe, mở cửa ra

Trống trơn

Không một bóng người

Lãnh Nhược Hy không tự chủ được, mày cau chặt lại, quay sang nhìn tài xế, lạnh lùng hỏi:

" Lãnh Tử Nguyệt đâu? "

Tài xế vẫn đang ngơ ngác, nghe cô hỏi theo bản năng nhìn vào trong xe

" Đại thiếu gia không phải vẫn luôn ở trong xe sao? "

Sắc mặt Lãnh Nhược Hy âm trầm, những người khác cũng phát hiện sảy ra vấn đề, liền tiến lên xem những kết quả không có gì khác, bên trong không có một ai

Tần Lãng: " Tử Nguyệt đi đâu rồi? "

Không có người trả lời, không một ai biết anh đi đâu, đi lúc nào

Huân Từ Liêm: " Để tôi đi xung quanh nhìn xem "

Lãnh Nhược Hy: " Không cần, tôi sẽ đi tìm "

Lãnh Nhược Hy mạnh mẽ nhét vào tay Huân Từ Liêm một tấm bản đồ cùng mấy bình thuốc màu xanh

" Mấy người đi trước đi, đến nơi được đánh dấu trên bản đồ, sau đó dùng nước trong bình này thoa lên người, động thực vật biến dị sẽ không tấn công mấy người "

Nói xong, Lãnh Nhược Hy định xoay người rời đi nhưng cánh tay lại bị người giữ lại

Huân Từ Liêm: " Cô biết Lãnh Tử Nguyệt đang ở đâu? "

Lãnh Nhược Hy không cảm xúc quay đầu lại, nhìn chằm chằm bàn tay đang giữ mình kia

" Buông ra "

Huân Từ Liêm nắm càng chặt, giọng cũng lạnh đi

" Nói cho tôi biết "

Lãnh Nhược Hy mất kiên nhẫn dùng lực hất văng tay người đàn ông ra, giọng âm trầm đến cực điểm

" Lãnh Tử Nguyệt là anh trai tôi, không cần mấy người lo "

Huân Từ Liêm không nói gì, bàn tay nắm chặt lại, đầu cúi thấp xuống không biết đang nghĩ gì

Vào thời khắc này mấy người Nguyên Hạo đột nhiên không dám nói lời nào

Từ lần đầu gặp đến giờ, bọn họ chưa từng nhìn thấy một Lãnh Nhược Hy như thế này bao giờ,

Trước nay ở chung cô vẫn luôn ôn hòa, mặc dù có lúc sẽ nghiêm túc lạnh lùng, nhưng Lãnh Nhược Hy chưa bao giờ bày ra sự xa cách cùng nhiều địch ý như vậy, ngay cả lần đầu gặp cũng không

Lãnh Nhược Hy liếc qua những người ở đây một lượt, không nói gì nữa rời đi

Huân Từ Liêm nhìn bóng lưng Lãnh Nhược Hy rời đi, ném mấy thứ trên tay cho Nguyên Hạo

" Mấy người ở lại nhớ chú ý, tôi đi trước "

Không đợi mọi người kịp phản ứng, y đã theo hướng Lãnh Nhược Hy vừa đi mà đuổi theo

Bên Lãnh Tử Nguyệt lúc này lại là một quang cảnh khác, cảnh vật xung quanh lấy hai người đang đánh nhau làm trung tâm trong vòng 1km đều bị san thành bình địa

Lãnh Tử Minh nhìn nhìn chính mình rồi lại nhìn một thân tràn đầy vết thương của Lãnh Tử Nguyệt

" Nếu ta nhớ không nhầm, em với cái thân thể ta đang dùng này cũng đâu có giao tình đặc biệt gì đâu, có cần phải cố kị nó thế không, hại mình bó tay bó chân cả người đầy vết thương "

Lãnh Tử Nguyệt cười nhạt: " Hết cách rồi, ai bảo ta là một người biết thương hoa tiếc ngọc cơ chứ, thấy đẹp là không nỡ hủy hoại "

Lãnh Tử Minh bất đắc dĩ nhún vai

" Vậy đừng có trách ta vô tình, dù sao đây cũng không phải thân thể thật của em, ta cũng không cần phải nhẹ tay "

Lãnh Tử Nguyệt: " Cứ tự nhiên "

Nói xong hai người lại lao vào đánh

Trên người Lãnh Tử Nguyệt ngày càng nhiều vết thương, quần áo đều bị nhiễm đỏ nhưng mặt anh lại không có một biểu cảm nào, dường như không cảm thấy đau

Một tay Lãnh Tử Minh đánh tới, Lãnh Tử Nguyệt nhanh chóng lách mình tránh đi, nhưng trên cánh tay vẫn bị sượt qua, rách một mảng lớn

" Em yếu đi rồi "

Lãnh Tử Nguyệt không có ý định trả lời, giống như gian nan tránh né, mỗi một đòn của đối phương đánh ra đều tạo nên thương tổn cho anh

Lần nữa tránh thoát đi một trảo, Lãnh Tử Nguyệt nhân cơ hội lách mình ra phía sau Lãnh Tử Minh, ý định muốn đánh lén. Nhưng Lãnh Tử Minh như biết được từ trước, mắt không thèm nhìn, tay đã vung về phía sau

Khóe môi Lãnh Tử Nguyệt không tự chủ được cong lên, không tránh không né hứng trọn một bàn tay

Cánh tay Lãnh Tử Minh đâm xuyên qua bụng anh, máu tươi bắn tung tóe, không cần nghĩ cũng biết ruột gan phèo phổi Lãnh Tử Nguyệt bây giờ đã bị hỏng hết rồi

Lãnh Tử Minh sững sờ, không nghĩ đến một chiêu này vậy mà có thể đánh trúng, nhất thời có chút hoang mang

" Đau thật "

Nghe anh kêu đau, Lãnh Tử Minh theo bản năng muốn thu tay lại, nhưng lại phát hiện, mình không rút được ra

Nhìn Lãnh Tử Nguyệt cười đến quỷ dị, hắn liền biết không xong

Quả nhiên...

Linh hồn của hắn đang bị đẩy ra ngoài cơ thể

Lãnh Tử Minh có chút không biết nên nói gì: " Như vậy có đáng không? "

Vì những người không đâu mà tàn nhẫn với chính mình như vậy, cho dù không phải cơ thể thật đi chăng nữa, nhưng nỗi đau phải chịu thì không phải là giả

Thứ Lãnh Tử Nguyệt dùng là thuật huyết tế, dùng máu của mình để đẩy ngoại hồn ra khỏi cơ thể vật chủ

Nhưng điều kiện tất yếu là người dùng thuật cũng phải là ngoại hồn đang chú nhờ thân thể, còn có máu tế phải nhiều, thực lực phải mạnh hơn đối phương mới được