Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 122: Thế giới 4: Mạt Thế (33)

* Ở một nơi khác

Lãnh Hằng sau khi nghe thuộc hạ của mình báo cáo xong liền tức giận, đấm mạnh một cái lên bàn khiến cho nó gẫy làm đôi, những người ngồi cạnh đó cũng chỉ biết im lặng, không dám nói chuyện

Đúng lúc này, Tưởng Nhu ở bên ngoài, nghe thấy tiếng động mạnh liền đi vào

" Sao vậy? "

Lãnh Hằng mím môi, sắc mặt hiện rõ sự mệt mỏi

" Bọn họ truyền tin về, vẫn chưa có tin tức gì về đám Tử Nguyệt "

Sự lo lắng của Tưởng Nhu cũng thay thế bằng buồn bã

Lãnh An Vy ở đằng sau, ánh mắt kiên định tiến lên an ủi bà

" Không sao đâu, anh hai nhất định sẽ trở về "

Đến khi Lãnh Tử Nguyệt làm xong tất cả, quay trở lại vẫn thấy Huân Từ Liêm đứng ở đó

" Sao anh vẫn ở đây? "

Huân Từ Liêm: " Không có gì, sao rồi? "

Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười dơ một ngón cái lên

" Không thành vấn đề "

Huân Từ Liêm gật đầu yên tâm

" Vậy có thể nói cho tôi biết kế hoạch của cậu được chưa "

" Được rồi, vừa đi vừa nói đi "

Lãnh Tử Nguyệt leo lên người Tiểu Bạch Lang, đến bên cạnh Huân Từ Liêm cùng nhau đi xuống

" Cậu nói muốn cho nổ đoàn tang thi đó? Bom ở đâu ra nhiều vậy? "

Lãnh Tử Nguyệt: " Tôi có tích trữ trong không gian, đủ để nổ ra một đường đủ cho tất cả đi qua trong thời gian ngắn "

Huân Từ Liêm: " Chủ ý này không tồi, nhưng trước tiên vẫn phải bàn bạc với mọi người đã "

" Ừm, việc này giao cho anh vậy? "

Huân Từ Liêm nhíu mày: " Tại sao lại là tôi, không phải cách này chính cậu nghĩ ra sao? "

Lãnh Tử Nguyệt vô tội chớp chớp mắt: " Tôi sợ người lạ, với cả vẫn chưa có nghĩ ra được bước tiếp theo nên làm thế nào "

Huân Từ Liêm: "......" Cái gì mà sợ người lạ, lúc mới đầu gặp Dương Tử Ngạn đâu thấy cậu nói như vậy

Thở dài một tiếng trong bất lực, Huân Từ Liêm cũng chỉ có thể tự mình suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của mình

Lúc đi xuống cũng không có mệt bằng lúc lên, đến khi hai người về đến nơi, liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của những người ở đây nhìn sang

Mặc kệ bao nhiêu ánh mắt xung quanh, Lãnh Tử Nguyệt vẫn thản nhiên lướt qua, đi đến chỗ Lãnh Nhược Hy

Lãnh Nhược Hy: " Sao anh đi lâu quá vậy? "

" Không có gì, chỉ là tiện đường nên thám thính tình hình chút thôi "

Nguyên Hạo: " Vậy tại sao cậu lại cùng A Liêm về cùng nhau? "

Lãnh Tử Nguyệt: " Chỉ là trùng hợp thôi,...à mà, mấy người chuẩn bị một chút, lát nữa đợi Huân Từ Liêm nói xong, chúng ta sẽ rời khỏi đây "

Tần Lãng: " Rời khỏi? Không phải chúng ta đang bị đoàn tang thi bao vây sao? "

" Ừm, nhưng tìm ra cách rồi, lát nữa các người sẽ biết, giờ thì đi thu dọn chút đi ".

" Được! "

Dương Tử Ngạn ở bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối cũng sai người của mình đi chuẩn bị, không biết vì sao, hắn luôn có một cảm giác, nghe theo mấy người này sẽ không sai, nhất là ba người anh em Lãnh gia cùng Huân Từ Liêm

Vì không còn nhiều thời gian nên Huân Từ Liêm trực tiếp đi vào vấn đề

" Nhóm chúng tôi muốn dời khỏi đây, nên ai muốn đi có thể đi cùng "

Lời y vừa nói xong liền dấy lên một trận xôn xao

" Cái gì!? Dời khỏi đây!? Họ không nhìn thấy xung quanh đây có bao nhiêu quái vật hay sao? Dời đi thì chỉ có con đường chết! "

Huân Từ Liêm: " Chúng tôi đã đặt bom trên đường rời đi rồi, nếu lúc đó đi nhanh, vậy sẽ an toàn "

" Bom? Mấy người đặt khi nào chứ, định lừa chúng tôi sao? Mà có đúng như vậy thì sao, các người có thể đảm bảo được an toàn của tất cả chúng tôi không? "

Nghe câu hỏi của người đó, mày Huân Từ Liêm liền nhíu lại

" Không thể, mà tại sao nhóm tôi phải bảo vệ cho mấy người, lúc đầu tôi nói rồi, ai muốn đi có thể cùng đi, không muốn thì ở lại, tôi không ép "

" Sao anh có thể vô tình như vậy, chúng ta là đồng loại với nhau, không phải là nên nương tựa lẫn nhau hay sao?! "

Ấn đường Lãnh Tử Nguyệt khẽ giật giật, đây chính là lý do vì sao anh lại không muốn đi nói chuyện với mấy người này, anh sợ mình không khống chế nổi mình mà một tay chụp chết họ luôn quá

Ánh mắt Huân Từ Liêm nhìn họ cũng càng ngày càng lạnh lùng

" Vô tình? Tôi chính là vô tình như thế, thậm trí bây giờ có thể trực tiếp gϊếŧ chết anh luôn cũng được "

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo của y, gã đàn ông trung niên đột nhiên run lên một cái, hoảng sợ không dám nói nữa

Huân Từ Liêm: " Vẫn câu nói cũ, ai muốn có thể đi cùng,... xuất phát đi "

Vừa quay đầu, y đã thấy người trong nhóm đã chuẩn bị xong, khuôn mặt mới hơi hòa hoãn một chút, gật đầu một cái, Huân Từ Liêm dẫn đầu rời khỏi

Đây chính là đồng đội của y, luôn luôn tin tưởng tuyệt đối vào những lời y nói mà không chút nghi ngờ...

Sau khi Huân Từ Liêm đi khỏi cũng không một ai có hành động gì cả, mãi đến khi thấy Dương Tử Ngạn cũng chuẩn bị rời khỏi, họ mới cuống hết cả lên

" Dương thiếu tá, cậu muốn đi đâu?! "

Dương Tử Ngạn dừng chân lại, nhìn bọn họ: " Không phải quá rõ ràng rồi sao, bọn tôi muốn đi cùng họ "

" Vậy còn bọn tôi thì sao? Cậu không thể bỏ mặc chúng tôi được! "

Dương Tử Ngạn thản nhiên nhìn bọn họ, trào phúng nói:

" Các người làm sao thì có liên quan gì đến tôi, đến thời buổi bây giờ rồi, mấy người còn có thể trông mong vào ai có thể bảo vệ mấy người nữa "

Dương Tử Ngạn nói xong câu đó liền dứt khoát dẫn theo người của mình rời khỏi, những người ở lại thấy thế, do dự một chút cũng có người theo sau, nhưng không nhiều