Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 116: Thế giới 4: Mạt Thế (27)

Cảm nhận được có một sinh vật đang bậu lên người mình, cơ thể Lãnh Tử Nguyệt khẽ cứng đờ, theo bản năng muốn quăng đi, nhưng cuối cùng vẫn là lí trí anh không cho phép, đành phải yên lặng để Huân Thừa Dụ ôm

Những người khác cũng không ngờ tới sẽ sảy ra chuyện này, cả đám mở to mắt đứng nhìn

Vẫn là gã đàn ông vừa rồi phản ứng nhanh nhất, thấy mĩ nhân trong tay vừa chạy đi thì gã liền đuổi theo

Vừa đuổi tới nơi, người đàn ông liền nhìn đến ngẩn người, thật không ngờ tiểu mĩ nhân này lại dẫn gã đến trước mặt một đại mĩ nhân, quả nhiên là hôm nay gã thật sự gặp may mắn mà

Lãnh Tử Nguyệt vừa nhìn thấy gương mặt đáng khinh của người đàn ông, da gà da vịt cả người liền nổi hết lên, thậm chí còn có chút xúc động muốn tách rời thân thể gã ra để uy tang thi ăn

Gã đàn ông không hay biết gì về suy nghĩ của Lãnh Tử Nguyệt, hiện tại vẫn đang chìm trong sự đánh giá của mình

Nhìn quần áo trên người anh sạch sẽ không chút vết bẩn, khí chất trên người cũng khác so với những người khác, hẳn là một người có bối cảnh không đơn giản, chưa nói tới đi bên cạnh anh còn có một người đàn ông tuấn mĩ, nhìn có vẻ không dễ đυ.ng vào

Cuối cùng, gã vẫn là có chút cẩn thận, dè dặt hỏi:

" Vị tiểu huynh đệ này, không biết cậu cùng thiếu niên này có quan hệ gì? "

Lãnh Tử Nguyệt còn chưa kịp load xong cậu hỏi, Huân Thừa Dụ đang ôm anh đã nhanh chóng thay anh trả lời

" Tôi là người của anh ấy! "

"....."

Lại một nữa tất cả đều im lặng, Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp hai mắt

Cái gì thế? Người của ai? Ai là người của tôi?

Như là muốn để mọi người thật sự tin tưởng, Huân Thừa Dụ liền trực tiếp kiễng chân lên, bàn tay nắm lấy cổ áo Lãnh Tử Nguyệt kéo xuống, muốn hôn anh

Nhưng gần như trong tích tắc, khi môi hai người gần chạm vào nhau, hai bóng người lần lần lượt xuất hiện, Huân Từ Liêm thô bạo kéo Huân Thừa Dụ ra khỏi người Lãnh Tử Nguyệt, còn Lãnh Nhược Hy thì đứng ở phía trước, ngăn trở trước mặt anh

" Cậu muốn làm gì anh ấy? "

Giọng Lãnh Nhược Hy vang lên một cách lạnh lùng, vốn là cô đang tu luyện, nhưng tinh thần lực lại cảm giác được có rất nhiều tang thi đang tiến đến gần, vậy nên mới nhanh chóng muốn báo tin này cho cả nhóm biết, lại không ngờ vừa đến liền nhìn thấy cái tên đáng ghét kia muốn làm chuyện đồϊ ҍạϊ với anh trai cô, tuyệt đối không thể tha thứ được!

Huân Thừa Dụ nghe thấy câu hỏi, hắn mím chặt môi lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Tử Nguyệt

" Lãnh Tử Nguyệt, không phải anh thích tôi sao? Tại sao lại không cứu tôi? "

Nghe thấy câu hỏi của hắn, lần này ngay cả Lãnh Tử Nguyệt cũng ngớ cả người

Cái gì, ai thích ai? Tôi sao? Tôi thích cậu ta bao giờ?!

Đầu Lãnh Tử Nguyệt đầy dấu hỏi chấm, thấy vẻ mặt của anh, Huân Thừa Dụ liền quát lên

" Không phải từ đầu gặp anh liền nhìn tôi không dời mắt hay sao?! Khi tôi đói, anh liền cho tôi vật tư, nhiều lúc còn rất quan tâm tôi, không phải sao!!? "

Lãnh Tử Nguyệt càng mờ mịt, anh nhìn sang Lãnh Nhược Hy cùng Huân Từ Liêm, bắt gặp cả hai người đều đang dùng ánh mắt kì lạ mà nhìn anh, nhất thời Lãnh Tử Nguyệt liền cảm thấy câm nín

" Ta có sao? "

[....có, lúc trước ta có hỏi người tại sao lại quan tâm tới hắn ta như vậy, người còn nói là vì mặt, không phải sao? ]

"......."

Lãnh Tử Nguyệt có chút lúng túng: " Cái đó... có phải cậu hiểu lầm cái gì rồi không, tôi vốn là...không có thích cậu "

Huân Thừa Dụ sững sờ, dường như có chút không tin vào tai mình: " Cái gì? "

Anh thở dài: " Từ đầu tôi nhìn cậu, chính là vì cậu rất giống với một người bạn cũ của tôi, sau này có giúp cậu cũng chỉ là vì lí do đó, không hơn không kém "

Huân từ liêm thả tay ra, Huân Thừa Dụ liền ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt thẫn thờ, lẩm bẩm

" Cái gì mà giống với bạn cũ của anh chứ, anh xem tôi là gì? Thế thân sao? "

Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu, không chút chần chờ nói: " Không có "

Đang lúc Huân Thừa Dụ có chút vui mừng, anh lại tiếp tục bổ xung nốt câu còn lại, làm vẻ mặt hắn cứng đờ

Lãnh Tử Nguyệt: " Bởi vì cậu không xứng "

Không xứng?

" Hahaha..ha "

Huân Thừa Dụ bật cười, nụ cười có chút dữ tợn

" Tôi không xứng?! Lãnh Tử Nguyệt, anh nói tôi không xứng?! Hahahaha!! "

"......"

" Anh có biết tôi là ai không? "

Huân Thừa Dụ có chút điên cuồng

" Tôi là thiếu gia của Huân gia, gia tộc nắm giữ hai phần ba quân đội trong cả nước, chỉ cần gϊếŧ chết Huân Từ Liêm xong, vậy là cả Huân gia liền sẽ thuộc về tôi!! "

" Vậy anh nói lại xem, tôi với bạn của anh, ai xứng hơn? "

"........"

Huân từ liêm nhíu mày, dường như sự nhẫn nại của y đối với Huân Thừa Dụ đã tới giới hạn

Y quay người rời đi, đến chỗ hai người Tần Lãng, nói gì đó rồi cả ba liền li khai

Lãnh Nhược Hy có chút nôn nóng

" Anh hai, chúng ta phải đi mau, tang thi sắp đến đây rồi! "

Lời cô vừa dứt, những người ở xung quanh nghe thấy, ngay lập tức nhao nhao cả lên

" Cái gì? Tang thi đang đến sao?! "

" Rất có khả năng đó, dù sao từ nãy đến giờ cũng gây ra không ít tiếng động lớn rồi "

" Vậy tại sao quân đội vẫn chưa có thông báo gì? "

" Chúng ta có nên rời đi hay không? "

"......"

Lãnh Tử Nguyệt không để ý đến lời bàn tán xung quanh, anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi, lúc này, tiếng Huân Thừa Dụ lại vang lên

" Anh vẫn chưa trả lời tôi, rốt cuộc ai mới xứng! "

Lãnh Nhược Hy nhíu mày, không dấu đi sự chán ghét nơi đáy mắt, cô quát

" Cậu muốn chết sao?! "

Lãnh Tử Nguyệt không nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh

" Vốn tôi còn không muốn đả kích cậu, nhưng nếu cậu đã muốn biết, thì tôi nói luôn..."

"......."

"...Ngay cả tên của anh ấy, cậu còn không xứng để biết đến..."