Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 107: Thế giới 4: Mạt Thế (18)

" Tôi muốn hợp tác với các anh "

Huân Từ Liêm rốt cuộc có chút hứng thú, liếc cô một cái

" Vì cái gì tôi phải hợp tác với cô? "

Nghe y hỏi vậy, Lãnh Tử Nguyệt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, ý muốn nói, anh thử khi dễ em gái tôi xem

Lãnh Nhược Hy liếc anh một cái, múc thêm cháo vào bát của anh

" Tập chung ăn cháo của anh đi, chuyện này để em lo "

Lãnh Tử Nguyệt ngoan ngoãn nghe lời, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cháo trong bát

" Chắc các anh cũng đã nghe rồi nhỉ, chuyện tôi có dị năng hệ băng " Cô nói, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Lãnh Tử Nguyệt, khiến anh có hơi chột dạ

Huân Từ Liêm nhướng mày " Dị năng? "

Lãnh Nhược Hy:" Đúng vậy, những thứ sức mạnh kì lạ sau khi mạt thế sảy ra, tựa như có thể tạo ra băng, hỏa gì gì đó đều có thể gọi chung là dị năng "

Huân Từ Liêm:" Cô có vẻ biết rất nhiều "

Lãnh Nhược Hy cười cười, khiêm tốn nói " Chỉ là đọc tiểu thuyết nhiều nên biết thôi "

Huân Từ Liêm trầm mặc nhìn cô, Lãnh Nhược Hy cũng không ngại, bình tĩnh đối diện với ánh mắt đào hoa có chút lạnh lùng của y

" Được, chúng ta có thể hợp tác, nhưng tôi cũng có điều kiện "

Lãnh Nhược Hy không phản đối " Nói đi "

" Tôi hận nhất là phản bội, vậy nên mong sẽ không xuất hiện tình trạng này bên trong đội "

Bàn tay của y đưa ra, Lãnh Nhược Hy cũng đưa tay ra nắm lại

" Thật trùng hợp, tôi cũng nghĩ vậy "

Vậy là mọi chuyện cứ như vậy mà định thành, Lãnh Nhược Hy đẩy nồi cháo vẫn còn rất đầy ra, sau khi trở thành một nhóm, bọn họ cũng không còn khách sáo nữa, tất cả cùng nhau ăn vui vẻ

Lãnh Tử Nguyệt không thể không cảm thán định luật nam nữ chủ, gặp nhau chưa đến một ngày đã có thể lập thành một đội rồi

Đang miên man suy nghĩ, bên cạnh anh liền xuất hiện thêm một người, là Huân Thừa Dụ, hắn ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười ngọt ngào với anh

" Vậy là từ giờ trở đi chúng ta đã thành một đội rồi, sau này mong được anh chiếu cố rồi "

Mỗi lần nhìn gương mặt có chút quen thuộc này, trong lòng Lãnh Tử Nguyệt có hơi phức tạp, không biết nên đối mặt với gã thiếu niên này như thế nào

Anh rất muốn rạch khuôn mặt này ra, nhưng cuối cùng lại không nỡ

" Ừm, tôi cũng vậy "

Huân Thừa Dụ ngượng ngùng cười " Thì ra chị Nhược Hy là em gái anh, vậy mà em cứ tưởng... "

" Tưởng cái gì? " Lãnh Tử Nguyệt không để tâm hỏi

Nhìn gương mặt anh như gần trong gang tấc, khuôn mặt Hoắc Thừa Dụ bỗng chốc đỏ lên

" Không...không có gì "

Lãnh Nhược Hy từ lúc thấy có người đến gần anh thì đã luôn để ý, thấy thiếu niên như vô tình hay cố ý có các cử chỉ, tiếp xúc thân mật đến Lãnh Tử Nguyệt, khiến cô không khỏi nhíu mày

" Cậu ta là em trai anh sao? "

Huân Từ Liêm chưa kịp trả lời, Nguyên Hạo lại một lần nữa tranh trước

" Cái gì mà em trai chứ, chỉ là con trai của một tiểu tam thượng vị mà thôi! "

Tiếng hắn nói cũng không nhỏ, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, Nhậm Doanh cố nén tức giận cúi đầu xuống, Hoắc Thừa Dụ thì hơi nước ngập mắt, đáng thương quay sang nhìn anh

Lãnh Tử Nguyệt nhìn hắn rồi quay sang nhìn Lãnh Nhược Hy cùng Huân Từ Liêm, thấy hai người cũng đang nhìn anh, nhất thời không biết nên làm sao, chỉ có thể thở dài, nói sang chuyện khác

" Trời cũng sáng rồi, nên chuẩn bị lên đường thôi "

Nói rồi anh cũng đứng dậy, cầm balo dẫn đầu ra ngoài, Hoắc Thừa Dụ cũng muốn đi theo phía sau, nhưng nửa đường lại bị Tiểu Bạch Lang chặn lại, bị ánh mắt sắc bén của nó dọa sợ

Tần Lãng cùng Nguyên Hạo đứng ở một bên cười trên nỗi đau của người khác

Lãnh Nhược Hy trước khi đi qua khẽ liếc hắn một cái rồi nhanh chóng theo anh lên xe

Hiện giờ hai bên gộp thành một nhóm, tổng cộng bảy người, đủ ngồi trên một chiếc xe, vậy nên Huân Từ Liêm dứt khoát bỏ chiếc xe kia lại, ngồi chung chiếc xe của hai người Lãnh Tử Nguyệt

Đến lúc chuẩn bị lên xe không thấy Tiểu Bạch Lang đâu, Tần Lãng có hơi thắc mắc hỏi

" Con sói trắng kia đâu mất rồi? "

Những người khác rốt cuộc cũng nhớ đến nó, không phải vừa mới đi đằng sau hay sao

" Không cần tìm nữa, nó đã lên từ lâu rồi " Huân Từ Liêm chỉ thứ đồ chơi nhỏ trắng trắng đang được Lãnh Tử Nguyệt ôm trong ngực

Nguyên Hạo kinh ngạc " Là nó sao? Tại sao giờ lại nhỏ như vậy rồi? "

Lãnh Tử Nguyệt vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch Lang, ừm, rất thoải mái: " Tiểu Bạch Lang có thể tùy ý thay đổi kích thước "

Huân Từ Liêm:" Nó cũng có dị năng? "

" Ừm "

Tần Lãng nhìn nó với ánh mắt hâm mộ.

" Ước gì tôi cũng có dị năng thì tốt "

Nguyên Hạo vỗ vai an ủi bạn mình " Yên tâm đi, kiểu gì cậu cũng sẽ có thôi, nếu không, tôi bảo vệ cậu "

Tần Lãng ghét bỏ hất tay hắn ra

Lãnh Tử Nguyệt ngồi góc trong cùng phía cuối xe, Hoắc Thừa Dụ dường như muốn ngồi cạnh anh, nhưng lại bị Lãnh Nhược Hy ngồi xuống trước, hơi cắn môi, hắn liền nhẹ giọng hỏi cô

" Chị Nhược Hy, chị có thể nhường chỗ cho em không, em muốn ngồi ở đó "

Lãnh Nhược Hy lạnh lùng nhìn hắn " Vì cái gì? "

Huân Thừa Dụ:" Chỉ là một chỗ ngồi, chị không thể nhường em được sao? "

" Chỗ còn rất nhiều, tùy cậu chọn "

Huân Thừa Dụ " Nhưng em thích chỗ này "

Lãnh Nhược Hy đã có chút mất kiên nhẫn, giọng nói trở nên lạnh lẽo " Vậy cậu có thể tìm xe mà ngồi, ở đây không có chỗ cho cậu "