_ Không, người nên giải thích là mẹ!
Nana nhìn những ngón tay mình đan lấy nhau, chậm rãi nói.
_ Chúng ta là những cha mẹ không tốt.
Ninh Ninh im lặng nhìn bà, một lúc lâu mới mở miệng.
_ Hai người vẫn còn rất trẻ.
_ Không, đó không phải lí do. Chúng ta định tìm một nơi yên ổn trước rồi mới báo cho con.
_ Chuyện đó thật không có khả năng.
Muốn hai người đó ở yên nửa năm thì thà bảo họ chết còn hơn. Họ như là chim của trời tự do đi nhảy, tiệc tùng như là số mệnh của họ. Ninh Ninh nhìn bà, nhếch môi.
_ Dù sao con cũng lớn rồi!
_ Đúng rồi!
Nana cầm lấy tay con gái thở dài.
_ Như chớp mắt một cái con liền lớn lên.
_ Làm ơn đừng đóng phim buồn.
Ninh Ninh không được tự nhiên rút tay về, cầm lấy ly nước trên bàn đồ, uống một ngụm. Nana cười cười, rồi mới nghiêm mặt nói.
_ Lucky, con đối với tên kia là thật sao?
Nhớ tới Hawke, Ninh Ninh không tự giác nôn nóng lên, cô mở miệng muốn phủ nhận, lại nói không ra lời. Suy nghĩ cả trăm lần cũng không tìm được lí do. Cô không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm nói.
_ Con không biết.
_ Con sao lại ở cùng tên kia?
Khó thấy con gái để ý đến một người đàn ông, Nana liền tò mò. Nhìn vẻ mặt tò mò của Nana, Ninh Ninh biết nếu cô không nói, Nana nhất định sẽ hỏi cho đến chết. Cho nên cô kể về chuyện của Bạch Vân cùng Khấu Ca sau đó mới biết anh.
_ Anh ấy rất đẹp trai cũng giàu có cho nên con muốn hẹn hò thử.
_ Nghe con nói thì tên này cũng không tệ lắm. Vậy con còn lo cái gì?
_ Con không có lo.
_ Vậy thì do cái gì?
Nana nhíu mày chỉ ống hút bị cắn nát trong ly của cô. Ninh Ninh ngậm miệng nhìn ống hút, nhếch môi. Cả nửa ngày sau mới thành thật mở miệng.
_ Anh ấy trước ki từng gặp tai nạn giao thông. Từ đ1o về sau luôn thường gặp ác mộng. Con hỏi anh ấy, anh lại nhẹ nhàng bâng quơ trả lời. Anh cùng cha thoạt nhìn có vẻ rất ổn. Trên thực tế đã có khúc mắc nhưng mà dường như đều chôn sâu dưới đáy lòng. Sau đó đem hết thảy trở thành cái mặt nạ giả tạo.
Cô càng nói càng kích động khiến mọi người phải quay lại chú ý.
_ Lucky!
Nana cầm tay cô, ra tiếng ngăn cô lại. Ninh Ninh im miệng, nhìn Nana, sắc mặt có chút tái nhợt.
_ Oh my God!
Chưa từng thấy con gái yêu vì ai mà kích động như vậy, Nana mỉm cười nhìn cô.
_ Con yêu anh ấy, đúng không?
Ninh Ninh cả người chấn động, mở miệng muốn phủ nhận, làn môi run rẩy một chữ cũng không thể nói ra. Cô yêu anh? Cô thương anh? Cô yêu Hawke sao?
_ Nhìn ánh mắt đồng tình của Nana, trong nháy mắt, cô bối rối vội vàng đứng dậy lại đυ.ng phải bức tường thịt người. Là Lộ Khắc.
_ Lucky!
Nana giật mình gọi tên cô.
_ Chào, cô khỏe không?
Lộ Khắc vững vàng đỡ lấy Ninh Ninh.
_ Tôi không sao.
Màu máu trên mặt Ninh Ninh mất hết, có chút choáng váng nhìn anh. Trong đầu vẫn toàn hỗn loạn một đoàn.
_ Người này là?
Vừa nhìn thấy Nana, Lộ Khắc lập tức nhận ra cô bà chính là người phụ nữ trong camera.
_ Mẹ của tôi.
Ninh Ninh vội vàng thay hai người giới thiệu, muốn nhanh chóng thoát khỏi hai người bọn họ.
_ Cần tôi đưa cô lên không?
Thấy cô gần như sắp xỉu, Lộ Khắc tốt bụng đề nghị. Ninh Ninh hít sâu một hơi, cố đứng vững nói.
_ Tôi không cần!
_ Lucky, con đừng nghĩ mình tốt.
Nana lo lắng đỡ lấy cô.
_ Đừng gọi tôi bằng tên kia!
Cô ghét cái tên kia. Ninh Ninh trắng cả mặt cãi lại.
_ Tôi rất tốt!
Cô cảm thấy không khó càng ngột ngạt. Trong đầu ong ong toàn chữ “Cô yêu Hawke” Cô yêu anh? Cô yêu Hawke? Làm sao có thể? Đùa đúng không? Đây nhất định là chuyện đùa… Suy nghĩ vừa hiện lên, trước mặt cô một mảng tối đen xuất hiện. Cô nhanh chóng ngã xuống.
_ Lucky!
Nana lại lần hét lên. Lộ Khắc đúng lúc đỡ được Ninh Ninh, dễ dàng ôm lấy người đưa, chạy nhanh vào thang máy.
_ Cô ấy đâu?
_ Nghỉ ngơi ở trong phòng.
Hawke không nói đến câu thứ hai, vội vàng đi vào phòng ngủ. Mới đẩy cửa ra, anh liền thấy Ninh Ninh nằm trên giường lớn. Dáng vẻ cô rất nhỏ dường như bị cái giường lớn kia nuốt trọn. Anh đến bên giường ngồi xuống, đưa tay hướng về phía cô. Cho đến khi chạm vào người cô, cảm nhận độ ấm của cô, anh mới có thể xua tan hết lo lắng. Cô thoạt nhìn đã tốt hơn, hô hấp đều đặn, chỉ như là đang ngủ. Chính mắt nhìn thấy cô, anh cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nghe được tiếng bước chân phía sau, anh mở miệng hỏi.
_ Sao lại thế này? Cô ấy vì sao mà ngất xỉu?
_ Thiếu máu.
Lộ Khắc đứng bên giường, nói lại lời bác sĩ.
_ Bác sĩ nói cô bị thiếu máu. Nana còn nói cô nhiều năm không ăn ngủ bình thường nên dễ ngất xỉu.
_ Nana?
_ Lí Na, mẹ của cô. Chính là người phụ nữ trong camera.
Lộ Khắc giải thích.
_ Anh làm sao biết được?
Anh biết Lộ Khắc thần thông quản đại nhưng chỉ mới nửa ngày sao có thể tìm được người nhanh như thế.
_ Cô ấy nói!
Cô ấy nói? Cô gái này dám giấu anh mà lại đi kể cho Lộ Khắc biết. Anh quay đầu nhìn Lộ Khắc, thình lình nhớ tới cô thích mãnh nam. Anh còn nghĩ là nói giỡn nhưng Lộ Khắc chính là cái loại người cơ bắp đầy mình. Một cảm giác ghen tuông cuồn cuộn dâng lên trong lòng. Anh thật sự không thể phủ nhận Lộ Khắc là người có thân hình cao lớn rất dễ cho người khác cảm giác an toàn.
_ Anh sao thế?
Thấy vẻ mặt giám đốc có phần khó coi, Lộ Khắc nhíu mày. Đáng chết! Lộ Khắc đã cao to lại còn biết quan tâm người khác. Càng nhìn càng cảm thấy người này thực chướng mắt. Hawke quay đầu lại, nhìn cô gái mê man trên giường tiếp tục hỏi.
_ Hai người còn lại là ai?
_ Cha cô cùng chú. Ba người đó vừa ở đây. Tôi có nói chuyện với họ một chút. Giờ họ đã về phòng nghỉ ngơi.
Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Hawke tắt nguồn, không thèm mở miệng ném thẳng vào thùng rác.
Lộ khắc âm thầm thở dài. Quả nhiên điện thoại của anh một giây sau liền reo lên. Anh bắt điện thoại, nhanh chóng rời khỏi phòng thay giám đốc giải quyết công việc. Nói thực ra, anh mấy ngày nay cái ý nghĩ anh sẽ bị lao lực mà chết sớm liên tục nhảy ra trong đầu.
_ Cô ấy không muốn sinh đứa nhỏ. Đó là sợi dây trói buộc cô ấy.
_ Cô ấy là một loại côn trùng độc. Hút thuốc phiện tự hủy hại mình.
_ Cô không đứa nhỏ…… Không cần đứa nhỏ…… Không cần….. Đứa nhỏ……
_ Không cần ngươi…… Cô không cần ngươi……
_ Hawke!
Anh bị đánh thức, ác mộng lại như bóng với hình. Đèn loang loáng không ngừng chuyển động. Các cô gái hèn mọn khe khẽ nói nhỏ. Mùi sát trùng tràn ngập không gian. Tiếng các y tá nói thầm.
_ Thật đáng thương…… Đứa nhỏ kia ra đời, cha cũng không tới thăm…
_ Hư…… Đừng ở chỗ này nói nhiều…… Lần trước thiếu chút nữa gặp chuyện không may các người vẫn chưa sợ sao?
_ Khó trách…… Y tá trưởng muốn chúng ta chú ý nó hơn….
_ Hawke nhìn em. Đó không phải là thật. Là mơ!
Một giọng nói mềm mại xuyên qua ảo ảnh, anh phục hồi tinh thần lại liền nhìn thấy cô. Thấy anh ánh mắt khôi phục tiêu cự, Ninh Ninh mới nhẹ nhàng thở ra. Cô đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh. Anh hai tay duỗi ra ôm lấy cô vào lòng, gắt gao siết lấy.
_ Anh không thể tiếp tục thế này!
Mặt cô vùi trên đầu vai anh, giọng nói khàn khàn.
_ Em làm anh rất sợ.
Khi anh mở miệng nói ra mới phát hiện mình không chỉ vì chuyện cô ngất xỉu mà sợ. Còn có chuyện kia. Từ gặp cô sau khi, ác mộng vốn đã qua, đã quên lại lần nữa dâng lên. Tất cả là vì anh biết anh đã để ý đến cô. Anh sợ cô lại bỏ rơi anh. Ở tập đoàn Bart gia, anh không phải TruyenHD, cũng không phải giám đốc. Anh biết đối với cha anh là đứa nhỏ có cũng được, không có cũng không sao. Cho nên anh mới bắt ảo tưởng người mẫu xinh đẹp trong hình kia còn sống. Bà nếu còn sống bà sẽ yêu thương anh đến mức nào. Mới có thể biết hết những suy nghĩ của bà.