Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 20

Edit: Mông

Beta: Yuri

Làn da trắng nõn lộ rõ trước mắt Ôn Du Phi, Ôn Du Phi không nhịn được mà cúi đầu xuống liên tục mυ'ŧ vào để lại dấu ấn màu đỏ tím.

Ôn Lương bị động tác của Ôn Du Phi hù dọa, anh thấy tư thế giữa hai người hết sức kỳ quái nên vừa thẹn vừa giận: "Em đang làm gì đó?"

"Làm gì à..." Ôn Du Phi chợt cười, anh cọ nơi đã cứng rắn từ lâu vào người Ôn Lương, giọng nói mập mờ: "Em đang làm gì, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Bị sự trơ tráo của Ôn Du Phi chọc giận, sắc mặt Ôn Lương đỏ bừng, trong con ngươi bình tĩnh cũng tràn đầy tức giận, tỏa sáng kinh người. Ôn Du Phi say mê cặp mắt ấy, anh thở dài nói: "Thật đẹp..." Giọng nói chợt trở nên lạnh lẽo, "Nhưng mà ánh mắt của anh làm em rất khó chịu." Nói xong, Ôn Du Phi đè bả vai Ôn Lương, bắt đầu cởi dây nịt của anh.

Ôn Lương hoảng hốt, rốt cuộc thì đã sai ở chỗ nào, từ khi sống lại thì anh đã cố gắng tránh né Ôn Du Phi rồi, anh không muốn có liên hệ gì với Ôn Du Phi nữa. Nếu như hôm nay thật sự xảy ra chuyện đó, sợ là lại phải dây dưa không rõ với nhau, đây không phải là điều mà Ôn Lương muốn. Hai tay Ôn Lương chống trên ngực Ôn Du Phi, anh dùng sức muốn đẩy Ôn Du Phi cách xa mình một chút, thế nhưng cả người Ôn Du Phi lại giống như cột điện bằng sắt, không hề xê dịch chút nào. Ôn Lương chợt thông minh lên, anh co đầu gối dùng sức đạp vào người Ôn Du Phi.

Ôn Du Phi ung dung cản lại công kích của Ôn Lương, vững vàng kiềm hai chân Ôn Lương ở bên hông mình, anh chen vào giữa hai chân Ôn Lương. Nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của Ôn Lương thì yêu thương vuốt ve gò má của anh: "Anh cho rằng em sẽ bị lừa nữa sao? Em cũng không muốn làm vậy với anh đâu, tại sao anh lại không ngoan một chút? Hử?" Ôn Du Phi khẽ thở dài, giống như Ôn Lương là đứa nhỏ không nghe lời, "Xem ra không dạy dỗ anh trai một chút thì anh trai sẽ không biết sai." Dây nịt bị tháo ra, quần tây bóng loáng rất dễ bị kéo xuống vị trí bắp đùi.

Vào thu, không khí ban đêm mang theo sự lạnh lẽo, Ôn Lương cảm thấy dưới người chợt lạnh, cả người cũng nổi da gà vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Ôn Lương co rụt lại, cả người cũng dựa sát vào Ôn Du Phi.

Ôn Du Phi rất hài lòng khi thấy Ôn Lương tự động tựa vào mình như thế, anh trêu chọc hết chỗ này tới chỗ khác trên người Ôn Lương. Mặc dù bây giờ anh đang ép buộc anh trai, nhưng mà anh trai có thể có cảm giác thì rất tốt. Xoa nắn một lúc lâu, rốt cuộc thì cũng cảm giác được chỗ kia của Ôn Lương dần dần ngẩng đầu, nhưng mà Ôn Lương lại vẫn đang không ngừng giãy giụa, mặc dù không có gì đáng nói, thế nhưng biểu hiện bài xích của anh vẫn làm cho Ôn Du Phi khó chịu nhíu mày.

Nhanh chóng lột hết quần áo còn lại của Ôn Lương, Ôn Du Phi cầm thứ đã cứng rắn của Ôn Lương rồi nhanh chóng hoạt động lên xuống.

"A..." Ôn Lương bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế, anh không nhịn được mà rêи ɾỉ thành tiếng, con ngươi như mực đong đầy nước mắt, làn da giống như bạch ngọc xuất hiện màu hồng nhàn nhạt, biểu cảm có vẻ mờ mịt không biết đang ở nơi nào, vẻ ôn hòa tỉnh táo từ xưa đến nay cũng biến thành quyến rũ mê người.

Ôn Du Phi bị đầu độc rồi, anh cúi đầu hung hăng hôn lên môi Ôn Lương, nửa người dưới vội vàng cọ sát trên bụng Ôn Lương. Đáng chết, sao anh trai có thể mê người như vậy, lại làm cho anh có biểu hiện như một thằng nhóc không có kinh nghiệm thế này.

Chẳng biết áo khoác trên người Ôn Lương đã bị Ôn Du Phi cởi ra và ném xuống đất từ lúc nào, áo sơ mi bên trong cũng bị Ôn Du Phi kéo tới nỗi không còn hình dáng ban đầu, căn bản là không che đậy được gì cả. Ôn Du Phi hôn ngày càng bừa bãi, từ môi đến cằm rồi đến vùng cổ đẹp mắt, nhẹ nhàng gặm cắn trên xương quai xanh của Ôn Lương, cuối cùng là dời đến nơi nhô ra có màu hồng ở bên phải.

Hạt đậu béo ú đáng yêu, Ôn Du Phi dịu dàng há miệng ngậm nó rồi mυ'ŧ vào thật mạnh, rồi lại dùng răng nhẹ nhàng kéo ra, kỹ xảo cao siêu làm cho Ôn Lương mềm cả người, trước ngực có hơi tê dại, cảm giác tê dại khó có thể diễn tả được bằng lời, cộng thêm bên dưới truyền tới kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt làm đầu óc Ôn Lương mơ màng, cả người yếu ớt chỉ có thể mặc cho Ôn Du Phi muốn làm gì thì làm.

"Ư... Ưm a..." Ôn Lương dùng sức cắn chặt môi dưới, cố gắng không cho mình phát ra tiếng rên khó nghe ấy, thế nhưng lại không ngừng có âm thanh tràn ra từ bên mép, tiếng động không lớn, nhưng mà bởi vì kiềm chế mà càng thêm hấp dẫn, làm cho du͙© vọиɠ của Ôn Du Phi không ngừng dâng cao.

Nửa người dưới cứng rắn đến mức đau đớn, cọ sát nhẹ nhàng bên người đã không thể thỏa mãn Ôn Du Phi được nữa rồi, anh cắn mạnh vào ngực Ôn Lương, đều do anh trai quá mê người.

Đột nhiên đau đớn làm Ôn Lương tỉnh táo lại, du͙© vọиɠ dưới người lại không giảm xuống, thậm chí chóp đỉnh dươиɠ ѵậŧ còn chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, điều này làm Ôn Lương cảm thấy bị sỉ nhục, anh trợn mắt nhìn Ôn Du Phi: "Buông ra..." Giọng nói bị du͙© vọиɠ hành hạ không còn lại chút khí thế nào, mềm mại giống như đang làm nũng, trong con ngươi còn hiện lên ánh nước, cái nhìn trừng Ôn Du Phi cũng bị Ôn Du Phi xem thành ánh mắt quyến rũ.

"Ha ha..." Ôn Du Phi vui vẻ bật cười, giọng nói bởi vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên khàn khàn, nghe vô cùng hấp dẫn, Ôn Du Phi thở dốc bên tai Ôn Lương: "Chẳng phải anh rất muốn sao?" Ôn Du Phi liếʍ dái tai Ôn Lương, đầu lưỡi không ngừng vọt về phía trước, ám chỉ chuyện nào đó sắp xảy ra, động tác bên dưới cũng đột nhiên tăng tốc.

Thân là đàn ông, đương nhiên là Ôn Du Phi biết rõ phải làm thế nào mới có thể khơi mào du͙© vọиɠ của đàn ông, chỉ là lúc trước đều là người khác lấy lòng anh, bây giờ lại đổi thành anh lấy lòng Ôn Lương mà thôi. Tuy Ôn Lương đã trải qua hai đời nhưng mà kinh nghiệm ở phương diện này lại hoàn toàn không phong phú bằng Ôn Du Phi, anh hoàn toàn không thể chống đỡ dưới sự trêu chọc của Ôn Du Phi. Chẳng mấy chốc thì cơ thể Ôn Lương đã cứng đờ, một dòng dịch nóng bắn ra giữa hai chân.

Cả người Ôn Lương bủn rủn, suy nghĩ cũng trở nên trống rỗng, anh mờ mịt nằm ở trên bàn.

Ôn Du Phi nâng một chân Ôn Lương đặt lên vai mình, trên tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Ôn Lương tìm kiếm chỗ kín đáo giữa hai chân anh, ngón tay ấn vào ranh giới cửa vào, một cái tay khác lại xoa nắn bờ mông tròn trịa, co dãn vừa tay làm Ôn Du Phi yêu thích không muốn buông tay. Sau khi cao trào thì phản ứng của Ôn Lương cũng trở nên chậm chạp, anh cũng không nhận thấy động tác của Ôn Du Phi, cho đến khi đầu ngón tay của Ôn Du Phi đâm vào lối vào, dò xét muốn đi vào sâu hơn.

Cơ thể Ôn Lương trở nên nặng nề, đầu óc cũng tỉnh táo lại. Đôi mắt phượng của Ôn Du Phi đã trở nên u ám, ở nơi sâu nhất còn đè nén du͙© vọиɠ điên cuồng, Ôn Du Phi híp mắt, khóe mắt khẽ cong giống như ma quỷ muốn kéo Ôn Lương vào vực sâu tội ác, đôi môi xinh đẹp khẽ cong: "Anh trai..." Giọng nói khàn khàn mang theo hơi thở tìиɧ ɖu͙© làm người ta hoảng sợ.

Ôn Lương cảm thấy cả người lạnh lẽo, anh ra sức giãy giụa, thế nhưng cơ thể lại không nghe theo sự khống chế của mình, đây là lần đầu tiên Ôn Lương hoảng hốt như thế từ khi sống lại.

"Đừng..." Ôn Lương chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như thế, giọng nói của anh cũng trở nên run rẩy, đôi mắt nhìn Ôn Du Phi chứa đầy hoảng sợ và cầu xin: "Đừng... Em đừng..." Đừng, nếu như sau khi sống lại vẫn không thể thay đổi số mạng, vẫn dây dưa không ngớt với Ôn Du Phi, cuối cùng lại rơi vào kết cục như đời trước...

Động tác trong tay Ôn Du Phi dừng lại, anh nhìn thấy anh trai vẫn luôn tỉnh táo lại xuất hiện biểu cảm yếu ớt như thế, cơn giận của Ôn Du Phi lập tức đạt tới đỉnh điểm. Không muốn đến vậy sao, thân thiết với anh là chuyện khó chịu như vậy sao? Thế nhưng cuối cùng anh vẫn mềm lòng, Ôn Du Phi tự nhận mình không phải là người kiên nhẫn, nhưng mà anh lại mềm lòng với anh trai. Ôn Du Phi thở dài, nhỏ giọng động viên Ôn Lương: "Anh đừng sợ, em không làm đâu."

Bởi vì Ôn Du Phi vừa nói vừa buông lỏng nên Ôn Lương cũng nhận ra vật nóng bỏng đang dính sát vào người, sắc mặt anh liền trắng bệch.

"Anh thoải mái, nhưng mà em còn khó chịu đấy, nếu anh không muốn, vậy thì chúng ta đổi phương pháp đi. Kẹp chặt chân lại, anh trai..." Nói xong, Ôn Du Phi nắm chặt eo Ôn Lương, chậm rãi vận động.

Làn da ở nơi đó bóng loáng nhẵn nhụi, giống như tơ lụa thượng hạng làm anh không ngừng vận động trước sau, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dùng sức. Ôn Lương không ngừng bị Ôn Du Phi đẩy về trước, nhưng mà Ôn Du Phi đã nắm chặt eo anh, cho nên anh mới không đập vào cạnh bàn cứng rắn. thân thể hai người chạm nhau phát ra âm thanh mờ ám. Nhiệt độ của vật giữa chân như muốn đốt cháy cả người, khí lạnh trong lòng Ôn Lương lại ngày càng dâng cao. Cảm xúc khi da thịt chạm vào nhau thật quen thuộc, nhưng mà cũng thật ghê tởm. gương mặt Ôn Lương tái nhợt, anh mím môi mặc kệ động tác của Ôn Du Phi.

"Ưm a... Thật thoải mái, anh... Thật là giỏi..." Giống như là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Lương, Ôn Du Phi không ngừng rêи ɾỉ.

Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, Ôn Lương cảm thấy làn da giữa bắp đùi cũng sắp bị mài rách, lúc này Ôn Du Phi chợt tăng nhanh động tác, sau khi chuyển động điên cuồng mấy chục lần thì cũng hài lòng bắn ra.