Sống Lại Bị Em Trai Cầm Tù

Chương 11

Edit: LP

Beta: Yuri

Thẩm Tiếu Nhiên? Người đang đi tới vẻ mặt giận dữ, sự dịu dàng điềm tĩnh trước kia đều biến mất không còn bóng dáng. Vẻ mặt tổn thương như thể Lăng Tiêu đã làm điều gì đó có lỗi với anh, đôi mắt nhìn Ôn Lương mang đầy vẻ ác ý. Nhìn thấy biểu cảm của anh, Ôn Lương chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Thẩm Tiếu Nhiên đang dắt cậu trai trẻ mặc 1 bộ quần áo và giầy màu trắng, trông vô hại và rụt rè như một con thỏ trắng nhỏ. "Con thỏ trắng" đó có đôi mắt to ươn ướt và dường như có thể khóc bất cứ lúc nào, vẻ mặt hốt hoảng, đáng thương, có lẽ là bày ra cho Thẩm Tiếu Nhiên xem. Nhưng Thẩm Tiếu Nhiên chỉ lo chăm chú nhìn Ôn Lương và Lăng Tiêu, không chú ý đến biểu cảm của cậu ta khiến cậu ta không nén được giận, mặt nhăn nhó trông rất nực cười.

Ôn Lương đánh giá Bạch Ngọc, không hổ danh là một đóa "sen trắng", khắp người đều là màu trắng, người không biết sẽ cho rằng trong nhà có tang lễ. (Nếu gặp phải người nào ăn mặt như thế thì người ta sẽ nghĩ trong nhà người đó có tang lễ, tác giả không cố ý mà chỉ là muốn châm biếm Bạch Ngọc mà thôi). Ngoài đôi mắt khá to thì nói thật không nhìn ra được chỗ nào có thể so được với Lăng Tiêu, mặt mũi xinh đẹp thanh tú, nhưng so với vẻ mặt yêu nghiệt của Lăng Tiêu thì hoàn toàn không sánh nổi. Ôn Lương kiếp trước luôn nghi ngờ đôi mắt của Thẩm Tiếu Nhiên, chẳng lẽ ăn thịt nhiều quá rồi nên đổi sang thích ăn mấy món chay? Gu thẩm mỹ thật là... độc đáo. Không phải người phàm như anh có thể hiểu được.

"Cậu ta là ai?" Thẩm Tiêu Nhiên chỉ vào Ôn Lương chất vấn mà không nhận ra rằng biểu hiện của anh lúc này rất giống một người chồng đang ghen tuông vợ mình nɠɵạı ŧìиɧ.

Âm thanh lớn gần như muốn điếc tai, Lăng Tiêu xoa tai một cách đáng thương, lười không thèm đếm xỉa tới Thẩm Tiếu Nhiên.

Thẩm Tiếu Nhiên thấy Lăng Tiêu không quan tâm đến mình, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng lại không thể bắt Lăng Tiêu trả lời, nỗi uất ức bị dồn nén trong lòng, bực bội khó chịu một cách vô cớ, tựa như trong lòng đang trực trào một nỗi hoảng sợ. Ánh mắt nhìn sang Ôn Lương càng thêm uất hận, nhất định là lỗi của cậu ta. Nhưng lại không nghĩ ra Ôn Lương làm sai cái gì, cho dù Lăng Tiêu có quan hệ gì với Ôn Lương, cho dù Lăng Tiêu thực sự thích Ôn Lương hay Ôn Lương đã làm cái gì đi chăng nữa thì cũng là Lăng Tiêu tự nguyện, anh, không, có, quyền, quản!

Ôn Lương đứng nhìn Thẩm Tiếu Nhiên lườm mình nhưng lại mặc kệ anh ta, dù sao cũng không mất miếng thịt nào, thích lườm thì lườm đi. Anh nhìn Lăng Tiêu đứng bên cạnh mình, trong lòng ngạc nhiên, nhưng lại không lập tức giải thích mà thay vào đó là vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Chẳng lẽ những gì anh đã trải qua trong kiếp trước chỉ là một giấc mơ hay là bởi vì do sự tái sinh của anh nên nhiều chuyện đã bị thay đổi? Lăng Tiêu có vẻ không thích Thẩm Tiếu Nhiên, nhưng ở kiếp này Thẩm Tiếu Nhiên vẫn rất thân thiết với Bạch Ngọc, hơn nữa hôm nay cũng đến quán bar này giống như kiếp trước. Vậy thì, rốt cuộc Lăng Tiêu có thực sự không quan tâm đến Thẩm Tiếu Nhiên nữa không?

Ôn Lương bên kia đang suy nghĩ miên mang, Thẩm Tiếu Nhiên bên này lại rất khó chịu. Lăng Tiêu không thèm quan tâm tới anh thì thôi đi, nhưng cái tên không biết từ đâu chạy ra kia là sao chứ, ngang nhiên dám xem thường anh.

"Cho dù cậu là ai đi nữa thì nhà họ Lăng cũng không phù hợp với những người như cậu, đừng mơ tưởng muốn đạt được thứ gì." Thẩm Tiếu Nhiên nhìn Ôn Lương với thái độ khinh bỉ và cảnh cáo.

Ôn Lương cảm thấy nực cười, anh chưa từng bị người khác khinh thường như vậy. Tuy rằng anh chỉ có cái mác là đại thiếu gia nhà họ Ôn nhưng anh cũng không nghèo đến mức phải đi lợi dụng Lăng Tiêu để âm mưu với nhà họ Lăng. Mặc dù anh còn trẻ, nhưng lại không thích phiền phức vì vậy mà cũng tham gia những buổi tiệc gì đó, vì thế nên Thẩm Tiếu Nhiên không nhận ra anh là thiếu gia của nhà họ Ôn, nhưng bộ mặt anh giống người ăn bám đàn ông lắm à? Cho dù kiếp trước khi ở bên cạnh Ôn Du Phi anh cũng không vô dụng tới mức chỉ là một bình hoa được người khác nuôi dưỡng, có thể nói anh đã giúp cho Ôn Du Phi rất nhiều, có thể là vì năng lực của anh do đó mà Ôn Du Phi mới giữ anh bên cạnh lâu như vậy mà không đá anh đi.

Lúc này Ôn Lương có chút tức giận, anh chưa từng bị người khác xúc phạm như vậy. Anh ôm vai Lăng Tiêu và nói với Thẩm Tiếu Nhiên với vẻ mờ ám, "Vừa nãy ngài hỏi chúng tôi đang làm gì phải không? Tôi và tiểu Tiêu làm gì chả nhẽ ngài không nhìn ra sao? Thưa ngài." Với những kí ức của kiếp trước, Ôn Lương đương nhiên biết Thẩm Tiếu Nhiên đang để ý Lăng Tiêu.

Không ngoài dự tính, đôi mắt đang nhìn Ôn Lương của Thẩm Tiếu Lăng sắp bùng cháy. Thoạt nhìn Lăng Tiêu không có chút phản ứng nào, lập tức vẻ mặt trở nên đen xì đến độ có thể dọa khóc một đứa trẻ. Bạch Ngọc nắm chặt tay lại, những giọt nước mắt của Bạch Ngọc gần như trào ra, bộ dạng uất ức, không dám ầm ĩ thật đáng thương, đáng tiếc người duy nhất ở đó nên thương xót cậu và áy náy trong lòng thì lại chả chú ý gì tới cậu.

"Thỏ trắng nhỏ" sao? Ha, Ôn Lương cười khẩy, vừa nãy ánh mắt của con "thỏ trắng nhỏ" đó lúc lướt qua Lăng Tiêu thật nham hiểm.

Người đẹp chủ động tới gần cảm giác đúng là quá sướиɠ, nhất định phải nhân cơ hội này chiếm nhiều tiện nghi chút! Anh dùng sức nâng gương mặt của Ôn Lương, do chiều cao của 2 người gần bằng nhau, nên rất dễ "hôn lén" lên má Ôn Lương một cái, trộm hương thành công. Toàn thân Ôn Lương cứng ngắc, trải qua 2 kiếp anh chỉ thân thiết như vậy với một mình Ôn Du Phi. Ngay cả khi Lăng Tiêu là bạn thân thì anh vẫn không thấy thoải mái. Hơn nữa, với tư cách là một người bạn thân, anh đương nhiên biết Lăng Tiêu yêu cái đẹp đến nhường nào. Kiếp trước anh bị Lăng Tiêu tấn công không ít lần nhưng chưa bao giờ anh ta thực hiện được, hôm nay lại bị trúng kế, tên háo sắc này đến chết cũng không thay đổi tính nết mà!

Lăng Tiêu nhướn mày, cười như một con cáo với vẻ mặt hết sức sống động, từ trước đến giờ anh chưa từng chiếm được tiện nghi gì từ Ôn Lương đấy, nhưng rất nhanh anh đã cười không nổi nữa rồi, Ôn Lương dẫm lên chân của anh, còn hung hăng nghìền nó nữa, Lăng Tiêu đau muốn khóc, nụ cười chưa kịp rút lại cứng đờ trên mặt, Ôn Lương dùng giọng điệu dịu dàng nói với anh: "Có chuyện gì mà vui vậy?" Vui? Vui cái con khỉ! Đau đau đau... lấy cái chân của cậu ra đi, tôi không dám nữa đâu!

"Lăng Tiêu em biết bản thân đang làm gì không?" Thẩm Tiếu Nhiên kéo Lăng Tiêu qua, gầm lên, Lăng Tiêu bị giọng nói của Thẩm Tiếu Nhiên làm cho sốc, lại thêm chân đang đau, tức giận trong giây lát, "Tôi đương nhiên biết bản thân đang làm gì, đương nhiên là đang ôm ấp với người đẹp, anh mù hay là ngốc vậy. Với lại, Thẩm đại công tử anh đến nơi này làm gì? Đừng nói là đến xem tôi thắm thiết với người đẹp đấy nhé?"

Gân xanh trên trán của Thẩm Tiếu Nhiên nổi lên: "Lăng Tiêu em có cần dùng thái độ như vậy để nói chuyện với tôi không?"

"Không thích nghe sao? Không thích nghe thì anh có thể đi mà." Lăng Tiêu liếc nhìn Thẩm Tiếu Nhiên, nếu đã muốn đi thì ở lại đây làm gì.

"Anh..." Thẩm Tiếu Nhiên quả thật muốn điên lên.

"Không phải..." Bạch Ngọc nãy giờ đứng làm nền rốt cuộc cũng mở miệng nói, đôi mắt to ươn ướt, trông rất quyến rũ. "Anh Lăng Tiêu, anh Nhiên là vì thấy em hiếu kì về quán rượu này nên mới dẫn em tới để mở rộng tầm mắt, anh Nhiên không có ý quản chuyện của anh đâu."

Vì vậy đừng có hy vọng hão huyền. Lời của Bạch Ngọc nghe thì có vẻ như đang khuyên giải, nhưng thực chất là đang khoe khoang Thẩm Tiếu Nhiên đối với cậu rất tốt, nếu Lăng Tiêu còn thích Thẩm Tiếu Nhiên sợ là sẽ đau lòng đến chết mất. Ôn Lương nhìn một cái thì đã nhìn thấu Bạch Ngọc, những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ chia rẽ rõ ràng như vậy, so với những người tình bé nhỏ ở kiếp trước của Ôn Du Phi còn kém xa, Thẩm Tiếu Nhiên phải ngốc đến mức độ nào mà không nhận ra nhỉ? Chả lẽ nói tình yêu khiến cho con người ta mù quáng? Nhưng nếu những kí ức ở kiếp trước là thật, thì người mà Thẩm Tiếu Nhiên yêu rõ ràng là Lăng Tiêu không sai. Nhưng xem tình hình hiện giờ, Thẩm Tiếu Nhiên đối với Lăng Tiêu cũng không phải hoàn toàn không quan tâm. Ôn Lương nhìn ánh mắt Thẩm Tiếu Nhiên có chút khó hiểu, Thẩm Tiếu Nhiên rốt cuộc đã phát triển Thẩm thị như thế nào?

Lăng Tiêu thấy dáng vẻ của Bạch Ngọc, trong mắt hiện lên chút chán ghét, hai tay đan thành vòng tròn: "Chỗ của tôi chỉ có nhiêu đó thôi, xem đủ chưa?" Nói xong lại bổ xung thêm một câu nói ẩn ý: "Tôi chỉ có một anh trai, không có em trai, Thẩm đại công tử nhận cậu là em trai, nhưng tôi không có ý định làm anh trai cậu, hơn nữa không biết ai lớn hơn ai à." Lăng Tiêu nói không sai, Lăng Tiêu lớn hơn Ôn Lương 3 tuổi, năm nay chỉ mới 20, còn Bạch Ngọc mặc dù gương mặt trẻ trung, nhưng cũng đã 22 rồi.

"Em..." Bạch Ngọc hai mắt rưng rưng, dường như muốn khóc.

Dáng vẻ này khiến Lăng Tiêu và Ôn Lương đều cảm thấy vô cùng chán ghét, một người đàn ông, không phải là một đứa nhỏ, sao lại làm ra dáng vẻ như thế này chứ! Ôn Lương thật sự không biết Thẩm Tiếu Nhiên nhìn trúng điểm nào của Bạch Ngọc, 80% là mắt có vấn đề.

"Lăng Tiêu em đừng có quá đáng..." Thẩm Lăng Tiêu thấy thiên sứ nhỏ trong sáng của mình bị oan ức, thực ra cũng không cảm thấy đau lòng chút nào, chỉ là cảm thấy Lăng Tiêu nói hơi quá đáng, mà Bạch Ngọc trong lòng anh lại là người đơn giản nhạy cảm như vậy, ấn tượng về Bạch Ngọc trong lòng anh lại rất tốt, thế nên không kìm được trách Lăng Tiêu vài câu.

Lăng Tiêu không có đủ kiên nhẫn để nghe Thẩm Tiếu Nhiên nói đạo lí, nóng vội ngắt lời anh ta: "Tôi chỉ đang nói sự thật thôi, tôi có nói sai câu nào à, cậu ta xem mình là cái gì chứ? Cậu ta làm em trai của tôi nổi không?" địa vị thân phận của Lăng Tiêu và Bạch Ngọc thật sự là một trời một vực.

"Em..." Thẩm Tiếu Nhiện bị Lăng Tiêu ngẹn họng không nói nên lời.

Bạch Ngọc nghe thấy lời nói của Lăng Tiêu, trong nháy mắt hiện lên tia phẫn nộ.