Trịnh An An kéo tay Hà Hiểu Như lên phòng liền đóng cửa lại.
“Sao thế?” Hà Hiểu Như ngồi xuống chiếc ghế dựa được đặt bên cạnh giường ngủ, mở to mắt nhìn vẻ mặt đầy bí hiểm của cô bạn.
“Cậu đang có chuyện gì đúng không?” Trịnh An An mỉm cười ngồi xuống giường, từ tốn hỏi. Nhưng cô không biết câu hỏi đó lại là một quả bom nguyên tử giáng mạnh vào trong lòng Hà Hiểu Như.
“Cậu đừng có giấu tớ. Trên đời này tớ hiểu rõ Hà Hiểu Như cậu thứ nhì thì không ai có thể đứng nhất đâu.” Trịnh An An nhướn mày. “Hiểu Như à, cậu và anh trai tớ có chuyện gì đúng không?”
“An An à An An.” Hà Hiểu Như bật cười. “Đúng là không có gì có thể qua mắt được cậu mà.”
“Sao vậy?” Trịnh An An nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra hôm nay cả Trịnh Nhật Quân và Hà Hiểu Như đều rất lạ. Cả hai dường như dè chừng, e ngại một điều gì đó không thể nói ra.
“Cậu...” Hà Hiểu Như mím môi, đôi mắt đen bỗng mờ đi. Trịnh An An có thể thấy được một lớp nước như lớp sương bao lấy đôi mắt kia. “Cậu có nghĩ rằng, một người đàn ông say rượu có thể mất tự chủ mà... làm chuyện đó với người mà anh ấy không yêu không?”
“Sao cơ?” Trịnh An An nghĩ mười phần, nghĩ ra trăm ngàn lý do, nhưng cô không ngờ lại xảy ra kết quả này.
Trịnh Nhật Quân... Anh ấy...
Hà Hiểu Như mở đôi mắt nặng trịch ra nhìn lên trần nhà. Lúc nãy ăn cơm xong mọi người còn hò hét đòi uống hết số rượu mà Trịnh Nhật Quân giấu trong hầm rượu kia. Thế là Đường Nhật Minh vui vẻ mặc kệ sự gào thét phản đối của anh mà mang lên cả một thùng rượu, vừa uống rượu vừa chơi bài đến tận khuya.
Hà Hiểu Như từ lâu đã đi theo Trịnh An An mà luyện tập nên tửu lượng như hiện giờ, nhưng ở trước mặt “gen” của nhà họ Đường kia thì tửu lượng của cô quả thật không đáng nhắc tới. Hà Hiểu Như cũng không biết mình đã gục trên bàn từ lúc nào, cũng không nhớ ai đã đưa mình về phòng. Nhìn ra cửa sổ trắng xóa bởi cơn bão tuyết, Hà Hiểu Như bỗng chốc suy nghĩ vẩn vơ.
Thế là lại sắp qua một năm mới nữa rồi.
Hà Hiểu Như 18 tuổi, cũng đến lúc phải trưởng thành rồi.
Vì lúc nãy uống rượu hơi nhiều nên có chút khát nước, Hà Hiểu Như xoay người bước chân xuống nền đất đi ra khỏi phòng. Trong nhà có bật máy sưởi rồi nhưng cô vẫn có cảm giác lạnh. Cô không tìm thấy dép của mình, có lẽ nó còn ở bên ngoài.
Hà Hiểu Như mơ màng mượn ánh sáng từ lò sưởi mà đi ngang qua phòng khách, tiến vào trong bếp lấy nước nóng, rồi lại mơ màng tiến đến sofa tìm dép của mình.
“Á!” Hà Hiểu Như mắt nhắm mắt mở bỗng giật mình hét lên khi thấy một bóng người nằm trên sofa đang cựa quậy. Cô cứ nghĩ bây giờ mọi người đã đi ngủ cả rồi.
“Hiểu Như?” Người đàn ông nằm trên sofa cũng giật mình mở mắt. Suỵt! Mọi người đã ngủ cả rồi!”
“Vâng vâng.” Hà Hiểu Như mím môi gật đầu, hơi xấu hổ về sự thảng thốt thất lễ vừa rồi của mình. Lúc nãy trong phòng hơi tối, anh lại nằm khuất sau cánh tay của sofa nên cô không thấy anh. “Sao anh lại nằm đây?”
“À ừm, là ngủ quên thôi.” Trịnh Nhật Quân cười khẽ. “Sao em dậy vậy? Khát nước à?”
“Vâng ạ.”
“Dép em đâu, sao lại đi chân trần?” Trịnh Nhật Quân vô tình nhìn xuống chân Hà Hiểu Như mới phát hiện cô không mang dép. Trong phút chốc không nghĩ nhiều, anh kéo tay cô ngồi lên đùi anh, đặt chân cô vắt lên sofa. “Lạnh không?”
Trịnh Nhật Quân tự nhiên đưa tay nắm lấy hai bàn chân đã lạnh cóng của cô, hơi ấm từ tay anh truyền đến từng mạch máu dưới hai lòng bàn chân khiến cho Hà Hiểu Như cảm thấy đây như một giấc mơ vậy.
Nếu là mơ, xin ông trời hãy cho con ngủ thêm một chút nữa...
Hà Hiểu Như mỉm cười, tham lam hưởng thụ lấy cảm giác quan tâm của Trịnh Nhật Quân.
“Em đấy, cơ thể vốn đã chịu lạnh không tốt, lại thuộc thể hàn, mùa này tay chân lúc nào cũng lạnh cả, vì sao không không biết giữ ấm cho bản thân chứ? Rồi bị ốm thì phải làm sao?”
“Em... Em đang đi tìm dép của em đây, không biết lúc nãy ai đưa em về phòng vậy?”
“Anh cũng không biết nữa.” Trịnh Nhật Quân cố tỏ vẻ bình thản mà không khỏi trách thầm trong lòng bảo mình ngu ngốc, sao anh lại quên mất chuyện đó chứ. Nhưng anh sẽ nhất định không thừa nhận, người lúc nãy bế cô về phòng là anh đâu. Càng không thừa nhận là anh ngồi đây chỉ vì sợ cô tỉnh rượu sẽ tỉnh dậy lúc nữa đêm, anh ở đây sẽ nghe tiếng động trong phòng cô mà mang nước vào cho cô, nhưng rồi anh lại ngủ quên mất. “Có lẽ là Nhật Minh.”
“Vâng, có lẽ vậy...” Hà Hiểu Như mím môi, trong lòng còn nghĩ thầm tại sao đó không phải là anh.
“Em...” Trịnh Nhật Quân dường như nhìn ra vẻ bối rối trong mắt Hà Hiểu Như, anh thở dài trong lòng, bất giác đặt câu hỏi. “Thích Nhật Minh à?”
“Ơ...” Hà Hiểu Như ngẩn người, sao anh lại nghĩ như vậy chứ? Người em thích là anh đấy, Trịnh Nhật Quân. Nhưng...
“Nếu em không muốn trả lời thì thôi vậy.” Trịnh Nhật Quân mỉm cười, nhận ra người trong lòng mình đã cứng đờ nên cũng không muốn ép cô nữa.
Cũng đúng thôi, hai bọn họ tầm tuổi nhau, lại chơi thân từ nhỏ, cũng có thể được gọi là thanh mai trúc mã. Vậy nên cô thích cậu ấy không có gì lạ. Nhưng mà... Sao trong lòng anh lại cảm thấy chua chát thế này...
“Không ạ.” Mãi một lúc lâu sau, Hà Hiểu Như mới thoát khỏi sự đau lòng của mình mã khẽ trả lời. Nhưng trong mắt Trịnh Nhật Quân, đó lại là sự bối rối mà giấu đi tình cảm thật sự của bản thân.
“Thôi muộn rồi, em về phòng ngủ đi.” Trịnh Nhật Quân đặt Hà Hiểu Như xuống đất, giúp cô mang lại đôi dép bông màu trắng nhìn gấu con. “Mai còn dậy sớm nữa. Anh tối nay cũng uống hơi nhiều, đau đầu quá, anh về phòng đây. Ngủ ngon nhé!”
Hà Hiểu Như nhìn Trịnh Nhật Quân xoay người từ từ bước đi. Bóng lưng vững vàng của anh anh cùng với bóng lưng của anh trai mặc sơ mi trắng đến cổng trường trung học Minh Anh đón cô và Trịnh An An l*иg vào nhau. Khi ấy cô chỉ là một cô bé mười hai tuổi, còn anh đã mười bảy – một chàng trai khôi ngô, ấm áp như ánh mặt trời ngày hôm đó. Anh đi du học tròn hai năm, hôm đó anh vừa về nhà nghỉ hè nên đến trường đón cô và Trịnh An An. Ngôi trường cấp hai Minh Anh kia là ngôi trường giành cho học sinh thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Thiên này, Trịnh Nhật Quân cũng là cựu học sinh nơi đây. Trường khá gần nhà nên hôm đó ba người họ đi bộ, hoàng hôn đầy nắng, nắng chiều nhàn nhạt hắt lên bờ vai của Trịnh Nhật Quân, anh mỉm cười quay lại nhìn cô: “Hiểu Như, đi nhanh lên chút nào!” Cảnh tượng đó đã khắc khi thật sâu vào trong trái tim non nớt của Hà Hiểu Như, cũng là một bức tranh được đặt ở một nơi kín đáo nhất, trang trọng nhất của tâm trí cô. Và cô bé Hà Hiểu Như đó đã sắp tròn mười tám rồi. Tình cảm giành cho người đàn ông đó – một tình cảm sâu kín ngày một lớn dần, lớn dần, nhưng cô vẫn chưa một lần có can đảm nói một câu “thích” với anh. Cô chỉ biết gặm nhấm nỗi đau của đoạn tình cảm đơn phương, nhưng không thể sánh bên cạnh anh với tư cách “bạn gái”. Cô sợ rằng, biết rõ anh chỉ xem mình như là em gái, cũng giống như tình cảm anh giành cho Trịnh An An, nếu cô lại tỏ tình với anh thì sẽ tạo ra một thứ cục diện không thể nào vãn hồi lại được. Nên là... Chỉ một mình cô đau khổ là đủ...
Nhưng...
Cô không cam lòng...
Tình cảm của cô, cô không thể khống chế được nữa rồi...
“Nhật Quân...” Hà Hiểu Như không biết lúc này mình đã tỉnh hay còn đang trong cơn say, cô bỗng dưng muốn mặc kệ tất cả, chỉ giây phút này thôi, cô chỉ xin giây phút này mặc sức làm liều thôi.
“Sao?” Trịnh Nhật Quân chuẩn bị vặn tay nắm cửa phòng mình thì nghe Hà Hiểu Như gọi lấy. Anh mím môi, xoay người nhìn cô gái đang từng bước chậm chạp tiến về phia anh. “Có chuyện gì à?”
“Em... Em...” Hà Hiểu Như bỗng chốc muốn khóc. Cô cũng không hiểu bây giờ mình đang làm gì nữa. “Anh có thể hôn em được không?”
Đúng rồi, chỉ là hôn, chỉ là hôn mà thôi.
Sau nụ hôn này, tất cả mọi chuyện sẽ quay trở về quỹ đạo của nó. Cô vẫn là Hà Hiểu Như, còn anh vẫn là Trịnh Nhật Quân, mối quan hệ giữa họ vẫn sẽ là anh trai và em gái hàng xóm mà thôi.
Xin hãy cho cô càn quấy một lúc này mà thôi.
Trịnh Nhật Quân ngẩn người nghe yêu cầu của cô gái nhỏ đang bẽn lẽn kia. Anh say quá nên bị ảo giác rồi sao?
“Em...”
“Xin anh đấy...” Giọng Hà Hiểu Như bất giác nhỏ xuống chỉ còn như tiếng muỗi kêu.
Hà Hiểu Như bỗng cảm thấy như có ai đó đang nắm chặt lấy cằm mình. “Ngẩng mặt lên, nhìn anh.” Hà Hiểu Như dường như đang bị thôi miên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu sáng kia. Không thể phủ nhận rằng anh có một đôi mắt rất đẹp, tròng mắt màu nâu sáng như phát ra một thứ ánh sáng nhẹ nhàng nhưng mê hồn, cơn mê luyến ấy dường như bao lấy cơ thể Hà Hiểu Như.
“Nụ hôn đầu của em?”
“Vâng...”
“Em chắc chứ?”
“Em nói thật... Đây là nụ hôn đầu...”
“Anh không hỏi cái đó, anh hỏi em chắc về yêu cầu lúc nãy chứ?”
“Chắc chắn.” Đến lúc này thì câu trả lời của Hà Hiểu Như kiên định đến lạ.
“Vì sao?”
“Bởi vì...” Thật lâu sau đó, câu nói “em thích anh” cũng không tài nào thốt ra được.
Hà Hiểu Như bỗng cảm thấy có một vật mềm mại, ấm áp đặt lên môi cô. Cô tròn mắt nhìn gương mặt điển trai của Trịnh Nhật Quân đang được phóng đại hết mức có thể trong tầm mắt mình.
“Nhắm mắt lại.” Trịnh Nhật Quân cắn lên chóp mũi cô, khẽ nói.
“Vâng.” Hà Hiểu Như lại ngoan ngoãn làm theo lời anh. Gương mặt cô khẽ phiếm hồng, cánh tay vòng ngang qua cổ Trịnh Nhật Quân, cả cơ thể nhỏ nhắn như một chú mèo hoang chui vào trong lòng anh.
Hà Hiểu Như dường như đang lâng lâng trên mây. Nụ hôn của anh vừa nhẹ nhàng vừa ôn nhu. Cô cảm thấy cơ thể mình bị bế bổng lên. Cánh tay rắn chắc của anh đặt dưới mông cô, vững vàng ôm lấy cô bước đi. Rồi dường như cô bị đặt lên một nơi mềm mại nào đó, có lẽ là... giường ngủ.
Hà Hiểu Như cũng không kịp mở mắt đã nhận ra hàm răng của mình đã bị Trịnh Nhật Quân cạy ra. Chiếc lưỡi mềm của anh xông thẳng vào khoang miệng non nớt của cô mà càn quét, đem theo hương rượu say nồng vào trong. Trịnh Hà có riêng một trang trại tư nhân trồng nho với mục đích sản xuất rượu vang, hương rượu vang vừa thanh vừa ngọt, không có đậm vị cũng không quá nhạt nhẽo, tất cả mọi hương vị đều đạt đến một mức độ hoàn hảo nhất. Hà Hiểu Như cảm thấy có lẽ cô đã say thật rồi, cũng đã điên loạn thật rồi.
Nhưng không sao, cô cho phép bản thân mình được điên loạn một lần vậy.
Hà Hiểu Như nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Trịnh Nhật Quân, Chiếc lưỡi hồng mềm mại quấn lấy lưỡi anh như muốn cùng khiêu vũ. Trịnh Nhật Quân rời khỏi môi cô, cong miệng cười khẽ. Hà Hiểu Như nhân cơ hội đó liền chủ động tấn công. Nhưng cô vốn không có kinh nghiệm gì, càng không có kĩ thuật gì nên chỉ biết ngậm lấy môi anh mà mυ'ŧ. Hàm răng trắng đều không chút niệm tình mà trúc trắc cắn lấy môi dưới của anh, như cắn một miếng thịt mềm. Trong giây lát Trịnh Nhật Quân nghĩ rằng cô nhóc này đang xem anh như miếng bò bít tết vừa ăn tối nay vậy.
Thật là...
Góc lảm nhảm: Mấy hôm nay toi bận thi tiếng anh nên không rảnh để ra chương mới T.T xin lỗi các bác huhuhu. toi hứa từ đây đến cuối tuần sẽ có 1 chương nữa, và chương này... có thịt không nhỉ...