Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 22: Buổi Tiệc Sinh Nhật Bị Quấy Rối

Đúng 6h chiều, một chiếc xe Mazda mui trần được đánh thẳng vào khuôn viên của hội sở Tinh Nam. Hội sở Tinh Nam là sản nghiệp thuộc tập đoàn Trịnh Hà – một hội sở cao cấp nhất của thành phố.

Hai hàng bảo vệ nhanh chóng chạy đến bên cửa xe ghế phụ lái. Phóng viên đã bao vây hội sở vô cùng đông đúc. Tròn mười tám năm giấu mặt, quả thực đây là lần đầu tiên vị thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh xuất hiện. Hàng trăm tin đồn về cô: xấu xí, bệnh tật, có vấn đề về thần kinh,… được thêu dệt. Nhưng kể từ ngày Phó giám đốc Trịnh Hà – Trịnh Nhật Quân lên tiếng công khai bảo vệ em gái tất cả mọi người mới biết vị tiểu thư lừng danh này lại là hoa khôi của Trường trung học số 4.

Trịnh An An từ tốn bước xuống xe. Đôi kính đen lớn che hết nửa khuôn mặt trắng ngần không làm mất đi vẻ đẹp vốn có của cô. Cặp chân dài thẳng tắp trắng như trứng gà bóc lộ ra sau lớp váy kiêu sa.

“Vào thôi.” Lục Ngạn Lâm một thân vest đen, cặp kính đen che đi nửa gương mặt anh lại càng khiến anh thêm phần cuốn hút. Một số phóng viên nữ không kìm lòng được lại cố chen vào giữa hai hàng bảo vệ. Một thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh đã trở thành đề tài lớn, lại thêm một người đàn ông mang dáng vẻ yêu chiều khoác vai cô, dìu cô né tránh khỏi ánh sáng flash từ máy ảnh phóng viên mà bước vào hội sở. Nhưng người đàn ông đó là ai?

Quả là một đôi trai tài gái sắc, thật xứng!

Thật ra cả Trịnh An An lẫn Lục Ngạn Lâm đều ngầm hiểu ông Trịnh vờ cho bảo vệ cản phóng viên để không làm bị thương Trịnh An An, nhưng thật ra ông cố tình để cho phóng viên chụp lại được ảnh của cô, nhằm mục đích công khai với tất cả mọi người rằng cô chính là thiên kim tiểu thư của Trịnh Hà.

“An An.” Hà Hiểu Như hôm nay mặc một bộ lễ phục đuôi cá lông vũ màu trắng, mái tóc đen dài được búi cao gọn gàng. Cô vừa trông thấy Trịnh An An đến liền tiến tới. “Cậu có gặp được phóng viên ngoài kia không?”

“Có.” Trịnh An An mỉm cười. “Cậu có nhận thấy thế là cuộc sống tự do tự tại của chúng ta kết thúc rồi không?”

“Cậu phải gọi là cuộc sống giả nghèo giả khổ mới đúng.” Hà Hiểu Như che miệng cười khúc khích. “Cậu nhìn đi, tập đoàn Đặng Thị đến đây kiếm trò vui à?”

Nhìn theo hướng Hà Hiểu Như chỉ tay, Trịnh An An xuyên qua đám người đông đúc thấy một nhà ba người Đặng Mỹ Kỳ. Vốn nói là tiệc sinh nhật cô, nhưng ông Trịnh hầu hết mời người trong giới thương nhân đến dự tiệc. Lúc này đây ông bà Trịnh đang mỉm cười đón khách, có khách hàng của ông, có những chủ tập đoàn lớn đến từ những thành phố khác, có cả những cậu ấm cô chiêu, phú nhị đại, tiểu thư danh viện,…

Ông Trịnh này đang muốn giới thiệu cô cho toàn thế giới biết đúng không?

“Và bây giờ, xin mời chủ nhân của bữa tiệc ngày hôm nay lên sân khấu.” Đèn trong phòng chợt tắt, tiếng MC vang lên. Ngay tức khắc, một ánh đèn sáng chiếu thẳng vào người cô.

Tiếng vỗ tay vọng ra từ xung quanh. Hàng nghìn quả bong bóng từ khắp khán phòng bay lên cao. Căn phòng được chọn làm sinh nhật Trịnh An An nằm ở tầng 36 của hội sở, là tầng trên cùng. Tại khán phòng này có thể mở được mái vòm nhìn ra bầu trời cao. Bong bóng bay lên cùng lúc với mái vòm được mở ra. Từng chùm bong bóng bay lên trời, trong nháy mắt chỉ trở thành một chấm nhỏ. Trong quang cảnh bong bóng bay lên ấy, Trịnh An An nở một nụ cười ưu nhã, bình thản bước từng bước về phía trước trong ánh mắt của mọi người. Cô có thể cảm nhận được rằng những ánh mắt đó đa phần là ánh mắt tò mò, dò xét, và có cả châm chọc.

Châm chọc ư? Đợi rằng một cô tiểu thư từ đâu xuất hiện sẽ biểu hiện như thế nào sao? Hay chờ đợi việc cô là một kẻ không hiểu lễ nghi, xem cô diễn trò, xem cô mất mặt, xem cô mất hết danh tiếng?

Trịnh An An là một tiểu thư danh gia vọng tộc, được bà Đường Tuệ dạy lễ nghi từ nhỏ. Chính vì thế, ngay giờ phút này, từng cử chỉ, từng điệu bộ của Trịnh An An đều không thừa một nét nào, từ các nâng váy, cách xoay người, cách vén tóc, tất cả đều khiến cho mọi tiểu thư danh viện trong căn phòng này đều kinh ngạc. Vốn dĩ chờ đợi một trận cười nhạo cô tiểu thư bí ẩn với vô số lời đồn thổi không được hay ho, nhưng ngay lúc này tất cả như bị hút vào người con gái đứng trên cao kia. Trịnh An An nở một nụ cười tiêu chuẩn, hướng về phía tất cả mọi người xung quanh.

Một chiếc bánh kem vị dâu tây lớn được đẩy ra. Cô biết đây là quà sinh nhật của bà ngoại cô gửi đến tặng cô. Năm nào cũng vậy, bà luôn là người làm bánh kem tặng sinh nhật cô, đều là vị dâu cô thích. Trịnh An An khẽ mỉm cười, theo sự hướng dẫn của MC mà nhắm mắt lại, ước một điều ước và thổi tắt 18 cây nến trên bánh.

Hôm nay, Trịnh An An cô tròn 18 tuổi rồi.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự sinh nhật tôi hôm nay. Chúc mọi người sẽ có một buổi tối thật vui vẻ, xin cảm ơn.”

Một câu cảm ơn khách sáo nhưng nhã nhặn, không thừa không thiếu một chữ nào. Nói xong, Trịnh An An rời sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người bên dưới.

“Ba, mẹ.” Trịnh An An nắm tay ông bà Trịnh đứng bên sân khấu. Bữa tiệc sinh nhật này quá hoành tráng rồi. Tất cả các năm trước, sinh nhật Trịnh An An đều tổ chức bằng việc cả nhà cô cùng bay ra Thủ đô đón sinh nhật cùng ông bà nội và ông bà ngoại cô. Nhưng năm nay bữa tiệc bà Trịnh tổ chức có phần khiến cô không muốn thích nghi.

“Cô lớn.” Một cô bé 4 tuổi bỗng nhiên chạy đến ôm lấy chân Trịnh An An. “Tiểu Vy nhớ cô lớn quá.”

Đường Vy Vy – đứa cháu đời thứ 4 của nhà họ Đường, là con gái của anh cả Đường Nhật Nam của cô. Đường Vy Vy còn có một người anh trai sinh đôi là Đường Nhật Vũ.

“Tiểu Vũ, Tiểu Vy.” Trịnh An An vui vẻ mỉm cười, ôm hai đứa cháu nhỏ của mình vào lòng. “Cô lớn cũng nhớ cả hai đứa quá.”

“Nhớ cô lớn nhưng không nhớ chú ba, đúng không?” Trịnh Nhật Quân đến tự bao giờ. Anh hôm nay một thân vest trắng, cà vạt đỏ, vẻ cà lơ phất phơ trong mắt Trịnh An An đối lập hoàn toàn với người đàn ông trầm ổn, bình tĩnh đứng bên cạnh. “Chú ba sẽ giận lắm đấy.”

“Trịnh Nhật Quân, anh thật ấu trĩ.” Đường San San bước đến, liếc khéo ông anh đang cố gắng tranh giành tình yêu của các cháu. Tầm mắt cô gái nhỏ chợt rơi vào người đàn ông bên cạnh. “Đây là?”

“Bạn thân anh.” Trịnh Nhật Quân mỉm cười, liếc xéo Trịnh An An. “Cũng là…”

Đường San San ngay từ nhỏ đã thích những người đàn ông mang một dáng vẻ trầm ổn, vững chãi. Người đàn ông trước mắt này quả hợp ý cô.

“Ngạn Lâm, Nhật Quân, hai đứa đi theo ba.” Trịnh Khiêm như có như không rơi ánh mắt lên người Lục Ngạn Lâm. Dường như ông cũng cảm nhận được có điều gì đó bất thường giữa cô con gái của ông và cậu con trai này. Mặc dù đây là con trai của bạn thân ông, lại là đứa cháu mà ông nhìn nó lớn lên, nhưng… Quả thật chuyện ngày xưa là ông sai, đây là chuyện ông vẫn luôn canh cánh trong lòng. Kể từ ngày Lục Ngạn Lâm quay về, cô con gái của ông dường như vui vẻ hơn lúc trước. Nhưng có những chuyện trong quá khứ vẫn khiến cho ông có một nút thắt trong lòng. Hơn nữa, đây là cô con gái rượu của ông, sao lại để một tên nhóc dắt đi trước mũi được dễ dàng cơ chứ? “Đi chào hỏi mọi người thôi.”

“Vâng ạ.” Lục Ngạn Lâm khẽ gật đầu. Ông Lục này là muốn…

“Xin lỗi xin lỗi, chị tới trễ.” Một cô gái bất ngờ chạy đến ôm chầm lấy Trịnh An An từ phía sau, một nụ hôn nay lúc đó cũng rơi trên má cô. Trịnh An An cảm nhận được một chiếc bụng tròn chạm vào lưng cô.

“Diệp, Minh, Châu!” Anh hai cô Đường Nhật Duy bước đến, gương mặt đầy vẻ lo lắng. “Em, đang, mang, thai, đấy!”

“Biết rồi biết rồi.” Chị dâu nhỏ Diệp Minh Châu của cô là một người phụ nữ tính tình hoạt bát, tuổi cũng chỉ bằng với Trịnh Nhật Quân. Thành danh từ năm 15 tuổi với thể loại phim ngắn, 18 tuổi nhận giải Đạo diễn mới xuất sắc của giải Kim Phụng, 21 tuổi nhận giải Đạo diễn xuất sắc của Tam kim, vừa tốt nghiệp Đại học Điện ảnh đã kết hôn, bây giờ cô cũng chỉ mới 23 tuổi. Diệp Minh Châu và Trịnh An An dường như vừa gặp đã thân, cô gái lớn suốt ngày tìm cách quấn lấy cô gái nhỏ trò chuyện. Trịnh An An đối với chị dâu lớn là bái phục cùng kính nể còn đối với chị dâu nhỏ lại là thân thiết, gắn bó.

Chị dâu nhỏ Diệp Minh Châu cũng đang mang thai 5 tháng rồi, bụng cũng đã tròn, vậy mà vẫn không khiến người trong nhà bớt lo được.

“Cũng chỉ mới đi nhanh vài bước.” Diệp Minh Châu làm mặt quỷ với Trịnh An An cùng Đường San San rồi giả vờ tội nghiệp cúi đầu trước anh hai Đường Nhật Duy của cô, Tô Hiểu Giai nhìn thấy cảnh này chỉ cười bất lực. Chồng cô là bộ đội trinh sát, quanh năm ở trong đơn vị, một mình cô nuôi hai đứa trẻ, đôi khi cũng thấy tủi thân. Nhưng vì tình cảm vợ chồng gắn bó, cô lại có động lực tiếp tục cuộc sống của mình. Đường Nhật Nam vẫn luôn yêu cô, yêu cả tổ ấm nhỏ có bốn trái tim đang hòa cùng một nhịp đập.

“Thằng hai nói đúng đó. Con phải cẩn thận hơn chứ.” Đường Tuệ là trưởng bối duy nhất ở đây, bà nghiêm giọng trách cứ Diệp Minh Châu, ngoài ra cũng nhận ra ánh mắt ảm đạm dần đi của Tô Hiểu Giai, khẽ thở dài. Năm đó Đường Vỹ Thiên cùng Lương Tịnh An là một đôi thanh mai trúc mã. Lương Tịnh An sau này trở thành một giáo viên, theo chân Đường Vỹ Thiên vào quân khu, sinh sống tại quân thôn nơi biên giới. Lúc sinh Đường Nhật Nam thì bà trở về Đường Gia, nhưng đến lúc hạ sinh Đường San San tại quân thôn, bà bị khó sinh băng huyết, vì điều kiện y tế kém mà không qua khỏi cơn nguy kịch. Ngày sinh nhật của Đường San San cũng là ngày mất của Lương Tịnh An. Hôm đó vì có nhiệm vụ đột xuất, Đường Vỹ Thiên không kịp quay về nhìn mặt vợ lần cuối. Sau đó, ôngkhông đi bước nữa, một lòng tưởng nhớ về người vợ quá cố. Ông một tay nuôi hai con, từ từ thăng tiến trong sự nghiệp. Sau đó cậu con trai cả Đường Nhật Nam của ông cũng lên đường nhập ngũ. Cô con dâu Tô Hiểu Giai cũng một mình lo toan cho hai đứa trẻ sinh đôi.

Đôi khi bà cũng biết Tô Hiểu Giai chạnh lòng khi nhìn thấy cảnh em chồng và em dâu ân ân ái ái, em dâu được em chồng chăm sóc đến mức không cần lo thêm bất kỳ điều gì. Đường Tuệ vươn tay, ân cần xoa vai Tô Hiểu Giai.

“Không sao đâu ạ, cháu ổn mà.” Tô Hiểu Giai mỉm cười. Dù có khó khăn đến đâu cô cũng sẽ cố gắng vượt qua được. Bởi vì người đàn ông cô yêu, Đường Nhật Nam – một người con anh hung của tổ quốc.

“Ồ, chị Trịnh. Hôm nay xinh đẹp quá.” Bỗng một tiếng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của gia đình họ Đường. Đường Tuệ xoay người lại, là một nhà họ Đặng.

Đặng Thị? Ai đã mời? Bà không nhớ bà có mời gia đình này đấy.

“Cháu An An hôm nay xinh đẹp quá.” Bà Đặng nở nụ cười lấy lòng, một tay véo Đặng Mỹ Kỳ gương mặt đang khó chịu bên cạnh. “Đến dự sinh nhật bạn thì gửi quà đi con.”

“Mẹ!” Đặng Mỹ Kỳ khó chịu. Hôm nay vì sao cô ta lại phải đến đây, lại còn nịnh nọt con nhóc kia.

Hừ, Trịnh An An. Ngay từ ngày bước vào trường tôi đã luôn thua cô. Tình cảm của Lưu Hạo Nhiên, danh hiệu hoa khôi trường học,… Tôi cứ nghĩ xuất thân của mình sẽ hơn cô, cô chỉ là một con nhóc nghèo hèn nhờ gương mặt đó mà bám lấy đại gia thôi. Nhưng không ngờ… Không ngờ ngay cả gia thế mà cô cũng hơn tôi.

Thiên kim Trịnh Hà thì sao chứ?

Cũng chỉ là dựa vào gia thế mà phách lối mà thôi.

“Tôi hôm nay đưa cháu nó đến đây là muốn xin lỗi cháu An An.” Ông Đặng là một người đàn ông béo lùn, người bóng bẫy mồ hôi. Đặng Mỹ Kỳ quả thực di truyền sắc đẹp từ mẹ cô ta. “Hai cháu có hiểu lầm bạn học, chúng ta nên xí xóa đúng không An An?”

Đôi mắt như mắt diều hâu của người đàn ông nhìn qua cô bỗng khiến cô cảm thấy chán ghét. Rõ ràng là muốn xin ba cô rút lại đơn kiện đi mà.

“Không. Chúng tôi không phải bạn.” Trịnh An An ưu nhã mở miệng. Hừ, đứng tại địa bàn của bà đây mà dám lươn lẹo với bà à?

Trịnh An An có thể thừa nhận rằng, cô hoàn toàn không phải thánh mẫu. Hai năm tại trường Trung học số 4 Trịnh An An phớt lờ những kẻ tìm cách kiếm chuyện với cô, chỉ vì trò đùa bọn chúng quá ấu trĩ. Nếu bọn chúng là đám con trai dám tìm cô gây sự, cô sẵn sàng cho bọn chúng một đòn.

Nhưng Đặng Mỹ Kỳ đã đánh vào tự tôn của cô rồi.

Hừ, gái điếm, được trai bao,… Bao nhiêu từ cô ta đặt điều bôi xấu cô, cô sẽ trả lại toàn bộ cho cô ta.

Trịnh An An cô phớt lờ bọn tép riu nếu chúng chơi sau lưng cô, chỉ vì những trò đùa của chúng cô không đặt vào mắt. Nhưng sự dạy dỗ quy củ cô được nhận đã cho cô biết được rằng, không ai được phép khinh thường và bôi nhọ nhân phẩm của cô. Nếu có ai động đến điều đó, cô sẽ khiến chúng phải chịu trừng phạt.

Một lá đơn kiện chỉ mới là khởi đầu thôi.

“An An, cháu An An à. Làm ơn đi, Mỹ Kỳ nhà chúng tôi không thể bị hủy hoại như vậy được. Con bé còn có cả tương lai, nó còn có thể vươn ra nước ngoài, con đường tương lai của nó…” Một tháng qua, tập đoàn Đặng Thị gần như bị phá sản. Cổ phiếu bị Trịnh Hà cưỡng ép thu mua, ngân hàng không cho vay vốn, Đặng Thị giờ chỉ còn là một chiếc vỏ rỗng. Đặng Mỹ Kỳ bị nhà trường khiển trách, bên trường múa cũng nghe thông tin mà đổi diễn viên múa mới trong vở kịch sắp đến. Vở kịch này đoàn múa của cô ta chuẩn bị rất lâu nhằm ra nước ngoài tham gia cuộc thi lớn mang tầm quốc tế. Cô ta vốn từ diễn viên múa ở vị trí trung tâm bây giờ chỉ còn là diễn viên dự bị. Ông bà Đặng không còn cách nào khác đành phải lợi dụng quan hệ mua lại thiệp mời sinh nhật của thiên kim nhà họ Trịnh, cũng là kẻ gây ra tất cả mọi chuyện cho con gái cũng như tập đoàn của họ, chỉ là hèn mọn cầu xin được bỏ qua.

“Hừ, đúng rồi. Đâu thể là bạn, tôi đâu thể là bạn với con điếm như cô được. Tôi chắc chắn một điều rằng chiếc xe ngày ngày đưa đón cô đi học không phải là Trịnh Nhật Quân. Chiếc xe đó buổi sáng chạy vào trường rồi không hề rời đi, ở trong bãi xe giáo viên đến buổi chiều. Tôi chắc chắn cô trèo lên giường của một ai đó trong trường. Chính vì thế nên cô ta mới hạng nhất nhiều học kỳ liền. Chắc chắn cô ta có đề!” Đặng Mỹ Kỳ mặc kệ ông bà Đặng, cô ta gào lên, trong mắt hằn đầy tia máu.

“Nói đủ chưa?” Một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai cô ta.

Bốp!

Một cái tát giáng xuống khiến cho toàn bộ khán phòng đột ngột trở nên im lặng.

Góc lảm nhảm: Phù, 3000 chữ. Chương sau toi sẽ tổng hợp lại gia phả của nhà họ Đường để note lại cho các bác nhó,