Vừa về đến biệt thự nhà họ Lục, hai cơ thể lại quấn lấy nhau không rời. Khác vẻ ngơ ngác mà bị lấy đi lần đầu tiên tối hôm qua, Trịnh An An lúc này như một chú mèo hoang đè lên người Lục Ngạn Lâm. Phục trang trên người đã nhanh chóng bị cởi ra, Trịnh An An ngồi trên đùi người đàn ông, cách một lớp qυầи ɭóŧ mà cọ xát nơi cương cứng kia, khiến cho chiếc quần tam giác của anh ướt đẫm một mảng lớn.
“Ướt từ lúc nào?” Lục Ngạn Lâm ôm cơ thể mỹ miều trong l*иg ngực. Chiếc áo thun cùng chiếc quần trên người anh đã bị người phụ nữ trước mặt vụng về cởi ra.
“Lúc ở siêu thị…” Trịnh An An hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, nhẹ nhàng mυ'ŧ lấy môi anh. “Không mặc qυầи иᏂỏ thật sự rất…”
“Tiểu tao hóa dâʍ đãиɠ.” Lục Ngạn Lâm cởi bỏ vẻ đĩnh đạc đường hoàng của mình. Anh đặt Trịnh An An nằm xuống sofa, đẩy cặp chân dài trắng như trứng gà bóc cong lên thành chữ M. “Để anh kiểm tra xem bên dưới còn sưng không.”
“Ưm…” Như cảm nhận được hai ngón tay của người đàn ông vạch âʍ ɦộ mình ra, cả cơ thể Trịnh An An khẽ run lên. Tiểu huyệt mềm mại màu hồng nhạt chảy ra một luồng suối róc rách, ướt một mảng sofa dưới thân. "Ăn lẩu... Ưʍ... A..."
Lục Ngạn Lâm kỹ càng quan sát nơi nóng rực, ngón tay không nặng không nhẹ xoa lấy tiểu huyệt còn hơi sưng đỏ nhưng đã ướt đẫm. Quả thật tìиɧ ɖu͙© là một thứ có thể gây nghiện thật mạnh mà. Một cô gái vừa bị khai thân đã trở nên như thế này rồi sao?
"Ăn em trước rồi ăn trưa sau cũng được." Lục Ngạn Lâm hôm nay không mang mắt kính, đôi mắt đen láy sâu thẳm ôn nhu nhìn gương mặt đỏ hồng của Trịnh An An. Cô cảm tưởng đôi mắt anh là một cặp radar hồng ngoại, có thể quét sạch thân thể cô. Anh nhìn cô bằng đôi mắt của một kẻ săn môi, mà cô là một miếng thịt thơm ngon anh đánh chén. Nghĩ đến đó, từng tế bào trên người Trịnh An An như căng ra.
Cả người Trịnh An An nhanh chóng mềm nhũn như nước dưới bàn tay càn quét của Lục Ngạn Lâm.
"Lên... Lên phòng..." Trịnh An An chợt nhận ra điều gì đó, xấu hổ cúi đầu. Đây đang là phòng khách đấy, nhỡ đâu lại có dì Trần hay ai đó xung quanh đây thì sao?
"Dì Trần hôm nay anh cho về nhà rồi. Bây giờ trong biệt thự này chỉ có anh và em mà thôi." Giọng nói Lục Ngạn Lâm trầm khàn, hơi thở nặng nè của anh phả vào tai Trịnh An An. Các cô bé trong trường cô đều đùa nhau rằng giọng nói của Lục Ngạn Lâm quả khiến người khác cảm thấy như lỗ tai đang mang thai. Vậy mà giờ đây giọng nói mị hoặc ấy cứ vấn vít vào lỗ tai cô, kéo cô vào trầm luân.
“Ngứa…” Trịnh An An lên tiếng kháng cự Lục Ngạn Lâm. Ngứa từ bên lỗ tai, ngứa cả ở nơi ướŧ áŧ nào đó anh đang chạm qua. Rõ ràng ngón tay của anh cứ day qua day lại như có như không cố tình chạm vào hoa huyệt của cô mà không giúp cô thỏa mãn được.
Lục Ngạn Lâm như nhận được tiếng kháng nghị của Trịnh An An, môi mềm hạ xuống, trong nháy mắt một cỗ thanh mát ngập tràn trong miệng cô. Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau tạo ra âm thanh mυ'ŧ mát kí©ɧ ŧìиɧ. Lục Ngạn Lâm hai tay ôm lấy hai bầu ngực của cô, vệt xanh đỏ tối qua còn lờ mờ trên đó nay đã bị anh nhào nặn mà trở nên ửng hồng. Đôi đỉnh ngực dưới hai ngón tay anh trở nên cao ngất, thẳng đứng.
“Ưm… Ngạn Lâm…” Trịnh An An như tan thành nước trong bàn tay anh. Lục Ngạn Lâm không khỏi cảm khái, cô gái nhỏ này của anh là được làm từ nước sao?
“Hừ, thật là muốn thao chết em.” Lục Ngạn Lâm cúi người, gặm nhấm xương quai xanh, tô đậm lại dấu vết đêm qua anh đã đặt lên. Đỉnh ngực cao ngất đón lấy chiếc lưỡi đinh lăng của anh, bị anh quét qua một vòng mà dường như nở rộ. Một bên gặm nhấm, bên còn lại cũng bị Lục Ngạn Lâm dùng hai ngón tay mà vân vê chơi đùa. Trịnh An An cong người đón lấy nụ hôn của Lục Ngạn Lâm. Anh hôn xuống vùng bụng bằng phẳng, quét một vòng ngang rốn nhỏ rồi nhắm chuẩn sát nơi tư mật người con gái mà hút vào.
“A… Thích quá…” Trịnh An An như cảm thấy có một luồng điện xẹt qua người, đầu ngón chân co lại mà bắn ra một cỗ nước vào thẳng miệng Lục Ngạn Lâm.
“Mới thế mà đã cao trào rồi à? Thật hư hỏng.” Lục Ngạn Lâm giơ tay vỗ một cú vào mông tròn, cảm nhận được cả cơ thể tuyệt mỹ run rẩy kháng cự. Cặp mông đào cao trắng như trứng gà bóc nhanh chóng hiện lên một vệt đỏ của dấu tay anh để lại. Lục Ngạn Lâm dùng lưỡi dài liếʍ mυ'ŧ hoa huyệt đang mở rộng đón chào anh, ngón tay vân vê hạt trân châu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ miệng huyệt từng đợt từng đợt mà phun ra d*m thủy.
Trịnh An An cảm nhận được chiếc lưỡi dài cứ ra vào trong nơi tư mật của mình, đảo qua đảo lại. Tầng tầng lớp lớp mị thịt cũng không thể khít chặt, chiến thắng chiếc lưỡi càng quét ấy.
“A… Ngạn Lâm…” Trịnh An An cảm nhận từng đợt cao triều kéo đến. Hai bàn tay thon dài luồn sâu vào tóc Lục Ngạn Lâm, nâng mông tròn mà lắc lư.
“Ngồi lên.” Lục Ngạn Lâm không bỏ qua từng biến hóa của người con gái. Anh ngồi thẳng dậy và bế cô lên đùi. Cặp chân trắng kéo qua kẹp chặt vào hông anh.
Trịnh An An nửa quỳ nửa ngồi lên đùi Lục Ngạn Lâm, miệng huyệt đặt lên bao qυყ đầυ sớm đứng thẳng của người đàn ông. D*m thủy chảy róc rách, tưới lên miệng bao qυყ đầυ. Côn ŧᏂịŧ thô to màu đỏ sẫm đang đứng thẳng như chờ đợi sự xâm chiếm, nuốt trọn của người con gái.
Trịnh An An tay đặt lên vai người đàn ông, nhẹ nhàng ngồi xuống.
“A…” Một cảm giác xa lạ bao lấy Trịnh An An. “Sâu quá… Sâu quá rồi…”
Trịnh An An đau đến ứa nước mắt. Đêm qua cô vừa mới bị phá thân, tiểu huyệt vẫn còn chặt khít. Nay đã bị côn ŧᏂịŧ to lớn khác thường của người đàn ông đâm thẳng vào. Bụng nhỏ trở nên khó chịu khiến Trịnh An An nhăn mày.
“Đừng dừng lại…” Lục Ngạn Lâm một tay giữ lấy mông tròn, môt tay giữ eo Trịnh An An. Tầng tầng lớp lớp mị thịt bọc chặt lấy anh, như có hàng nghìn đôi môi đang nuốt trọn nơi đó của anh.
Trịnh An An lên xuống vài lần, như đã cảm nhận được sự ướŧ áŧ no đủ với côn ŧᏂịŧ mà bất giác tăng tốc độ, mỗi lần lên xuống đều vô ý nhắm thẳng hoa tâm mà tiến tới. Không còn cảm giác đau đớn, chỉ còn cảm giác nɧu͙© ɖu͙© tràn đầy bao trọn lấy cơ thể.
“Tốt lắm…” Lục Ngạn Lâm trầm khàn khích lệ Trịnh An An, hai tay nâng cơ thể cô, giúp cô lên xuống được dễ dàng hơn.
“A… A… Nhanh… Nhanh quá…” Cả cơ thể Trịnh An An phủ một lớp mồ hôi mỏng trở nên đỏ ứng, vốn tưởng rằng cô có thể điều chỉnh tốc độ nhưng hóa ra, người đàn ông kia lại điều khiển cả cơ thể cô. Đông tác tay của anh mỗi lúc một nhanh, Trịnh An An vừa mỏi chân vừa đau hông, sau nhiều cú va chạm liền ngã vào l*иg ngực màu đồng rắn chắc mà thở hổn hển.
Quá là kí©ɧ ŧìиɧ rồi.
“Mới thế mà đã chịu thua rồi à cô bé?” Lục Ngạn Lâm vuốt lại mái tóc Trịnh An An. Anh đặt cô vào tư thế quỳ dưới sàn, cả thân trên áp lên sofa. Bộ ngực no đủ o ép lên ghế da mà biến dạng.
Lục Ngạn Lâm từ phía sau đẩy mạnh vào. Anh rong ruổi trên cơ thể cô. Cặp mông no đủ vểnh cao lên, lắc lư theo nhịp ra vào người đàn ông. Nơi giao hợp vang lên tiếng kêu kí©ɧ ŧìиɧ, từng dòng từng dòng nước chảy ra theo mỗi lần luật động, men theo bắp đùi cô mà chảy xuống sàn nhà.
“A… Đừng… Đừng… Mạnh quá…” Trịnh An An cong người, chống hai cánh tay run rẩy lên sofa. Bộ ngực lắc lư lên xuống theo tiết tấu người đàn ông. “Ngạn Lâm… Đừng a…”
Lục Ngạn Lâm nắm lấy hai cánh mông to tròn mà vỗ, mà đong đưa. Hoa huyệt nhỏ hẹp bị người đàn ông thao từ phía sau trở nên nhạy cảm hơn, mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của người đàn ông.
“Em hút chặt thế này, mà lại bảo đừng sao? Miệng dưới so với miệng trên thành thực hơn nhiều.” một tay Lục Ngạn Lâm đỡ lấy hông cô, tay còn lại đưa tới phía trước mà nhào nắn bộ ngực đang vểnh cao.
“A… A… Em… Em muốn… Em không chịu nổi nữa rồi… Lâm… Lâm… Mau cho em… Lâm…” Trịnh An An không biết đã qua bao lâu, cơ hồ thấy trước mắt trắng xóa, cả người vô lực bám vào ghế sofa. Đôi chân dài trắng noãn nay đã đỏ ửng vì sự va chạm của người đàn ông mà run rẩy. Trọng tâm người cô giờ đây chỉ còn đặt vào sự chống đỡ từ côn ŧᏂịŧ của người đàn ông. Cô lúc này như một người lênh đênh giữa biển khơi vớ được cọc gỗ, từng đợt từng đợt sóng đánh vào người cô, nhấp nhô lên xuống khiến cho cả người cô dường như mất đi hết sức lực. Cô chỉ còn biết chống đỡ vào chiếc cọc gỗ to lớn kia, run rẩy cả cơ thể sắp ngã quỵ mà mơ hồ nhìn thấy một mảnh trắng xóa trên bầu trời.
“Ngoan, chịu thêm một chút, anh sắp rồi… Chúng ta cùng nhau ra…” Lục Ngạn Lâm thúc hông mạnh thêm vào cái, anh gầm nhẹ rồi ôm lấy cả cơ thể Trịnh An An mà bắn vào. “Bé con… Anh yêu em…” Trịnh An An dường như cảm thấy, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác “dục tiên dục tử” trong truyện 18+ kia rồi.
Sau cơn kí©ɧ ŧìиɧ, Lục Ngạn Lâm cũng không vội rút ra. Anh xoay người ngồi lên sofa, đặt Trịnh An An lên đùi mình. Mái tóc dài đen nhánh của cô vì mồ hôi mà trở nên ướt đẫm, dán sát vào da thịt. Hai chân Trịnh An An kẹp lấy hông Lục Ngạn Lâm, cánh tay trắng noãn vòng qua hông anh, gương mặt phiếm hồng vì vừa trải qua một cơn kí©ɧ ŧìиɧ dựa vào bộ ngực màu đồng rắn chắc của anh mà thở hổn hển. Lục Ngạn Lâm bỗng cảm thấy rằng giờ đây Trịnh An An hệt như một nàng tiên cá từ trong truyện cổ tích bước ra, vô tình mắc vào bờ sau một cơn bão lớn. Cô kiều diễm, mị hoặc anh đến lạ.
Trịnh An An cũng không biết mình đã tắm rửa như thế nào, chỉ mơ mơ màng màng nhớ đến việc người đàn ông ôn nhu mang cô lên phòng giúp cô tắm, rồi lại đặt cô lên giường ngủ. Một nụ hôn dịu dàng lên trán khiến Trịnh An An chìm vào giấc ngủ sâu.
“Dậy rồi à?” Trịnh An An vì cơn đói bụng mà tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt. “Sửa sang một chút rồi xuống nhà ăn.”
“Em ngủ bao lâu rồi?” Trịnh An An thật sự chỉ muốn đánh gương mặt gợi đòn kia một trận.”
“Không lâu lắm, bây giờ là ba giờ chiều rồi.”
“Ồ…” Trịnh An An hừ mũi, run rấy bước xuống giường rồi mặc lại quần áo của mình.
Trịnh An An bước từng bước xuống nhà, trong lòng hận người đàn ông kia. Bây giờ cô đi còn run rẩy thì tối nay biết thế nào đây?
Đánh mắt nhìn qua chiếc sofa đã được thay mới, cô càng cảm thấy ghét bỏ với con người đang nhàn nhã chuẩn bị bữa trưa muộn cho cô.
“Lục Ngạn Lâm!” Trịnh An An bất ngờ tung một cú vào bụng Lục Ngạn Lâm. “Đồ xấu xa!”
“Em muốn truy sát chồng mình à?” Lục Ngạn Lâm ôm bụng giả vờ kháng nghị.
“Thầy Lục à, liệu thầy có cảm nhận được việc gian díu với học sinh của mình là một điều rất đáng xấu hổ không? Ai thèm cưới thầy mà nhận chồng, em vẫn còn là học sinh của lớp thầy chủ nhiệm đấy! Lại còn đè ngay sofa nữa chứ. Lỡ như…”
“Biệt thự nhà họ Lục làm gì có ai bước vào mà thấy cơ chứ?” Lục Ngạn Lâm bật cười. “Hơn nữa, anh rất thích cách em gọi anh là thầy, ừm, đặc biệt là lúc lên giường… "Thầy Lục" nghe rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ… Có thể gọi lại lần nữa được không?”
“Hừ, biếи ŧɦái!” Trịnh An An quay mặt đi không thèm nói chuyện với người đàn ông trước mặt nữa.
“Em không đói sao? Anh thì vừa ăn no rồi nhưng em thì anh nghe tiếng bụng biểu tình rồi đấy!” Lục Ngạn Lâm đặt thức ăn lên bàn. Nồi lẩu cay giữa bàn sôi ùng ục kí©ɧ ŧɧí©ɧ khứu giác của Trịnh An An.
Hừ, ăn thì ăn, tội gì không ăn!
Lục Ngạn Lâm đáng chết, Lục Ngạn Lâm là đồ thịt bò bị nhai nát!
Nồi lẩu thịt cay được Lục Ngạn Lâm chuẩn bị kỳ công, từng thớ thịt được cắt mỏng đều đặn, rau củ và mì ăn kèm lẩu cũng được trình bày ra dĩa một cách đẹp mắt. Trịnh An An không thể không thừa nhận rằng Lục Ngạn Lâm nấu ăn rất ngon, lại còn rất biết cách trang trí cho bữa ăn. Với một người yêu thích cái đẹp như cô thì việc ăn uống cũng khá cầu kì. Chính vì thế những món ăn do Lục Ngạn Lâm làm Trịnh An An đều cảm thấy thỏa mãn, cả về thị giác, khứu giác lẫn vị giác.
Trịnh An An hừ mũi, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Lục Ngạn Lâm. Mái tóc dài của cô đã được vén gọn lên cao, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay khiến Lục Ngạn Lâm bỗng chốc muốn bảo vệ cô bằng cả sinh mạng của mình.
Lục Ngạn Lâm khẽ mỉm cười. Căn biệt thự rộng lớn này của anh quả thật sau hai mươi hai năm rồi mới có thể cho anh cảm giác của một gia đình thực sự, có tiếng cười, có mùi thơm của thức ăn, có cả sự ấm áp và hạnh phúc. Tất cả đều do bé con của anh, người con gái mà anh yêu thương và trân trọng hơn sinh mạng của mình mang lại.
Trịnh An An, cảm ơn em đã một lần nữa thắp sáng lại cuộc sống lạnh lẽo và u tối của anh.
Trịnh An An, anh yêu em, Lục Ngạn Lâm yêu em, yêu em bằng cả trái tim của mình.
Góc than thở: Thật sự thì hai chương này toi viết một mạch đấy các bác ạ. Viết quên ăn quên ngủ, viết mà bị người eo chửi vì tội thức khuya luôn huhu T.T