Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 11: Bạn Trai Dạy Kèm

Tiếng nước chảy ngừng lại kéo Lục Ngạn Lâm về thực tại. Anh nhìn chăm chăm vào cánh cửa được làm bằng kính mờ phía trước mặt. Một bóng hình mềm lại ẩn hiện sau cánh cửa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của Lục Ngạn Lâm.

Trịnh An An đẩy cửa phòng tắm bước ra, kéo theo một lớp hơi nước vào trong phòng. Một mùi hương nhẹ nhàng của phong lan đi cùng hơi nước rót vào trong mũi Lục Ngạn Lâm. Lục Ngạn Lâm nheo mắt, mỉm cười nhìn cô gái đang khoanh tay, trừng mắt với với mình.

“Sao anh lại ở đây?” Trịnh An An hừ mũi với người đàn ông đang ngồi bên bàn học cô.

“Dạy kèm cho em.” Lục Ngạn Lâm vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, nhìn cô gái nhỏ gương mặt ửng hồng vì hơi nước nóng. Mái tóc ướt được cô quấn tạm trên đầu bằng khăn, vài sợi tóc mai rũ xuống rơi trên gò má xinh xảo. “Để em lên lại hạng 1 mới được.”

“Không cần đâu!” Trịnh An An xua tay, đi đến bàn trang điểm lấy chiếc máy sấy tóc ra, xoa lưng về phía anh mà nhẹ nhàng tháo bỏ chiếc khăn trên đầu xuống. “Do lần kiểm tra trước…”

“Lúc sáng không phải em bảo tích phân và este em không vững sao?” Lục Ngạn Lâm đứng dậy, tiến lại gần cô. Anh một tay cầm chiếc máy sấy trên tay cô, một tay khẽ xoa vào mái tóc đen dài kia. Vì anh cứ sợ đau đầu cô nên không dám xoa mạnh, chỉ nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc rối.

Như có một dòng điện mạnh chạy ngang da đầu Trịnh An An. Cô ngồi trước gương, nhìn người đàn ông chú tâm giúp mình sấy tóc. Hơi ấm từ máy sấy phả vào gáy, vào tai cô từng đợt. Trịnh An An nhìn vào sự phản chiếu của anh qua mặt gương. Gương mặt người đàn ông góc cạnh, dẫu mới 22 tuổi mà đã lộ ra một vẻ chín chắn, thuần thục đến lạ. Trịnh An An yêu thích cái đẹp, không ngoại lệ cũng thích với những người có một gương mặt đẹp. Quả thật anh có một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt đen mê người, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng. Vẻ đẹp của anh không giống với các “tiểu thịt tươi” trong làng giải trí hiện nay, cũng không giống với vẻ đẹp gợi cảm của những người đàn ông trong các phim AV mà cô và Hà Hiểu Như từng xem qua.

Nghĩ đến đấy, Trịnh An An mới nhận ra người đàn ông này quả thực cao. Trịnh An An cao 1m68, nhưng chỉ mới đến bả vai anh. Trịnh Nhật Quân 1m83 mà còn có vẻ lép vế trước anh, thì có lẽ anh cũng phải 1m65.

Trịnh An An từng nghe Hà Hiểu Như đọc qua một bài báo nào đó, bảo rằng người đàn ông càng cao, thì chiều dài của nơi đó càng lớn. Trong tiểu thuyết người ta cứ miêu tả nam chính đều mười tám, hai mười. Hừm, vậy người đàn ông này…

“Suy nghĩ gì mà mất hồn vậy?” Lục Ngạn Lâm cúi đầu, thấy cô gái nhỏ đang ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc gương trước mặt.

“À… Không… Không có gì…” Trịnh An An mặt phiếm hồng, vội xua tay. Ôi, suy nghĩ gì thế này…

Lục Ngạn Lâm nhìn cô gái nhỏ đang thở phập phồng. Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy được một cảnh tượng bao quát phía trước ngực cô.

Trịnh An An mặc một chiếc váy ngủ hai dây bằng vải lụa mềm. Cô vừa gội đầu xong, những giọt nước trên tóc chảy xuống xương quai xanh, xuống cổ, xuống ngực, làm ướt một mảng nhỏ của chiếc áo. Trịnh An An không mặc áo ngực, lại không biết hai bầu no đủ lúc này đang ẩn hiện phía trước mặt Lục Ngạn Lâm. Anh có thể thấy rõ phía sau lớp áo ngủ là hai quả anh đào nhỏ, đang dựng thẳng lên.

Yết hầu Lục Ngạn Lâm khẽ lay động. Cảnh tượng này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi. Người trong mộng của anh, người con gái anh khao khát bấy lâu lại đang hết lần này đến lần khác khiêu chiến anh.

“Trịnh An An, cho dù anh có là bạn trai em thì em cũng phải có ý thức rằng em là một người con gái cơ chứ.” Lục Ngạn Lâm sa sầm mặt. Biết rằng đang ở trong phòng cô, cô có thể tùy tiện một chút, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được việc cô không hề có một phòng bị nào khi ở gần một người khác giới như vậy. Mặc dù người đó là anh, nhưng nếu không phải là anh thì sao?

“Gì? Ai làm bạn gái của anh bao giờ?” Trịnh An An không hiểu câu nói của Lục Ngạn Lâm, chỉ bắt trúng trọng điểm hai chữ “bạn gái” của anh. Cô xoay người, hừ mũi ra vẻ ghét bỏ Lục Ngạn Lâm.

“Lúc chiều em đã đồng ý gì với anh?” Lục Ngạn Lâm lườm nguýt cô gái nhỏ, gợi lại một chút ký ức mà cô cố tình “lãng quên”.

Từ phòng hiệu trưởng đi ra, Trịnh An An đi theo sau Lục Ngạn Lâm, vẻ mặt ra chiều điềm tĩnh hờ hững nhưng thật ra vẫn cố tình quan sát người đàn ông vẫn còn tức giận thay mình.

“Trịnh An An, em làm gì cứ lén lút đi sau lưng anh vậy?” Đi đến khúc quẹo hành lang cầu thang, Lục Ngạn Lâm xoay người lại nhìn cô.

“Hửm, em chỉ nghĩ rằng thầy đang tức giận thôi, nên em không dám làm phiền thầy.” Trịnh An An nhún vai cợt nhả. Cô biết rằng anh tức giận là vì người chịu việc này là cô nên anh mới hành xử như vậy.

“Vì sao tôi tức giận, em biết không?” Lục Ngạn Lâm vươn một tay kéo Trịnh An An lại gần mình. “Em rõ ràng biết chuyện đó không đúng sự thật, vậy tại sao vẫn nhất quyết không mang thân phận thật sự của mình ra? Nếu tôi và Nhật Quân không giải quyết việc này, thì em dự định làm thế nào?”

“Còn thế nào nữa. Im lặng thôi. Dù sao người ta đồn sau lưng, kệ người ta.” Trịnh An An bĩu môi, thấy đôi mắt phượng của Lục Ngạn Lâm nheo lại, tỏ vẻ tức giận thì lại cảm thấy chột dạ. “Nhưng người ta còn chưa kịp minh oan thì đã xong xuôi mọi việc rồi…”

“Em thật là!” Lục Ngạn Lâm rít qua kẽ răng. Lúc nãy anh thật sự rất muốn đánh Đăng Mỹ Kỳ, thì bây giờ anh là muốn đánh cô gái này. Tưởng là thông minh lắm, hóa ra vẫn chỉ là một cô nhóc ngu ngốc mà thôi. Anh từng nghe hiệu trưởng kể chuyện cô từng bị một đám con gái chặn hội đồng để gây sự chỉ vì tên nhóc nào đó tỏ tình với cô, rồi đến khi bọn con gái đó bị cô hạ gục thì chúng chuyển qua trò quấy rối cô, xé xách xé vở, tạt nước lên quần áo cặp sách của cô, thâm chí là vu oan cô ăn cắp đồ của các cô ta. Nếu cô mà mang thân phận tiểu thư của Trịnh Hà ra, tỏ vẻ phách lối một chút như Đặng Mỹ Kỳ kia thì chẳng ai bắt nạt được cô. Tên nhóc nào tới quấy rối cô, cô đánh chúng bỏ chạy. Đám con gái nào tới gây sự với cô, cô cũng dùng taekwondo xử đẹp. Hiệu trưởng lúc đầu cũng phê bình cô nghiêm khắc, nhưng vì thành tích học của cô tốt, lại tham gia các cuộc thi đem thành tích về cho trường nên mới mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.

Lục Ngạn Lâm cảm thấy thật may mắn vì năm cô lên 6 tuổi, anh đã đưa cô đến nơi tập võ của anh và Trịnh Nhật Quân để cô theo học, chứ nếu như cô là một cô gái chân yếu tay mềm thật sự, thì anh không nghĩ được, các năm qua cuộc sống của cô sẽ thê thảm như thế nào. Cô gái này có chuyện gì cũng mặc kệ cho qua, mặc kệ người ta nói gì về mình, mặc kệ người ta đối xử tồi tệ với mình. Thật may mắn rằng cô gái này có được những bạn học tốt như lớp 12C1 kia, hay nói cách khác là cô dần cảm hóa được các cô gái của lớp 12C1 bằng trái tim thuần khiết, không mưu mô vụ lợi của cô. Nhưng anh vẫn đau lòng cho những chuyện đã xảy ra với cô. Cô cho rằng cách hành xử mặc kệ tất cả của mình như thế là tốt, như thế là sẽ tránh được phiền phức, nhưng đâu biết được rằng thật ra cô như thế lại khiến anh cảm thấy xót xa. Anh xót xa vì không thể ở bên cô trong suốt thời gian qua, trực tiếp nhìn cô gái nhỏ của anh lớn lên, trực tiếp ở bên cô gái ngốc này, giúp cô giải quyết mọi vấn đề. Cô náo loạn cũng được, cô phách lối cũng được, cô ra dáng vẻ một đại tiểu thư anh càng vui. Nhưng cô gái nhỏ hiểu chuyện quá, không muốn mang gia thế của gia đình ra chống đỡ, dù không chịu ủy khuất về thể xác nhưng cô cũng đã từng bị bắt nạt về tinh thần.

“Anh xin lỗi…” Lục Ngạn Lâm lại dâng lên một nỗi chua xót. Anh kéo Trịnh An An vào lòng. “Anh thật sự xin lỗi…”

“Được rồi…” Trịnh An An bỗng nhiên không biết nói gì. Một tháng qua, câu nói nhiều nhất của Lục Ngạn Lâm là câu xin lỗi. Cô đã từng điên cuồng với anh, nổi nóng với anh, cũng từng lạnh nhạt với anh. Cô cho rằng người đàn ông tên Lục Ngạn Lâm này đã bước ra khỏi cuộc đời cô, sẽ mãi mãi không quay về nữa. Nhưng đâu ngờ rằng anh vẫn cứ vương vấn mãi trong tim cô. “Tôi đã không còn trách gì thầy nữa rồi.”

“Vậy em có thể cho anh một cơ hội sửa sai, được không?” Lục Ngạn Lâm ôn nhu nhìn vào mắt cô. Hơi thở anh nóng rực, phả vào gò má khiến Trịnh An An cảm thấy ngứa ngáy.

“Ưm…” Trịnh An An muốn đẩy anh ra, nhưng cánh tay anh lại giữ chắc eo cô. “Anh buông tôi ra, chúng ta đang ở trường… Có gì về nhà nói…”

Lục Ngạn Lâm cúi đầu xuống hôn cô gái nhỏ trong lòng mình. Nụ hôn của anh mang theo chút thương xót và cả sự ôn nhu. Hương bạc hà nhanh chóng thâm nhập vào khoang miệng của Trịnh An An, mang theo tình cảm mạnh mẽ cuồng nhiệt của anh.

“Làm bạn gái anh đi…” Lục Ngạn Lâm ôm lấy cô ôn nhu hôn một lúc lâu mới rời khỏi cánh môi hồng của cô. Anh chạm nhẹ trán vào trán cô, chiếc mũi cao khẽ cọ vào cánh mũi cô, hơi thở thanh mát phả trực tiếp vào gương mặt đỏ hồng của Trịnh An An.

“Ừm…” Trịnh An An vẫn còn lơ đãng bởi nụ hôn kia. Cô dường như không nghe thấy anh hỏi gì, khẽ đáp lại như một phản xạ.

“Tiểu yêu tinh.” Lục Ngạn Lâm bật cười, đặt một nụ hôn lên trán cô. “Về lớp nào!”

“Anh…” Trịnh An An trừng mắt nhìn nụ cười gian xảo của Lục Ngạn Lâm. Bàn tay anh vẫn còn lưu luyến đan vào trong mái tóc đen mềm mại của cô.

“Bé con à, đi học bài thôi.” Lục Ngạn Lâm vờ phớt lờ ánh mắt như dao của Trịnh An An, anh cúi xuống bế cô dậy. Trịnh An An bất chợt mất thăng bằng, hai tay theo phản xạ ôm lấy cổ Lục Ngạn Lâm.

“Ngoan.” Lục Ngạn Lâm vô sỉ đặt Trịnh An An xuống ghế rồi hôn vào môi cô. Anh kéo chiếc ghế sang ngồi cạnh cô và lật sách vở cô ra.

Trịnh An An trân trối nhìn vào cuốn vở của mình. Cô chỉ mới đi tắm một lát mà anh đã hệ thống lại các kiến thức cho cô, ghi bên cạnh các điểm cần lưu ý cho cô bằng bút đỏ. Nét chữ anh cứng cáp, trầm ổn đứng cạnh nét chữ mềm mại, bay bổng của cô, vừa khác biệt nhưng lại hài hòa vô cùng.

“Những gì cần lưu ý trong bài kiểm tra anh đã ghi ra giúp em rồi, bây giờ em giải các bài tập này đi, anh kiểm tra giúp em.” Lục Ngạn Lâm mặc áo thun trắng, trên mắt không có cặp kính gọng bạc, nhưng lúc nói chuyện với Trịnh An An vẫn ra dáng vẻ của một người giáo viên.

“Ừm.” Trịnh An An không thèm để ý đến người đàn ông ngồi bên cạnh mình nữa. Lúc bắt đầu học bài, cô sẽ thật tập trung. Lục Ngạn Lâm yên lặng nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang thoăn thoắt viết từng công thức toán học ra giấy. Mỗi lúc khó khăn, cô lại tập trung nghiên cứu lại các kiến thức mà Lục Ngạn Lâm đã lưu ý sẵn. Quả thực kiến thức hệ thống mà Lục Ngạn Lâm viết ra cho cô lại có thể giúp cô giải bài tập hiệu quả hơn rất nhiều.

Lục Ngạn Lâm yên lặng nhìn khuôn mặt đăm chiêu của cô gái nhỏ. Cô gầy quá, gương mặt còn chưa to bằng bàn tay anh. Đôi mắt to tròn, hàng mi cong vυ't, chiếc mũi thanh tú khẽ hếch lên. Đôi môi nhỏ nhắn của cô đang mím chặt, hàm răng khẽ cắn lên cánh môi. Thói quen xấu này anh sửa mãi mà vẫn chưa thành công.

Lục Ngạn Lâm lấy tay khẽ cạy môi cô ra. “Đừng cắn, sẽ đau lắm.”

“Đừng làm phiền em.” Trịnh An An hất tay anh ra, tỏ vẻ ghét bỏ và cắm cúi làm bài tập tiếp. Lục Ngạn Lâm khẽ cười, tập trung chống cằm nhìn cô gái nhỏ.

Hôm nay Trịnh An An cô bỗng dưng có "bạn trai" rồi đấy, lại còn được dạy kèm miễn phí nữa chứ. Thật đúng là hời mà!

Góc than thở: Mấy hôm liền rồi lượt xem dậm chân tại chỗ, tôi bỗng dưng buồn quá các bác ạ T.T hôm nay tôi xem như là thi xong rồi này, nên tối nay tôi đăng luôn 2 chương nhóoooooo