Thầy Giáo Là Hàng Xóm

Chương 6: Hơi Thở Thoáng Qua

Trịnh An An và Hà Hiểu Như vừa bước ra khỏi cổng trường đã thấy một chiếc xe BMW màu trắng đỗ ở gần đấy. Lúc này vừa giờ tan tầm, học sinh đông đúc. Chiếc xe sang trọng, chói mắt, vừa nhìn là biết đã được đem đi thay thế nhiều linh kiện còn tốt hơn chiếc xe nguyên bản rất nhiều. Xe của Trịnh Nhật Quân là một chiếc xe được sản xuất với số lượng có hạn, bây giờ qua sự cải tiến lại càng thêm đắt giá. Một chiếc xe sang trọng thu hút khá nhiều sự chú ý của học sinh đang đứng đợi trước cổng Trường trung học số 4 – nơi có khá nhiều học sinh gia đình thuộc hạng khá giả, cũng có thể tiếp xúc với các dòng xe mắc tiền này.

“Hiểu Như, chúng ta có nên đi bộ về nhà không?” Trịnh An An đen mặt nhìn chiếc xe nổi bật giữa đám đông ấy. Cô có thể cảm nhận được, nếu bây giờ cô và Hà Hiểu Như bước lên chiếc xe ấy thật thì nói không chừng ngày mai hai cô sẽ trở thành tâm điểm của cả trường mất thôi. Cô và Hà Hiểu Như đều nhất trí với việc giấu thân phận thiên kim tập đoàn Trịnh Hà đi để không bị mọi người xung quanh để ý đến, mặc dù với vẻ bên ngoài thì cả hai đều đã được mọi người chú ý rồi. Vì đoạn đường từ nhà các cô đến trường không xa mấy nên ngày thường cô và Hà Hiểu Như đều thống nhất đi xe đạp đi học.

“Thôi mà, tớ thấy có sao đâu. Lên xe đi.” Hà Hiểu Như lúc này lại cố tình không hiểu ý Trịnh An An, rõ ràng là muốn nhìn thấy Trịnh Nhật Quân – người đàn ông đang ngồi trên chiếc xe kia cơ mà.

Trịnh An An liếc mắt nhìn cô bạn. Sao cô không nhận ra tâm tư nhỏ của cô nàng chứ. Thôi được rồi, bây giờ đứng ở đây cũng không phải là cách hay. Chấp nhận vậy.

“Anh đã có bằng lái chưa mà dám đi xe nghênh ngang thế?” Trịnh An An và Hà Hiểu Như đi xuyên qua dòng người, mở cửa sau xe ra. Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhe răng cười với mình trong xe. Thật là gợi đòn mà! “Ngu gốc, ấu trĩ.” Trịnh An An lầm bầm đổi lại cái trừng mắt của Trịnh Nhật Quân.

“Hiểu Như, em lên phía trước ngồi đi.” Trịnh Nhật Quân vẫn còn trừng mắt với cô em gái mình. Anh để ý thấy chiếc bình giữ nhiệt đang trong tay cô, dường như là của Lục Ngạn Lâm. Không lẽ là kế hoạch của anh quả thật thành công? Cô em gái của anh mạnh miệng thế thôi nhưng anh biết, nó là một con bé yếu lòng hơn ai hết. Muốn cô tha thứ cho Lục Ngạn Lâm thì không thể dùng “cứng” để ép buộc cô được. Vì thế nên sáng nay anh đã nhắn cho Lục Ngạn Lâm một tin em gái mình chưa ăn sáng, nhịn cả từ trưa hôm qua. Anh tin người đàn ông thông minh này sẽ hiểu anh muốn nói gì. Và quả thật đúng như anh suy đoán.

“Dạ?” Hà Hiểu Như chưa kịp bước chân vào xe đã nghe Trịnh Nhật Quân gọi cô. Cô ngẩn ngơ trong giây lát rồi nhanh chóng làm theo lời anh.

“Mang dây an toàn vào.” Trịnh Nhật Quân khẽ nhìn cô gái nhỏ đang ngồi ở ghế phụ lái. Cô ngồi nghiêm chỉnh, mặt căng lại ra chiều nghiêm trọng lắm. Nhưng đôi mắt cô có thể cho biết cô đã đưa tâm tình của mình đi đâu rồi. Anh nhíu mày, dường như cô có điều gì không thoải mái, quên cả thắt dây an toàn. “Hai em không ai có thể làm cho người khác yên tâm được cả.” Trịnh Nhật Quân cúi đầu cài dây an toàn cho Hà Hiểu Như, khẽ lầm bầm.

Hơi thở của người đàn ông phả vào má của Hà Hiểu Như, kéo tâm trí cô về với thực tại. Cô tròn mắt nhìn gương mặt người đàn ông đang được phóng lớn trước mặt mình. Anh có một vầng trán cao, đôi mắt phượng màu nâu sáng, sống mũi cao cùng đôi môi mỏng. Trong một khoảnh khắc, Hà Hiểu Như tham lam hít lấy mùi của cỏ vetiver, trộn lẫn với mùi thanh khiết như mùi bưởi từ cơ thể anh. Cô thầm nghĩ, có lẽ anh thích sử dụng nước hoa có mùi hương của cỏ vetiver này. Đôi má người thiếu nữ thẹn thùng đỏ lên, đỏ luôn cả vành tai nhỏ. Những nơi hơi thở anh đi qua, từng tế bào nơi ấy lại vùng lên, như muốn ôm lấy hơi thở nam tính của anh.

“Xuất phát đây!” Hơi thở của Trịnh Nhật Quân chỉ trong phút chốc thoáng qua, để lại bao nhiêu chú nai con đang nhảy loạn trong lòng Hà Hiểu Như mà anh không hề hay biết. Trịnh Nhật Quân về lại chỗ ngồi của mình mà không biết đã có một đàn nai con đang chạy loạn trong đầu Hà Hiểu Như. Chiếc xe nhanh chóng rời đi, để lại bao cặp mắt tò mò của các học sinh trường số 4.

“Đi đâu đây, đây không phải đường về nhà mà?” Trịnh An An nhìn cảnh vật ngoài xe, nó ngược lại với đường về nhà của cô.

“Này con nhóc kia, lúc sáng trên xe anh có 3 vị khách thì giờ này anh cũng phải đón đủ 3 người trở về chứ.” Trịnh Nhật Quân liếc mắt nhìn em gái mình. “Ngạn Lâm bảo cậu ấy đợi chúng ta ở tiệm kem trong khu thương mại ngay ngã tư phía trước.”

“Ồ, vâng…” Trịnh An An nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của anh trai mình, có chút chột dạ. Cô thấy không có gì tốt lành trong ánh mắt đó cả, ngoài ra còn một chút… đen tối nữa cơ. Không biết người đàn ông này dự định bày trò gì đây.

Nhưng quả thật, chiều nay cô đã đến văn phòng khoa Hóa học tìm anh thì đã không thấy anh đâu. Chiếc hộp giữ nhiệt trong tay cô dường như nóng lên. Món cháo của anh được nấu rất kỹ, có vẻ như anh đã phải dậy từ rất sớm. Nhà anh không có giúp việc, nên món cháo này chính là anh tự tay nấu… cho cô. Nhưng anh biết nấu ăn? Quả thật, những người đàn ông có thể xuống bếp được vốn ít ỏi. Nhưng người đàn ông có thể nấu ăn ngon lại càng ít hơn. Cô lại không ngờ một người là công tử nhà họ Lục lại có thể biết nấu ăn, mà lại nấu ăn ngon đến như vậy. Cô không biết nên cười hay nên khóc vì mình có được diễm phúc ăn đồ ăn anh nấu đây. Bỗng chốc cô lại thất thần nhớ đến cậu bé của mười năm trước. Khi ấy, đại công tử nhà họ Lục vẫn còn là một cậu bé chưa biết nấu ăn. Có một hôm cô bị cảm, không muốn ăn cháo của mẹ nhưng lại ầm ĩ đòi anh nấu cháo ăn. Cô nhảy xuống giường, chạy theo đường ban công sang phòng anh làm nũng. Thế là Lục Ngạn Lâm phải trở thành đầu bếp bất đắc dĩ. Anh không biết nấu cháo, buộc phải lên mạng tìm xem rồi bắt chước. Thành phẩm của anh sau một hồi miệt mài là một bát cháo trắng bị khê mất một phần. Tuy vậy, cô lại ăn rất vui vẻ, còn cậu bé ấy mặt lấm lem, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi, nhưng nhìn thấy cô gái nhỏ ăn vui vẻ, thế là anh cũng mỉm cười nhìn cô suốt một buổi… Quả thật bát cháo của anh hôm nay đã đánh lại biết bao nhiêu ký ức tốt đẹp của ngày xưa trở về lại bên cô. Người con trai luôn dịu dàng, ấm áp, yêu chiều cô của ngày xưa, qua mười năm đã trở thành một chàng trai cao lớn, mạnh mẽ. Mười năm cô cứ ngỡ dài đằng đẵng nhưng giờ đây lại cảm thấy như một cái chớp mắt.

Trịnh Nhật Quân nhìn cô em gái mình thất thần qua gương chiếu hậu, tay bất giác ôm chặt hộp giữ nhiệt. Anh biết cô em gái mình đang nghĩ đến Lục Ngạn Lâm. Trịnh Nhật Quân khẽ thở dài. Anh không biết mình làm thế là đúng hay sai. Tuy nhiên, anh cũng không thể nhẫn tâm nhìn cô em gái mình mang một vết thương tên Lục Ngạn Lâm cả đời. Nhưng ngoài ra, việc rời đi bất ngờ năm đó của Lục Ngạn Lâm, dường như có một điều gì đó thật sự khó hiểu. Anh chứng kiến cậu bạn của mình dày vò bởi việc cảm thấy có lỗi với em gái của mình như thế nào, cũng biết tình cảm của cậu giành cho cô em gái mình sâu đậm đến bao nhiêu – một thứ tình cảm mà năm mười hai tuổi, các cậu đều không thể giải thích được, nhưng đến năm hai mười hai tuổi thì ai cũng đã rõ. Đó chính là tình yêu, một tình yêu mãnh liệt.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe sang trọng của Trịnh Nhật Quân đã đánh một đường cong tuyệt đẹp tiến vào trung tâm thương mại. Tiệm kem trong lời Trịnh Nhật Quân nằm ở tầng thượng, nơi có cảnh nhìn bao quát toàn thành phố tuyệt đẹp.

Hà Hiểu Như khoác tay Trịnh An An đi lên thang máy tiến thẳng lên tầng thượng. Trung tâm thương mại này vừa mở cửa tháng trước, Trịnh An An cũng đã có dự định đi cùng Hà Hiểu Như mấy lần nhưng chưa có thời gian. Chuyện này cô cũng có than thở với Trịnh Nhật Quân, còn bảo anh hứa hẹn khi nào về phải hộ tống hai cô càn quét cả khu mua sắm này.

“Hai anh bày trò gì đấy?” Trịnh An An nhìn nụ cười nham nhở của Trịnh Nhật Quân. Cô biết chắc chắn người đàn ông này và Lục Ngạn Lâm đang có một âm mưu gì đấy, mà có vẻ như rất là không được tốt.

“Mời bọn em ăn kem thôi.” Thang máy vừa đến nơi, Trịnh Nhật Quân nhún vai cười khì khì, tiến về chiếc bàn tròn ở rìa sân thượng. Lục Ngạn Lâm đang ngồi ở đấy, tao nhã đọc báo. Cô cũng nhận thấy trên bàn có hai chiếc túi xách nhỏ, không biết để làm gì.

“Thầy ạ.” Hà Hiểu Như tiến đến, cúi đầu chào Lục Ngạn Lâm. Mặc dù cô đã biết Lục Ngạn Lâm từ nhỏ nhưng lúc ấy, cô lại rất sợ anh. Trái ngược với Trịnh Nhật Quân lúc nào cũng vui vẻ, tươi cười thì Lục Ngạn Lâm luôn bày ra một vẻ mặt bình thản nhưng cũng rất xa cách. Vẻ mặt đó của anh chỉ được thu lại khi ở trước Trịnh An An mà thôi. Thế nên từ nhỏ cô cũng đã có một nỗi sợ vô hình với Lục Ngạn Lâm, bây giờ anh là thầy giáo của cô lại khiến cô càng thêm sợ hãi với anh hơn.

“Ngồi đi chứ đứng làm gì?” Trịnh Nhật Quân kéo ghế, đẩy vai Hà Hiểu Như ngồi xuống. “Tên đó mặc dù là thầy giáo của các em nhưng đã hết giờ học rồi, em cần gì phải câu nệ vậy chứ.”

Bàn tay đặt trên vai Hà Hiểu Như có lửa nóng, đốt cháy cả người cô. Mặc dù chỉ là một hành động nhỏ thoáng qua, anh vô tình, nhưng cô hữu ý. Hà Hiểu Như lại vô cùng tham lam các sự động chạm nhỏ này của Trịnh Nhật Quân. Nghĩ đến đấy, cơ thể cô lại bất giác cứng lại.

Dường như Trịnh Nhật Quân cũng nhận ra sự thay đổi bất thường của Hà Hiểu Như. Anh nhíu mày nhìn cô. Cô gái như một con nai nhỏ dường như đang run sợ vì một điều gì đó, nhưng lại có vẻ như cô chỉ là không biết biểu đạt một bí mật được cất sâu trong người mình ra như thế nào. Nhưng Trịnh Nhật Quân lại còn cảm thấy, dường như cô gái này rất sợ anh, ghét anh, phản đối những tiếp xúc cơ thể giành cho anh?

“Sao em còn đứng?” Trịnh Nhật Quân ngồi xuống bên cạnh Lục Ngạn Lâm, khẽ ngước mắt nhìn cô gái đang khoát tay đứng bên cạnh. “Không phải em rất thích ăn kem à?”

“Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần niềm nở, không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp.” Trịnh An An buông thõng một câu rồi ngồi xuống.

“Này con nhóc kia. Em quá đáng vừa thôi.” Trịnh Nhật Quân lườm nguýt. “Vì đổi vé vội quá nên anh chưa mua quà gì được cho hai đứa, nên hôm nay tạ tội bằng cách hộ tống hai đứa đi mua sắm đây này. Thế mà còn nghi ngờ lòng tốt của anh nữa à?”

“Em ăn kem vị gì?” Lục Ngạn Lâm mặc kệ màn đấu khẩu của hai an hem nhà họ Trịnh, quay sang hỏi Hà Hiểu Như.

“Vị xoài ạ.” Hà Hiểu Như nhỏ giọng đáp. Quả thật cô không thể nào ép mình quên đi việc người ngồi trước mặt mình là thầy chủ nhiệm của mình được. Trừ môn Văn học ra, tất cả các môn học còn lại cô đều không tốt. Không giống như Trịnh An An là con cưng của các thầy cô, cô giống như tội đồ trong mắt các giáo viên lớp 10 và 11, họ luôn bảo rằng cô chơi thân với Trịnh An An sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của cô ấy.

Bây giờ vị chủ nhiệm lớp thần thánh của cô, giáo viên môn Hóa học của lớp cô – môn học mà cô và Trịnh An An đều kém nhất – đang ngồi trước mặt cô và hỏi cô thích vị kem nào. Cô cứ có cảm giác nếu như cô làm phật lòng vị tiểu tổ tông này, cho dù cô có cô bạn thân là người anh ấy thích, người ta cũng sẽ sát phạt cô như giáo viên của các năm trước, không thích cô chỉ vì sợ cô làm ảnh hưởng đến việc học của Trịnh An An.

Cái vẻ rụt người lại của Hà Hiểu Như đều không thể qua nổi đôi mắt của Trịnh Nhật Quân. Anh nhíu mày, một cỗ chua xót không tên bỗng dưng dâng lên trong lòng anh.

Có lẽ nào, Hà Hiểu Như thích Lục Ngạn Lâm?