Trịnh An An mở cửa bước vào nhà. Trưa nắng thật sự khiến người khác cảm thấy khó chịu.
“Mẹ ơi!” Trịnh An An cất tiếng gọi to. “Mẹ ơi! Đi đâu rồi?”
Gia đình nhà họ Trịnh có 4 người. Ngoài Trịnh Nhật Quân đi du học ra thì còn ông bà Trịnh và Trịnh An An. Vì bà Trịnh rất thích nấu ăn nên bình thường nhà cũng không có đầu bếp riêng, chỉ có người dọn dẹp theo ngày đến rồi đi. Lúc này đây, Trịnh An An về nhà, ông Trịnh đã đi làm còn bà Trịnh lại không có nhà.
Trịnh An An bước vào bếp, thấy trên cửa tủ lạnh có đính một mảnh giấy. Đó là thói quen của bà Trịnh khi muốn ghi lại lời nhắn cho cô hay ông Trịnh.
“Mẹ đi làm tóc với dì Hà, con đi học về tự nấu ăn nhé. Yêu con!” Trịnh An An đọc mảnh giấy rồi thở dài. Mẹ cô – Đường Tuệ – vốn là họa sĩ nổi tiếng, từng được mệnh danh là “quốc bảo” vào cuối thế kỷ trước. Bây giờ tuy bà đã lui về ở ẩn, một năm chỉ vẽ một vài bức tranh, không còn thời hoàng kim như trước, nhưng vẫn có tiếng tăm trong giới nghệ thuật. Dì Hà trong lời mẹ cô, mẹ của Hà Hiểu Như – bà Bùi Tiểu Nhu – là một đạo diễn nổi tiếng, đến bây giờ phim của bà mỗi khi ra rạp vẫn luôn ăn khách, doanh thu luôn đạt đến một con số ngất ngưởng. Tuy bây giờ hai năm bà mới ra một bộ phim nhưng vẫn là thần kỳ trong giới điện ảnh. Hai người phụ nữ có thân phận nổi tiếng như thế, lại dắt nhau đi làm tóc bỏ mặc con gái ở nhà. Thật là không ra làm sao cả!
Trịnh An An ghét bỏ mở tủ lạnh lấy chai nước cam của mình ra uống. Hạ Hiểu Như tuy không đam mê với quần áo, giày dép,… sang chảnh, nhưng lại có niềm đam mê bất tận với các phụ kiện nhỏ có màu sắc và hình thù đáng yêu. Thế là đồ đạc của Trịnh An An và Hà Hiểu Như luôn là các món có hình con vật nhỏ như thế. Như chai nước bằng thủy tinh trên tay cô đây, là một chai nước trong suốt, nắp có mình một chú thỏ trắng mập mạp đang cười thật tươi, cũng là thành quả thu nhặt của Hà Hiểu Như sau một buổi đi dạo. Trịnh An An tuy ghét bỏ ngoài mặt nhưng cô vẫn sử dụng đồ của Hiểu Như mua cho mình.
Uống tầm nửa chai nước, Trịnh An An lên phòng đi tắm. Cô ghét cảm giác mồ hôi lưu lại trên da mình. Cô lấy đồ đạc rồi mang vào phòng tắm. Thế nhưng cô lại quên mất vòi nước phòng tắm của cô đã bị hỏng từ hôm qua. Cô đành mang quần áo sang phòng bên cạnh.
Phòng của Trịnh Nhật Quân tuy đã lâu không có ai ở nhưng vẫn gọn gàng và sạch sẽ, chỉ thiếu hơi người một chút. Bởi sáng nào người dọn nhà theo giờ cũng đến dọn dẹp nên phòng anh không có lấy một hạt bụi nào. Trịnh An An bước vào phòng, mở cửa sổ ra một chút cho thông thoáng rồi cô bước vào phòng tắm mà không biết dưới nhà đã có người về.
“Này, Nhật Quân! Nhà cậu dường như không có ai thì phải.” Một người đàn ông bước vào nhà. “Thế mà cửa nhà lại mở thế này?”
“Có lẽ An An đã đi học về rồi. Còn mẹ tớ ở nhà nữa mà.” Trịnh Nhật Quân tiến vào sau. Hai người cùng tiến về phòng bếp. “Mẹ tớ đi làm tóc với dì Hà rồi. Mảnh giấy này vốn mẹ tớ dán trên tủ lạnh, giờ được đặt trên bàn ăn nghĩa là An An đã về đấy. Cậu muốn gặp con bé thế kia mà. Chắc là con bé ở trên lầu. Cậu lên phòng tớ trước đi, tớ lấy đồ ăn rồi lên ngay. Này, cho cậu này.” Trịnh Nhật Quân mở tủ lạnh ra, lấy chai nước cam có nắp hình thỏ trắng đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông vừa uống nước vừa bước lên tầng 2, anh tìm chuẩn xác phòng của Trịnh Nhật Quân tiến vào. Nhưng vừa mở cửa phòng, anh đã nhíu mày. Có ai ở trong phòng?
Anh đóng nhẹ cửa phòng, nhìn xung quanh. Anh thấy trên giường là một bộ váy nữ và một bộ nội y cùng chiếc khăn tắm lớn được xếp gọn. Đây là… Bộ nội y màu trắng, chiếc áo ngực cup C viền ren, chiếc qυầи иᏂỏ hình chữ T đập vào mắt anh. Anh liếc mắt rồi bước đến nơi phát ra âm thanh. Là tiếng nước chảy trong phòng tắm. Anh nhìn cánh cửa phòng tắm, như muốn xuyên qua lớp kính mờ trên cửa để nhìn cho rõ người ở bên trong. Bên trong đó, không lẽ là…
Sau lớp kính mờ, một thân ảnh mềm mại hiện ra trước mắt anh. Dáng người cô cao vυ't, đôi gò bồng đảo, chiếc eo thon, cặp mông vểnh cao, đôi chân dài thẳng tắp ẩn hiện. Anh bỗng nuốt nước bọt, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cánh cửa.
Một khoảnh khắc ngắn thôi nhưng anh cảm tưởng như thời gian dài dằng dặc. Tiếng nước bên trong đã ngừng.
Cạch…
Cánh cửa dần mở ra…
Một thân ảnh xinh xắn bước ra. Mái tóc dài được búi cao, vài sợi tóc mai bị ướt thấm vào gương mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tắm xong dường như phiếm hồng.
“A!!!” Trịnh An An lúc tắm xong mới chợt nhận ra quần áo và khăn tắm của bản thân đã để quên trên giường của Trịnh Nhật Quân. Không nghĩ ngợi nhiều, cô vẫn cho rằng trong phòng không có ai mà bước ra. Thế nhưng lúc này, trong phòng đang có một người ngồi trên giường, bên cạnh bộ quần áo của cô.
Mà người đó là…
Lục
Ngạn
Lâm!
Thầy chủ nhiệm của cô – Lục Ngạn Lâm, lúc này đang ngồi trên giường của anh trai cô.
Trịnh An An nhanh chóng tiến tới, giơ chân đá một cước vào người đàn ông đang ngồi trên giường kia. Thế nhưng không ngờ, anh nhanh chóng xoay người, bắt lấy cổ chân cô. Cô một tay tung đòn vào chỗ hiểm, nhưng anh lại né được, lại còn bắt cánh tay cô, khóa chặt lại.
Lúc nãy sau cánh cửa kia, anh đã cảm nhận được một vẻ đẹp kiêu kì của người con gái. Thế nhưng ngay lúc này, người con gái đó đang đứng trước mặt anh, gương mặt nhỏ nhắn phiếm hồng, không rõ là vì tức giận hay là vì vừa tắm xong, thân người căng thẳng dần trở nên cứng ngắc. Bộ ngực lớn còn mang theo hơi nước, hai đầu nhũ hoa hồng hồng dựng đứng. Anh khóa chặt tay cô ra sau lưng, ấn tấm lưng trần cô xuống nệm mềm, không tự chủ được nhìn xuyên qua cặp lưng trắng nõn là no đủ đang phập phồng thở dốc. Trong thoáng chốc anh lỏng tay ra. Cô gái nhỏ nhanh chóng bắt lấy khoảnh khắc mà tung thêm một cước về phía anh. Cô nhắm vào chỗ giữa hai chân anh, miệng lẩm bẩm: “Đồ dê xồm!”
Anh vẫn kịp thời bắt lấy chân cô. Cô trừng mắt nhìn mình bị ấn xuống giường. Anh một tay giữ hai cổ tay nhỏ của cô, tay kia vẫn nắm chắc đầu gối cô. Hai chân cô đang run rẩy, nơi tư mật của thiếu nữ giữa hai đùi khép lại, e ấp. Tuy vậy, vì đùi phải đang bị anh nắm lên, thế nên nơi tư mật kia vẫn rơi hoàn toàn vào trong tầm mắt anh. Anh bỗng thấy một luồng nhiệt xẹt ngang qua người, bất giác trong người thật nóng. Nơi nào đó cũng không tự chủ được mà lớn lên, căng trên quần anh.
“Em muốn thử nữa, thì cứ việc.” Lục Ngạn Lâm cười đắc ý, nhìn chú mèo hoang đang trừng mắt dưới người mình. “Ngốc. Gặp cảnh tượng này thì người khác đã vội vã chạy đi mặc lại quần áo, còn em thì… Giờ sao đây, tôi đã nhìn hết rồi…”
“Đồ cầm thú!” Trịnh An An nghiến răng. Người đàn ông này là gì cơ chứ, nhìn trông mảnh khảnh thư sinh nhưng lại hạ gục một cô gái đai nâu taekwondo như cô dễ dàng đến vậy.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Ngạn Lâm nghe loáng thoáng tiếng của Trịnh Nhật Quân, dường như anh đang đi lên cầu thang. Lục Ngạn Lâm bật dậy, vơ lấy chiếc khăn tắm bọc người cô gái còn chưa hồi hồn lại cùng quần áo trên giường đưa cho cô rồi đẩy cô vào trong phòng tắm. Vừa kịp lúc Trịnh Nhật Quân mở cửa phòng ra. “Sao tớ nghe tiếng hét?”
“Ừ sao vậy? Có chuyện gì đâu…” Lục Ngạn Lâm bình ổn lại sắc mặt nhưng trong lòng có chút chột dạ. Dù sao anh cũng chỉ mới hai hai tuổi. Từ năm mười hai tuổi anh đã có tình cảm với một con nhóc tám tuổi, đến bây giờ anh vẫn là một tên “trai tơ”. Dẫu bao năm sinh sống ở nước ngoài nhưng anh không muốn học sự thoải mái, phóng khoáng của người phương Tây mà quan hệ một cách bừa bãi. Nên lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng đó… Cho dù có là một người đàn ông thuộc hệ mặt liệt thì giờ đây bị bắt gặp nhìn cơ thể em gái yêu của người khác cũng chỉ như một đứa trẻ bị phạt mắc lỗi mà thôi.
“Em thấy con gián nên hoảng sợ thôi!” Trịnh An An mở cửa phòng tắm bước ra. “Anh đi đâu đấy? Sao bảo cuối tuần mới về mà nay đã về rồi vậy?”
“Con nhóc này, anh trai em vừa về đã độc miệng ghét bỏ rồi. Sao? Không chào đón anh trai à?” Trịnh Nhật Quân véo má cô.
“Sao lại không.” Trịnh An An hất tay anh ra. “Em gái còn dự định cuối tuần này đưa Hà Hiểu Như đi đón anh đấy. Còn anh thì hay rồi, về bất ngờ thế này. Anh nghĩ anh về cả nhà sẽ chào đón à?” Cô bĩu môi. “Lớn rồi còn chơi trò về bất ngờ! Nhà đang yên ổn, về gì sớm?”
“Con nhóc vô tâm vô tính này! Nếu không phải do tên này nhận được mail từ trường học bảo về sớm để nhận lớp chủ nhiệm gấp thì bọn anh đâu có phải đổi vé mà quên không báo cho em đâu.” Trịnh Nhật Quân ôm chặt lấy cô. “Đưa đây anh xem nhóc con bây giờ đã béo thêm mấy cân nào?”
“Cút ngay, em không nhớ anh đâu!” Trịnh An An trừng mắt, một chân đạp Trịnh Nhật Quân. “Đây là ai? Tại sao lại xuất hiện trong phòng anh?”
“Tôi nghĩ em biết tôi rồi chứ!” Lục Ngạn Lâm mỉm cười, một nụ cười nhàn nhạt nhưng khiến lưng cô bất giác lạnh cóng. “Lúc sáng chúng ta vừa gặp nhau cơ mà!”
“Gặp? Hai người gặp nhau rồi à?” Trịnh Nhật Quân không thèm quấn lấy em gái mình nữa. Anh ngồi xuống chiếc ghế lớn trong phòng, mở nắp chai nước, nhìn hai người trước mặt.
Cô em gái của anh thoạt nhìn trông có vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt không giấu nổi địch ý, hai tay run run quả là đang tức giận. Còn người đàn ông ngồi trên giường anh, người được mệnh danh là “người đàn ông mặt liệt” thì ngay lúc này lại đang vận động hết công suất cơ mặt mà mỉm cười. Ôi trời ơi cảnh tượng này… Anh bao lâu rồi chưa thấy Lục Ngạn Lâm mỉm cười nhỉ. Ôi trời đất ơi…
“Anh đi sang đây.” Trịnh An An khoát tay, xoay người bước ra khỏi phòng Trịnh Nhật Quân. Lục Ngạn Lâm xoay đầu nhìn Trịnh Nhật Quân đang ngồi chống cằm xem kịch vui thì bình ổn lại nét mặt, ánh mắt thâm trầm quét qua một chút tựa hồ cảnh cáo rồi xoay người đi theo cô.
“Này Đường Nhật Minh, lão đại nhà cậu hôm nay đã cười rồi đấy!” Trịnh Nhật Quân gửi một tin nhắn âm thanh rồi quăng điện thoại lên bàn, quyết định đi đến trước cửa phòng em gái nghe lén.
“Thầy là bạn anh trai tôi?” Trịnh An An ngồi xuống giường, tay vẫn còn run vì tức giận.
“Ừ, bọn anh học cùng trường từ trước.” Lục Ngạn Lâm gật đầu.
“Hôm nay là do tôi bất cẩn. Tôi sẽ xem như không có chuyện này. Vì là lỗi của tôi nên tôi sẽ không làm lớn chuyện để anh tôi khó xử. Nhưng tôi mong thầy hãy quên chuyện hôm nay đi. Tôi cũng sẽ xem như không có chuyện gì cả.” Trịnh An An cắn môi, khẽ nói. Những lời nói đó, cô không cam tâm.
Nhưng rồi được gì cơ chứ?
Cô không phải là một cô gái thiếu lý lẽ. Cho dù cô là người chịu thiệt thòi nhưng người ta cũng không phải chủ động bước vào phòng cô, cũng không có chủ ý nhìn qua cô. Bây giờ cô làm lớn chuyện lên cũng chỉ khiến cả hai thêm xấu mặt mà thôi. Nên dù thế nào thì cô cũng phải bỏ qua chuyện này.
“Tôi không muốn thầy nhắc lại chuyện này nữa! Nếu chuyện này mà có người thứ ba biết được, thì cá chết lưới rách, thầy hiểu không? Tôi không cần thầy chịu trách nhiệm. Thầy chịu trách nhiệm không nổi đâu. Vậy nhé!”
Lục Ngạn Lâm ngẩng người nhìn cô gái trước mặt. Nói cô không khóc là giả. Gương mặt nhỏ nhắn cúi xuống, cô cắn chặt môi như kìm tiếng khóc trong miệng mình. Nhìn bộ dáng của cô, muốn khóc nhưng phải kìm nén lại, không thể ủy khuất trước anh. Bộ dáng này, khiến con tim anh đau quá…
“Thầy đi ra ngoài đi. Nói với Nhật Quân là tôi không đói. Tôi không ăn.” Một lúc lâu sau, cô mới cất tiếng, giọng nói đã khan hơn, nặng giọng mũi. Trong phút chốc, anh thấy hai giọt nước mắt như hai viên pha lê chảy trong mắt cô.
“Nhưng tôi muốn chịu trách nhiệm với em thì sao đây?”