Bổn Tiểu Thư Bảo Kê Cho Tổng Tài

Chương 3: Giãi bày sự khó chịu

Người đàn ông tái mặt cúi đầu nhìn tây trang đắt tiền của mình bị Hứa Vãn Tinh cực kì dứt khoát phun lên một mớ chất lỏng sền sệt màu cháo lòng.

Đậu má cái mùi này...

Quần chúng xung quanh cũng bị sốc, nhiều người còn cảm thấy may mắn vì vừa rồi em gái này không có chọn mình, nếu không thì người phải chịu thảm cảnh này sẽ không phải là người đàn ông xấu số kia nữa.

Đối với sự việc đáng xấu hổ này, Hứa Vãn Tinh đã say quắc cần câu không hề hay biết, thậm chí còn sảng khoái túm lấy áo vest của người trước mặt lau miệng, nói: “Ha, dễ chịu quá.”

Hứa Vãn Tinh nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của người đàn ông kia, bỏ qua sự khác thường trên mặt hắn, cô chỉ vào mặt hắn và cười, “Ha ha, đồ cặn bã!”

Người đàn ông kia tâm tâm niệm niệm trong lòng rằng không được chấp nhặt với người say!

“Cặn bã? Cô đang mắng tôi?” Người đàn ông giật khóe mắt.

Hứa Vãn Tinh hừ một tiếng, vẻ như không hài lòng lắm, cô túm lấy cà vạt của hắn ta, mắng: “Đúng, tôi mắng anh là đồ cặn bã đấy! Khương Minh Hiên, đồ khốn!”

Người nọ chẳng hiểu gì cả.

Hứa Vãn Tinh vẫn say sưa mắng: “Tôi đường đường là hoa khôi Đại học A, phước tám đời nhà anh mới được làm bạn trai tôi, vậy mà anh dám lừa dối tôi?” Nói rồi, giọng có chút ủy khuất, “Đã nói sẽ bên nhau suốt cuộc đời cơ mà...”

Người đàn ông nửa câu cũng không nói, nhìn chăm chăm vào cô. Thì ra là thất tình à? Bảo sao...

“Đôi cẩu nam nữ! Nồi nào úp vung nấy... HUẸEEE...”

Hứa Vãn Tinh lại phun thêm một ngụm chất lỏng sền sệt màu cháo lòng lên tây trang đắt tiền của người nọ.

Đúng là say vào thì cái gì cũng có thể tuôn được, cả chuyện đó, lẫn chuyện này! Người đàn ông vất vả kiềm chế mình không được đánh người, không thể động tay động chân với em gái xinh đẹp này được.

“Em gái à, có thể đừng vừa nói vừa phun mưa không?” Người đàn ông bất lực vỗ vỗ lưng Hứa Vãn Tinh, không biết nên nói gì nữa.

Hứa Vãn Tinh gục mặt lên vai hắn, miệng lảm nhảm, “Cận thủy lầu đài đón ánh trăng... Ào ào nước miếng bắn lên cao... Rót lên đầu anh, khỏi cần trả...”

Cũng chẳng biết là đang biến tấu vớ vẩn từ thơ của danh hào nào nữa! Người đàn ông cảm thấy toàn bộ vốn liếng văn chương mười mấy năm đi học đều bỏ hắn mà đi cả rồi, “Cô gái, cô làm tôi nghi ngờ môn ngữ văn của mình là do thầy giáo thể dục dạy rồi đấy!”

Nhưng Hứa Vãn Tinh nào có tâm tư để ý hắn nói cái gì, “Lũ đàn ông các người... Học vấn của các người đều học từ phim con heo mà ra hết!”

Người đàn ông dứt khoát không để ý đến Hứa Vãn Tinh đang lảm nhảm vớ vẩn nữa, liền đem cô bế lên. Vừa định rời đi, người quản lí quán bar đã đứng trước mặt hắn, vẻ mặt chần chừ muốn nói lại thôi. Hắn hiểu ý, bèn nói: “Vị tiểu thư này đã gây không ít phiền phức cho các ông rồi. Để tạ lỗi thì, tối nay tôi sẽ mời tất cả mọi người có mặt ở đây uống rượu nhé? Tất cả chi phí cứ tính vào hoá đơn của tôi.”

Người quản lí lập tức gật đầu, “Vâng, được ạ.”

Quản lí đã không còn ngạc nhiên nữa rồi. Đại gia! So với ba mươi tỷ thì số tiền nhỏ này có đáng là gì!

Phía dưới còn một cô tiếp viên nhìn Hứa Vãn Tinh nằm gọn trên tay người đàn ông bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Chơi lớn quá vậy, cho tôi ké một suất đi.”

Người đàn ông miễn cưỡng cười một cái với các cô nàng, sau đó bế theo Hứa Vãn Tinh rời đi. Hứa Vãn Tinh đã chuyển sang trạng thái say giấc, gục đầu trên vai hắn, mỉm cười mà ngủ ngon lành.

“Nha đầu này ngủ cũng nhanh thật, vừa rồi còn lảm nhảm phim con heo nữa.”

Nhìn xuống thân thể quyến rũ của người con gái mới đôi mươi, trên người chỉ khoác một lớp váy mỏng manh, tôn lên từng đường cong đẹp mắt. Người đàn ông đương ôm lấy Hứa Vãn Tinh, tay đang ôm lấy bả vai cô. Lần đầu tiên việc tiếp xúc da thịt khiến mặt hắn hiện lên sắc hồng, trong người cũng bất giác nóng lên.

Tốc độ bước chân liền được đẩy nhanh hơn, đi mà như chạy.

Giáo viên thường nói học phải đi đôi với hành, phải không?

Vậy thì bài học cuộc đời của em, sẽ do tôi dạy.

...--o0o--...

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ sinh học của Hứa Vãn Tinh ép cô tỉnh lại.

Hứa Vãn Tinh vẫn chưa nhận ra điều bất thường, cô chống tay ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Buồn ngủ quá... Hình như đêm qua mình mơ một cái gì đó rất mất sức... Không lẽ bị ma ám rồi?”

Vươn vai ngáp một cái, hiệu quả là não được nạp thêm oxi, tỉnh táo hơn hẳn, “Mấy giờ rồi nhỉ?”

Sau đó Hứa Vãn Tinh nhìn thấy chiếc đồng hồ trong phòng, biết được mấy giờ rồi?

Làm gì có chuyện đó. Hứa Vãn Tinh đảo mắt nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, trên một cái giường cũng cực kì xa lạ.

“Đây... Đây là đâu?” Hứa Vãn Tinh nhìn khắp xung quanh, nơi này được bày trí vừa xa hoa vừa sang trọng, vừa nhìn là biết phòng khách sạn cao cấp.

Hứa Vãn Tinh tự hỏi đêm hôm qua mình đã chui vào khách sạn cao cấp từ lúc nào mà chính cô lại chẳng nhớ gì hết thế này?

Còn nữa, tại sao trên người cô lại không mặc quần áo?

Hứa Vãn Tinh theo phản xạ kéo tấm chăn lên che kín cơ thể không có lấy một mảnh vải che thân của mình. Sau lại cảm thấy chỉ che như vậy là không đủ, tâm lí khϊếp sợ vẫn còn, liền quấn chăn thành một vòng quanh người, chỉ để lộ ra mỗi khuôn mặt, trông thảm hại như con rùa rụt cổ.

Trong đầu Hứa Vãn Tinh là mười vạn câu hỏi vì sao nối tiếp nhau, nhưng với mỗi câu hỏi cô lại tự biên ra một cái kịch bạn rất vô cùng cực kì cẩu huyết để giải thích. Tỉ như cô được người ta đưa đến đây rồi bị cưỡиɠ ɧϊếp trong lúc say chẳng hạn...

Nếu thật là như thế, cô sẽ lật tung cả thành phố này lên để gϊếŧ người!

“Dậy rồi à?”

Hứa Vãn Tinh giật bắn mình, quay ngoắt lại nhìn người đàn ông đẹp trai nhưng lạ hoắc đang đứng tựa lên cửa, bộ dạng cười trông cực kì gợi đòn, mà cái tên đàn ông chỉ mặc mỗi cái quần tây, thắt lưng còn chưa cài hết ấy lại mặt dày nói chuyện với cô, “Trông có vẻ rất tươi tỉnh nhỉ. Đã đói chưa?”

Thấy Hứa Vãn Tinh không trả lời, vẫn còn phủ chăn kín người, hắn cười cười trông thật đểu, “Sao? Sao phải trốn trong chăn?”

Hứa Vãn Tinh ở trong chăn toát mồ hôi, “Anh... Anh là ai?”

Người nọ đột nhiên huýt sáo. Hắn lục tìm trong túi quần, sau đó rút ra một sợi dây chuyền rất quen mắt. Hứa Vãn Tinh căng mắt ra nhìn, xác định đó chính là sợi dây chuyền hôm qua cô đã mua, còn chưa kịp tặng cho Đường Khả Hinh.

“Nhìn xem đây là cái gì.”

Trong đầu Hứa Vãn Tinh như thể có một trận bom dội qua, bùm bùm nổ tung đầu óc cô. Mỗi quả bom đều mang một hình ảnh về câu chuyện đáng xấu hổ mà cô gây ra đêm qua, từng cái từng cái hiện lên rõ mồn một.

Hứa Vãn Tinh ôm đầu, tỏ vẻ cực kì quẫn bách, cả người cuộn chặt trong chăn trông vô cùng đáng thương.

Người đàn ông lại nhìn hả hê vô cùng, lúc lắc sợi dây chuyền trong tay, thiếu điều muốn đeo nó lên cổ chọc tức Hứa Vãn Tinh luôn.

Hứa Vãn Tinh chẳng còn tâm trí nào mà để ý sợi dây chuyền ba tỷ đó nữa. Trong người bây giờ toàn bộ đều là cảm giác mất mặt, đúng là say rượu làm càn, không thể chấp nhận được.