Tổng Tài Anh Là Đồ Biến Thái

Chương 17

"Cô không được rời khỏi tôi"

"Cút ra"

"Nếu tôi nói không thì sao"

"Tôi sẽ không nhân nhượng anh"

"Được, vậy cô đừng nhân nhượng nữa"

Thục Tâm quay phắt người đối diện hắn, tay cô tát thẳng vào mặt anh. Cả hai đứng bất động, Thục Tâm trầm ngâm một lúc rồi bỏ chạy về, còn Dạ Thần Phong, hắn vẫn đứng nguyên một chỗ, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

----------------------

Cả buổi đêm hôm đó, cô như bị hóa điên, đồ đạc trong phòng bị đập vỡ hết, ngay cả bức ảnh của cô và Hạ Vũ cũng nát bét. Tay cô nhơm nhớm máu, những miếng thủy tinh nhỏ đâm xước thân thể cô, Thục Tâm nằm dài ra sàn, cô rất coi trọng thể diện của bản thân, đối với người khác, họ có thể không quan tâm tới và bỏ qua, nhưng với người nhạy cảm như Thục Tâm thì đừng hòng.

Chân cô cũng dẫm lên mảnh thủy tinh mà chảy máu, người cô thấm mệt ngủ lúc nào không hay...

Sáng hôm sau, cô thức dậy, giật mình khi phát hiện cô đã được bế lên giường ngủ từ lúc nào không biết, tay chân cô đầy rẫy các vết thương nhưng đều được băng bó một cách lộn xộn, băng bó như thế này chỉ có tên Dạ Thần Phong đó thôi chứ ai. Miệng cô vô thức mỉm cười.

"Dậy rồi à" Anh dựa người vào cửa, mỉm cười dịu dàng với cô.

"..." Cô không thèm liếc hắn một cái lướt qua coi hắn như là người vô hình.

"Tôi có cho người nấu bữa sáng rồi, cô xuống đi"

"..."

Ngồi trên bàn ăn, hắn mỉm cười nhìn cô chằm chằm, tên có sở thích biếи ŧɦái thật, cứ ngắm chằm chằm như vậy sao cô ăn nổi cơ chứ.

"Này, đầu óc cô hôm nay có vấn đề à? Mọi ngày nói nhiều lắm mà"

"..."

"Nói đi, đm, sức chịu đựng của tôi có giới hạn"

"Anh muốn tôi nói gì?" Gương mặt cô vô cảm.

"Muốn cô nói yêu tôi" Anh nhếch mép.

"Thần kinh" Cô đứng dậy, quay lại về phòng.

Tên Dạ Thần Phong cũng bám đuôi theo cô, hắn vẫn nhanh hơn cô, khóa cửa rồi lập tức đè cô xuống giường.

"Đồ biếи ŧɦái, anh muốn làm gì"

"Cô nói xem"

Hắn rất thích dáng vẻ yếu ớt của cô lúc này, hắn hôn cô mãnh liệt, tay cởi từng khuy cúc áo của cô.

"Cô biết nhiệm vụ vủa một người vợ là gì không?" Cơ thể hắn phấn khích, ghé sát vào tai cô thì thầm.

"..."

"Là đẻ con đấy"

Cô cố gắng hết sức đẩy hắn ra nhưng không tài nào đẩy nỗi, tay hắn với lấy chiếc bịt mắt, đeo lên đôi mắt đang hoảng loạn của cô.

Tay Thục Tâm bị hắn giữ chặt trên đầu, bàn tay hắn lần mò xuống giữa hai chân cô. Người Tâm nảy lên, cô giật mình thon thót khi ngón tay hắn tiến sâu hơn, cảm giác thẹn thùng, mất đi lý trí, cả người cô có một cảm giác kɧoáı ©ảʍ cực độ.

Nhịp tim đập nhanh hơn, cô không biết đó là cảm giác gì, hồi hộp có, khó chịu có, phấn khích có. Tâm cố lấy lại bình tĩnh nhưng càng lúc cơ thể cô lại như hóa điên tê dại từng bộ phận.

"Tôi thích cô như thế này"

Một cơn đau nhói tới xương tủy, môi hắn như rất điêu luyện trên cổ của cô. Thục Tâm không nhìn thấy gì, cô chỉ cảm nhận được sự nhịp nhàng từ hắn, hắn dịu dàng hơn trước, người cô nóng ran như lửa đốt, kɧoáı ©ảʍ, du͙© vọиɠ, sự phấn khích tới cực độ, từng thớ thịt đau điếng người, hắn đã đưa cô lêи đỉиɦ...

Hoàng hôn buông xuống, trong căn phòng anh, họ ôm chặt lấy thân thể nhau

----------------

Thục Tâm bừng tỉnh, cả người cô tê liệt, mở bịt mắt, cô thấy trời đã tờ mờ tối, bụng cô bị một cánh tay to lớn ôm chặt...

Cuộc sống cô bây giờ chỉ toàn ăn với ngủ khiến cô cảm thấy vô cùng nhàm chán, cô muốn lấy lại được danh dự, cô sẽ lấy được tất cả kể cả hợp đồng...