“Vâng, hoàng thượng!”
Thống lĩnh Ngự Lâm Quân Kính Chí Tân lĩnh mệnh, sau đó mang theo Ngự Lâm Quân thừa lại ra khỏi Kim Loan điện, sau đó bao vây Kim Loan điện lại.
“Thanh Yên, Thanh Yên!”
Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên hóa yêu, lúc thấy nàng vết thương chằng chịt, không có một chỗ hoàn hảo, tâm hắn đau đến không kiềm được.
Nhưng mà Quân Bắc Hàn có gọi thế nào, Mộ Thanh Yên cũng không phản ứng với hắn, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Đôi mắt đỏ ngầu không hề có tiêu cự nhìn nơi khác.
Nếu không phải nàng bị thương quá nặng, Quân Bắc Hàn không chút nghi ngờ, hiện tại nàng sẽ tiếp tục gϊếŧ người.
“Sao nàng lại biến thành dạng này?”
Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên, quay đầu hỏi Huyền Băng Tông trưởng lão.
“Người đã trúng yêu độc.”
“Yêu độc?”
“Đúng, đó là một loại thủ đoạn rất độc ác, nuôi xà thành cổ độc, lợi dụng máu tươi của người sống cho cổ xà ăn, nhờ máu huyết của họ mà kích phát yêu độc trong cơ thể.”
“Người bị những thứ cổ xà này cắn trúng sẽ trúng yêu độc, toàn thân trên dưới đều biến thành yêu quái, yêu biến sẽ không có được yêu thể, cũng sẽ không thành yêu, vẻn vẹn chỉ là thân thể dị biến, mất lý trí, chỉ để lại du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất mà thôi.”
Quân Bắc Hàn nghe được giải thích như vậy thì khϊếp sợ không thôi.
Hắn không có cách nào tưởng tượng trước khi hắn đến, bên trong hang núi kia, Mộ Thanh Yên bị nhiều cổ xà cắn xé thế nào.
Một đống thi thể cổ xà kia, dày đặc, chỉ nhìn liền khiến người ta sợ hãi, huống chi là bị cắn xé chứ?
“Du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất sao? Trong lòng nàng nhất định là tràn ngập hận ý, mới có thể trở lại nơi đây, trở lại nơi hủy hoại Vân Triệt, hủy hoại triều thần trước mặt nàng, đại khai sát giới sao?”
Tâm Quân Bắc Hàn đau đớn không thôi, hết thảy thống khổ này, nói là triều thần mang cho nàng, không bằng nói là hắn mang đến.
Nếu không phải cái thân phận này của hắn, nếu không phải hắn không bảo vệ tốt cho nàng, làm sao lại có nhiều chuyện như vậy?
“Yêu độc này có biện pháp giải không?”
“Thần không nghiên cứu độc cổ quá nhiều, có thể trở về cùng các sư huynh đệ thương thảo một phen, sau đó...”
“Thanh Yên không thể chờ lâu như vậy! Nàng như bây giờ, sau này còn không biết lại biến thành dạng gì! Không có biện pháp khác sao?”
Quân Bắc Hàn trực tiếp cự tuyệt đề nghị của Huyền Băng Tông trưởng lão.
“Có, cởi chuông phải do người buộc chuông, những cổ xà kia do ai cho uống máu, dùng máu trong tim người đó giải.”
“Máu trong tim?”
“Theo thần quan sát, những cổ xà kia chắc là uống máu tiểu thái tử, nhưng hôm nay máu của người đã bị khô, không có... Trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?”
“Moi tim, ép máu...”
Toàn thân Quân Bắc Hàn chấn động: “Điều đó không thể, Vân Triệt đã chết, không thể đối xử với thi thể nó như vậy!”
“Nhưng người đã chết, so với giữ lại toàn thây, không bằng cứu người sống.”
“Nhưng nó là nhi tử của trẫm!”
“Sinh tử luân hồi, thiên đạo tuần hoàn, hoàng thượng đừng quá xem trọng.”
“Ta bây giờ chỉ là một phàm nhân.”
Trưởng lão kia than nhẹ một tiếng, lắc đầu.
“Vậy máu của ta thì sao?”
Trưởng lão kia cả kinh: “Hoàng thượng, tuyệt đối không thể, lấy máu tim sẽ tổn thương căn bản, lỡ như không đủ, ngay cả chính mình...”
Quân Bắc Hàn trực tiếp cắt lời ông ta: “Vậy chính là có thể rồi?”
“Tiểu thái tử là huyết mạch của ngài, huyết mạch tương thông, chắc là có thể.”
“Trẫm biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
“Hoàng thượng!”
“Đủ rồi! Ta đã không bảo vệ nàng cẩn thận hai lần, ta không thể lại trơ mắt nhìn nàng trải qua đau đớn như vậy.”
“Hoàng thượng ngài...”
“Đi xuống đi.”
Trưởng lão kia than nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn rời khỏi Kim Loan điện.
Trên đại điện, chỉ còn lại Quân Bắc Hàn cùng Mộ Thanh Yên.
Quân Bắc Hàn ôm Mộ Thanh Yên, xoay khuôn mặt nàng lại, trán kề trán nàng, giống như lúc trước thân mật như thế.
Khi đó, hắn luôn thích cùng nàng trán kề trán, chóp mũi chạm nhau, nhìn dáng vẻ nàng gần sát.
“Thanh Yên, thật xin lỗi, ta không bảo hộ nàng thật tốt, là ta vô dụng, là ta vô năng, là ta mang đến cho nàng nhiều thống khổ như vậy.”
“Thấy nàng biến thành dạng này, ta còn thống khổ hơn bất cứ gì, khổ sở hơn bất cứ ai.”
Quân Bắc Hàn nhìn hai tròng mắt đỏ hồng của Mộ Thanh Yên, trong cặp mắt đáng sợ kia, cũng không nhìn thấy bóng của hắn.
Hắn chớp mắt một cái, nước mắt liền chảy xuống, đây là từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay, lần đầu tiên rơi lệ.
“Thanh Yên, nàng nghe được không?”
“Thanh Yên, nàng còn có thể cảm nhận được ta không?”
Mộ Thanh Yên mở to hai tròng mắt đỏ hồng, không có một tia phản ứng, như một con rối giật dây.
“Không sao, dù nàng biến thành cái dạng gì, ta đều yêu nàng, tai nhọn nhọn, cũng rất đáng yêu mà.”
“Ta nghe con thỏ nói, ta là Thương Lăng chuyển thế. Từ trước thân phận này đối với ta mà nói, xa xôi mà chẳng liên quan, một chút cảm giác cũng không có.”
“Nhưng bây giờ, ta thấy may mắn cỡ nào khi là hắn, cho nên, có phải sau khi ta chết, ký ức bất diệt, còn có thể tiếp tục yêu nàng hay không?”
“Thanh Yên, đời này, ta còn chưa yêu đủ, đời sau chúng ta tiếp tục có được hay không?”
“Chúng ta còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa có đúng không?”
Đôi mắt Mộ Thanh Yên vẫn không nhúc nhích, không nháy một cái, không có bất kỳ phản ứng gì.
“Ta biết nàng không nghe được, nhưng mà không sao, ta nhớ được là được.”
Quân Bắc Hàn hít sâu một hơi, cúi đầu, hôn lên đôi môi lạnh băng tràn ngập mùi máu tươi của Mộ Thanh Yên.
Cái hôn này, Quân Bắc Hàn thâm tình hơn bất cứ lúc nào, ôn nhu hơn bất cứ lúc nào.
Bởi vì đây là lần cuối cùng Quân Bắc Hàn hôn Mộ Thanh Yên đời này.
Một khi chết đi, thế gian này liền không có Quân Bắc Hàn.
Cái hôn này, lưu luyến mà triền miên, khiến người ta hãm sâu, khiến người ta đau lòng, khiến người ta không thể quên.
Mà Mộ Thanh Yên, vẫn không có một chút phản ứng nào, nàng không cảm giác được.
Vừa hôn, Quân Bắc Hàn một tay giơ chủy thủ lên, đâm vào l*иg ngực chính mình.
Máu tươi chảy ra, thấm ướt cả một kiện long bào.
Quân Bắc Hàn buông ra Mộ Thanh Yên, đưa môi nàng đặt trên vết thương đang chảy máu của hắn.
Chớp mắt sau, Mộ Thanh Yên lập tức có phản ứng, nàng hé miệng, răng nanh trong miệng đâm vào l*иg ngực Quân Bắc Hàn, bắt đầu tham lam mυ'ŧ máu của hắn.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, sắc mặt Quân Bắc Hàn dần dần tái nhợt.
Hắn vươn tay, hai mắt mờ sương, đầy tràn nước mắt, khẽ vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên.
Trong đầu, từng cảnh từng cảnh bọn họ ở bên nhau đang tái hiện.
Hắn suy nghĩ rất nhiều, lại trở lại trước đây.
Nếu có thể trở lại, hắn nhất định buông bỏ giang sơn này, buông bỏ hết thảy, mang một mình nàng, cao bay xa chạy.
Nhưng mà, thời gian từng giờ trôi qua, Mộ Thanh Yên lại càng hút càng tham lam.
Cuối cùng, tất cả trước mắt dần dần mờ nhạt, bàn tay Quân Bắc Hàn vuốt ve khuôn mặt Mộ Thanh Yên tay thõng xuống, thân thể buông lỏng, không còn hơi thở.
Một cái hồn phách bạch y như tuyết, băng lãnh như sương dần dần lung lay rời khỏi cơ thể Quân Bắc Hàn.
Nhìn Mộ Thanh Yên ghé vào trên người Quân Bắc Hàn, Thương Lăng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, quay người biến mất ở tại chỗ.
Bên trong Kim Loan điện, động tác hút của Mộ Thanh Yên dừng lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy thi thể của Quân Bắc Hàn, nước mắt chảy xuống.
“A...”
Mộ Thanh Yên bật người dậy, miệng đầy máu tươi, nhìn đặc biệt đáng sợ.
Nàng tự tay dò xét hơi thở của Quân Bắc Hàn, không còn thở nữa.
Nàng ngoái đầu nhìn trái tim hắn, đã bị nàng cắn máu thịt be bét.
Mộ Thanh Yên nhìn thi thể Quân Bắc Hàn, nhìn Kim Loan điện phơi thây, nhìn máu nhuộm nơi nguy nga lộng lẫy này.
Nàng lúc này mới ý thức được chính mình đã làm cái gì.
Nước mắt như sương mù che trước mắt ánh mắt, khiến tất cả trở nên đặc biệt mờ nhạt.
Lúc này Mộ Thanh Yên không có lấy một tiếng khóc, chỉ có tiếng nước mắt rơi thật nhiều.
Nàng làm sao cũng không ngờ tới, kết cục đời thứ hai lại là cái dạng này.
Vân Triệt bởi vì nàng mà bị hại chết, Bắc Hàn cứu nàng mất máu mà chết.
Bây giờ, chỉ còn lại có một mình nàng thôi.
Bọn họ đều chết, chỉ có một mình nàng còn sống thôi.
Nàng rốt cục cảm nhận được tư vị đời trước Minh Húc trơ mắt nhìn nàng chết đi.
Chính người mình yêu, vì mình mà chết, để lại chính mình một kẻ, sống một mình hậu thế.
Nàng bây giờ cũng rất muốn hỏi một câu: Bắc Hàn, chàng cứu thϊếp như vậy, để lại thϊếp một mình, có hỏi qua thϊếp có nguyện ý hay không?
Mộ Thanh Yên hít sâu một hơi, nước mắt như mưa rơi xuống, thống khổ tràn ngập trong lòng.
Nàng không nguyện ý cơ mà.
Nhìn thi thể khắp nơi trên đất, nghe mùi máu tươi tràn ngập, cảm thụ được tử khí phiêu tán, Mộ Thanh Yên đột nhiên cảm giác thật bi thương, thật bất đắc dĩ, thật là buồn cười.
Nàng rốt cục vẫn phải thành họa quốc yêu hậu, gϊếŧ người như ngóe, thủ đoạn độc ác, khiến cho người giận sôi.
Mệnh cách có thể thay đổi, nhưng thiên mệnh không thể nghịch.
Nàng luôn ở giờ khắc cuối cùng này mới ngộ đến thiên mệnh là cái gì.
Thiên mệnh đời này, không có quan hệ với Quân Bắc Hàn, không có quan hệ cùng Vân Triệt.
Yêu Hậu loạn thế, Thanh quốc huỷ diệt.
Dùng máu tươi của Quân Bắc Hàn cùng Vân Triệt, lát thành một con đường họa quốc của nàng, huỷ diệt toàn bộ Thanh quốc, lưu lại tiếng xấu thiên cổ.
Đột nhiên, Mộ Thanh Yên cười, cười đến thê lương, vang vọng toàn bộ Kim Loan điện, truyền tới bên ngoài.
Ngự Lâm Quân cùng hậu văn võ đại thần bên ngoài nghe được đều cực kì kinh hãi.
Đột nhiên, đại môn Kim Loan điện mở ra, Mộ Thanh Yên máu me be bét khắp người, mặt không đổi sắc đứng ở cửa.
Lúc này, vô số người nhìn vào phía trong điện Kim Loan, chỉ thấy thi thể Quân Bắc Hàn ngang dọc bên trong.
“Hoàng thượng!”
Mí mắt Mạnh Tử Nam sắp nứt, hô to một tiếng, bỗng nhiên vọt vào trong điện Kim Loan.
Thấy Quân Bắc Hàn chết thảm, văn võ bá quan cùng Ngự Lâm Quân chờ bên ngoài triệt để không kiềm chế được, đều vọt vào theo.
Hoàng đế chết, thái tử chết, Thanh quốc lập tức đại loạn!
Mạnh Tử Nam ôm thi thể Quân Bắc Hàn, quay đầu chất vấn Mộ Thanh Yên.
“Yêu nữ, hoàng thượng đối với ngươi tốt như vậy, sao ngươi lại rat ay được chứ!”
Nhưng Mộ Thanh Yên không nhanh không chậm, xoay người, đóng cửa lớn lại.
“Nếu là yêu nữ, không gϊếŧ người thì sao là yêu được?”
“Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?”
“Muốn triệt để ngồi vững cái danh Yêu Hậu này.”
“Ngươi có ý gì?”
“Phu quân ta chết, hài tử của ta chết, các ngươi dựa vào cái gì còn sống?”
Mộ Thanh Yên chợt cười to, cười đến thê lương, cười đến mức khiến lòng người run sợ, tiếng cười tràn ngập toàn bộ Kim Loan điện.
“Yêu nữ này, ngươi muốn gϊếŧ chúng ta ư?”
“Các ngươi không chết, Thanh quốc sao diệt vong đây? Con đường Yêu Hậu, thiếu chút máu nữa, các ngươi tới đưa đi...”
Lời Mộ Thanh Yên vừa nói ra, từng đợt khói bỗng nhiên bay lên, Kim Loan điện bốn phía nổi lửa!
“Yêu nữ này đã sớm phóng hỏa!”
“Nhanh, chạy mau đi!”
“Toàn bộ đều là lửa, không xong rồi!”
“Cửa chính không có lửa, nhưng yêu nữ kia ngăn cửa!”
“A...”
Đại hỏa nhanh chóng bốc lên, rất nhanh, toàn bộ Kim Loan điện đã bị ngọn lửa bao vây lại.
Kim Loan điện đóng chặt truyền ra từng tiếng hét thảm liên tiếp.
Lửa lớn thiêu hồng nửa bầu trời, đem toàn bộ bầu trời hoàng cung Thanh quốc, thiêu sạch trong lửa đỏ trong một ngày.
Phảng phất như đang thiêu đốt một vương triều, đưa nó hóa thành tro tàn, triệt để biến mất ở thế gian này.
Ngày đó, không có một người nào từ trong điện Kim Loan trốn ra được, tất cả đều táng thân bên trong lửa lớn.
Ngày đó, chính quyền Thanh quốc triệt để sụp đổ, rơi vào trạng thái hỗn loạn không trật tự.
Ngày đó, Yêu Hậu Mộ Thanh Yên bêu danh truyền khắp toàn bộ thiên hạ, trở thành một đời họa quốc yêu hậu, chịu thế nhân chửi rủa thiên cổ.