Nhớ năm đó chiến sự liên miên, một đống rồi một đống quỷ quân ma thú kéo đến nườm nượp đạp nát cả Thiên La Môn, thần giới tan hoang cả mảng. Nghiên Dương Quân cùng Nhàn Vân thủ hộ phí đông, tây, còn phía nam, bắc là Chiêu Hồng và y.
Vì vậy, tuy nói Tiên Âm là băng lãnh chi hoa, cũng là băng lãnh chi hoa tắm vô số máu của quân địch.
Y sẽ bảo hộ chúng sinh những sẽ không khoan dung với kẻ mạo phạm mình.
Nói thẳng ra là lúc bản tôn dẹp loạn hồng hoang thì cụ kỵ mấy nghìn đời nhà các ngươi vẫn còn đang xếp hàng chờ đi đầu thai đấy! Mẹ nó đám choai choai các ngươi dám ở đây giương oai với bổn toạ? Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh đúng không!?
Sắc mặt Vấn Tịnh trầm xuống, không ngờ tới tu vi của Tiên Âm lại cao cường như vậy, y chỉ dùng một nhánh cây có thể đánh vỡ trận pháp Kim Đan hậu kỳ của Lục Thừa Phương giống như đó không phải là sát trận mà chỉ là một củ khoai tây bị y lơ đãng cắt nát, còn hắn là trung cấp Hoá Thần kỳ cũng không nhìn ra được Tiên Âm đã đạt đến cảnh giới nào. Nhất thời hình ảnh đứt đoạn mờ nhạt trong ký ức khi còn nhỏ về vị trưởng lão nghiêm khắc cuồng mê kiếm thuật dần dần tiêu thất thay thế bằng thân ảnh nam nhân yêu mỹ trước mặt.
Rõ ràng là đứng đối diện nhưng luôn có cảm giác y đang đứng ở đỉnh sơn cao chót vót, lạnh lùng nhìn từ trên xuống, tiên phong đạo cốt, cao cao tại thượng.
Không với tới được.
Vấn Tịnh siết chặt nắm tay đến mức móng tay đâm vào thịt ứa cả máu cũng không nhận ra.
Lục Thừa Phương - phong chủ của Vĩ Trận Phong nhíu mày nhìn sang mấy người còn lại " Người này không đơn giản, đánh hay không?"
Vũ Khương vừa nuốt vài viên đan dược trị thương sức lực được tu bổ năm, sáu phần cười dữ tợn " Đánh!"
Vì vậy bảy người ở trước cổng Huyền Vụ bí cảnh đánh thành một đoàn, tất cả những người xung quanh trừ Diện Ngọc Hân đang lo lắng cho các nam nhân của hắn thì ai cũng ôm tâm tư xem kịch vui.
Sáu người kia thực lực không bằng Tiên Âm nhưng khi liên hợp lại cũng không dễ đối phó, kẻ kia thì bày trận, kẻ kia ném phù chú, còn kiếm khí bay loạn cả lên. Bọn họ đánh nhau tròn năm ngày bốn đêm, sáu người quần áo đều bị nhánh cây hoè của Tiên Âm quật nát túi bụi, vết thương chạm đến tận xương đau vô cùng, sức lực kiệt quệ mang vẻ mặt căm hận lui ra sau. Mà Tiên Âm tình trạng tốt hơn nhiều, mấy xiềng xích giả làm vòng bạc ở cổ chân cổ tay xem ra là thần khí chặn được toàn bộ sơ hở khi y ra chiêu, nếu kẻ nào chạm trực tiếp vào người y sẽ bị đánh văng như Vũ Khương ban nãy.
Ha ha ha, hảo pháp khí! Bất quá ngươi đừng tưởng ta không biết ý đồ của Kiệt Tu Hoàng! Hắn dùng ngươi để thể hiện trắng trợn du͙© vọиɠ độc chiếm vặn vẹo của hắn, đúng không!? Đúng không!?
Vòng bạc "..." Tiên Âm lão tổ, ta chỉ là một pháp khí nho nhỏ, ngài đừng doạ ta mà (ㄒoㄒ).
Cuộc đối thoại trong tâm trí này dĩ nhiên sẽ không lọt ra ngoài. Và không có chuyện Tiên Âm sẽ chống nạnh cười to như trong tưởng tượng.
Y ném nhánh cây đã đứt đoạn xuống đất nhàn nhạt nhìn mấy tên khốn đang tụ tập ngồi trên đất chữa thương, nói thật là giờ tu vi của y tuy chưa hồi phục toàn bộ nhưng một địch trăm người gì đó vẫn dư dả, chẳng qua không biết loại thuốc Kiệt Tu Hoàng cho y uống là gì mà khiến cho thể lực của y không tốt lắm, đánh nhau suốt mấy ngày trời hai con mắt của y đã díp vào không mở ra được. Tiên Âm không ngừng nhắc mình không thể ngủ không thể ngủ nhưng cơ thể y đã bắt đầu giã rời vào trạng thái thả lỏng. Loại cảm giác này vào lúc bình thường vô cùng thoải mái, người ta chỉ cần tìm một chỗ ngả lưng là không lo đến chuyện đời nhưng mà hiện tại y lại rất ghét trạng thái này, nó dụ dỗ y mặc kệ mọi thứ trầm miên vào giấc ngủ, nó len lỏi vào tâm trí thì thầm vào tai, cố tình là dù y có cố tỉnh táo đến đâu thì mọi trạng thái cơ thể đều đối nghịch lại y.
Nhìn thấy Tiên Âm liên tục lắc đầu, thân thể lảo đảo như sắp ngã xuống, Diện Ngọc Hân kinh hỉ kêu lên với sáu nam nhân" Vĩ Kiếm Phong chủ hình như trọng thương rồi! Các huynh thật giỏi!"
Nếu người này trọng thương tốt nhất là hôn mê luôn đi! Như vậy hắn có thể đem người về Dục Tiên Phong chữa trị, cùng y điên loan đảo phượng. Không biết lúc đặt mình dưới thân để yêu thương, vị tiền bối cao lãnh này có trở nên nhiệt tình như Vấn Tịnh hay không? Diện Ngọc Hân càng nghĩ càng hưng phấn, gương mặt cũng đỏ bừng lên, hai chân không tự giác kẹp chặt lại che giấu đũng quần đã ướt đẫm vì da^ʍ thuỷ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không biết của ai vẫn còn lưu lại. Thật muốn nhìn biểu tình trầm mê vào nɧu͙© ɖu͙© của y!
Vũ Khương nhướn mày nhìn sang Vấn Tịnh " Ngươi hạ độc? Không tồi đâu."
Vấn Tịnh lắc đầu " Ta không hạ độc."
Vũ Khương ngẩn người " Cái gì?"
Vừa dứt lời đã thấy thân thể Tiên Âm thoát lực ngã về phía sau, hai người đang nói chuyện đều giật mình tiến lên một bước chân, đều vươn ra một tay muốn đỡ lấy y, sau đó nghiêng đầu sững sờ nhìn đối phương, mà Diện Ngọc Hân cũng bị động tác đột ngột của Vấn Tịnh và Vũ Khương làm cho ngớ người ra. Mà Tiên Âm cũng được một người đỡ lấy, không chút sứt mẻ tiến nhập vào l*иg ngực ấm áp. Trước khi chìm vào mộng y còn rầu rĩ chọc vào yết hầu hắn " Tiểu hỗn đản.... "
Kiệt Tu Hoàng nắm lấy bàn tay của Tiên Âm, khẽ hôn lên từng đầu ngón tay, cười nhẹ dỗ y " Ân, tiểu hỗn đản tới rồi, người ngủ một chút đi. "
Tiên Âm được hắn ôm rất thoải mái cũng không giằng co nữa, mặc cho ý thức bị một cỗ lực lượng mát lạnh bao bọc. Kiệt Tu Hoàng thấy y đã hoàn toàn ngủ say, vẻ mặt ôn nhu lập tức biến mất.
Chưa ai kịp nói gì một cỗ uy áp khủng bố đột ngột đánh úp xuống như một toà núi đè ập vào những kẻ có mặt tại nơi này, ngay cả cổng của Huyền Vụ bí cảnh cũng xuất hiện vô số vết nứt vỡ. Tu sĩ ở đây, tu vi cao thì hộc máu quỳ sụp xuống, tu vi quá thấp thì bị dí nằm bẹp trên đất, thất khiếu đổ máu nhưng không chết được.
Kiệt Tu Hoàng nhìn thảm trạng này chỉ nhàn nhạt nói " Bản toạ chỉ cảnh cáo một lần, bất cứ ai dám có ý đồ không chính đáng hay làm y bị thương, bản toạ khiến kẻ đó ngay cả một mảnh hồn cũng không lưu lại được."
Mãi đến mấy ngày sau khi Kiệt Tu Hoàng rời đi uy áp đáng sợ ấy mới tan biến, các tu sĩ khác dắt díu nhau trở lại môn phái không dám lưu lại, đám người của Diện Ngọc Hân ủ ê lên phi hành khí trở lại Dục Tiên Phong. Vấn Tịnh đứng ở đại môn của Dục Tiên, nhìn chằm chằm về phía Vĩ Kiếm Phong, một bàn tay giơ lên làm động tác nắm chặt lại như nắm cả toà sơn trong tay.