Lần thanh lọc đệ tử của Vĩ Kiếm phong khiến cho bảy đỉnh phong còn lại trấn động, hơn nữa Tiên Âm còn kiên quyết chặt đứt cầu ngọc nối liền giữa Vĩ Kiếm phong và sáu đỉnh phong khác. Hiện giờ Vĩ Kiếm phong tự mình cô lập lại cực kỳ ngạo nghễnh như mũi kiếm chĩa thẳng lên huyền nhai không e sợ bất kỳ kẻ nào.
Tu chân giới bị cách làm của Tiên Âm làm cho níu lưỡi xôn xao cả lên, có người nói Tiên Âm quá xúc động, dù sao y cũng có công sáng lập lên Phạn Tiên phong, hiện tại chẳng khác nào từ bỏ hết công sức cùng tài nguyên tích góp dâng ổ cho tu hú chiếm, có người trào phúng lại bây giờ làm gì còn Phạn Tiên phong cao cao tại thượng nữa, chỉ là một cái ổ dâʍ ɖu͙© đầy mùi hôi thối mà thôi giờ không ném đi chẳng lẽ giữ lại la liếʍ hay sao?
Mỗi người đốp chát lại nhau một câu khiến chuyện này càng lan xa hơn càng thêm sôi nổi, bất giác ác ý chỉ xoay quanh sáu đỉnh phong kia, không còn ai đánh đồng Vĩ Kiếm phong vào nữa.
Tại Dục Tiên phong, bên trong đại sảnh tráng lệ không ngừng tràn ra những tiếng chụp đánh vang dội, mà quang cảnh hiện tại khiến người ta không tưởng tượng được. Mấy chục nam nhân dung mạo khác nhau, tuấn tú phi phàm, có thiếu niên dương quang, có nam nhân ổn trọng băng lãnh vậy mà ai cũng thân thể trần chuồng cường tráng vây thành vòng tròn quanh một vị "nam tử", vị "nam tử" này thân thể thon dài cân xứng, làn da mềm mại trắng bóc như trứng gà hiện tại nổi lên màu đỏ ửng mê người như mời gọi người ta đến cắn một ngụm, mái tóc dài đen nhánh đã ướt mồ hôi dán lên sườn mặt nhỏ nhắn tinh mỹ, đôi mắt hoa đào ngập hơi nước mông lung, cái miệng nhỏ tràn ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị. Mà khiến người ta giật mình là bên dưới bộ vị tượng trưng của nam nhân còn có thêm một bộ phận như âʍ đa͙σ của nữ nhân đang không ngừng bị côn ŧᏂịŧ của một đệ tử cắm vào rút ra, hậu huyệt phía sau cũng tắc một cây côn ŧᏂịŧ khác, nam nhân vây xung quanh hắn mắt ai cũng đỏ ngầu xung huyết không ngừng tự dùng tay an ủi bắn từng luồng bạch trọc vào nam tử khiến từ cổ đến tận mắt cá chân của hắn đều dính nhớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lẫn lộn không biết của ai với ai. Tiếng rêи ɾỉ kiều mị cùng tiếng nam nhân thở dốc ồ ồ, hương vị ngọt nị tanh nồng của nɧu͙© ɖu͙© hầu như bao trùm đại điện rộng rãi. Dâʍ đãиɠ tới cực điểm.
Mà ở bàn đá đặt bên ngoài sân ngay dưới gốc đại thụ trăm tuổi có một người đang ngồi, đuôi mày phi tà nhập tấn, mắt như chim ưng toả ra tia sáng lãnh lệ, môi bạc mím chặt, rõ ràng dung mạo cực kỳ đoan chính tuấn mỹ, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn đá như đang suy tư khiến người đối diện cảm nhận được khí chất lạnh lùng toả ra từ tận xương cốt kẻ tu đạo nhưng trên người hắn chỉ khoác hờ một kiện ngoại bào lộ cả phần thân trên hiển nhiên cuộc hoan vui trong kia hắn cũng có phần.
" Vấn Tịnh, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Bên cạnh Vân Tịnh xuất hiện thêm một người khác, gã so với Vấn Tịnh đối lập một trời một vực, dung mạo yêu dã xinh đẹp, đôi mắt hơi xếch lên đặc biệt đa tình giờ phủ lên một tầng thoả mãn vì trải qua tìиɧ ɖu͙© giống như một con hồ ly giảo hoạt ăn được đồ ngon, ngay cả sắc đỏ trên mặt gã vẫn chưa tan đi vì cuộc vui ở đại điện.
Vấn Tịnh liếc cũng không liếc gã, chỉ nói " Vũ Khương, ngươi biết chuyện của Vĩ Kiếm phong chưa?"
Vũ Khương chậc lưỡi " Một lão già cổ hủ mà thôi, lão bế quan từng ấy năm ta còn tưởng lão chết rồi. Hiện tại trở về còn giả bộ cốt khí đạo mạo cắt đứt cầu ngọc, trục xuất đệ tử? Nực cười."
Vấn Tịnh và Vũ Khương, kể cả bốn người còn lại đều là tân phong chủ của sáu phong mới nhậm chức cách đây hai trăm năm. Hai trăm năm trước có một đại quy mô lịch kiếp, các vị trưởng lão khác ôm tâm tư đắc đạo phi thăng kết quả bị thiên kiếp bổ cho kẻ thì tan thành tro bụi kẻ thì hồn phi phách tán, tân phong chủ đều là đồ đệ hoặc nhi tử của bọn họ.
Nếu bọn họ còn thân xác mà biết con mình sau này sẽ biến Phạn Tiên phong thành như bây giờ chắc chắn sẽ theo như nhân gian nói tức đến đội mồ sống dậy.
Vấn Tịnh trầm ngâm " Hiện tại tuy A Hân không biết những lời đồn này nhưng như vậy cũng không tốt, hắn là người nhạy cảm, ta sợ hắn sẽ suy nghĩ nhiều." Vừa nói vừa hướng ánh mắt vào trong đại sảnh nhìn đến nam tử kiều diễm ướŧ áŧ trong mắt đều là ôn nhu mật ngọt như không hề quan tâm người trong lòng đang bị một đống nam nhân thao lên thao xuống, thậm trí hắn tự động thủ liếʍ mυ'ŧ dương căn của người khác.
Vũ Khương cười lạnh " Mẹ kiếp đều tại lão già Vĩ Kiếm phong cùng mấy tên ba hoa rảnh rỗi kia! Được lắm!"
Thấy Vũ Khương đứng dậy sửa sang y phục, Vấn Tịnh nhíu mày " Ngươi muốn đi đâu?"
Vũ Khương " Ta muốn cho lão già đó một chút giáo huấn"
Vấn Tịnh " Việc này không ổn..."
Vũ Khương chẳng buồn nghe tên đầu gỗ cứng ngắc này lý luận cái lợi cái hại, hắn chụm ngón tay lại vẽ pháp quyết lập tức thân thể hoá thành một đạo quang mang bay thẳng về hướng Vĩ Kiếm phong. Vấn Tịnh im lặng nhìn theo, u quang trong mắt ngày càng tối lại sau đó hắn xoay người vào đại điện ôm lấy thân thể mềm mại của nam tử cùng vài người khác luân phiên ra vào song huyệt đã ướt đẫm da^ʍ thuỷ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Vũ Khương ngoài ý muốn phát hiện bên ngoài Vĩ Kiếm phong được một tầng cấm chế bao bọc, loại cấm chế này từ thời cổ xưa nói yếu không yếu nói mạnh không mạnh, nó có thể bao trùm lên diện tích lớn nhưng không thể tự công kích, chỉ khi ngoại lực tác động hoặc công kích lên nó sẽ lập tức bị đánh bật trở lại. A, đúng là phong cách của lão già cổ lỗ sĩ.
Vũ Khương rút ra một thanh đoản đao cắt lên cấm chế tạo thành một khe hở nhỏ lập tức lách mình vào, vốn dĩ muốn lén lút tìm đến u thất của lão già kia chơi lão một vố không ngờ đi được nửa đường đã gặp người muốn tìm, hơn nữa còn bị " lão già" ấy làm cho ngây ngẩn.
Giữa cánh rừng trúc có một con suối nhỏ bình lặng chảy qua, không biết tích tụ bao nhiêu năm tháng mà nồng đậm linh khí trời đất, mực nước rõ ràng chỉ đến thắt lưng lại lạnh buốt tận xương thậm trí tản ra hàn khí cuồn cuộn như sương mù, Tiên Âm mặc cho thân thể trôi nổi giữa hàn trì để từng luồng linh khí thấm nhuần vào da thịt tinh lọc đi tạp chất trong thân thể, mái tóc xoã dài được làn nước mát nâng niu, đôi mắt nhắm nghiền đọng vài giọt sương lặng lẽ trượt xuống gò má hơi tái nhợt, từ thân thể cho đến gương mặt rõ ràng đẹp đẽ lạnh lùng như được đúc ra từ một khối ngọc thạch lạnh lẽo nhưng đôi môi diễm hồng như cánh phù dung kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta phải hôn lên, hung hăng mà cẩn thận nhấm nháp từng chút.
Vũ Khương không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vị băng sơn mỹ nhân kia, y mê man ở trong nước giống như không chút phòng bị nhưng khí chất so với hàn trì càng thêm lạnh lẽo sắc nhọn khiến kẻ có tâm ý xấu phải lùi bước lại không nhịn được ngước mắt muốn đoá băng liên này ngắt xuống trà đạp để y nhiễm trần tục thế gian.
" Kẻ nào?"