Bẻ Cong Ảnh Đế Cong

Chương 3-2

Bùi Thước đối với chuyện Kỳ Du tức giận rất bất đắc dĩ: "Chỉ là trong khoảng thời gian này do phải giảm cân vì nhân vật, cho nên sức khỏe không chịu nổi. Gọi điện thoại cho anh có lẽ là do không nhìn kỹ nên gọi nhầm."

Đây là lời nói thật, Bùi Thước chưa nhìn kỹ đã gọi điện thoại, có lẽ số điện thoại của Kỳ Du hiện ở đầu danh sách.

Kỳ Du nhớ đến chuyện Bùi Thước nhận nhân vật kia, hừ lạnh một tiếng: "Trái lại cậu cũng thật chuyên nghiệp."

Bùi Thước không nói gì, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại. Chẳng qua đây là chuyện mà diễn viên nên làm, còn chưa nói tới chuyên nghiệp. Kỳ Du mới 22 tuổi đã nhận giải diễn viên mới xuất sắc nhất, chắc chắn không chỉ dựa vào vẻ ngoài khiến người khác kinh diễm kia, mà là cố gắng hơn gấp mười lần so với người bình thường.

"Không kính nghiệp sao được, tôi biết thực lực của mình không tới, nếu như xuất đạo với tư cách là nhóm nhạc thần tượng mà nói.. chính là chuyện không ngờ nhất."

Dường như Kỳ Du có chút ngoài ý muốn, im lặng rất lâu mới nói: "Nhóm nhạc thần tượng?"

"Nghe nói vậy." Bùi Thước tựa như tùy ý nói, nhưng trong lòng lại khẩn trương, không biết có thể từ Kỳ Du biết được chút gì không.

Nhưng đã khiến cho Bùi Thước thất vọng rồi, Kỳ Du không mặn không nhạt mà a một tiếng, rồi không nói gì nữa.

"Tôi nhìn video quay lại cảnh thử vai ngày đó của cậu rồi, cậu đừng xem thường chính mình." Kỳ Du im lặng, bỗng nhiên nói. "Cũng không tệ lắm, không hổ là sinh viên của Nam hí kịch chúng ta, so với những nam minh tinh kia tốt hơn nhiều."

Bùi Thước nghẹn lời, cậu cũng không thể nói, thật ra lão tử tốt nghiệp từ Nam học viện điện ảnh Gia Nam?

"Cám ơn học trưởng khích lệ." Bùi Thước nhàn nhạt nói. Có điều nói đi cũng phải nói lại, có thể được Kỳ Du nói như vậy, ngược lại trong lòng có chút vui vẻ, chỉ là.. Thật sự chỉ là may mắn thôi, lúc chính thức quay phim chắc chắn sẽ không thuận lợi như vậy, Bùi Thước nghĩ thầm, chỉ hi vọng đừng xảy ra sai lầm gì quá lớn.

Trông thấy Bùi Thước nghỉ ngơi không sai biệt lắm, Kỳ Du đứng dậy nói: "Đứng lên đi, hôm nay đừng tập luyện nữa, tôi đưa cậu trở về ký túc xá của cậu."

Kỳ Du đứng đó để tay vào túi quần, lông mày nhướng lên, tỏ thái độ không cho phép từ chối. Bùi Thước vừa đi theo Kỳ Du đến bãi đậu xe ở dưới tầng hầm của công ty, vừa có chút không tự giác mà thầm nghĩ: Tại sao anh ta tốt với cậu quá vậy? Trước đó cậu.. sẽ không thực sự có dính líu gì đến anh ta đấy chứ?

Nghĩ như vậy, Bùi Thước không khỏi giật mình, ngồi ghế sau nhìn góc nghiêng xinh đẹp của Kỳ Du cũng thấy là lạ.

Kỳ Du nhíu mày, liên tục hai lần bật lửa không được, không khỏi có chút thiếu kiên nhẫn, quay đầu trông thấy Bùi Thước đang xuất thần nhìn mình, liền vô cùng khó chịu: "Cậu nhìn tôi làm gì? Thắc dây an toàn đi."

Bùi Thước xoay người kéo dây an toàn, lề mề cả buổi, lại còn không sợ chết nói: "Chuyện kia, học trưởng.. Tôi là thẳng."

Cậu nói rất nhỏ, Kỳ Du không nghe thấy liền hỏi "Cái gì?" Lúc này Bùi Thước không sợ gì nữa, lớn tiếng nói: "Học trưởng, tôi là thẳng!"

Kỳ Du lập tức đạp phanh, đầu của Bùi Thước đập mạnh về sau ghế ngồi, còn chưa kịp hoàn hồn, liền trông thấy Kỳ Du đằng đằng sát khí tức giận nhìn mình.

"Cậu nói cho tôi biết cậu là thẳng là có ý gì? Chẳng lẽ, tôi, là, gay sao?" Mấy chữ sau gần như được phát ra từ trong kẽ răng, một đôi mắt câu người của Kỳ Du giờ phút này đều là lửa giận.

Bùi Thước gượng cười vài tiếng, trong lòng thầm nói anh có phải gay hay không.. Chuyện này cậu thật sự khó mà nói được.

Bùi Thước cười rơi vào trong mắt Kỳ Du không thể nghi ngờ chính là đổ thêm dầu vào lửa. Kỳ Du lạnh lùng cười, duỗi ngón tay thon dài ra, hung dữ chạm lên ngực Bùi Thước.

"Đầu tiên, tôi khẳng định so với cậu càng thẳng hơn. Tiếp theo, dù tôi là gay, thì cũng tuyệt đối chướng mắt loại vẻ đẹp như cậu!"

Mỗi một chữ, ngón tay Kỳ Du đều dùng sức đâm xuống, anh nói những lời này xong, Bùi Thước cảm giác l*иg ngực của mình có lẽ đã hiện lên một dấu xanh tím.

"Ha ha, vậy thì tốt rồi." Bùi Thước đau đến nhe răng trợn mắt, cười rất khó coi. "Tôi thấy học trưởng chiếu cố tôi như vậy, ha ha, là tôi suy nghĩ nhiều."

Kỳ Du hừ lạnh một tiếng, đeo kính râm, đạp chân ga, xe mạnh mẽ tiến về phía trước.

Chạy thẳng đến dưới trọ của Bùi Thước, cả hai người đều không nói thêm câu gì. Sau khi xe đã ngừng thẳng, Bùi Thước đang chuẩn bị mở cửa xe bước ra, đột nhiên Kỳ Du khóa cửa xe lại.

Bùi Thước không hiểu gì nhìn về phía Kỳ Du.

Lúc này khoảng bốn năm giờ chiều, Kỳ Du tháo kính râm xuống, hơn phân nửa khuôn mặt chìm trong ánh mặt trời, lông mi dày đặc nhàn nhạt màu vàng, đường nét sâu xa khiến cho người khác không thể dời đi ánh mắt.

Đột nhiên Bùi Thước cảm giác được, nhiều người cảm thấy Kỳ Du là cong cũng không phải là không có đạo lý, bộ dạng như vậy, dù là nam nhân cũng sẽ động tâm.

"Đặc biệt chiếu cố cậu là vì trước khi phẫu thuật có đến thăm cậu mấy lần, trò chuyện với cậu thật sự rất vui vẻ.. Hơn nữa tôi cũng là học trưởng của cậu. Sau này có khó khăn gì, cậu có thể tới tìm tôi. Nhưng trong đầu cậu tốt nhất đừng lại nghĩ đến những chuyện không nên có đó. Tôi không phải là đồng tính luyến ái, cậu nghe rõ chưa?"

Bùi Thước hoàn toàn không biết trước khi phẫu thuật Kỳ Du đã trò chuyện điều gì với cậu, nên chỉ có thể gật đầu, thầm nghĩ ngàn vạn lần đừng để lộ ra sơ hở gì.

Kỳ Du ngồi trong xe, nhìn bóng lưng rời đi của Bùi Thước, không khỏi nghĩ đến tâm tình lần đầu tiên mình nhìn thấy tiêu đề quyên tiền làm phẫu thuật cho cậu trên microblogging, trong tấm ảnh, trên gương mặt trẻ con của Bùi Thước là dáng vẻ tươi cười đơn thuần sáng ngời, đôi mắt đen như mực có chút uốn cong, lại khiến cho người khác nhìn thấy liền cảm nhận được ánh nắng, không hề có một chút tiều tụy của người mang bệnh tật.

"Tôi rất thích Miracle! Rất muốn đi xem buổi hòa nhạc của các anh!"

"Kỳ ca.. Không, học trưởng, mặc dù tôi thích nhóm Miracle, nhưng anh muốn tách ra, về sau tôi chắc chắn cũng sẽ tiếp tục ủng hộ anh!"

"Ha ha, tôi khẳng định sẽ không phụ lòng học trưởng đã giúp tôi trả tiền viện phí! Vừa ra viện tôi sẽ đi tham gia thử vai! Nghĩ đến rất nhanh lại có thể đi quay phim, tôi thực sự rất mong có thể nhanh chóng làm phẫu thuật!"

* * *

Lúc Bùi Thước nói những lời này trong ánh mắt đều tràn ngập vẻ yêu thích đối với diễn xuất và ngưỡng mộ anh, ánh mắt cùng với tràn đầy sức sống kia lại ngoài ý muốn đã an ủi được Kỳ Du lúc anh sứt đầu mẻ trán vì vẫn chưa giải ước.