Tuyệt Phối

Chương 33: Đến Tiểu Nam Quốc

Nhưng cô không ghét mà!Cơ thể nghiêng về phía trước, ngoắc ngoắc ngón tay.

Vệ Ảnh đang nhai một miếng sa lát trong miệng cũng nuốt luôn xuống, “Gì thế? Ợ…” Ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Phó Hi cười, “Đến đây.”

Vệ Ảnh hơi nghiêng người về phía trước.

“Xì, tôi đâu có ăn thịt bà được, sợ cái gì? Gần thêm tí nữa.”

“Sao tôi cứ có cảm giác bà có âm mưu nhỉ?”

“Bảo bà xích lại gần thêm tí nữa thôi, lải nhải cái gì thế!”

Vệ Ảnh run rẩy, sao Phó Hi dịu dàng đáng yêu của cô lại biến thành thể loại thế này rồi chứ?

Thế nhưng, so với trước kia, vẫn đáng yêu như cũ.

Dịu dàng điềm đạm có cái tốt của dịu dàng điềm đạm, hoạt bát cũng có cái hay của hoạt bát.

“Thật sợ bà quá…” Nói xong, lỗ tai tiến sát đến trước mặt Phó Hi.

“Thực ra, dáng vẻ thô tục bạo dạn của bà cũng có phong cách lắm đấy.”

Két!

Ngẩn người nửa giây, sau đó, “Thật không?” Vệ Ảnh vỗ đốp một cái lên đùi, “Tôi cũng cảm thấy con mợ nó thế đấy!”

Phó Hi: “…”

Nói vậy mà tưởng thật luôn à?

Ăn uống no say xong, Vệ Ảnh thanh toán rồi đi, động tác rút thẻ ra quẹt cực kì tiêu sái.

Vừa ra khỏi nhà hàng, mặt trời đã lêи đỉиɦ đầu, hơi nóng ập tới.

“Bây giờ bà muốn đi đâu chơi?” Hạ kính râm xuống sống mũi, Vệ Ảnh quay lại nhìn cô.

“Nói trước nhé, tôi không có tiền đâu đấy.” Hai tay giang ra.

“Dù sao bà cũng là người được gả vào gia đình giàu sang quyền quý, đừng có giả nghèo giả khổ.”

Phó Hi chỉ tay lên trời, bĩu môi, “Trên đầu có một bà mẹ chồng ác ma đè nén, bà nghĩ sao?”

“Được, hôm nay để chị đây chủ chi, còn bà, chỉ cần lo chủ trì thôi!” Vệ Ảnh giơ tay, làm dáng ôm vai bá cổ cô.

Phó Hi tránh né, đánh giá trên dưới, “Đi cướp ngân hàng về đấy à?”

Vệ gia cũng coi là có chút tài sản, nhưng vô cùng nghiêm khắc đối với con gái, điều đầu tiên, chính là “nghiêm cấm xa hoa”.

Mùa hè năm ngoái, chạy xong một trăm tám mươi mét môn thể dục, cô cả nhà họ Vệ không có tiền mua kem, chính Đàm Hi đã phải bẻ một nửa kem của mình chia cho cô.

Khỏi nói, hai vợ chồng nhà họ Vệ quả thực lòng dạ sắt đá.

“Ái chà, coi thường người khác đấy à?”

Phó Hi nhướn mày.

“Chiếc xe này, còn cả cái này nữa.” Tấm thẻ bạch kim lắc lư trong tay, phát sáng lấp lánh, “Là của anh tôi đó.”

“Cho nên, anh bà không biết à?”

Vệ Ảnh tránh né, khụ khụ hai tiếng, “Chuyện đó… của anh tôi thì tức là của tôi, phân biệt rõ ràng thế làm gì?“

Khóe miệng Phó Hi khẽ giật.

“Trời ạ, sao bà phiền phức vậy! Có tiền tiêu lại còn cứ càm ràm thế làm gì không biết!” Giẫm chân, hai gò má đỏ ửng lên.

Thực ra, xét trên một tầng bậc nào đó, Vệ Ảnh chính là một cô gái hay xấu hổ, chẳng qua chỉ là to mồm một chút, tính cách hơi thô lỗ một chút, ừm… nói năng hơi ghê gớm một chút mà thôi.

Phó Hi búng tay một cái, giơ tay ra.

“Làm gì?”

“Đưa chìa khóa xe cho tôi, tôi đưa bà đến một nơi hay ho.”

Vệ Ảnh ngồi lên ghế lái phụ liền thấy hối hận.

“Đệch! Bà tính phi lên tận trời cao luôn đấy à! Tôi còn chưa thắt dây an toàn mà…”

Âm cuối bay trong gió, dưới ánh sáng mặt trời, chiếc Chevrolet Code 130R phi như tên bắn, vυ't thẳng ra ngoài.

Hai mươi phút sau, két!

Một cái phất đuôi đẹp mắt, ngay cả dừng xe cũng không quên làm màu cho đẹp.

“Perfect! Hi Tử, không ngờ bà lại là một tay lái lụa như vậy đó!”

“Xuống xe.”

“Hả? Tôi á?”

“Còn nữa, không thể gọi bừa danh xưng tay lái lụa được.” Ánh mắt thâm sâu ý vị.

Vệ Ảnh ngẩn người, hồi lâu sau mới phản ứng lại được.

Ánh mắt lóe sáng, lầm bầm một câu: “Không nghiêm chỉnh…”

Vừa mở cửa xe ra, nhân viên tiếp đón tiến lên khom người cúi chào.

Phó Hi đặt chìa khóa vào tay anh ra, “Đỗ xe nhớ đừng đỗ xa lối ra vào quá.”

“Dạ vâng.”

Vệ Ảnh cẩn thận quan sát xung quanh, ánh mắt lộ rõ sự hiếu kỳ, ngẩng đầu lên đã thấy dòng chữ đen trên nền trắng, phong vận chảy từ trên suối nước xuống – “Tiểu Nam Quốc”!

Bỗng chốc, gương mặt đỏ lựng như đít khỉ.

Phó Hi nhấc chân, đang định đi vào bên trong thì bất thình lình có người kéo tay áo lại, suýt nữa lộ ra một nửa bờ vai và cả dây áo bra, cũng may cô nhanh lẹ, kịp thời che lại.

Quay đầu lại, đã thấy Vệ Ảnh với vẻ mặt đầy nhăn nhó.

“Còn ngẩn ra đấy làm gì? Vào trong đi.”

“Đưa tôi đến đây làm gì?” Trừng mắt, sợ hãi.

Phó Hi “ừm” một tiếng, “Có vấn đề gì à?”

“Bà có biết đây là nơi nào không hả?” Ánh mắt tránh né, giọng nói cũng cố ý đè thấp xuống.

Giơ tay ra, chỉ vào tấm biển, “Tiểu Nam Quốc đó.”

Gương mặt đó như thể là chuyện đương nhiên khiến Vệ Ảnh bị nội thương không hề nhẹ.

“Đây là hộp đêm đây! Là ổ gái gọi đấy, bà còn dám đi à?”

Hai gò má đỏ bừng, hàm răng khẽ cắn vào môi, kiều diễm, ướŧ áŧ.

Phó Hi “chẹp” một tiếng, khoanh tay quanh ngực, ánh mắt không đứng đắn tùy tiện nhìn quét một lượt cô từ đầu đến chân.

Vệ Ảnh sốt sắng bồn chồn.

“Khá lắm, còn biết đây là ổ gái gọi nữa?”

“Làm ơn đi, khu phố đèn đỏ nổi tiếng nhất trong thành phố có tên ‘Tân Bát Đại Hồ Đồng’, tôi chưa ăn shit bao giờ nhưng cũng biết mùi shit thế nào nhé?”

“Bingo.” Phó Hi búng tay một cái, một tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của tiểu mỹ nhân, một tay nâng cằm cô gái, “Vậy bà có biết nơi đây ngoài là ổ gái gọi, còn nổi tiếng với rượu cocktail, còn có cả phòng mát xa được xây bằng đá thủy tinh mã não không?”

“Còn có cả những thứ đó nữa sao?”

“Không chỉ có thế. Nếu bà đồng ý, các anh trai chất lượng cao cũng để cho bà lựa chọn thoải mái.”

Tiểu mỹ nhân trợn tròn mắt nhìn.

Anh trai? Không phải là… cái đó đấy chứ?

“Đi thôi!”

Phó Hi dùng sức kéo người đi vào bên trong, xuyên qua hành lang, quẹo trái rẽ phải, rõ ràng là ngựa quen đường cũ.

Nhân viên phục vụ dẫn đường phía trước nhìn thấy vậy thầm nghĩ: Con gái bây giờ đúng là chất! Vừa nhìn đã biết là người sành sỏi…

Gần đây, Lục tổng có hơi lạnh lùng, đã làm khổ cả một bộ phận giám đốc do thư ký Trần đứng đầu.

“Thứ này mà anh cũng dám mang lên tầng sao? Đi gọi Hàn Uy lên đây!”

Sau một tiếng quát lạnh lùng, cánh cửa đang đóng chặt liền mở ra.

Một vị giám đốc bộ phận bước ra với vẻ mặt xám ngoét, tay cầm văn kiện, run rẩy không ngừng, y như một trái khổ qua bị gió mưa rền rĩ vô tình tàn phá.

Mặt tái xanh, lòng rầu rĩ.

“Giám đốc Triệu, khoan đã.”

“Thư… ký Trần…” Miễn cưỡng nở một nụ cười nhưng còn khó coi hơn cả khóc.

“Anh có sao không?” Trần Khải thoáng nhìn anh ta.

“Ài…” Cái thở dài này có thể nói là thiên thu vạn khổ ở đây, tràn ngập sự bất đắc dĩ.

“Lục tổng vốn khó tính, anh là bậc lão thành ở công ty rồi, mong anh lượng thứ…”

Trấn an vài câu mới khiến tâm tình đồng chí lão làng này ổn định lại.

Vai chính diện như anh ta đâu có dễ dàng gì chứ!

Vừa quay về vị trí, tinh!

Cánh cửa thang máy mở ra, lại một người chuẩn bị ăn mắng tiến lên.

“Khải Tử, có hóng được gì không?” Hàn Uy đặt mông ngồi trên bàn làm việc, bộ vest rực rỡ, khi đi từ thang máy ra ngoài giống như một chú hồng hạc đang đập cánh.

“Giám đốc Hàn, có thể phiền anh dịch cái mông cao quý của anh ra được không? Đè lên tài liệu của tôi rồi.”

Thư ký Trần ngoài cười trong không cười, ghét là bị người ta gọi là “Khải Tử”!

“Chẳng phải chỉ là ngồi đè lên một tập tài liệu thôi sao? Gấp gáp gì chứ?” Đuôi mắt nhướng lên, vô cùng phóng đãng.

Trần Khải thầm mắng một câu “đồ đàn bà chết tiệt”, nhưng trên mặt vẫn vô cùng khách khí, để lộ tám chiếc răng trắng sáng tiêu chuẩn.

Dù sao thì anh ta cũng là cử nhân tốt nghiệp từ chuyên ngành “thư ký văn thư”.

Hàn Uy liếc mắt nhìn, không nói gì, chỉ co vặn đốt ngón tay, gõ lên mặt bàn, phát ra tiếng kêu âm trầm.

“Nói đi, rốt cuộc Lục tổng nhà chúng ta đã trúng phải tà đạo gì? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ năm trong hai ngày rồi.”

Tầng lớp quản lý cấp cao bị phê bình, người mất mặt chính là người quản lý như anh ta rồi.

“Anh hỏi tôi sao?”

“Ừ há.”

“Tôi hỏi ai?”

“...”

“Được rồi, cầm tập tài liệu vừa bị cái mông tôn quý của anh đè lên rồi tự đi vào kia giải thích đi.”

Mười lăm phút sau.

Hàn Uy thoát khỏi biển lửa nhưng trên gương mặt anh tuấn đã tái xanh, nổi bật dưới bộ vest màu đỏ diêm dúa, càng trở nên suy nhược hơn.

Trần Khải mỉm cười tiến lên, giơ tay lên đỡ, “Giám đốc Hàn, anh có sao không?”

“Mẹ kiếp, khó hầu hạ quá đi mất...”

“Khụ khụ!”

“Người gặp họa là tôi, cậu giả bộ ho lao cái gì?! Chắc chắn là Lục Nhị bị điên rồi, nếu không thì là do đến tháng...”

“Khụ khụ!”

“Có vẻ như cậu rảnh rỗi quá thì phải?” Ngữ điệu lạnh lẽo càng khắc sâu thêm vào trong giọng nói cứng rắn, Hàn Uy giống như đã bị thi triển thuật định thân, bóng lưng cứng đờ.

“Lục tổng, tôi xin phép xuống lầu trước.” Nói xong, quay người, lượn!

Lục Chinh mặc bộ đồ tây, giày da sáng bóng, thân hình cao lớn đang đứng ngược sáng ở cửa văn phòng, tay phải cho vào túi quần, khuỷu tay vắt áo khoác.

Trần Khải phản ứng lại, tiến lên, gật đầu, cung kính nói: “Lục tổng.”

Lục Chinh ừm đáp lại, sải bước đi về phía thang máy, Trần Khải vội vã đi theo sau.

“Mang theo hợp đồng khai thác mảnh đất ở Tây Âu đến đây.”

“Vâng.” Trần Khải vòng lại, phản ứng nhanh nhẹn.

Đến khi hai người ngồi lên xe, Lục Chinh mới một lần nữa nói.

“Đến Tiểu Nam Quốc.”

...

“Một ly Gin Fizz, một ly Margarita.” Chân vắt vẻo, trèo lên ghế băng ngồi, Phó Hi nháy mắt với anh chàng pha chế rượu.

Đôi chân dài trắng nõn đan thành một tư thế quyến rũ, tay chống lên má, dưới ánh đèn mờ ảo, lại càng thêm phong tình quyến rũ.

Ùng ục…

Vệ Ảnh nhìn đến nuốt nước bọt, “Hi Tử, bà giống con yêu tinh...”

“Phụ nữ không yêu mị, đàn ông không cợt nhả.” Nói xong, giơ tay nâng cằm cô lên, bật hơi như hoa lan, “Bà cũng có thể thử xem?”

""Tôi, tôi không biết...”

“Ngoan, tôi dạy bà.”

Vệ Ảnh là người mang vẻ bề ngoài của một bé loli nhưng có trái tim của một hán tử, bây giờ lại đang giống như một con thú nhỏ bị người ta trêu đùa, theo lý mà nói đã sớm nổi đóa lên từ lâu, nhưng ngoài việc ngẩn người ra, ngay cả một tia tức giận cũng không có.

Hình như, bị cái tay thon dài trắng trẻo kia nâng cằm lên, nhẹ nhàng thổi bên tai là một vinh dự vô cùng lớn lao...

Xong rồi! Toi rồi!

“Hi Tử, tôi trúng độc rồi!”

“Hả?”

“Trúng độc của bà rồi! Làm sao đây?”

“Có cần thuốc giải không?”

“Cần!” Gật đầu, dáng vẻ nghiêm túc.

Lúc này, hai ly cocktail màu sắc rực rỡ được đẩy đến trước mặt hai cô gái, “Xin mời.”

Phó Hi móc hai tờ tiền đỏ từ túi Vệ Ảnh ra, nhét vào trong túi trước ngực của anh chàng pha chế rượu, tiện tay sờ một cái.

Chưa đủ cơ bắp, giống như chú gà con trắng trẻo, bỗng chốc cảm thấy vô vị.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lục Chinh.

Đường nét thanh tao, đường viền thâm thúy, đặc biệt là đường cong ở cạnh, thanh thoát lưu loát.

Hồi tưởng lại cảnh tượng anh vác mình trên vai, cổ áo hơi phanh ra, cơ ngực màu đồng lúc ẩn lúc hiện, chiếc quần tây bao bọc đôi chân dài thẳng tắp mạnh mẽ, nếu ở trên giường thì tuyệt vời đến mức độ nào chứ?

Lại nhìn đến sắc mặt đỏ ửng, còn mang theo nét xấu hổ của anh chàng pha chế rượu, quả nhiên, cô vẫn thích loại mạnh mẽ hơn.

“Hi Hi, bà đỏ mặt kìa!” Vệ Ảnh chỉ vào cô, lại nhìn sang ly cocktail mà cô còn chưa động đến ở trước mặt.

Ngụ ý nói rằng, đừng có nói với tôi là bà đỏ mặt vì cái thứ đồ chơi này đấy nhé!

Phó Hi ồ một tiếng, thái độ thản nhiên.

“Thấy dáng vẻ trêu hoa ghẹo nguyệt của bà, chẳng lẽ là... đang ảo tưởng đến cảnh tượng bậy bạ nào đó?”

Phó Hi ngẩn người, nghiêm chỉnh gật đầu, “Muốn biết không? Xin mời liên tưởng đến Năm mươi sắc thái.”

Vệ Ảnh chuẩn bị trêu chọc cô, kết quả lại bị cô trêu lại cho đỏ ửng mặt lên.

“Càng nói càng không đứng đắn.” Hai má đỏ rực, “Nhưng mà, sao tôi cảm thấy bà thay đổi lại đẹp hơn nhỉ?”

“Chẳng lẽ trước đây tôi không đẹp à?”

“Không, trước kia bà cũng đẹp, nhưng mà hơi bị thiếu một chút... hương vị.”

Phó Hi chun mũi, “Hương vị gì?”

Con ngươi Vệ Ảnh chuyển động, “Hương vị của phụ nữ, còn có vẻ quyến rũ nữa.”