Nước ấm chảy rào rào từ vòi sen, chảy đến tấm lưng trơn bóng của cô, cũng nhỏ ướt áo sơ mi và quần tây của anh.
Anh đột nhiên phản ứng kịp thời: Cô, đang không một mảnh vải che thân.
Hơi nóng bốc lên trong phòng tắm, đột nhiên trở nên ẩm ướt và nhỏ hẹp. Chớp mắt một cái, tường ở bốn phía như thể đang ép gần đến vô hạn, họ tựa sát vào nhau và bị bao quanh trong sương mù.
Giác quan của anh đột nhiên trở nên vô cùng nhạy bén. Mái tóc cô ươn ướt, tấm lưng sáng bóng của cô, cánh tay mảnh khảnh của cô, làn da trắng nõn nà của cô, cặp mông lả lướt của cô, hai bầu tròn trịa mềm mại trước ngực cô…..
Anh không còn cách nào kiếm chế được, chỉ đành nuốt nước miếng.
Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Anh sững sốt.
Một lát sau cô lại rời đi, nhìn anh với đôi mắt mờ mịt.
Khát quá.
Anh bất chợt hôn lên môi cô, mạnh mẽ ngậm lấy đôi môi cô một cách bá đạo. Cô kinh hoảng há miệng ra, đúng lúc lưỡi anh tiến quân thần tốc đi thẳng vào, tàn phá điên cuồng, tìm được chiếc lưỡi đang không phải làm gì của cô, lôi kéo cô cùng chuyển động lưỡi, tùy ý mυ'ŧ chiếm sự ngây thơ và ngọt ngào của cô.
Lần này, không cần tránh né, không cần sợ thầy chủ nhiệm, không cần lo lắng giờ giới nghiêm sắp đến mà phải nhanh chóng trở về nhà….
Cô thật mềm mại, thật thơm, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, dường như khiến anh cũng say theo.
Khát quá.
Anh dùng chút lí trí còn sót lại để buông cô ra, khi nhìn thấy đôi môi đỏ ửng lên vì nụ hôn của cô, anh lại suýt vỡ đê trong chớp mắt.
Lâm Hoàn ngơ ngác nhìn anh chằm chằm một hồi, đột nhiên nói: “Có mùi rượu không?”
“Cái gì?”
Cô phả một hơi về phía anh, “Có mùi rượu không?”
Anh nhìn chiếc miệng nhỏ nhẵn hơi nhếch lên của cô, còn bị anh hôn nên hơi đỏ đỏ hồng hồng, vẫn hơi óng ánh, không phân biệt được rốt cuộc là nước bọt của ai. Có một ngọn đuốc, từ trong l*иg ngực anh. Nung nấu du͙© vọиɠ cho đến khi thân dưới của anh tựa như đã đứng thẳng.
Muốn cô, muốn dung hòa cô vào trong cơ thể mình, muốn áp cô lên giường bắt nạt cô, muốn thấy cô khóc thút thít rêи ɾỉ dưới người mình.
“Không thể có mùi rượu…… Nếu không lúc về nhà, lại phải nghe mẹ em lải nhải….”
Một lần nữa là được rồi.
Một lần nữa là được rồi.
Anh giữ cơ thể cô lại, tay trái bảo vệ sau ót cô, áp cô lên tường sau đó lại hôn một lần nữa.
Nụ hôn này dịu dàng và kéo dài, Lâm Hoàn mông lung nếm được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong miệng anh. Nhưng cô không ghét, thậm chí còn muốn nhiều hơn. Cô lại học theo anh, muốn dùng đầu lưỡi mình phản công lại, nhưng không cách nào làm được, vừa đưa ra thì hô hấp người trước mặt càng thêm nặng nề.
Cô bé của anh, vẫn chưa biết cách hôn. Ngây thơ không thành thục, nhưng vừa khéo có thể khiến anh điên cuồng.
Không sao cả, những gì trước đây anh chưa dạy cô, anh có thể từ từ bổ sung.
Tay phải của anh, không thể kiềm chế được lại vuốt ve da thịt mịn màng của cô, từ vai, lưng đến cánh tay…. Rồi lại đến bầu ngực tròn đầy êm dịu.
Anh dùng một tay để giữ nó trong lòng bàn tay, xoa bóp yêu thương, xúc cảm mềm mại kia tuyệt vời không thể tưởng tượng nổi.
Miệng cô vô thức phát ra những tiếng rên nhỏ, hạt đậu nhỏ trước ngực nhảy cảm nhô cao, tựa như đang chủ động chạm vào ngón tay anh.
Như một bản năng, môi của anh rời khỏi trận địa, ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ hồng của cô và trêu đùa cắи ʍút̼ không ngừng, anh dùng răng cắn nhẹ hạt đậu đỏ cưng cứng của cô gái.
Thiếu nữ luống cuống cong chân lại, sợ hãi vì kɧoáı ©ảʍ xa lạ này, nhưng lại khó kiềm chế trước xúc cảm ẩm ướt thoải mái kia, nên cô cào cấu lung tung trên bắp thịt vai rắn chắc của anh. Cô hệt như một con mèo nhỏ, nhìn những vết đỏ nhàn nhạt do móng mèo gây ra đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong mắt anh.
Triệu Triết Vũ ép bản thân phải dừng động tác lại, “Lâm Hoàn, cản anh lại….”
Anh thở dốc rất nặng nề, hơi thở nóng phả lên nhũ hoa của cô, càng khiến người ta thêm khát vọng.
“Ưm….” Lâm Hoàn trong lúc mơ hồ nên nhắm mắt làm ngơ, chỉ ưỡn cao người theo bản năng, đưa hai bầu vυ' về phía anh. Vì động tác nhiệt tình nhưng không thành thục của cô, anh cười nói: “Hoàn Hoàn….. Có phải rất thoải mái không? Có thích không em?”
“Ưm a…. Thoải mái….”
Tiếng rên dịu dàng này chính là liều thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ mạnh nhất. Anh đã sưng đến phát đau, du͙© vọиɠ đang kêu gào, dường như muốn phá tan chiếc quần của anh.
Giày vò cô, bắt nạt cô, chiếm cô làm của riêng……….
Triệu Triết Vũ há to miệng ngậm lấy bầu ngực của cô, mạnh mẽ gặm cắn và liếʍ, cặp ngực cô lập tức trở nên ướŧ áŧ bóng loáng dưới sự làm càn của anh.
Lâm Hoàn giãy giụa thân thể —- thật thoải mái, cũng rất thích nữa….. Nhưng phải nhiều hơn, muốn cái gì? Cô muốn cái gì nhỉ? Cô không hiểu, thân dưới đã ướt đẫm mật dịch từ sớm.
Tay anh đi xuống dưới, vừa tìm thấy sự ẩm ướt đã làm tim anh đập rộn lên, “Cũng ướt rồi…. Hoàn Hoàn, em cũng muốn…. Có phải không?”
Giọng nói của anh trầm thấp nhưng dường như lại có sức hấp dẫn lôi cuốn, “Hoàn Hoàn, có lạnh không em? Nước lạnh lắm….. Chúng ta lên giường, được không?”
Thiếu nữ cứ từng bước bị anh mê hoặc đi về phía trái cấm như vậy. Trên chiếc giường lớn, người anh để trần bao bọc cô trong cơ thể mình và dùng vô số nụ hôn để trấn an cô, cô vẫn mờ mịt đắm chìm trong sự dịu dàng quyến rũ của anh.
“A!”
Lúc đưa một ngón tay vào trong hoa huyệt, Lâm Hoàn đau đớn đến mức co rúc người lại, thịt huyệt ẩm ướt bao chặt chẽ quanh ngón tay anh.
Chặt như vậy…… Nhỏ như vậy….
“Không muốn, đau quá.”
Dường như anh đã mất khống chế.
“Bảo bối, thả lỏng….. Đừng hút chặt như vậy…..” Anh hôn lên đôi môi đang nói mê sảng đầy bất an của cô, một tay khác lại vuốt ve cơ thể cô. Thân dưới của cô gái nhỏ nhanh chóng trở nên mềm hơn sau khi bị dụ dỗ, anh nhân cơ hội đó rút ngón tay ra, trong hoa huyệt trở nên dính nhớp, mở rộng ra, đánh chiếm thành trì.
Đầu ngón tay anh lại chuẩn bị vân vê cánh hoa mềm mại, tiếng mật dịch bị khuấy động da^ʍ mỹ khiến cô xấu hổ muốn khép hai chân lại, nhưng người đàn ông lại tiến vào sâu hơn để trừng phạt, càng khiến dịch ướt chảy ra nhiều hơn.
Phần chân của côn ŧᏂịŧ đã sưng lên thành màu đỏ thẫm, chóp đỉnh nóng lòng phun ra chất lỏng. Nhưng anh sợ cô đau, nên chỉ kiên nhẫn cọ sát ở miệng huyệt nóng bỏng trơn trượt và mềm mại của cô, lấy chút này để an ủi chính mình.
“A Triết, nhức đầu quá….”
Triệu Triết Vũ bật cười. Rốt cuộc cô gái nhỏ này có quan tâm đến tình cảnh không đây?
Anh cúi người hôn lên đôi mắt đang khép lại của cô, nói nhỏ bên tai cô: “Hoàn Hoàn, anh là ai?”
“Hả…?”
Anh tách hai chân cô ra, dùng sức đẩy vật cứng rắn đã chịu đừng từ đầu đến giờ nhắm thẳng đến nơi cửa vào cấm kỵ kia, thiếu nữ đáng thương vẫn đang lạc trong cồn rượu và nụ hôn của anh, không có dự cảm mình sắp bị đánh chiếm.
“Hoàn Hoàn, gọi anh….. Gọi anh, anh là ai?”
Lâm Hoàn tốn sức mở mắt ra, ngoan ngoãn gọi anh: “A Triết…..”
Anh vô cùng yêu tiếng kêu mềm mại tuyệt đẹp mỗi lúc cô gọi tên mình, dường như vẫn chưa nghe đủ, anh vừa rục rịch dò thăm vào miệng huyệt của cô, vừa nhẹ giọng dụ dỗ: “Tốt rất ngoan. Kêu nữa, kêu thêm đi….”
“A Triết, A Triết….. A!”
Sự cấm kỵ của thiếu nữ cuối cùng cũng bị anh hoàn toàn chiếm lấy. Sợ cô phải chịu đau, anh dứt khoát đẩy mạnh một lần. Lâm Hoàn đau đớn đến mức toàn thân căng chặt, huyệt thịt run rẩy kẹp chặt vây lấy anh, dường như khiến anh bắn ra rất mất mặt.
“A….”
Cô vừa ướt, nóng, lại vừa nhỏ, kẹp chặt lấy anh không chút khe hở nào, sự sảng khoái ấy khiến anh khó cầm lòng gầm nhẹ một tiếng.
Anh cứng rắn, vừa nóng bỏng vừa tho tô, đâm thẳng vào nơi yếu mềm nhất, khiến cô đau hệt như bị xé rách. Từng giọt nước mắt lớn thi nhau rơi xuống, thấm ướt giường, làm trái tim anh cũng đau đớn theo, anh dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan, bảo bối, thả lỏng, thả lỏng….”
Cô vừa chặt lại vừa nhỏ, anh chỉ có thể chậm rãi quấn quýt với cô, có trời mới biết việc này cần bao nhiêu sự bình tĩnh. Lần đầu cô làʍ t̠ìиɦ, không phải chính anh cũng thế sao? Xem nhiều bộ phim A cũng không cách nào sánh bằng kɧoáı ©ảʍ trong giây phút này, nhưng cô gái nhỏ này lại không chịu được. Lâm Hoàn vốn rất sợ đau, cô quơ quơ quả đấm, vừa đấm lên ngực loạn xạ vừa khóc: “Không muốn! Không muốn…. Anh đi ra ngoài! Đi ra ngoài đi….”
**